← Ch.20 | Ch.22 → |
Ngày lại ngày trôi qua. Chủ nhân đứng sau màn kịch vẫn còn chưa lộ diện.
Chỉ có người tình cũ của Ninh phi tìm đến. Vô Trần phái thị vệ dẫn hắn đi gặp Ninh phi. Nghe nói hai người nắm tay nhau rất lâu, rồi sau đó Ninh phi nói: "Xin lỗi!" Không ngờ đây lại là lời cuối cùng của cô. Ngày hôm sau, Ninh phi thắt cổ tự tử.
Lòng ta chùng xuống. Có lẽ với cô đây chính là sự giải thoát.
Bữa đó, tâm trạng của ta rất xấu. Vô Trần không biết đi đâu tìm được một con rối gỗ đầu nhọn bụng tròn, gọi là "lật đật". Chàng đẩy một cái, lật đật chỉ lảo đảo cười hiền rồi tự mình đứng thẳng lại, thế nào cũng không ngã xuống. Ta nổi hứng lên, liền chạm vào nó, quả nhiên dù ta có kéo, đẩy, đánh, ném ra sao, nó vẫn cười và bật dậy ngay lập tức.
Vô Trần ôm ta từ sau lưng: "Vui không? Nàng phải giống như vậy ấy!" Hơi thở của chàng phả vào cổ ta, ta phát hoảng, quay đầu hung hăng trừng chàng. Ban đầu còn cho rằng công tử thanh lịch thoát ly trần tục, thì ra chỉ là tên lưu manh sói đội lốt cừu!
Vô Trần nhìn ta, miệng tươi cười, sau đó tỏ vẻ lo lắng: "Vẫn còn chưa vui à? Ta e nếu nàng cứ giữ riết cái bộ dáng rầu rĩ như vậy, cơ thể sẽ mập thù lù như con lật đật, đến lúc đó muốn ôm nàng cũng thật khó!" Lại còn chớp chớp mắt lộ ra biểu tình đáng thương nữa chứ.
Ta phì cười, phối hợp với chàng bày ra bộ mặt khó xử: "Mới vừa rồi còn bảo muốn thiếp giống như vậy, bây giờ lại sợ này sợ kia, chàng cũng thật biết đánh đố người khác mà!"
Vô Trần lúc này mới hoàn toàn thả lỏng: "Nàng cũng biết ta mong nhất là điều gì!"
Ta chủ động dâng lên đôi môi mọng. May mắn, ta có Vô Trần.
Vô Trần cười như mèo hoang trong đêm, hôn thật sâu cũng thật say sưa. Hứ, lại bị chàng lừa rồi.
Mọi chuyện hầu như đã trở lại bình thường, trừ việc người đứng sau Ninh phi vẫn không thấy bóng dáng.
Có một ngày, người trong hoàng thất cùng với bá quan văn võ và một số thế tử dị quốc làm con tin trong kinh thành rủ nhau đi ngắm cảnh tuyết.
Tính tình ta gần đây thay đổi khá nhiều, gần như quay lại lúc trước, cho nên không hề để tâm đến lời khuyên can của mọi người, mặc vào bộ trang phục thái giám muốn đi nhìn ngắm bá quan, nói trắng ra là để xem xem người dị quốc có gì đặc biệt.
Cảnh tuyết quả nhiên rất mỹ lệ. Hoa bay phân phất trong chiều lộng gió. Bụi vàng đọng trên tay, như ai rắc muối giữa trời.
Hàn mai, đông trúc, lãnh tùng. Lá hoa rụng rơi trên đất, lấp đầy khe rãnh, đất trời như tranh vẽ, tôn lên hình ngọn trăng vành vạnh, làm lòng người mơ hồ như lạc cõi thiên nhai.
Ta nhìn cung nữ như hồ điệp uyển chuyển tiến lùi, chiếc lư hồng nổi bật trên nền đất tuyết, so với các yến hội khác càng thêm phần ý vị. Mà ý vị nhất chính là các ngài thế tử dị quốc, quần áo không giống người mình, càng làm lộ ra nét phong tình quyến rũ, ngay cả tư thế hành lễ của bọn họ cũng rất khác, ta nhìn đến mê mẩn.
Mà giữa bọn họ cũng có kiểu này kiểu kia. Có người phóng khoáng niềm nở, đã sớm cùng trọng thần triều đình nói cười bắt chuyện. Ai cũng vậy thôi, ở nơi đất lạ quê người, tuy nói là thân phận tôn quý, nhưng thật ra còn thua xa một bá tánh bình thường, nếu không biết bợ đỡ lấy lòng một ít quan viên, thì đừng mong chờ cuộc sống tốt đẹp về sau nữa. Lại có một vài người không giỏi ăn nói, hoặc là còn ỷ vào thân phận cao quý của mình, chỉ biết ngồi ì ở một chỗ, lâu lâu nói ra vài câu gọi là, mọi người cùng là người lưu lạc tha hương, cũng ít nhiều thiện cảm với nhau.
Ta lặng lẽ đứng ở phía sau nhìn tới. Bọn họ mới uống một lúc đã ngà ngà say.
Một gã đội mũ đính ngọc sáng lấp lánh thở dài: "Không biết khi nào mới được trở về nhỉ! Một thân một mình ở nơi đất khách thế này!"
Một tên trông chừng trẻ tuổi có dải lông cáo quấn quanh eo tiếp lời: "Hách Nhĩ Tháp, các ngươi ở nước Liêu còn đỡ, đợi khi hết hạn trao đổi thế tử, liền rất nhanh có thể trở về! Ta với Cổ Dị mới khổ, không biết phải chờ đến năm tháng nào! E là phải chết già ở đây thôi!"
Bị hắn gọi tên, một nam tử khác, trên trán buộc một dải lụa bảy màu óng ánh như ở thắt lưng, bộ dáng vô cùng trầm tĩnh, nghe vậy mỉm cười: "Ở đây cũng có sao đâu, cả ngày vui chơi phè phỡn, không có gì phiền muộn!"
Cái tên quấn lông cáo quát lớn: "Hứ! Nói dễ nghe thì là thế tử, kỳ thật chỉ là con tin của người ta! Cổ Dị, ngươi là con của tộc trưởng tộc Nguyệt Uyển, ta Cáp Mộc là con của tộc trưởng tộc Đa Danh! Ngươi nhìn bọn hắn kìa, có để chúng ta vào trong mắt không?" Nói dứt lời đã đập bàn đứng dậy, may là ở chỗ xa kia rất náo nhiệt, cho nên không ai nghe thấy. Người bên cạnh vội vàng kéo hắn ngồi xuống.
Cổ Dị làm như không có gì, nở nụ cười hòa giải: "Cáp Mộc, ngươi say quá rồi!" Vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy kẻ đang không ngừng giãy dụa kia.
Cổ Dị đưa mắt nhìn xung quanh, thì thấy ta đứng gần bọn họ nhất. Nón của ta đã ép xuống rất thấp, cổ áo thì kéo lên thật cao, cơ bản là không nhìn thấy mặt mũi ta, nhưng mà quần áo thái giám thì sờ sờ ra đó. Hắn nói với ta: "Phiền công công lấy giùm ta một bát canh giải rượu!"
Ta đờ người, chưa có ai dám sai bảo ta thế này, thường là thứ ta muốn đều có người dâng đến tận tay. Lần đầu tiên có người bảo ta lấy cho một bát canh giải rượu, đầu óc ta xoay xoay. Ta phải trả lời thế nào đây? "Dạ, thế tử!" hả? Như vậy ta có phải hành lễ không? Khom người hay là quỳ xuống? Mà lấy xong rồi đem dâng lên như thế nào nhỉ? Ta cố nhớ lại dáng vẻ của bọn thái giám thường ngày.
Trong lúc ta còn đang cảm thụ cảm giác mới mẻ thì hai mắt Cáp Mộc đã đỏ ngầu: "Một tên thái giám nhỏ bé cũng dám khinh thường ta!" Thấy hắn như có vẻ muốn sấn tới, ta từng bước lui về phía sau.
Cổ Dị cản hắn lại, rồi xoay sang nói với ta bằng một giọng rất lịch sự: "Xin phiền công công!"
Ta gật đầu, rồi nhanh chóng lỉnh mất. Không phải là vì sợ cái tên con trai tộc trưởng đang say ngất ngưởng kia, mà là nhìn thấy phụ thân đang bước qua đây. Chắc chưa phát hiện ra ta đâu, có lẽ vì thân là Lễ Bộ Thượng Thư, đến nói vài câu khách sáo thôi.
Ta chạy ra thật xa, bảo Lưu Nguyệt đi đưa chén canh giải rượu, còn mình thì đứng đó ngó cảnh tuyết, nhân tiện ngắm nghía người cha luôn được ngợi khen về cách đối nhân xử thế này.
Ông ngồi vào chức này, kỳ thật không hoàn toàn nhờ vào ta. Ngươi nhìn ông cười kìa, nếu như không phải bạn tốt giao hảo nhiều năm tuyệt đối không thể nào cười thân thiết như vậy được; lại nhìn cách ông uống rượu kìa, không phải là rượu vào lời ra, cái chi cũng khai tuốt tuồn tuột thì là gì! Cha ta đúng là một nhân tài!
Nhưng mà chiếu theo kinh nghiệm ở bên ông hơn chục năm qua, trong lúc ông cùng nhóm thế tử cười nói thân mật, trong mắt đột nhiên có luồng sáng lóe lên, tuy rằng rất nhanh đã tắt, nhưng cũng đủ để phá vỡ bức tranh hoàn mỹ vừa tạo ra kia. Thật là kỳ khôi, cha ta là lão giang hồ từng kinh qua vô số trận mạc lớn nhỏ, sao lại để cho mình thất thố như thế!
Sau một hồi trò chuyện thật say sưa, phụ thân cáo biệt rời đi, bước chân có chút vội vã.
Sau khi ông đi khỏi, Cáp Mộc uống canh xong vẫn còn ngất ngưởng, Cổ Dị quyết định dìu hắn trở về trước.
Hai người vừa dợm bước, đã nghe tiếng phụ thân í ới ở đằng sau: "Chờ một chút!"
Cổ Dị quay đầu: "Lý đại nhân, không biết có gì chỉ giáo?"
Phụ thân cười thật tự nhiên: "Là Định Tuyên Vương nghe danh thế tử từ lâu, cho nên muốn gặp mặt!"
Cổ Dị khó xử nhìn Cáp Mộc đang tựa vào mình, thì nghe thấy tiếng nói du dương cất lên từ một phía: "Cáp Mộc thế tử có thể về cung nghỉ ngơi trước!" Vừa dứt lời, lập tức có người đón lấy Cáp Mộc.
Vô Trần mặc cẩm bào màu tím, cười thật vui vẻ, đang đạp tuyết đi đến. Tuyết trắng phau phau, tử y óng ánh, trông cực kỳ phong cách.
Cổ Dị sắc mặt không biết vì sao lại có chút khó coi, nhưng mà vẫn duy trì khí độ vốn có: "Vương gia triệu kiến, không biết có điều chi dạy bảo?"
"Thế tử thật sự không biết?" Vô Trần ý cười càng giòn trên mặt, nhưng ta lại nhìn thấy trong mắt chàng hằn đầy băng tuyết.
Cổ Dị lắc đầu, sắc mặt bình thường trở lại: "Xin rửa tai nghe!"
Vô Trần vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng thanh âm phát ra lại lạnh giá vô cùng: "Lý đại nhân, ông nói đi!"
Phụ thân cung kính "dạ" một tiếng, bước đi lên, vẻ mặt hòa ái tươi cười: "Không biết thế tử có biết Ninh phi nương nương của tiên hoàng không?"
Trong mắt Cổ Dị hiện lên một tia phức tạp, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Không biết!"
Phụ thân vẫn cười như cũ: "Như vậy xin hỏi thế tử có từng nghe qua Mê La Thảo chưa?"
Cổ Dị vẫn vậy trả lời: "Chưa từng nghe!"
Phụ thân rốt cục nhíu mày: "Vậy à! Ta nhớ đã từng đưa cho phụ thân cậu và các vị tộc trưởng một ít! Ổng không kể gì cho cậu à?"
Cổ Dị nói: "Có quan trọng không?"
Phụ thân lắc đầu: "Thế mà ta tưởng cha cậu đã đưa cho cậu rồi chứ!"
Cổ Dị ngạc nhiên: "Lý đại nhân sao lại nói thế?"
"Bởi vì trên người thế tử có mùi Mê La Thảo!" Ông già cười như hồ ly đắc đạo.
Cổ Dị đờ ra, sau đó cũng cười: "Lý đại nhân thật biết nói đùa!"
"Sao lại đùa chứ? Thế tử có chắc trên người mình không có bất kỳ mùi gì không?"
Cổ Dị lấy lại tinh thần tập trung ngửi, lập tức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Vô Trần nói: "Tại sao?"
Đáp lời vẫn là phụ thân: "Bởi vì người từng chạm qua Mê La Thảo, chỉ cần uống một chút rượu cất từ mai ủ tuyết, sẽ tỏa ra mùi đặc biệt. Loại mùi này tuy rằng rất thoảng, nhưng mà ta có thể nhận ra! Hôm nay đây chiêu đãi mọi người chính là rượu tuyết mai cất được!"
"Được lắm!" Cổ Dị cười to, sau đó hỏi: "Vậy còn mấy người khác thì sao?"
Vô Trần đáp: "Mới đầu cũng không phải là nghi các ngươi. Chỉ là người ở trong cung đều đã tra hết, mà có thể biết Lý phủ có Mê La Thảo, lại nắm được công dụng của nó, thì chỉ có người ra vào cung tự do là có khả năng. Tự nhiên lòi ra các ngươi thôi!"
Ta cúi đầu ngẫm lại, quả nhiên không sai. Triều đình vì phòng ngừa các vị quý tộc này lẩn trốn, nhưng ngoài mặt vẫn tương kính như tân, đối đãi như thượng khách, thường xuyên mời bọn họ vào cung thưởng hoa ngắm trăng vịnh thơ uống rượu.
Cổ Dị gật đầu khen: "Không hổ là Định Tuyên Vương nổi danh thiên hạ! Đã bị phát hiện, ta không còn gì để nói!"
"Ngươi tiềm phục nhiều năm, tại sao lại đột nhiên nóng vội như vậy?"
"Phụ thân lâm trọng bệnh, nếu bây giờ không nghĩ cách trở về, chỉ sợ sau này chức tộc trưởng sẽ rơi vào tay kẻ khác, cho nên ta muốn trở về!" Đến lúc này, Cổ Dị cũng không có gì giấu diếm.
"Vậy ngươi tại sao lại phải xuống tay với Ngưng Nhi?" Giọng Vô Trần phập phồng tức giận.
Cổ Dị chớp mắt, đáp: "Mục tiêu của ta và Ninh phi chính là ngươi! Chỉ cần ngươi gặp chuyện, triều đình nhất định sẽ hỗn loạn, cho dù ta có lặng lẽ bỏ về Nguyệt Uyển, cũng không có ai chú ý!"
Vô Trần và ta cùng bừng tỉnh, thì ra hết thảy chỉ là hiểu lầm, hoặc là nói Ninh phi quá cố chấp.
Cổ Dị ảm đạm cúi đầu: "Đáng tiếc sắp thành lại bại!"
Ánh mắt Vô Trần thẳng tắp xuyên qua đám đông, rơi xuống người ta đang đứng dưới tán cây: "Dù sao đi nữa, trong chuyện này, ta cũng không chịu thiệt gì!" Sau đó nhếch miệng cười thật ngọt ngào.
Ta luôn biết tướng mạo chàng xuất chúng, nhưng mà giờ khắc này ta không thể không thừa nhận phong thái của chàng làm ta say. Trong mắt ta chỉ còn lại một mình chàng, không có nghe lời định tội Cổ Dị, mà nói thật lòng, ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Một ngày này, tuyết phủ trắng đình, hương quyện bóng trăng.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |