Truyện:Không Gặp Không Nên Duyên - Chương 12

Không Gặp Không Nên Duyên
Trọn bộ 86 chương
Chương 12
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiêu Hoành Nhân ăn xong trước, rót một ly trà uống hết liền đi vào phòng, nghe được một tiếng cạch vang lên từ cánh cửa, Tiêu Tiêu khẽ thở phào một hơi.

Cô ăn cơm xong rồi, một mình tiếp tục dọn dẹp căn nhà sạch sẽ, rồi cô đi tắm, tóc còn chưa khô, đã mệt mỏi ngã xuống chăn đệm đã trải sẵn, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Cô nhìn chằm chằm trần nhà vì bị ẩm ướt mà bong tróc ra thật lâu, mãi cho đến khi di động vang lên, cô mới ngồi bật dậy.

Là Nhiễm Huy gọi tới, anh muốn xác nhận xem cô đã an toàn về đến nhà chưa, lúc này Tiêu Tiêu mới nhớ ra mình còn chưa báo bình an cho anh và cô của cô. Cô nói với anh vài câu đơn giản, rồi muốn gọi cho cô Tiêu, mới phát hiện ra Đoạn Mặc Ngôn thế mà cũng gọi điện đến.

Thời gian là khoảng hai tiếng trước, cô để di động trong ba lô nên đã lỡ mất. Vốn muốn gọi lại, nhưng nhớ ra anh ấy nói hai này nay anh ấy sẽ ở nước ngoài, vì vấn đề chênh lệch thời gian, cô vẫn là nhắn một tin báo bình an mà thôi. Thuận tiện vào xem vòng bạn bè một chút, cô nghĩ ngợi một hồi, đăng một tấm hình tự chụp bản thân trên chuyến xe lửa chật chội, còn kèm theo tựa đề: [Lệnh trời giao trách nhiệm lớn lao cho kẻ này, nhất định phải bắt cô ấy chen chúc trên chuyến xe đường dài trong nước...... Được rồi, thì tôi tự chuốc lấy cực khổ vậy. *thở dài* *thở dài*]

Hai giờ sáng Đoạn Mặc Ngôn vẫn đang chơi bài với bạn, nghe thấy một tiếng tính tong, ném xuống đôi át trong tay, mở di động ra nhìn chăm chú vào dòng tin nhắn không được mấy chữ, ra khỏi giao diện lại vào xem bài đăng của người bạn duy nhất trong vòng bạn bè.

Anh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bài đăng một lúc lâu, bất chợt phát ra một tiếng cười phì từ mũi. Không biết vì sao, anh lại hiểu được câu nói mang hàm ý phức tạp của Tiêu Tiêu.

Một cô gái kì quặc.

"Anh đang xem gì thế?" Bạn chơi bài tò mò khi thấy anh hiếm khi có tâm trạng vui vẻ.

"Không có gì." Đoạn Mặc Ngôn cất di động vào.

Từ khi Tiêu Tiêu về nhà, cũng không thường ăn cơm ở nhà, bởi vì qua năm mới cũng là ngày tốt để bạn bè năm bờ bốn bể tụ tập lại với nhau, còn có hai cô bạn thân của cô là Tô Vi và Đồng Dĩ Diệc cũng trở về, thậm chí có khi ngay cả giữa trưa cũng kêu cô ra đi ăn.

Tuy trời rất lạnh, nhưng cô vẫn tình nguyện mỗi ngày đều ra ngoài, bởi vì ở trong nhà, chỉ có thể lặng im đối mặt với ba mà thôi.

Hai mươi chín tháng chạp, hai cha con nhà họ Tiêu đến núi tổ cúng tất niên cho ông bà tổ tiên và mẹ của cô, lăn qua lăn lại hết một ngày mới về, Tiêu Tiêu lấy con gà đã cúng tổ ra nấu, bưng cái nồi lẩu ra đặt lên bếp điện từ trên bàn ăn, cô đi đến trước cửa phòng ngủ đã đóng chặt, muốn gõ cửa gọi ba ra ăn cơm, lại mơ hồ nghe được tiếng khóc.

Đúng, là tiếng khóc. Từ khi cô có ký ức, mỗi lần ba đi thăm mộ mẹ, lúc về đều sẽ đau đớn khóc một trận.

Ông ấy yêu mẹ, rất sâu sắc, rất yêu bà ấy. Vậy mà ông ấy yêu mẹ bao nhiêu, thì lại hận cô bấy nhiêu.

Bởi vì cô chính là kẻ tội đồ dẫn đến cái chết của mẹ. Do cô nên mẹ chết vì sinh khó, ngày sinh nhật của cô, cũng chính là ngày giỗ của mẹ.

Bản thân lúc nhỏ không hiểu vì sao người ta ai cũng có mẹ, mà cô lại không có, khi cô quay đầu sang hỏi ba, thì nhận được một ánh mắt hung tợn khác thường và một cái tát không hề nương tình. Nếu mà lúc đó ông nội qua đời rồi, thì có thể cô sẽ bị đánh chết cũng không chừng. Sau này khi lớn lên dần dần, cô mới hiểu ra, mình không chỉ không có mẹ, mà cha thì có cũng như không. Ở trong nhà của cô, trước nay chưa từng có cái gọi là cha nghiêm cha hiền, ông ấy không quan tâm thành tích của cô ra sao, sức khỏe của cô thế nào, chỉ là làm tròn nghĩa vụ của mình như một cái máy. Cô đã từng lấy lòng, đã từng cẩn thận, cũng đã từng gây gổ, lúc nghiêm trọng nhất thậm chí còn bỏ nhà đi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả, cũng ngay lúc đó, từ miệng của cậu, cô mới biết được sự thật tàn khốc rằng mình chính là kẻ giết chết mẹ, cô gần như sụp đổ. Từ đó không bao giờ gây gổ với ba nữa, chỉ duy trì quan hệ máu mủ lạnh lẽo thế này.

"......Ba, ăn cơm thôi"

"Ăn một mình đi!" Tiêu Hoành Nhân quát lớn một tiếng.

Hốc mắt Tiêu Tiêu nóng lên, quay đầu nhìn sang nồi lẩu còn đang bốc hơi nóng trên bàn, chậm rãi đi qua đó bấm tắt bếp điện từ đi, cầm chìa khóa mở cửa nhà ra.

Ai ngờ vừa mở cửa, lại thấy ông anh hàng xóm Tống Hiếu Nhiên ở nhà đối diện đột nhiên đứng ngoài cửa sắt.

"Anh Hiếu Nhiên." Tiêu Tiêu cực kỳ kinh ngạc, dùng sức chớp chớp mắt ép cho nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt trở về.

"Tiếu Tiếu, đã lâu không gặp." Tống Hiếu Nhiên mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam phẳng phiu, chăm chú nhìn cô xuyên qua cánh cửa sắt, trong giọng nói mang theo chút hoài niệm.

Tiêu Tiêu khó tin mở cánh cửa sắt ra."Sao anh lại ở đây thế?" Chẳng phải anh ấy đang ở nước ngoài sao?

"À, bọn anh về đây ăn tết."

"Bác gái bọn họ cũng về luôn hả?" Thật ra gia đình họ Tống hai năm trước đã dọn đến thành phố Q sống trong căn nhà lớn mà Tống Hiếu Nhiên mua.

"Phải, đến đây nào, mấy cái này là cho nhà em đó, chú Tiêu có ở nhà không?"

"Ơ, cám ơn anh......" Tiêu Tiêu nhìn vào trong nhà, hơi khó xử.

Tống Hiếu Nhiên nhìn phòng ăn với nồi lẩu ở sau lưng cô, chợt hỏi: "Em muốn ra ngoài à?"

"À, ừ...... Em đi mua nước tương."

"Vậy anh đi cùng em." Tống Hiếu Nhiên để đồ vào trong nhà, làm một động tác mời với cô.

"Hả, không cần đâu......"

"Không sao, anh cũng đang muốn xuống đi dạo lòng vòng, dù sao cũng mấy năm rồi chưa về đây."

Thế là vài phút sau, Tiêu Tiêu và Tống Hiếu Nhiên im lặng đi về phía siêu thị ở gần đó, hiển nhiên cô còn chưa thoát khỏi tâm trạng phức tạp trong lòng.

Bởi vì đối với cô, Tống Hiếu Nhiên không chỉ đơn giản là anh trai hàng xóm, anh ấy còn là mối tình đầu của cô nữa.

Hai nhà Tống – Tiêu đối diện nhau, đàn ông của hai gia đình cũng làm việc cùng một đơn vị, vì thế mà thường xuyên qua lại với nhau, chuyện gia đình cô nhà họ Tống cũng biết rất nhiều, đặc biệt là anh trai Tống Hiếu Nhiên lớn hơn cô chín tuổi chơi với cô từ nhỏ đến lớn, bọn họ từng rất thân thiết, sự ngăn cách giữa cô với ba, anh ấy đều biết hết, cũng chính anh ấy là người đã cho cô niềm an ủi và sự động viên trong lúc cô yếu đuối nhất, mới làm cho cô không đến mức tự sa ngã. Sau khi lên trung học, cô phát hiện tình cảm của mình, yêu thầm anh ấy hơn ba năm dài, vào ngày biết được điểm tốt nghiệp trung học, anh đặc biệt đến giúp cô điền nguyện vọng, thật không dễ dàng gì cô mới tỏ tình với anh, trả lời cô lại là một tiếng thở dài. Qua mấy ngày, anh đưa cô bạn gái về ra mắt cha mẹ dẫn đến trước mặt cô, bảo cô kêu một tiếng "chị dâu".

Năm ấy cô mười tám tuổi lại nếm được nỗi đau khi thất tình.

"À...... Chị dâu cũng về luôn ạ?" Thở ra một làn khói trắng, Tiêu Tiêu nhẹ giọng hỏi. Cô không biết qua hai năm rồi gặp lại Tống Hiếu Nhiên rốt cuộc là có tâm trạng gì, tóm lại là rối như tơ vò.

Tống Hiếu Nhiên kéo áo khoác khép lại, cười khẽ nói: "Em không có chị dâu nữa, chia tay rồi."

"Hả?" Hai năm trước anh ấy giới thiệu bạn gái cũng là lần cuối bọn họ gặp nhau, nhưng lúc đó bọn họ trông có vẻ ân ái lắm mà, "Sao vậy anh?"

"Tính cách không hợp chứ sao." Tống Hiếu Nhiên hời hợt nói, "Em thì sao, có bạn trai chưa?"

Tiêu Tiêu ngượng ngùng cười cười, gật đầu một cái.

"Ô?" Tống Hiếu rõ ràng có chút kinh ngạc, "Không ngại cho anh xem ảnh chứ?"

Tiêu Tiêu suy nghĩ một hồi, mở di động lên, màn hình chính là ảnh cô với Nhiễm Huy chụp chung.

Tống Hiếu Nhiên đẩy cặp kính không gọng lên, nhìn một lúc rồi trả lại cho cô, "Cũng được, nhìn có hơi giống anh đấy, chỉ là không đẹp trai bằng anh thôi."

Tiêu Tiêu cười khẽ, "Anh Hiếu Nhiên đây đẹp trai rạng ngời hào hoa phong nhã phong độ ngất trời, ai mà có thể hơn anh được chứ."

"Con nhóc xảo trá này, gan vẫn còn lớn đấy nhỉ, dám chọc anh đây hả!" Tống Hiếu Nhiên ôm lấy cổ của cô, trở tay véo lên mặt cô.

Thuở thiếu thời bọn họ cũng thường chơi đùa như thế, Tiêu Tiêu đụng vào lồng ngực của anh, cười hì hì ra tiếng.

***

Đêm ba mươi, hai cha con Tiêu Tiêu và Tiêu Hoành Nhân cùng nhau trải qua đêm giao thừa. Bên ngoài vang lên tiếng pháo lụp bụp, tiếng ti vi trong nhà cũng rất lớn, có vẻ như gia đình này cũng rất náo nhiệt. Ngoại trừ không có tiếng nói chuyện.

Tiêu Tiêu chuẩn bị ba món ăn đặt trên bàn, Tiêu Hoành Nhân bày sẵn chén đũa cho người vợ đã khuất, còn rót thêm một ly rượu, cũng rót cho bản thân một ly.

Tiêu Tiêu bới cơm, hai người yên lặng ăn cơm như bình thường vẫn vậy.

Kể từ khi ông nội mất ba năm trước, hằng năm đây là ngày mà cô thấy khó chịu nhất. Nhà nhà đều vô cùng náo nhiệt, chỉ mỗi nhà cô là không khí chết chóc nặng nề. Cô thậm chí còn không dám nghĩ ngợi nhiều, cô sợ suy nghĩ đó sẽ khiến cô mất ngủ.

Rõ ràng một bàn thức ăn phong phú, nhưng cô chỉ và xong một chén cơm coi như hoàn thành nhiệm vụ, rồi cất chén đũa của mình vào phòng bếp, cô trở ra phòng khách ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm người dẫn chương trình đang đọc báo cáo chuẩn bị cho hoạt động của đêm cuối năm, nhìn môi của anh ta mấp máy, nhưng đã nói gì thì cô lại không rõ.

Tiêu Tiêu liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi phút, đợi đến khi đêm giao thừa kết thúc, còn hơn bốn tiếng đồng hồ nữa, cô có thể kiên trì lâu đến vậy không, cô không biết. Bởi vì giống như lời nguyền vậy, đêm giao thừa mỗi năm, bọn họ luôn kết thúc bằng tiếng cãi vã và tiếng khóc của cô.

Tiêu Hoành Nhân vẫn đang yên lặng uống rượu nhấm nháp đồ ăn trên bàn cơm.

Trong nhà tựa như có máy hút chân không đang rút không khí ra vậy, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy tức ngực không thôi, đứng dậy muốn đi mở cửa sổ ra, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Cô lấy làm lạ mở cửa ra xem, chỉ thấy Tống Hiếu Nhiên tay cầm bình rượu mặt cười rạng rỡ đứng bên ngoài cửa, "Anh đến tìm chú Tiêu uống rượu."

Tiêu Hoành Nhân nghe tiếng ngạc nhiên thò đầu ra dò xét, chợt cười nói: "Là Hiếu Nhiên hả, mau vào đây!"

"Chú Tiêu, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!"

Tiêu Tiêu chuẩn bị cho Tống Hiếu Nhiên một bộ chén đũa, lấy thêm một ly rượu cho anh.

Hiếu Nhiên ngước mắt nhìn cô, "Em cũng đến làm một ly đi?"

"Em pass." Tiêu Tiêu cười cười, "Nhưng mà em phải đi kính bác Tống và bác gái một ly." Nói rồi cô lại cầm một cái ly bước nhanh ra khỏi cửa.

Tiêu Hoành Nhân và Tống Hiếu Nhiên cạn một ly, liền nghe thấy tiếng Tiêu Tiêu nhiệt tình chào hỏi với mẹ Tống vừa ra mở cửa, Tống Hiếu Nhiên rót đầy cho ba Tiêu, cười khẽ một tiếng nói: "Tiếu tiếu trưởng thành rồi."

Tiêu Hoành Nhân im lặng một lúc, gật đầu: "Đúng vậy."

*****

Đoạn Mặc Ngôn ngồi ở một góc trong ngôi nhà tổ của nhà họ Đoạn, gác chân lên ghế dựa, yên tĩnh cầm máy tính bảng mà xem. Vốn là anh phải ở New York kí hợp đồng với khách hàng, lại bị mẹ đại nhân đích thân mời về đây. Ngoài sảnh lớn cách đó không xa người nhà đang tụ tập, người lớn trẻ nhỏ bày ra mấy cái bàn lớn, tiếng nói cười tiếng cụng ly, tiếng vui đùa của trẻ con hòa vào nhau, cực kỳ náo nhiệt, anh lại giống như nhà sư ngồi thiền thờ ơ lặng thinh.

Ngón tay của anh lướt lên lướt xuống, đang xem tài liệu chi tiết của Tiêu Tiêu. Lúc mẹ cô dạy học tình nguyện ở vùng núi vì sinh cô khó nhọc mà qua đời, cha cô đổ hết mọi tội lỗi lên người cô, đối với cô vẫn luôn làm như không nghe không thấy...... Anh có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng cô gái như cô nhất định có một gia đình hòa thuận, thuận buồm xuôi gió, không ngờ thế mà lại sinh trưởng trong một gia đình đơn thân rạn nứt thế này. Cô không trở thành một cô gái có vấn đề đã là điều may mắn nhất trong nỗi bất hạnh rồi, sao còn có thể vui tươi rạng rỡ thế này? Anh nhớ trong nhà bọn anh có một cô em họ, cha mẹ li hôn, mỗi người đều có gia đình riêng, đối xử với con bé cũng coi như không tệ, mà đã quậy đến mức phải đi khám bác sĩ tâm lí rồi, ngày nào cũng buồn khổ lầm lì như cả thế giới nợ nó vậy......

"Mấy người ai nấy đều giả vờ giả vịt làm gì chứ! Chẳng phải mấy người không muốn thấy tôi sao, tôi đi ngay bây giờ, để mấy người khỏi phiền lòng!" Nghĩ tới ai thì người đó lên tiếng, Đoạn Mặc Ngôn ngước mắt lên, nhìn về phía cô em họ đập cái ly rồi khóc lóc bỏ chạy, nhíu mày, lại rũ mắt xuống nhìn gương mặt tươi cười trong máy tính bảng, dùng ngón trỏ ấn ấn lên lúm đồng tiền trên màn hình.

Hạ Dung là vợ chưa cưới của anh nên cũng có mặt trong đêm đoàn viên của nhà họ Đoạn, hơn nữa mọi mặt đều suôn sẻ, rất được người nhà họ Đoạn yêu thích. Cô ta đã ngà ngà say cầm lấy ly rượu nho đi tới, "Haiz, em họ của anh tội nghiệp thật đấy, nghe nói khi con bé còn nhỏ tuổi đã bị ép phải đi khám bác sĩ tâm lý rồi hả?"

Đoạn Mặc Ngôn không bình luận gì thêm.

Quả nhiên là đề tài này không thể khơi dậy hứng thú của anh, Hạ Dung ngồi xuống cạnh anh, nhìn người chồng chưa cưới qua năm mới mà vẫn mặc toàn thân màu đen, nhưng lại giống như một cái hố đen thu hút tầm nhìn của người khác, khẽ nhấp một hớp rượu, "Gia đình anh đều đang ăn mừng năm mới, một mình anh ngồi ở đây, cũng lạc loài quá đi?"

"Không cần em bận tâm."

Hạ Dung bĩu môi, "Không phải anh thích náo nhiệt sao?" Bình thường anh gần như mỗi tối đều lăn lộn trong các kiểu sống về đêm, không đến một hai giờ sáng thì tuyệt đối sẽ không dọn đường về nhà, thế nhưng anh lại ghét tết đến, mẹ của anh nói anh đã ba năm không ở nhà đón năm mới rồi, hơn nữa mỗi năm đều bận việc ở nước ngoài, dường như cố ý tránh đi vậy.

Đoạn Mặc Ngôn lật sang trang khác. Anh thích náo nhiệt, nhưng không thích kiểu náo nhiệt toàn dân thế này. Tất cả mọi người đều cười ngu ngơ, đến chỗ nào cũng chúc mừng, một tỷ mấy người giống như bị tẩy não vậy, vì một ngày như thế mà buộc mình vui vẻ. Nếu như có máy thăm dò tình cảm, thì trên trời có thể xuất hiện lốc xoáy tình cảm khổng lồ mất. Khổng lồ đến mức khiến người ta thấy ghét.

"Chúng ta cùng nhau qua đó chúc ông nội một ly đi."

"Không đi."

"Anh......" Hạ Dung tức đến mức thiếu chút nữa trợn trắng mắt, "Mọi người tụ tập lại một chỗ anh cũng thờ ơ làm thinh, rốt cuộc phải như thế nào anh mới vui vẻ hả!"

"Hai đứa ở đây hết làm gì thế?" Một giọng nói dịu dàng truyền tới, chính là bà chủ của gia đình này, mẹ của Đoạn Mặc Ngôn bà Trần Thanh Hòe. Bà là con gái của một thương gia giàu có người Malaysia gốc Hoa, quen biết với ba Đoạn hồi cùng du học ở Havard, rồi gả về Trung Quốc.

"Dì." Hạ Dung thu lại vẻ mặt tức giận, đứng lên mỉm cười dìu Trần Thanh Hòe ngồi xuống, "Cháu thấy Mặc Ngôn buồn chán, nên qua đây với anh ấy."

Trần Thanh Hòe nhìn con trai một cái, tức giận cười nói: "Cháu mặc kệ nó, tính của nó là vậy đó. Trong nhà có náo nhiệt thế nào, cũng không liên quan đến chuyện của nó đâu."

"Đúng vậy, mới vừa rồi cháu còn nói anh ấy nữa đó."

Đoạn Mặc Ngôn ngay cả mí mắt cũng không giở lên.

Trần Thanh Hòe than nhẹ một tiếng, nghiêng người giựt máy tính bảng trong tay Đoạn Mặc Ngôn ra, "Không dễ gì Tiểu Hạ mới đến nhà chúng ta đón năm mới với con, con không thể ngồi chơi với con bé một chút sao?"

Đoạn Mặc Ngôn nhìn mẹ một cái, "Cô ấy tự biết chơi mà."

"Dì, cháu không sao, cháu chỉ là sợ anh ấy buồn chán thôi." Hạ Dung cũng vội nói.

"Cháu đừng có nói giúp nó, tính tình của nó thế nào dì còn không hiểu sao? Lúc nhỏ còn biết cười, bây giờ ngay cả cười cũng quên luôn, lần nào cũng vậy hết." Mẹ Đoạn bắt chước Đoạn Mặc Ngôn kéo khóe miệng trễ xuống, "Cháu xem, chính là như vậy đó."

Thì ra dì Trần cũng không phải nói giúp cô, mà là bà ấy ôm một bụng tức đang muốn phát tác ra.

Đoạn Mặc Ngôn xoa xoa giữa chân mày, biết mẹ mình một khi cằn nhằn thì sẽ nói mãi không thôi, huống chi còn có Hạ Dung làm người nghe, "Mẹ, mẹ có thể nói cái gì đó khác hơn được không?"

"Chuyện khác? Cũng được, con định khi nào thì kết hôn với Tiểu Hạ, mẹ không thể đợi để bồng cháu rồi đây."

Hạ Dung vừa nghe thấy, liền mím môi cười nhìn Đoạn Mặc Ngôn.

"Con còn chưa có dự định đó đâu." Đoạn Mặc Ngôn lại lạnh nhạt trả lời.

Sắc mặt của Hạ Dung khẽ biến đổi, nhưng cũng lập tức nói: "Cháu cũng chưa tính đến đó, dì ơi."

Trần Thanh Hòe nhìn cô cười cười, "Mấy người trẻ tuổi các con ấy, tâm tư đều che giấu hết...... Đúng rồi, Tiểu Hạ này, mới vừa gọt trái cây đó, cháu có muốn đi ăn một chút không?"

"......Cháu đi lấy một ít đến cho hai người ăn nhé." Hạ Dung đứng dậy rời khỏi.

Đợi cô đi ra rồi, mẹ Đoạn nhìn sang con trai của mình.

"Con cũng......" Đoạn Mặc Ngôn muốn tránh đi, bị Trần Thanh Hòe nhấn xuống, "Con đợi đó, mẹ nói chuyện với con một chút."

Đoạn Mặc Ngôn bất đắc dĩ rút đôi chân dài lại.

Trần Thanh Hòe ngồi cạnh anh, dịu giọng nói: "Rốt cuộc con có muốn kết hôn với Tiểu Hạ không?"

"Chúng con đã đính hôn rồi còn gì."

"Nhưng mẹ nghe nói con lại đang...... quan tâm một cô gái khác, phải không?"

"Sao mẹ biết?" Đoạn Mặc Ngôn không đáp mà hỏi ngược lại.

"Ôi dào, tóm lại là có người nói chứ sao."

"Mẹ, con không hi vọng mẹ hỏi tới chuyện riêng của con."

"Mẹ là mẹ của con! Hơn nữa con phải biết là con đã đính hôn với Tiểu Hạ rồi, thì không nên rước lấy những chuyện không cần thiết nữa, nhé?"

"Chuyện của con tự con biết liệu mà làm, mẹ không cần quan tâm." Đoạn Mặc Ngôn đứng lên, "Con hơi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."

"Cái thằng con này......" Trần Thanh Hòe không ngăn cản được, chỉ có thể nhíu đôi mày thanh tú nhìn theo bóng lưng rời đi của anh. Thằng con trai này của bà, trong nhà không có ai quản được, cũng không biết có ai có thể trị được nó không đây.

***

Tiêu Tiêu ngồi ở nhà họ Tống một lúc, rồi trở về nhà mình, phát hiện ba mình và Tống Hiếu Nhiên vẫn đang uống rượu.

Cô thấy mặt của Tống Hiếu Nhiên đã đỏ lựng, hiểu ra tửu lượng của anh cũng không cao lắm, pha một ly trà đậm để trước mặt anh, lại nói: "Chúng ta uống vừa phải là được rồi, chút nữa còn phải xem tiết mục cuối năm đấy."

"Đừng lo, hôm nay vui vẻ, lâu lắm rồi anh không uống rượu với chú Tiêu, có say cũng không sao đâu." Tống Hiếu Nhiên cười với cô nói: "Em đi xem chương trình cuối năm đi, đợi đến tiết mục giao tiếp chéo thì gọi bọn anh."

"Ha ha ha, cháu ở bên ngoài nhất định là có rèn luyện qua, đoán chừng chú uống không lại cháu rồi."

"Chú Tiêu, chú khiêm tốn quá rồi, tửu lượng của chú vẫn luôn cao vậy mà!"

Tiêu Tiêu lắc đầu cười khẽ, chính mình lại đi đến sô pha ngồi xuống, toàn thân đều thư giãn ra, bài ca trên ti vi dường như cũng khá dễ nghe.

Vừa qua mười giờ, Tiêu Hoành Nhân uống say được Tống Hiếu Nhiên và Tiêu Tiêu cùng nhau dìu lên giường nằm.

"Thật không dễ gì, anh Hiếu Nhiên, anh thế mà lại uống hơn cả ba em nhé." Tiêu Tiêu vừa đóng cửa vừa cười nói.

Tống Hiếu Nhiên cười cười, không nói câu nào đi vào phòng bếp lấy cây lau nhà, lau đi một vũng rượu dưới chỗ ngồi của anh lúc nãy.

Tiêu Tiêu không thể tin được, "Anh gian lận hả?"

"Tửu lượng không được, cũng có thể nghĩ cách làm cho chú Tiêu thỏa chí chứ." Tống Hiếu Nhiên nháy mắt với cô.

Tiêu Tiêu nhìn anh chăm chú một lúc, nhận lấy cây lau nhà chà chà hai cái, rũ mắt cong môi, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn anh, "Em biết anh làm thế là vì em, cám ơn anh, anh Hiếu Nhiên."

Tống Hiếu Nhiên đẩy mắt kính, nhìn cô gái ở trước mặt, người mà anh gần như đã nhìn cô từng bước trưởng thành, "Anh cũng không biết anh làm như vậy có đúng hay không nữa."

"Như vậy là tốt lắm rồi, thật đó, ba em cũng rất vui nữa."

"Thế thì tốt...... Qua nhà anh xem chương trình cuối năm không?"

"Thôi ạ, " Tiêu Tiêu lắc đầu, cô đã để anh Hiếu Nhiên ngồi với ba rất lâu rồi, sao có thể qua đó làm phiền thời gian gia đình người ta đoàn viên nữa chứ, "Bỗng dưng cảm thấy tiết mục cuối năm cũng không có gì hay, nên em muốn đi ngủ đây."

"Cũng được, em nghỉ ngơi sớm chút đi, bình lặng mà qua năm mới." Tống Hiếu Nhiên bước lên trước một bước, nhìn cô thật sâu, giọng nói hơi hạ xuống một chút, "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Trái tim của Tiêu Tiêu đập mạnh một cái, ngẩng đầu lên mắt đối mắt với anh trong chốc lát, mấp máy môi, cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi, cô gật đầu, tiễn anh ra cửa.

Đợi anh đi rồi, Tiêu Tiêu dọn dẹp chén đũa, tắm rửa, trở vào phòng vừa lau tóc vừa nhận tin nhắn chúc mừng của những người nhắn đến sớm, hơn nữa cũng nhắn đi tin nhắn chúc mừng năm mới của mình. Làm xong xuôi hết mọi thứ, cô lại trở ra phòng khách một mình ngồi rúc trên sô pha xem chương trình cuối năm. Bất giác đã gần đến mười hai giờ, người dẫn chương trình vẫn chưa bắt đầu đếm ngược, bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng pháo chói tai, hơn nữa còn liên miên không dứt, cảm giác như cả thành phố đều đang náo động lên. Tiêu Tiêu đi đến ban công gần đường chính, nhìn con đường gần như bị khói pháo vây quanh, phía xa xa dâng lên từng đợt pháo hoa đẹp đẽ chói mắt, từ từ cười rộ lên.

Năm nay không có cãi nhau, không có nước mắt, còn gặp được anh Hiếu Nhiên đã lâu không gặp. Ba cũng rất vui vẻ. Tốt quá.

Cô cầm di động chụp một tấm ảnh pháo hoa, đăng lên vòng bạn bè, [Năm mới vui vẻ, đêm giao thừa tốt nhất từ trước đến nay, hi vọng năm nay lại lập nên một tầm cao mới. Hứa chứ? *pháo hoa**pháo hoa*]

Vừa đăng lên, Nhiễm Huy đã gọi điện đến, chúc bạn gái năm mới vui vẻ, Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng mạt chược vang lên soàn soạt cùng với tiếng cười nói trong điện thoại, thì biết gia đình anh nhất định rất náo nhiệt. Nhiễm Huy hưng phấn kể cho cô nghe mình đang thắng, Tiêu Tiêu cười cười trò chuyện với anh vài câu, rồi nói không quấy rầy anh phát tài nữa liền cúp máy.

Cô quay qua gọi điện cho bà ngoại và gia đình của cậu, gia đình của cô chúc tết, điện thoại còn chưa nói xong, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, thế mà lại là Tống Hiếu Nhiên.

"Tiếu Tiếu, năm mới vui vẻ." Anh cười tủm tỉm nhìn cô mở cửa sắt ra.

"Ừm, năm mới vui vẻ nha anh Tống." Tiêu Tiêu cũng vui vẻ đáp lại.

"Anh vốn muốn nhắn tin cho em, mới phát hiện ra anh không có số di động hiện tại của em, nghĩ thầm em vẫn chưa ngủ, nên anh qua gõ cửa."

"Muốn ngủ cũng phải đợi qua hết một hồi náo nhiệt này chứ." Tiêu Tiêu chỉ chỉ về phía đường lớn vẫn đang vang lên tiếng pháo nổ.

"Thế em có muốn lên sân thượng chơi pháo hoa không?" Tống Hiếu Nhiên như làm ảo thuật biến ra mấy ống màu sặc sỡ.

"Hả?" Tiêu Tiêu ngạc nhiên chớp chớp mắt, trước kia vào đêm giao thường cô vẫn thường cùng anh đi chơi pháo hoa, nhưng bây giờ......

"Không đi à?"

"Được thôi, đi nào." Tiêu Tiêu cười, nếu người đàn ông ba mươi tuổi này đã có hứng thú như thế, sao cô lại có thể không chơi cùng? "Em đi thay cái áo ấm đã, anh Hiếu Nhiên, anh cũng mặc dày thêm chút đi, trên đó lạnh lắm."

"Vậy được, hai phút nhé."

Tiêu Tiêu vào phòng thay cái áo bông dày vào, thuận tiện gọi điện cho Đoạn Mặc Ngôn chúc tết.

"Anh Đoạn, chúc mừng năm mới!" Cô cười nói đầy sức sống.

"......Tiếu Tiếu, chúc mừng năm mới."

Nếu như Tiêu Tiêu biết đây là cuộc gọi chúc tết đầu tiên mà Đoạn Mặc Ngôn nhận được, không biết có vì được cưng chiều mà lo sợ không đây, nhưng lúc này trong lòng Tiêu Tiêu chỉ nghĩ rằng cuộc gọi của cô có thể kết nối đã coi như cô may mắn lắm rồi.

"Chúc anh năm nay tài lộc đến ào ào, gia đình vạn sự như ý!"

"Cám ơn, câu nói này của em nghe trôi chảy thật đấy." Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười truyền qua loa nghe.

"Đương nhiên rồi."

"Em đón năm mới ở đâu thế?"

"Ở nhà đó."

"Ồ, khi nào thì về đây?"

"Hì hì, em phải qua luôn rằm tháng giêng, về đó em mang cho anh mấy món đặc sản ở đây của bọn em nhá!"

"Được, khi nào về thì gọi điện cho anh, anh đi đón em."

"Sao dám làm phiền ngài đến đây, tự mình em là được rồi, với lại em phải qua nhà của cô trước, có lẽ dượng sẽ lái xe đến đón em." Tiêu Tiêu nghe thấy Tống Hiếu Nhiên ở bên ngoài kêu một tiếng, vội vã nói, "Em không nói với anh nữa, em phải đi đốt pháo hoa rồi đây!"

"Đốt pháo hoa?"

"Phải đó, lãng mạn lắm phải không, đừng hâm mộ em quá nhé!"

Đối phương cười khẽ, "Em đi đi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-86)