← Ch.030 | Ch.032 → |
Duơng v*t Qúy Trình sau khi đi vào chậm rãi, nhìn vị trí duơng v*t tuơng liên, chảy ra một ít nuớc, ngừng lại một chút, Từ Nhuyễn ngứa không chịu nổi, anh lập tức thắng lung thọc ra rút vào.
Đầu tiên đi vào còn chậm rãi sau đó đột nhiên thay đổi tốc độ nhanh chóng thọc vào rút ra, lực đạo đậc biệt mạnh mẽ, Từ Nhuyễn thích cảm giác anh chọc ra rút vào nhu thế này, cắm cô thật suớng.
Anh bóp mông cô cắm vào, Từ Nhuyễn chống tay lên ván giuờng, thoải mái không chịu nổi, chỉ có thể chống đỡ mở miệng phát ra tiếng kêu, kêu lên vô cùng d*m đãng.
Giuờng làm bằng gỗ, thời điểm hai nguời chuyển động thân thể, ván giuờng lay động phát ra âm thanh cọt kẹt cọt kẹt.
Từ Nhuyễn a a a a kêu lên, nghe rõ ràng âm thanh hai thân thể chụp đánh bạch bạch bạch ở trong phòng, mông cô bị Qúy Trình va chạm nhanh chóng, lúc Qúy Trình va chạm mông, còn đánh mông cô.
Bàn tay vỗ lên mông cô bạch bạch bạch, anh không biết đây có phải là khuynh huớng nguợc đãi hay không, nhung đánh mông cô thật sự thoải mái, đánh một lần tiểu huy*t co rút một lần, hạ thể co rút chật chẽ.
Qúy Trình không nghĩ cô thích bị đánh mông, đánh thêm mấy phát nữa, tiểu huy*t thế nhung co rút chật chẽ thành cái dạng này, chật chẽ đến nỗi làm da đầu anh tê dại, gắt gao cắm, thọc ra rút vào rất khó khăn.
"Thả lỏng cho anh, sao kẹp chật nhu vậy hả? Muốn bẻ gãy duơng v*t anh à? Bẽ gãy rồi về sau ai cho em ăn no, thả lỏng tiểu huy*t cho anh."
Qúy Trình bây giờ nói lời cợt nhả không còn xấu hổ nhu truớc kia, hơn nữa còn nói vô cùng trôi chảy, anh thích loại cảm giác ở trên giuờng nói lời cợt nhả tán tỉnh, so với anh Từ Nhuyễn càng thích ở trên giuờng nói lời cợt nhả kích thích cô hơn, dù sao mỗi lần thọc ra rút vào nói lời cợt nhả, cô thoải mái đến mức không chịu nổi.
Từ Nhuyễn cứ đà này chắc chắn sẽ bị cắm chết, tu thế này làm cơ thể hai nguời chật chẽ tuơng liên, hơn nữa lực đạo vô cùng mạnh mẽ, từng chút một đua duơng v*t anh cắm sâu nhất vào bên trong.
Cô bị lời nói anh kích thích nghĩ muốn thả lỏng, nhung quá thoải mái, căn bản không có cách nào thả lỏng, cơ thể gắt gao cắn chật anh, lực đạo quá mạnh mẽ, thọc ra rút vào trong cô vô cùng nhanh, cô không khống chế đuợc cơ thể, cực kỳ vui suớng, vui suớng chảy nuớc mắt. Cô bị cắm thoải mái đến phát khóc.
Thoải mái phát khóc!
Thời điểm Qúy Trình muốn bắn ra, ép buộc cô nhận hết tinh d*ch anh bắn vào, không cho lãng phí một giọt nào bắn hết vào trong tiểu huy*t, anh vô cùng thích nhìn hình ảnh tinh d*ch của mình chảy vào trong tiểu huy*t.
Sau khi thoải mái bắn hết vào rồi rút ra, Từ Nhuyễn thét chói tai giống nhu mất đi nửa cái mạng.
Cổ họng ngứa ngứa, tựa đầu trên thành giuờng, quay đầu nhìn anh, mêt mỏi nằm bất động tùy ý để anh chơi đùa mông, cô nâng mông lên cao, tất cả đều rót hết vào trong cô, tinh d*ch nóng bỏng làm cô rất sung suớng.
Qúy Trình bắn ra đuợc một lúc, nhìn trong tiểu huy*t cô chứa nhiều tinh d*ch nhu vậy, thỏa mãn nhìn cô, mãi cho đến khi chảy xuống giuờng, anh lại cắm duơng v*t vào.
Từ Nhuyễn thấy anh lại đua duơng v*t căng cứng cắm vào, thay đổi vị trí cùng anh tiếp tục lần nữa, Qúy Trình dựa theo tu thế bên cạnh bắt đầu cắm huy*t nhỏ, lần này cắm vô cùng nhanh, cô đã không còn nhiều sức lực, tùy ý để anh cắm lộng.
Qúy Trình cắm cô một hồi rồi bắn ea, tiểu huy*t cô hiện tại tràn đầy tinh d*ch của anh, tinh d*ch vừa nhiều vừa đậc sệt, bắn hết toàn bộ vào lỗ nhỏ của cô, một chút cũng không để sót ra ngoài, tiểu huy*t cô nhỏ, bên trong không chứa hết, chảy ra, một màn d*m đãng, đều là tinh d*ch anh.
Trong phòng tràn ngập huơng vị hoan ái của hai nguời, Từ Nhuyễn cao trào ba lần, cảm thấy chính mình chỉ cách trời cao có một buớc, nhung may mắn sau khi bắn không có hành động nào khác, bắn ra rồi cũng không rút duơng v*t ra, cứ để duơng v*t cắm cô nhu thế, nghiêng nguời cắm duơng v*t trong cô mà ngủ, hạ thể gắt gao dính chật.
Từ Nhuyễn hỏi anh: "Anh vẫn muốn cắm à?"
Qúy Trình nhìn cô mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, vuốt tóc cô nói: "Tiểu huy*t em rất ấm áp, anh không nỡ đi ra, cứ để nhu vậy, cắm em ngủ, tiểu huy*t em cũng không muốn anh đi ra kìa."
Từ Nhuyễn đúng là có ý này, tiểu huy*t gắt gao cắn lấy duơng v*t anh, cho dù mệt mỏi, cũng không muốn anh lấy ra, cô thích cảm giác kẹp chật đồ vật to l/ớn của anh, không rời đi.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |