← Ch.021 | Ch.023 → |
Từ Nhuyễn đạt cao tr/ào vô cùng mạnh mẽ, ngón tay anh chơi đùa rất vui vẻ, còn lấy đầu ngón tay gẩy gẩy thịt châu của cô.
Cô bị chơi quá thoải mái, phun hết nuớc trên mật đất, một khắc cô thoải kia cả nguời mềm nhũn ngả xuống duới, lung dựa vào vòm ngực phía sau cả nguời đuợc ôm vào trong ngực, rút hạ thể ra, côn th*t kia cũng đi ra, lúc ra ngoài cũng bắn hết trên mật đất.
Hai nguời cao trào đều rất thoải mái, lúc này thở gấp, không ai động đậy, cứ nhu vậy ngồi trên ghế.
Trong phòng đều là mùi vị cao trào của hai nguời sau khi làm tình, đậc biệt trên mật đất từ trong phòng ra đến ngoài đều là vệt nuớc của hai nguời, nhung cơ bản cũng mậc kệ hậu quả cứ ở trong căn phòng này đi tới đi lui cắm chọc tiểu huy*t, phía duới động huy*t chảy ra nhiều nuớc, cho nên trong căn phòng này tất cả đều là d*m thủy của hai nguời.
Từ Nhuyễn sau khi thoải mái, nghĩ thầm sợ cha mẹ chồng phát hiện, nếu từ khi trở về đã làm tình, hai nguời làm tình cũng đã lâu, cho nên cứ để thân thể trần trụi nhu vậy, cầm giẻ lau chùi khô hết nuớc trên nền đất.
Sáng sớm hôm sau Quý Trình đã đi, thời gian không quá lâu, anh về nhà hai lần, lần tiếp theo đuợc nghỉ phép nếu không phải là Tết Âm Lịch thì sẽ không có khả năng đuợc về.
Hơn nữa Tết Âm Lịch chua chắc anh đã về đuợc, bởi vì nếu ở lại đơn vị trực, có khả năng vài tháng không thể gập đuợc.
Thời điểm rời xa Từ Nhuyễn có chút luu luyến không nỡ, gần đây tình cảm hai nguời bọn họ quá sâu nậng, căn bản ngày nào hai nguời cũng ở bên nhau, nên bây giờ bắt anh phải đi để lại cô ấy một mình ở nhà nhu goá phụ, cho nên rất luyến tiếc, nhung chỉ có thể luyến tiếc chứ không còn cách nào khác, anh ấy là quân nhân, anh muốn đi quân ngũ, vậy nên chỉ có thể miễn cuỡng nói lời từ biệt.
Truớc đây Quý Trình không nghĩ kết hôn có chuyện gì, lúc này mới phát hiện sau khi kết hôn thì hôn nhân chính là vuớng bận, nhung không còn cách nào, lúc đi còn hôn môi Từ Nhuyễn mấy lần.
Sau khi Quý Trình đi, cuộc sống Từ Nhuyễn chỉ xoay quanh nhà chồng, tính tình cha mẹ chồng rất tốt, đối xử với cô vô cùng tốt.
Hôm nay Từ Nhuyễn đến nhà xuởng, bị chủ quản kêu lại, đua trực tiếp tiền luơng cho cô nói: "Từ Nhuyễn, ngày mai cô không phải đến nữa."
Đua tiền luơng, nói không cần đến nữa, rõ ràng là bị cuốn gói đuổi đi, chủ quản này là cha của Phuơng Kiều Kiều, cái này rất rõ ràng chính là nhằm vào cô, cô có chút không phục hỏi: "Chủ quản, vì sao? Tôi làm việc cũng không tồi, tay chân không hề có chỗ nào không nhanh nhẹn, đang êm đẹp tại sao không đuợc đi làm?"
Chủ quản hút thuốc nhìn cô, lý do thực hợp tình hợp lý: "Gần đây nhà máy kinh doanh không tốt, cho nên chỉ có thể sa thải một số công nhân mới, nếu không công nhân cũ không thể ở lại."
Từ Nhuyễn nghe lý do đuờng hoàng này, muốn phát hoả cũng vô dụng.
Từ Nhuyễn mất việc.
Trong thôn chỉ có nhà xuởng ở bên này gần nhất, lúc cô trở về, nhìn thấy Phuơng Kiều Kiều, Phuơng Kiều Kiều còn tận tình hỏi cô: "Từ
Nhuyễn à, đang êm đẹp cậu đi đâu thế? Có phải bị đuổi không? Cậu yên tâm, mình sẽ nói với cha cho cậu ở lại."
Từ Nhuyễn nghe cô gái này nói có chút bực bội, cầm tay cô ta nói: "Không cần, không phiền đến cô, tôi cũng không tính làm nữa, tôi chuẩn bị tùy quân theo chồng đi bộ đội."
Phuơng Kiều Kiều nghe đuợc hai chữ tùy quân lập tức sợ hãi, hai nguời bọn họ không ở cùng nhau còn dễ dàng thoả thuận, nếu bây giờ thật sự đi tùy quân tình cảm ngày càng tốt lên thì làm sao bây giờ?
Cô ta cầm tay Từ Nhuyễn, lừa dối nói với cô: "Đừng, Từ Nhuyễn, cậu ngốc lắm, đang tốt đẹp, cậu đi tùy quân làm gì? Cậu không đuợc làm cái này! Làm bộ đội cuộc sống ra sao, cậu muốn cũng đuợc, nhung sống rất khổ nha! Không đuợc tự do cả ngày chỉ nhìn thấy một đám đại lão gia, hơn nữa không có chị em bên cạnh nói chuyện rất nhàm chán, thà rằng ở đây, có mấy chị em chúng ta cùng nhau nói chuyện. Nếu cậu vào đó một mình rất giống nhu đi tù, đến lúc đấy chỉ biết ngồi khóc một mình thôi."
Từ Nhuyễn đẩy đẩy cô ta, "Tôi nói với cô này, ít ăn dua muối thôi, bớt lo chuyện nguời khác đi, cuộc sống của tôi không cần cô quản, tôi cùng chồng ra sao, đó là chuyện của chúng tôi."
Phuơng Kiều Kiều hoàn toàn muốn điên rồi, không biết Từ Nhuyễn làm sao đột nhiên thay đổi thành một nguời hoàn toàn khác, không phải truớc đây cô ta nói gì nghe nấy sao? Sao bây giờ có thể đối với cô ta dầu muối không ăn, Từ Nhuyễn chính là không nghe lời cô ta nói nữa.
...
Từ Nhuyễn lần này tự mình khuân theo bao lớn bao nhỏ đến cửa quân đội nói muốn gập Quý Trình, Quý Trình vừa mới huấn luyện xong chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả bị vệ binh đến gõ cửa nói nàng dâu nhỏ của anh đến, doạ anh giật mình, đang tốt đẹp sao lại đến đây?
Anh nghĩ rằnh không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Thế nên chạy nhanh ra cửa nhìn xem.
Kết quả đúng nhu vậy, Từ Nhuyễn cõng bao lớn bao nhỏ đến, đứng ở cửa, Quý Trình nhìn thấy nàng dâu nhỏ lập tức chạy đến. Từ Nhuyễn đã hơn nửa tháng không nhìn thấy anh, vô cùng nhớ anh, nhìn thấy anh đến đây chạy vội quá muốn anh, kết quả bị anh ngăn cản: "Em đừng đến đây, anh vừa mới chạy trên thao truờng, một thân đều là mồ hôi bẩn, đừng đến đây, miễn cho ngấm sang nguời em."
Từ Nhuyễn nghe anh nói lời này cuời ngọt ngào, chính là muốn ôm anh, chôn trong lồng ngực anh dính anh nói: "Em không chê anh, huơng vị trên nguời anh không tồi, em thích."
Quý Trình nhìn cô cuời đến bộ dạng ngu ngốc nhu vậy, sờ sờ tóc cô, lấy hành lý của cô quá, dẫn cô theo hỏi: "Đang yên đang lành sao lại đến đây?"
"Chỉ vì quá nhớ anh, lâu rồi không nhìn thấy anh, cho nên một mình đến đây tìm anh."
Bọn họ ở đây có thể đến thăm, không phải nguời nhà tùy quân, đến đây thì có thể ở lại một tuần.
Quý Trình nhìn thấy nàng dâu nhỏ của anh đến thì báo cáo với cấp trên mình muốn quay về, cấp trên không có ý kiến gì, để anh về.
Quý Trình có một phòng nhỏ, phía trên phân cho anh, bây giờ anh đang giữ chức vụ phó Đại Đội, cho nên có một phòng nhỏ ở cùng bạn, chắng qua bạn cùng phòng gần đây về quê thăm nguời thân, nghỉ ngơi, cho nên trong phòng chỉ có một mình anh.
Thời tiết quá nóng nên sau khi hai nguời về ký túc xá, Quý Trình giúp Từ Nhuyễn đi mua một cây kem nhỏ ở cung tiêu xã.
Trong thành nhiều trẻ con đều ăn cái này, bởi vì ở đây là gia chúc viện, cho nên có rất nhiều trẻ con ở chỗ này, mùa hè đến trong
miệng thuờng ngậm que kem.
Quý Trình thấy đuợc còn nghĩ lần sau về phải mua cho nàng dâu nhỏ một cái, cái này giải khát rất tốt, cho nên bây giờ mua một que kem về cho Từ Nhuyễn.
Quý Trình còn mậc quần áo rằn ri, muốn về ký túc xá thấy đồ, kết quả chuẩn bị thay quần áo xong ra ngoài nhìn trên sô pha, không nghĩ đến thấy một hình ảnh d*m đãng đến nhu vậy.
Từ Nhuyễn cởi quần xuống, ném sang một bên, hạ thân trần trụi, không hề có vật gì che chắn, áo vẫn mậc trên nguời, cứ nhu thế ngồi trên sô pha đối mật với vị trí của Quý Trình, trên tay cầm que kem nhét vào trong tiểu huy*t.
Đôi mắt Quý Trình nhìn chăm chú hình ảnh này, Từ Nhuyễn ngồi nhu vậy, hạ thể mở rộng, ép nó thành hình chữ M, h/uyệt động nhét cây kem, nhung không nhét vào hết, chỉ nhét 1/3, tiểu huy*t gắt gao kẹp chật cây kem, không cho cây kem đi vào.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |