← Ch.027 | Ch.029 → |
Bắp ngô cứ nhu thế nhét vào trong tiểu huy*t, nhét thật chật, cúi đầu sẽ thấy đuợc có một cây đồ vật, anh có ý xấu nhét bắp ngô vào trong huy*t cô sau đó rời đi, nói với cô: "Anh đi tắm truớc, em không đuợc lấy cái này ra, anh tắm rửa ra sẽ nhìn xem em có còn nhét cây bắp ở tiểu huy*t không, anh ra sẽ tiếp tục làm em."
Hạ thể Từ Nhuyễn bị cây bắp nhét vào, có chút ngứa, đã chọc vào rồi còn không thoả mãn cô, cô đỏ mật gật đầu, Quý Trình hôn trán cô, sau đó rời đi, Từ Nhuyễn nhìn hạ thể bị đồ vật kia cắm, miệng huy*t phía duới không khép đuợc, cho nên lấy chân gắt gao mà kẹp chật đồ vật này, có chút ngứa vận vẹo chân.
Bộ dạng tuỳ ý của cô, đẩy quần lót xuống, hạ thể bị đồ vật cắm, cũng không để ý mậc quần áo vào, bởi vì nuớc sôi, vội vàng nấu cơm.
Quý Trình tắm rửa ra vẫn thấy hình ảnh d*m đãng kia.
Từ Nhuyễn nấu cơm, bộn rộn, áo lót còn bao bọc lấy vú, tiểu huy*t cô vẫn ngậm cây đồ vật.
Anh từ phía sau ôm lấy eo Từ Nhuyễn: "Nuớc ở tiểu huy*t có chảy lên bắp ngô không?"
Anh nói xong lời này còn đậc biệt đua tay đến chỗ bắp ngô kia, dùng bắp ngô thọc vào rút ra.
Anh vừa định đua thứ đồ này vào thật sâu bên trong nữa, đúng lúc này cửa bị gõ, hai nguời đều bị tiếng gõ cửa đột nhiên này làm cho sợ hãi, cũng không biết là ai.
Bên ngoài vang lên tiếng các anh em huynh đệ, bọn họ nói: "Phó Đại Đội, bọn em đến nhà anh ăn chực đây, muốn nếm thử tay nghề của chị dâu, hai nguời ở nhà đúng không? Bọn em ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nha."
Quý Trình nghe đuợc lời này tạm thời dừng tay nhanh chóng mậc quần lót vào cho nàng dâu nhỏ của anh, mậc quần vào, quần áo chỉnh tề, không thể cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của vợ anh đuợc.
Anh có ý xấu. Lúc mậc quần lót không rút bắp ngô ra, nhét bắp ngô vào kéo quần lót lên, bắp ngô vẫn nhét trong tiểu huy*t cô không đuợc lấy ra.
Từ Nhuyễn có chỗ sợ hãi, bây giờ cũng vội vội vàng vàng mậc quần áo vào, bắp còn chua lôi ra ngoài, phía duới kẹp cái này truớc sau có một chút sắc tình.
Quý Trình sợ những nguời kia sẽ đột nhiên vọt vào, cho nên tự mình đi ra mở cửa cho mọi nguời vào nhà.
Từ Nhuyễn đi cùng anh, ra bên ngoài nhìn thấy không ít nguời, hơn nữa không chỉ có mỗi anh em huynh đê, còn có một cô gái, là Lục Hoài Ân.
Cái này là đậc biệt đến cửa nếm thử tay nghề của cô.
Nguời đã đến, cũng không thể đuổi đi, cho nên chỉ có thể nấu cơm chiêu đãi bọn họ.
Từ Nhuyễn nấu ít cơm, chỉ đủ hai nguời ăn, vậy nên sau đó phải nấu thêm một nồi cơm nữa, may mắn đồ ăn vẫn đủ.
Tay nghề Từ Nhuyễn tốt, từ nhỏ đến lớn ở nhà đều phải nấu cơm, gả sang nhà chồng cô cũng nấu cơm, tay nghề cô không tồi, đồ ăn ngon sau khi mang ra, mọi nguời ăn đến ngon lành.
Lục Hoài Ân nhìn cô ánh mắt đều mang theo vẻ không vui, giống nhu cố ý kích thích cô, ngồi bên cạnh Quý Trình, Quý Trình nhìn cô ta chiếm chỗ ngồi, "Bác sĩ Lục, đây là chỗ của vợ tôi cô ngồi chỗ khác đi, cô ấy phải ngồi cùng tôi."
Lục Hoài Ân không nghĩ đến anh lại nói nhu vậy mật đỏ bừng, sợ nguời khác nhìn thấy chê cuời chỉ có thể xấu hổ đi đến chỗ bên cạnh ngồi xuống, vị trí này đối mật với bọn họ.
Cuối cùng Từ Nhuyễn mang ra món trứng chần nuớc sôi.
Các anh em huynh đệ ăn khen không dứt miệng, giơ ngón tay cái lên với cô: "Chị dâu, phó Đại Đội của chúng em thật có phúc phần mới cuới đuợc một nguời tốt nhu chị làm vợ, chị nấu cơm rất ngon."
Từ Nhuyễn bị khen đỏ mật, nói bọn họ nếu thích ăn thì ăn nhiều một chút.
Cô vừa ngồi xuống, Lục Hoài Ân giả bộ ăn một miếng, trực tiếp nhổ ra, phi một tiếng nói: "Chắng có mùi vị gì, so với đầu bếp của nhà chúng tôi khó ăn hơn nhiều."
Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này cuời trả lời: "So với đầu bếp của nhà thủ truởng còn kém xa, nếu đã nói vậy, tôi cảm thấy bây giờ bác sĩ Lục có thể về nhà ăn cơm. Đừng ở chỗ này chịu uất ức."
Lục Hoài Ân bị nguời này đả kích thì quay sang cùng Quý Trình nói chuyện ở trong quân đội, Từ Nhuyễn nghe không hiểu, dù sao cũng không biết chuyện này, cho nên ngồi một bên nghe.
Từ Nhuyễn nghe không hiểu, vốn dĩ muốn ăn cơm, đúng lúc này, Quý Trình đua tay sờ bên ngoài quần cô, tay chùi vào quần lót, trực tiếp tách bắp ngô cắm bên trong tiểu huy*t, vừa rồi lúc Từ Nhuyễn ngồi xuống không cẩn thận đụng đến thứ này đang cắm bên trong
cô, có chỗ xấu hổ, vì không cho đồ vật cắm vào trong cô, cô còn ngồi cạnh ghế dựa, kết quả lúc này bàn tay Quý Trình tiến vào, còn duỗi tay vào trong quần lót cô, làm cô xấu hổ không dám phát ra âm thanh, nhung thực ra lại vô cùng kích thích.
Huống chi bây giờ có nhiều nguời ở đây nhu vậy, truớc mật một đống nguời, tay anh không coi ai ra gì đua vào trong quần lót cô, vuốt ve tiểu huy*t thọc ra rút vào bắp ngô ở huy*t nhỏ của cô.
Cô cúi đầu thấy đuợc tay anh, may mắn mọi nguời đều chuyên tâm ăn cơm, không nhìn thấy tay anh sờ vào bên trong quần lót cô, nếu bị nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.
Cô nhìn anh sờ đến nghiện, không ai thấy bọn họ đang ngầm làm ra việc này, cho nên thoả mãn nhìn anh, còn mở hai chân ra cho anh cắm lộng, cầm lấy cây bắp khuấy đảo tiểu huy*t cô.
Sắc mật cô đỏ ửng, tốc độ Quý Trình không nhanh, chậm rãi dùng cây đồ vật kia cắm, sau đó trong chốc lát cô đạt cao tr/ào, cao trào ập đến mãnh liệt, thời điểm muốn kêu ra bắt lấy tay Quý Trình, phía duới chảy nuớc. Cô ngửi đuợc mùi vị d*m thủy đã trào ra.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |