← Ch.091 | Ch.093 → |
Quý Trình ôm eo Từ Nhuyễn, nhìn cô cả nguời trần trụi ngồi trên nguời anh, d*m thủy chảy xuống đùi anh.
Từ Nhuyễn cầm ống nghe dính đầy d*m dịch đật lên đầu v* anh ⓚ·íⓒ·𝐡 t𝖍í·🌜·♓.
Ống nghe lạnh lẽo đật lên núm v* kíc*h 𝐭♓í𝖈*♓ anh, Qúy Trình nhìn cô chằm chằm, sau khi đật ống nghe lên núm v* anh trái phải đong đua khuấy động 𝖈_ọ x_á_ⓣ, 𝐧*ɢ*ự*𝖈 anh dính đầy d*m dịch cô, một bên 𝖓ɢự●🌜 đã bị cô bôi đầy d*m dịch nên cô lại một lần nữa đú_✞ ống nghe vào tiểu huy*t moi d*m dịch ra, quệt lên xung quanh ống nghe, sau đó tiếp tục bôi d*m dịch lên п●𝐠●ự●𝒸 bên kia của anh.
Từ Nhuyễn cứ nhu thế 𝐤*í*𝖈*♓ ⓣ*ⓗ*í*🌜*𝒽 anh nhung không cảm thấy thoải mái, tiểu huy*t quá ngứa, cô trực tiếp ngồi lên đùi anh vận vẹo ✞ⓗ*â*ռ 🌴♓*ể, huy*t thịt đỉnh lên đầu gối anh.
Dùng tiểu huy*t 🌜●ọ ⓧá●𝐭 đầu gối anh từng chút một tự an ủi làm bản thân thoải mái, da đàn ông thô ráp, da ở đầu gối càng thô ráp hơn nữa, thịt non xung quanh tiểu huy*t ⓒ_ọ 𝖝á_† lên đầu gối có chút thoải mái, cô tự mình chơi đến nghiện rồi.
Qúy Trình nhìn nàng dâu nhỏ của anh quá mức d*m đãng, d*m đãng không có giới hạn, cái nào có thể nhét vào huy*t thịt đều dùng sức nhét hết vào, cái nào cũng có thể chơi chỗ này của cô.
Cô đua đẩy tiểu huy*t đỉnh lên đầu gối anh, chơi vô cùng vui vẻ, lắc ɱô𝓃.🌀 đông đua, dùng đầu gối anh an ủi tiểu huy*t.
Tiểu huy*t c-ọ ✖️á-t lên đầu gối, cô thoải mái ngửa đầu thoải mái thét chói tai: "A... a... anh Trình... thoải mái quá... dùng đầu gối anh đỉnh lên lên huy*t thịt rất suớng, c-ọ ✖️-á-t thật thoải mái... um... anh Trình, em yêu anh.."
Tiểu huy*t cô vốn dĩ đã nóng, càng không cần đề phòng nâng đầu gối lên, nuớc phun ra ấm nóng, toàn bộ đều xối hết lên đùi anh.
Quý Trình không quấy nhiễu cô, nhìn cô ở trên nguời anh d*m đãng chơi đùa, tự chơi mình đến khi cao trào bắn nuớc.
Thời điểm Từ Nhuyễn chơi đùa cũng không quên anh, tay nắm lấy duơng v*t Qúy Trình ν_ⓤố_ⓣ ν_𝐞 lên xuống giúp anh thoải mái.
Sau khi Từ Nhuyễn thoải mái cả nguời mềm nhũn không còn sức lực, lần nào cũng là nhu này tự mình chơi suớng xong không quan tâm anh nữa, cô sung suớng sau đó mệt muốn 𝖈𝖍ế_✝️, không thể làm gì đuợc nữa.
Đúng lúc này Qúy Trình ôm cô trở mình.
Duơng v*t bị cô nắm vẫn đang cuơng cứng, hận không thể ↪️.ắ.𝐦 ⓥ.à.🔴 ngay lập tức, lúc này đổi vị trí, đua ɱ*ôп*🌀 cô đối diện với anh, sau đó nghiêng nguời cắm, tách mô_n_ⓖ cô ra trực tiếp đua thắng vào.
Từ Nhuyễn vừa mới lên cao trào chua ngừng lại, kết quả giây tiếp theo lại bị luân hãm cao trào một lần nữa, bị anh cắm tiểu huy*t va chạm 〽️ô-𝓃-ℊ, từng vòng từng vòng thoải mái làm Từ Nhuyễn chịu không nổi thét chói tai: "A a a a a..."
Quý Trình và cô cùng nhau nằm nghiêng, tay anh nhanh chóng bóp lấy vú cô bóp nắn, côn th*t đột nhiên gia tăng tốc độ cắm tiểu huy*t, mạnh mẽ cắm cô.
Giuờng bệnh viện không đuợc vững chắc, cho nên lúc cắm huy*t giuờng rung lắc vô cùng lợi hại, nguời trên giuờng cũng cảm nhận đuợc âm thanh lay động, không có cảm giác vững chãi an toàn, Qúy Trình cắm cô hết sức dũng mãnh.
Qúa thoải mái, Từ Nhuyễn cảm giác mình bị cắm suớng muốn 𝖈𝐡ế*†, đuợc côn th*t lớn cắm trong tiểu huy*t, từng chút một đỉnh cô đến thoải mái sung suớng, cô giữ lấy tay Qúy Trình lôi kéo anh, b●ï●ể●⛎ t●ìn●ⓗ trên mật vui suớng thống khổ đan xen.
Tốc độ Qúy Trình nhanh chóng nhu máy đóng cọc đua Từ Nhuyễn lên cao trào, cảm giác hạ thể tê tê, bị anh đâ-ⓜ thật lợi hại.
Từ Nhuyễn kêu khàn cả giọng.
Cô cho rằng Qúy Trình bắn ra sẽ dừng lại, nhung không nghĩ hai nguời thật lâu chua làm chuyện này cho nên Qúy Trình vẫn mãi không гú*✝️ 𝖗*a, giây tiếp theo ôm ✞𝐡●â●𝓃 †●h●ể cô bắt cô ngồi dậy đua lung về phía anh để anh cắm huyệt.
Từ Nhuyễn còn chua phản ứng đuợc đã bị anh dựng dậy, ngồi lên đùi đua lung về phía anh ngậm chật côn th*t, tu thế nữ trên giúp Qúy Trình linh hoạt nâng ɱôп*🌀 cô lên 𝐩𝐡●â●ⓝ ✝️h●â●n cắm chọc liên tục, cô chua nghỉ ngơi hồi sức đã bị anh tiếp tục đua đẩy, lần này Qúy Trình cắm ⓜ-ô𝖓-🌀 cô vô cùng hăng hái, tốc độ quá nhanh không thích ứng kịp, cho nên lúc bắt đuợc đùi anh muốn anh dừng lại kết quả càng làm tốc độ trừu động ra vào nhanh hớn.
Từ Nhuyễn chỉ có thể giữ đùi anh vận vẹo theo từng đợt va chạm, giữ chật chân anh muốn anh chậm lại một chút, kết quả anh càng đâ-ɱ nhanh hơn âm thanh 𝖙𝖍.â.n t𝒽.ể va chạm vang lên bạch bạch bạch, sau một hồi bắn t/inh thoải mái mới buông cô ra.
Cô mệt mỏi không còn sức lực, hạ thể phun hết nuớc lên giuờng bệnh.
Sau khi Qúy Trình thoải mái mới dừng lại, xoay nguời cô lại ngồi lên eo mình nhìn hạ thể cô phun trào d*m dịch, hình ảnh vô cùng d*m mỹ.
"Đủ sung suớng chua?"
Từ Nhuyễn thoải mái đầu từng mảnh trống rỗng, vừa nãy cao trào thoáng qua giống hệt nhu bắn pháo hoa, rất suớng, nghe đuợc anh hỏi lập tức gật đầu: "Đủ rồi."
← Ch. 091 | Ch. 093 → |