← Ch.01 | Ch.03 → |
Tiêu Tiêu trở lại quầy tiếp tân, vừa mới nhận một cuộc điện thoại, cảm thấy trước mặt có một bóng người. Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo màu đen đứng trước mặt, mắt đẹp mày rậm, lịch sự nhã nhặn, là một anh chàng đẹp trai. Cô nhận ra đây là vị khách đầu tiên nhận bánh kem vừa rồi, lập tức nở nụ cười, rất hăng hái hỏi: "Chào anh, xin hỏi có chuyện gì ạ?"
Người đàn ông không nói gì, từ trên cao nhìn cô chăm chú. Tiêu Tiêu đối diện đôi mắt đen láy của anh ta, tim đập lỡ một nhịp, đôi đồng tử màu mực như chứa đựng vạn vật, lại như không có gì cả.
"Tôi đến thanh toán." Qua một lúc, người đàn ông chợt lên tiếng.
Giọng nói của anh ta khá trầm thấp, khiến Tiêu Tiêu đột nhiên hoàn hồn, liên lụy bên tai cũng có chút nhột, cô mỉm cười chuyên nghiệp nói: "Được ạ, xin mời qua quầy thu ngân bên cạnh."
Người đàn ông áo đen không làm theo lời cô, mà móc ví từ trong túi ra, ném một tấm thẻ đen lên bàn đá cẩm thạch, dùng ngón trỏ thon dài đẩy nó đến trước mặt cô.
Tiêu Tiêu luôn tuân thủ nguyên tắc khách hàng là thượng đế, vẫn giữ nụ cười mỉm nói: "Xin hỏi là phòng nào?"
Người đàn ông nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, "...... Chính là căn phòng cô vừa mới đưa bánh kem ấy."
Dáng vẻ này của trai đẹp có chút ngốc nghếch đáng yêu, Tiêu Tiêu không nhịn được cười, khiến cho nụ cười tiếp đón khách hàng của mình nhuốm một chút tâm tư cá nhân, sau đó cô gật đầu, "Phòng Đại Đường phải không ạ? Xin chờ một chút."
Cô đi nhanh sang quầy thu ngân điện tử bên cạnh, đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, nói nhỏ với cô ấy vài câu.
Người đàn ông áo đen đứng bên này không hề nhúc nhích, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không bao lâu sau, Tiêu Tiêu lại trở về, cầm máy quẹt thẻ đưa đến trước mặt anh ta, mỉm cười nói: "Anh à, xin nhập mật mã vào đây."
Người đàn ông không nhìn đến số tiền trên máy, nhấn vài cái ngay trước mặt Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu thì sớm đã quay đầu sang một bên rồi.
Tiêu Tiêu cầm máy quẹt thẻ để lại chỗ cũ, chỉ chốc lát sau đã in ra biên lai, nhân viên thu ngân xé ra đưa cho Tiêu Tiêu, cô lại đi nhanh trở về, hai tay đưa thẻ và biên lai lên, "Thưa anh, xin hãy giữ lấy thẻ của anh, và ký tên ở trên đây ạ."
Người đàn ông gật đầu, cầm bút kí tên của mình lên biên lai.
Tiêu Tiêu hạ mắt nhìn xuống, trên đó viết ba chữ "Đoạn Mặc Ngôn" theo lối chữ thảo rất đẹp.
Đoạn Mặc Ngôn....... Tiêu Tiêu lẩm bẩm một lần trong lòng.
Người đàn ông, Đoạn Mặc Ngôn đẩy biên lai trở lại trước mặt Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu nhếch môi cười nói: "Xong rồi, Đoạn tiên sinh, xin hãy giữ lấy bản copy của anh."
Đoạn Mặc Ngôn không giơ tay ra, lại nhìn cô chăm chú một lúc, rồi bỗng nhiên hỏi: "Có phải cô rất thích cười không?"
"Tôi á?" Tiêu Tiêu sửng sốt, lại mỉm cười trong vô thức, "Chắc là vậy, bọn họ đều nói tôi như thế, tôi cũng không biết nữa."
"Sao cô lại thích cười thế?" Đoạn Mặc Ngôn có vẻ như đang nhàm chán, tùy tiện tìm một đề tài vô vị hỏi tiếp.
Tiêu Tiêu không nhịn được cười, vấn đề thế này bảo cô sao mà trả lời đây? "Ách, muốn cười thì cười thôi."
Đoạn Mặc Ngôn gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: "Hay là vì cô có lúm đồng tiền?"
"......"
"......"
Tiêu Tiêu và nhân viên thu ngân cách đó không xa đồng thời hết ý kiến, lúm đồng tiền với cười có quan hệ thiết yếu hả?
Cô cho rằng nhất định anh ta đã uống nhiều rồi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại ngốc nghếch đáng yêu của anh ta, vô thức cười phì một tiếng, "Đoạn tiên sinh vui tính thật đấy, tại sao lúm đồng tiền lại liên quan đến thích cười chứ?"
Bị cô hỏi như thế, có vẻ như Đoạn Mặc Ngôn cũng phát hiện mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, anh ho nhẹ một tiếng.
Tiêu Tiêu phản ứng lại, vội vàng chữa cháy: "Có phải anh đã gặp qua nhiều người thích cười đều có lúm đồng tiền không? Bạn của tôi cũng hỏi tôi vậy đấy."
"Không, tôi chỉ gặp qua mỗi mình cô là có lúm đồng tiền thôi."
Thấy anh không thuận theo bậc thang mà xuống, ngược lại còn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, Tiêu Tiêu cảm thấy anh thật sự đang trò chuyện một cách chân thành với cô, không khỏi suy nghĩ, lần nữa trả lời vấn đề của anh, "Có lẽ là do tôi cứ vô tư tưng tửng, không tim không phổi, nghĩ thoáng được thì cười nhiều thôi ấy mà."
"Thì ra là vậy." Người đàn ông hơi sững lại, "Tôi tên là Đoạn Mặc Ngôn, cô tên là gì?"
Nhân viên thu ngân vốn không để ý, vừa nghe đến tên thì kinh hãi, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng đứng lên chạy đến bên cạnh Tiêu Tiêu, cúi đầu chào: "Thật xin lỗi, Đoạn tiên sinh, tôi không biết anh đến thanh toán!"
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhưng lại không bất ngờ, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, khẳng định là có chút địa vị, nhưng lại không biết có lai lịch thế nào.
"Không sao."
"Thật là ngại quá, tôi sẽ mời tổng giám đốc đến đây ngay."
"Không cần đâu." Đoạn Mặc Ngôn khoát khoát tay.
"Nhưng......"
"Tôi nói không cần đâu."
Trong giọng nói có một chút ý không vui khiến cho nhân viên thu ngân căng thẳng, cô ta lúng túng đứng ở đó, không biết nên nói gì mới phải.
"Cô tên gì thế?" Đoạn Mặc Ngôn lại quay đầu qua, hỏi lại lần nữa.
Tiêu Tiêu vội nói: "Tôi tên là Tiêu Tiêu, Tiêu ghép từ bộ Trúc với chữ Du ấy."
"Tiêu Tiêu......" Đoạn Mặc Ngôn đọc nhẩm tên của cô, bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tôi đoán cô hẳn là còn có một biệt danh."
Tiêu Tiêu nghe thế không nhịn được cười lên, "Đúng vậy, bạn bè đều gọi tôi là Tiếu Tiếu."
Đoạn Mặc Ngôn đoán trúng rồi, mặt lộ ra vẻ hài lòng, "Cô cười lên trông rất đẹp, rất hợp với cái biệt danh này."
Tiêu Tiêu được anh chàng đẹp trai khen, mặt hơi đỏ lên, "Cám ơn."
Nhân viên thu ngân nghe hai người trò chuyện càng ngày càng tự nhiên, có chút không dám tin. Lẽ nào Đoạn tiên sinh đang...... cưa Tiếu Tiếu?
"Vậy tôi......" Câu nói của Đoạn Mặc Ngôn bị tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên cắt đứt, anh lấy di động từ trong túi ra, nhìn màn hình một cái rồi ngắt máy.
"Vậy tôi có thể gọi cô là Tiếu Tiếu không?" Anh trở lại chủ đề ban nãy, sững lại một chút rồi hơi không xác định nói, "Hay là chỉ có bạn của cô mới có thể gọi như thế?"
"Ách, nếu như Đoạn tiên sinh không chê thì cứ gọi tôi là Tiếu Tiếu, quả thật Tiêu Tiêu không thuận miệng như Tiếu Tiếu nhỉ." Tiêu Tiêu ngại ngùng cười một cái.
"Cám ơn, cô có thể gọi tôi là Đoạn Mặc Ngôn."
"Anh là khách, thế này không lễ phép lắm......"
"Tôi cũng đã gọi cô là Tiếu Tiếu rồi, chẳng phải chúng ta là bạn bè rồi sao? Giữa bạn bè gọi tên nhau thì có vấn đề gì chứ?"
"Hả?" Tiêu Tiêu chớp chớp mắt. Anh ta, anh ta biết cách nói chuyện thật đấy!
Nhân viên thu ngân trợn mắt há mồm, ôi mẹ ơi kỹ xảo cưa gái này, nháy mắt đã là bạn bè rồi cơ à?
"Có phải tôi khiến cô khó xử rồi không?" Đoạn Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt của cô, tựa như đã hiểu ra, "Xin lỗi, con người tôi không giỏi tiếp xúc với bạn bè."
"Không, không, không có." Tiêu Tiêu cười khoát khoát tay.
"Vậy tôi tuổi rồng đấy, còn cô tuổi gì thế?"
Sao lại nhảy sang vấn đề tuổi tác rồi? "Tôi tuổi heo......"
"21 à, tôi lớn hơn em 5 tuổi." Trong nháy mắt Đoạn Mặc Ngôn đã tính ra tuổi của cô, "Em có thể gọi tôi một tiếng anh đó."
Thế này, thế này, thế này là đã từ bạn bè nâng cấp đến quan hệ xưng hô anh em rồi à? Nhân viên thu ngân hét lớn trong lòng.
Tiêu Tiêu phì cười, "Tôi......"
"Mặc Ngôn, cậu làm gì ở đây thế!" Đột nhiên một giọng nói rất lớn cắt đứt bọn họ, thì ra là chủ phòng phòng Đại Đường ra tìm người, "Còn không bắt điện thoại của tôi nữa chứ!"
Đoạn Mặc Ngôn khẽ xoay đầu qua nhìn bạn, rồi quay trở lại, nghiêm túc nhìn Tiêu Tiêu một cái, "Tạm biệt, Tiếu Tiếu."
"Tạm biệt, anh... anh Đoạn." Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nhếch môi cười nói.
Đoạn Mặc Ngôn đi khỏi, nhân viên thu nhân lập tức cảm thấy mình nhẹ nhõm không ít, cô ta ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi thật mạnh.
Tiêu Tiêu nhìn phương hướng mà bọn họ rời đi, quay đầu lại vẫn tò mò hỏi một câu, "Vị Đoạn tiên sinh này, rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?"
"Anh ta là ông chủ nhỏ của tòa cao ốc này đấy!" Nhân viên thu ngân vừa liên lạc với sếp vừa nói, vốn muốn nói tiếp, nhưng điện thoại của sếp đã kết nối ngay tức thì, cô ta vẫn báo cáo chuyện của Đoạn Mặc Ngôn với sếp trước, đó mới là quan trọng nhất.
Có vẻ như rất lợi hại nha. Tiêu Tiêu dùng di động lên mạng, gõ vào ba chữ Đoạn Mặc Ngôn, nhưng thông tin hiện ra lại chẳng liên quan gì đến người này, so với những kẻ ngậm thìa vàng ra đời có hẳn baidu baike cá nhân, quả thật anh ta đã cực kì khiêm tốn rồi.
Là một người rất bí ẩn. Tiêu Tiêu nhớ lại đôi mắt sâu thăm thẳm kia, cầm di động than nhẹ một tiếng. Thì ra thật sự có người đàn ông xuất sắc như thế.
Lúc này nhân viên thu ngân đã cúp điện thoại, hét lên một tiếng "Tiêu rồi tiêu rồi", Tiêu Tiêu bỏ di động xuống vội hỏi sao thế, nhân viên thu ngân mới nói sếp mắng cô ta trong điện thoại hết một trận, bây giờ sẽ nhanh chóng qua đây.
Tổng giám đốc không hề nói đùa, không đến năm phút đã xuống đến nơi, sau khi ông ta hiểu rõ tình huống, liền vội vã dẫn mấy người đi về phía phòng bao Đại Đường.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |