← Ch.02 | Ch.04 → |
Đoàn xe chậm rãi lăn bánh khỏi cửa thành.
Dân chúng đứng xem xì xào bàn tán.
"Thật là phô trương!"
"Đến Hà Nam cứu trợ thiên tai, hơn nữa còn là do sủng phi của hoàng thượng đích thân đảm nhiệm nữa đó!"
"Hèn chi!"
.... .
Nghe được những lời bàn tán ấy, miệng ta đã muốn mở thật to. Nhớ lại ngày đó.......
Tử Dương cung.
Ta đứng trước bức tranh sơn thủy, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng xử lý thế nào?"
Phía sau ta là tên thái giám Cẩm Phúc. Tuy không phải là thái giám đại tổng quản, nhưng tốt xấu gì cũng nhiều năm hầu hạ bên người Hoàng đế, chẳng qua ở trong cung nhận lấy bổng lộc của ta, mà ở ngoài cung, người nhà, con cháu cũng đều được cha ta ban cho cơm no áo ấm. Cho nên, hắn chính là người của ta.
Lúc này, hắn kính cẩn lên tiếng: "Bẩm Nghi phi, sau khi Hoàng thượng thượng triều, lập tức cho triệu Tể tướng, Hộ Bộ Thượng Thư hai vị đại nhân vào cung!"
Hừ, quả nhiên là hai lão hồ ly này, ỷ vào chính mình là cữu cữu (cậu) của hoàng đế, âm thầm làm trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng.
"Kết quả?" Ta hờ hững hỏi.
"Sau khi Hoàng thượng cất tiếng hỏi, Tể tướng cùng Trình đại nhân cùng hô 'Vi thần thất trách'. Sau đó bảo việc này vô cùng nghiêm trọng, bọn họ đang thận trọng nghiên cứu, đang muốn trong vòng hai ngày bẩm báo Hoàng thượng, ngờ đâu Hoàng thượng anh minh hơn người, thương cảm vạn dân, cho nên đã biết tường sự việc. Hai vị đại nhân tỏ vẻ như thể nhất định sẽ sớm xử lý vấn đề, để cho dân chúng cảm phục ân đức của Hoàng thượng!"
Đúng là cao tay! Thật thật giả giả dăm ba câu, lại thuận tiện tâng bốc Hoàng thượng lên tận trời! Hoàng thượng đăng cơ, bọn họ nắm được không ít quyền lực, cho tới hiện tại, khó tránh khỏi có điểm cậy già lên mặt. Nhưng mà đối phương lại là đấng chí tôn cao cao tại thượng, trong lòng Hoàng thượng nhất định đã có điểm không hài lòng! Chuyện lần này, chỉ sợ khó có thể một tay che trời, nhưng ít nhất cũng không để bọn họ đích thân giải quyết. Cho dù chỉ là cái gai nhỏ, nhưng nếu quanh năm suốt tháng ghim vào trong người, dẫu cho vô hại, nhưng mà mỗi lần đụng tới, vẫn sẽ có cảm giác nhói đau.
"Ngươi vất vả rồi! Đệ đệ của ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, hôm qua cha ta sai người báo tin, muốn để hắn đến trường học tập, ngươi thấy sao?" Quân cờ hữu dụng đương nhiên phải đặt ở vị trí xứng đáng trên bàn cờ.
"Đa tạ nương nương!" Hắn vui mừng ra mặt.
"Xuống dưới lĩnh thưởng đi!"
`
Tại Ngự thiện phòng, buổi tối.
Hoàng thượng cau mày, tựa hồ ăn không vừa miệng.
Bên cạnh, Đoan phi giống như con rắn õng ẹo trườn lên người Hoàng thượng, nũng nịu lên tiếng: "Hoàng thượng, sao lại không ăn món nào vậy? Không hợp khẩu vị của người à?"
Ta ngồi một bên không lên tiếng, trong lòng thầm khinh bỉ. Nữ nhân não tàn, người có quyền thế không phải lúc nào cũng trầm mê trong nữ sắc, lúc hắn phiền não chính là lúc không thích hợp để liếc mắt đưa tình.
Quả nhiên, Đoan phi bị đẩy ra một cách thô lỗ. Tuy việc này không hề liên quan gì đến ta, nhưng ả vẫn liếc ta đầy oán hận, chắc là cho rằng ta đang vui mừng khi thấy người khác gặp nạn. Ta vô cùng bất đắc dĩ, Đoan phi lúc nào cũng thích tranh sủng, đã sớm xem ta là cái gai trong mắt. Ta chỉ hận không thể hét lên với ả, là trong lòng ta có người khác rồi!
Ánh mắt Hoàng thượng cứ vô thức nhìn chằm chằm đĩa cá trên bàn, hiển nhiên trong lòng đang vô cùng rối rắm.
Ta đương nhiên biết mình nên làm gì. Khi Hoàng thượng phiền não, có khuyên bảo dây dưa cũng không ổn, nhưng cũng không thể không để ý đến."Hoàng thượng, hay là để cho con cá này sống lại được không? Hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng như vậy, thần thiếp chắc vài bữa nữa cũng phải tranh sủng với nó quá!"
Hoàng thượng nghe vậy đột nhiên cười to: "Nàng đúng là tiểu quỷ!" Thái giám, cung nữ theo hầu hai bên cũng lấy tay che miệng, chỉ có duy nhất một người đang cố cắn chặt môi.
Ta sẵn đà tiếp tục: "Chuyện gì khiến cho Hoàng thượng phiền lòng như vậy? Có lẽ nói ra, thần thiếp có thể chia sẻ cùng với Hoàng thượng!"
Hoàng thượng lắc đầu: "Không biết nên phái ai đi cứu trợ Hà Nam nữa?"
Đoan phi không chịu thua kém, nhanh nhảu mở miệng: "Hoàng thượng, có thể phái cha hoặc là Nhị thúc của thiếp lên đường ạ!" Dứt lời, còn thị uy liếc mắt nhìn ta. Tể tướng là cha của ả, còn Hộ Bộ Thượng Thư chính là Nhị thúc.
Ta ngấm ngầm thở dài, càng thêm khẳng định ả có gương mặt đẹp, nhưng chỉ là một đóa hoa vô hồn, không biết sống chết. Nếu quả thật có thể phái hai người bọn họ, Hoàng thượng hà cớ gì phải đắn đo như thế. Đương nhiên, ta vẫn như trước không có biểu hiện gì.
Hoàng thượng tức giận trừng mắt nhìn ả, trầm giọng nói: "Không cần nàng ra chủ ý!"
Đoan phi vẻ mặt buồn bã, thần sắc càng thêm vài phần u oán cô đơn, nhìn có chút mong manh đáng thương.
Lòng ta chợt động, không khỏi nảy sinh cảm thông. Nhìn dáng vẻ của Đoan phi, có lẽ đã đem lòng yêu Hoàng thượng thật sự, nhưng mà ả còn tốt hơn ta, ít nhất có thể ở bên cạnh người mình yêu mến.
Ta quyết định cứu ả một lần: "Thiên hạ đều là của Hoàng thượng. Hoàng thượng muốn phái ai đi mà không được chứ! Ai dám cãi lại nửa lời!"
Hoàng thượng chấn động, gương mặt lấy lại vẻ ngạo mạn, tự tin, ánh mắt sáng ngời, cười với ta: "Ngưng Nhi nói không sai chút nào!"
Khuôn mặt diễm lệ của Đoan phi trở nên nhăn nhó, buông lời mỉa mai: "Nghi phi thật khéo hiểu lòng người, có khi lại chính là người thích hợp nhất!" Hai lần giáo huấn vẫn không ngăn cản được ả, đúng là không nên xem thường lòng đố kỵ của nữ nhân!
Hoàng thượng đầu tiên nhíu mày, tựa hồ đang nổi giận, nhưng mà đột nhiên hai hàng lông mày lại giãn ra, ánh mắt nhìn về phía ta ẩn chứa vài phần kỳ lạ."Ngưng Nhi, nàng thấy sao?"
Ta không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự muốn.... . Bộ não không ngừng xoay chuyển, trên mặt nổi lên ý cười: "Hoàng thượng nếu muốn Ngưng Nhi đi, Ngưng Nhi tự nhiên sẽ đi. Chỉ là, Ngưng Nhi từ nhỏ đến giờ chưa hề xuất môn, không biết có gặp nguy hiểm gì không, Hoàng thượng nhất định phải phái người võ công cao cường theo bảo vệ Ngưng Nhi mới được!" Nói xong, ta nhẹ nhàng cắn môi dưới, ánh mắt hơi e sợ nhìn Hoàng thượng.
Quả nhiên Hoàng thượng thương cảm vô cùng, nhẹ nhàng ôm lấy ta: "Trẫm biết là ủy khuất cho Ngưng Nhi, nhất định sẽ phái người bảo vệ Ngưng Nhi, tuyệt đối không để nàng mất đi một sợi tóc nào!"
Đoan phi không ngờ ý kiến của mình lại được chấp nhận, nhưng đối với ả mà nói, đây có thể xem là một chuyện vui, khi đẩy ta ra khỏi cung trong một khoảng thời gian không ngắn! Vì không cho ta có cơ hội đổi ý, ả cho qua chuyện Hoàng thượng đang ôm ta vỗ về, vội vàng nói: "Thiếp thấy hay là để Dư Thống lĩnh đi theo bảo vệ Nghi phi. Dư Thống lĩnh võ nghệ cao cường lại trung thành tận tâm, là người thích hợp nhất!"
Ta đem mặt vùi trong lòng Hoàng thượng, không để bọn họ nhìn thấy vẻ vui sướng không che giấu được đang hiện trên mặt ta, hạnh phúc dâng tràn trong lòng. Đoan phi, ta tuyệt đối sẽ không bảo cô ngốc nữa, giờ phút này trong lòng ta, không người nào trí tuệ hơn cô!
Bên tai may mắn còn nghe được Hoàng thượng đang hỏi: "Ngưng Nhi, thế nào hả?"
Ta điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu đáp: "Hoàng thượng nói sao, Ngưng Nhi nghe vậy!" Trong lòng rộn ràng vang lên bốn chữ "không oán không hối".
Hoàng thượng giúp ta vén lên vài sợi tóc lơ phơ trước trán, trong mắt càng thêm ôn nhu, ta cúi đầu, không dám tiếp nhận. Hoàng thượng vẫn say đắm nhìn ta, thốt ra lời: "Đoan phi, nàng đi nghỉ sớm đi! Trẫm có chút chuyện muốn bàn với Nghi phi!"
Ở góc độ của ta mà nói, thật dễ dàng nhận thấy trong mắt Đoan phi hiện lên vài phần ghen ghét, nhưng mà hôm nay ả tự cho là mình thắng lợi cho nên dễ dàng bỏ qua, yêu kiều đáp: "Thần thiếp xin cáo lui!" Liếc mắt nhìn ta, hàm chứa sự đắc ý khôn cùng, kiêu kỳ bước ra ngoài.
Chờ ả đi rồi, Hoàng thượng đứng dậy, tiện đà cũng kéo ta đứng lên, nhẹ nhàng cất tiếng: "Ngưng Nhi, biết vì sao trẫm để nàng đi không?"
Ta lắc đầu: "Hoàng thượng chắc là có dụng ý riêng!" Thời đại này, phụ nữ không cần quá thông minh, tỏ vẻ nhún nhường, che giấu tài năng mới có thể sống được yên ổn. Cho dù ta biết vì sao, cũng tuyệt đối không nói ra cửa miệng, bởi vì ta nhận thấy, Hoàng thượng đang muốn biểu đạt cơ trí thâm sâu của mình.
Hoàng thượng tiếp tục lên tiếng: "Trẫm lần này phái nàng đi, đương nhiên là có chút tính toán. Thứ nhất, để nàng thay mặt trẫm ra tay giúp đỡ nạn dân, lý do chính đáng, cũng có thể vì trẫm tích lũy thêm chút tiếng tăm. Thứ hai, cha của nàng là Lễ Bộ Thượng Thư, cùng đám người Tể tướng có địa vị ngang nhau. Thứ ba, nàng thân là quý phi, thân phận tôn quý, nàng xử lý việc này, bọn người dưới không dám dị nghị. Cuối cùng, ta biết nàng thông minh lanh lợi, sẽ không để cho người ta dắt mũi lôi đi!"
Ta cúi đầu cười nhẹ: "Hoàng thượng an bài cho Ngưng Nhi nhiều lợi ích như vậy, Ngưng Nhi thật sự không thể không đi rồi."
Hoàng thượng đưa ánh mắt thâm thúy nhìn ta: "Hậu cung nhiều giai lệ như vậy, nàng nên biết người trẫm sủng ái nhất là nàng! Trẫm cũng tin tưởng nàng nhất! Nàng đi nhanh về nhanh!"
Lòng ta rúng động, nhìn thân ảnh đứng trước mặt, bất giác cảm thấy buồn bã, người yêu ta nhưng ta không yêu người! Ta vội nhoẻn miệng cười: "Hoàng thượng một hơi nói ra nhiều lý do như vậy, Ngưng Nhi thật hoài nghi Hoàng thượng có lẽ đã sớm quyết định rồi! Chẳng qua là mượn Ngưng Nhi cùng Đoan phi nói thay lời mà thôi!"
Hoàng thượng cười ha hả: "Nghi phi, muốn trẫm thưởng cái gì cứ mở miệng, đã được hay chưa!"
Ta láu lỉnh tiếp lời: "Cho Hoàng thượng nợ đó, dù sao quân vô hí ngôn! Thần thiếp cũng không sợ người thất hứa!"
Mấy ngày nữa trôi qua. Trước lúc ta lên đường, Đoan phi còn tự mình đến Tử Dương cung tiễn đưa.
Ả dùng giọng nói ngọt như mía lùi nói với ta: "Nghi phi đi đường cẩn thận! Hoàng thượng, ta nhất định sẽ hầu hạ chu đáo, để Hoàng thượng một chút cũng không cảm thấy Nghi phi vắng mặt bên mình!"
Ta lúc ấy tâm tình bay bổng, trong lòng tràn đầy kích động, liền mặc ả nói gì thì nói. Hơn nữa, chuyện lần này ả là đại công thần, để ả khoa môi một chút cũng không phiền hà gì!
Đoan phi thấy ta không phản bác, sắc mặt kỳ dị, cho là ta đang rất khổ sở, lại không biết ta là cưỡng chế khí lực toàn thân mới có thể không để ai phát hiện ra ta đang vô cùng vui sướng. Ả nói một hồi thì bỏ đi.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |