Truyện:Không Cần Đến Trêu Chọc Ta - Chương 37

Không Cần Đến Trêu Chọc Ta
Trọn bộ 75 chương
Chương 37
Hồng nhan vì ai hồng?
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)

Đã là nửa đêm, xung quanh đều yên tĩnh, toàn bộ đèn đều tắt, đại sảnh tối mịt, chỉ có đèn đường ngoài sân vẫn sáng, ánh trăng sáng yếu ớt chiếu vào trong phòng, giúp cho gian phòng không đến mức đen kịt không thấy được cả năm ngón tay.

Tô Mộ Thu dựa trên bệ cửa sổ, nhìn mặt trăng trên cao đến ngẩn người.

Có thể là gần đây cô ngủ nhiều nên đêm nay hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Cô cau mày, nhớ tới chuyện sáng nay.

Là do tự anh ta chuốc lấy, nếu như không phải anh ta cứ khăn khăn ôm cô, cô sẽ không mạnh tay đẩy ra. Nhưng mà, lực đạo của cô hình như hơi lớn một chút, không biết ······ có làm anh ta bị thương không······

Lắc đầu, cô muốn vứt đi nỗi lo trong lòng.

Không liên quan đến cô, anh ta đau đến 𝒸·ⓗ·ế·t càng tốt.

Cô thở dài, xoay người trở lại giường. Trên giường lớn Ⓜ️-ề-〽️ ɱạ-❗, hai 𝖙-hâ-n 𝖙-𝐡-ể đáng yêu cuộn mình ngủ say sưa.

Ngày mai cô muốn tìm phu nhân nói tiếng cảm ơn! Dù sao cũng nhờ phu nhân, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên mới được phép ngủ với cô, nhưng, cô sợ, nếu phu nhân nói với cô những lời cô không muốn nghe thì làm sao bây giờ? Cô thật sự sợ hãi có ⓠ*𝖚*@*ռ 𝖍*ệ với bất cứ ai trong Phượng gia.

Tay cô nhẹ nhàng vuốt hai gò má trơn mềm, trên mặt hiện lên nhu hòa cười nhạt.

Hai cánh tay sau lưng không báo động trước bỗng dưng ôm eo của cô, cô sợ tới mức thiếu chút nữa hét ra tiếng, hơi thở quen thuộc sau lưng làm cho nội tâm căng cứng của cô buông lỏng, một giây sau lại căng cứng.

"Xin hỏi các anh có chuyện gì sao?"

Cô lạnh lùng thấp giọng nói, không dám lớn tiếng, sợ đánh thức các con trên giường.

Vòng eo ⓜề·〽️ Ⓜ️·ạ·❗ bị hai bàn tay quấn chặt, mặt khác hai cánh tay cũng bị hai bàn tay khác nắm giữ, ✝️hâ·𝓃 т𝒽·ể nhỏ bé bị kẹp ở hai lồng 𝐧ⓖ-ự-𝖈 cực nóng, không cách nào nhúc nhích.

"Nhớ em."

Hai nam nhân đến gần bên tai cô thấp giọng nỉ non, tiếng nói 𝖌-ợ-ℹ️ ↪️-ả-〽️ mêm hoặc lòng người.

Lòng của cô vì hai chữ ngắn gọn này có chút rung động, cô cắn c*ắ*ռ ⓜ*ô*ℹ️, trong lòng thầm mắng mình ngây thơ.

Hai cái lưỡi 𝓃ó_п_ⓖ 🅱_ỏn_𝐠 duỗi ra, một trái một phải linh hoạt ⓛ-❗-ế-〽️ vành tai mẫn cảm của cô, thỉnh thoảng dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, ⓣ.♓â.n ✞h.ể của cô nhẹ r·⛎·𝖓 𝖗ẩ·γ.

"Dừng tay." Cô khẽ quát. Trong lòng hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài trấn định lạnh nhạt, tim cô đập rất nhanh, lòng cô bối rối bất an.

Hai người đàn ông vô sỉ, lại có thể ở trước mặt hai cục cưng làm sự tình này với cô, tuy cục cưng không có tỉnh, nhưng mà, cho dù như vậy, bọn họ cũng không thể ········

Một bàn tay buông tay trái cô ra, nhưng lại lần mò vào váy ngủ của cô đặt lên nơi 𝖒*ề*m ⓜạ*𝒾 nhất trên cơ thể cô, cùng một lúc, một cái tay khác cũng buông tay phải cô ra, theo váy ngủ trượt vào, lòng bàn tay cách nội y ôm trọn lấy nơi nữ tính của cô.

"Các anh·······" Cô không thể tin trừng mắt, cuống quít duỗi ra hai tay lúc lên lúc xuống kéo tay bọn họ ra, dùng sức muốn đẩy ra, nhưng lại không thể lay động được gì.

Một tay ôm trọn ռ●ɢ●ự●ⓒ cô, dùng sức vân vê, ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy quả anh đào, tà nịnh lôi kéo. Một cái tay khác cách nội y dọc theo khe hở tiến đến tiểu huyệt giấu bên trong, dùng ngón cái ấn lấy tiểu trân châu, cuối cùng, ngón giữa cách nội y đ*â*ⓜ 𝐯à*ο huyệt khẩu, dùng lực đạo nhỏ chậm rãi chen vào.

"Ân a ······ ngô ····· ân ·······"

Cô chăm chú 𝒸ắ*ռ ɱô*ⓘ, nhưng mà, tiếng 𝐫ê.𝖓 ⓡ.ỉ vẫn không thể ức chế từ miệng tràn ra.

Vải tơ tằm ѵ●⛎●ố●✞ ν●3 da thịt cô mang đến cảm giác khác thường, пg_ự_𝖈 cùng chỗ tư mật bị vỗ về vân vê, một chút đau đớn xen lẫn với một chút tê dại, cảm giác 𝐫u·n 𝖗ẩ·γ lướt qua toàn thân, 𝖙♓*â*𝖓 𝖙*h*ể cô mềm đi, hai tay vô lực đặt trên cánh tay bọn họ, toàn bộ sức nặng nhờ cánh tay bên hông mới chống đỡ được mà không ngã xuống mặt đất.

"Xuỵt, nói nhỏ thôi, em muốn cho bọn chúng nhìn chúng ta biểu diễn sao?"

Phượng Dạ Hoàng cắn vành tai cô nhẹ nhàng nỉ non, hơi thở пó.𝖓.𝐠 ⓑ.ỏ.𝐧.ɢ phun vào tai mẫn cảm của cô, κí𝐜-ⓗ 𝐭-𝐡í-𝖈-♓ cô hơi гⓤ*ⓝ 𝓇*ẩ*🍸.

"Các anh ····· các anh thật quá đáng ····" Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

"Vậy sao?" Dứt lời, ngón giữa Phượng Dạ Diễm ♓_⛎_n_𝖌 ♓_ăп_ⓖ đ*â*〽️ v*à*𝖔 tiểu huyệt, mạnh mẽ ra sức trừu sáp.

"A ······ ô ···· ngô ····"

Tiểu huyệt co rút lại, gắt gao cắn 𝐦ú_ⓣ 𝓃_ⓖ_ó_ռ †🅰️_𝖞 anh, tiểu huyệt mềm mịn bị làn vải ma sát trở nên ngứa tê dại, ở chỗ sâu nhất tràn ra một dòng chất lỏng vừa quen thuộc lại lạ lẫm với cô, cô giơ tay lên, lấy tay che miệng mình lại, hàm răng cắn chặt mu bàn tay.

"A, không ···· đừng ··· van xin các anh ·····" Cô cầu khẩn nhỏ, mắt híp lại một nửa, tràn ra một giọt nước mắt.

"Thật sự không cần sao?" Phượng Dạ Diễm thoả mãn khi cảm thấy đầu ngón tay bị thấm ướt.

"Van xin các anh ···· không cần phải ···· ít nhất không cần phải ở tại đây ·····"

Thật ghê tởm, uổng công cô còn lo lắng cho vết thương của anh ta, bây giờ đùa bỡn cô ác liệt như vậy, đâu còn bộ dạng trọng thương như sáng nay.

Phượng Dạ Hoàng 𝐪-⛎-ỷ dị cười cười, "Tốt lắm, em nói đi, sau này còn cùng ngủ với hai tiểu 🍳u·ỷ không?"

"Các anh····" Cô trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin.

Cho phép cục cưng ngủ với cô, nửa đêm lại đến phòng cô, thì ra, hết thảy, đều có chuẩn bị ·······

"Nói mau." ngón giữa Phượng Dạ Diễm co rút tại tiểu huyệt cô, "Không nói thì trong cơ thể em sẽ không phải là ngón tay mà là cái này, tôi cam đoan sẽ ở trước mặt hai tiểu զ⛎_ỷ trực tiếp tiến vào em."

"Tôi····" Cô cắn ↪️ắ.п mô.1, eo chống đỡ lửa nóng căng cứng của anh, lời của anh làm cho cô kinh hãi."Tôi từ nay về sau ···· từ nay về sau sẽ không ngủ cùng con trai nữa."

"Từ nay về sau không cho phép hai tiểu 🍳υ*ỷ xen vào, em là của chúng tôi." Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm bá đạo tuyên bố.

Bọn họ liếc nhau, Phượng Dạ Hoàng ôm lấy cô, đi về phía phòng thay đồ, Phượng Dạ Diễm đuổi theo.

"Ô a ···· không được ···· a ·····"

"Không được ···· đau quá ···· quá nhanh ········· ô ····"

Trong phòng thay quần áo tối đen, không lâu sau đó lại truyền ra âm thanh nam tính 🌴·𝐡·ở ⓓố·𝖈 và gầm nhẹ cùng với thanh âm cô gái đáng yêu than nhẹ.

Trên giường lớn, Sở Nhiên ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm tay nhỏ, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, tay kia đẩy đẩy Sở Mạc đang ngủ ở bên cạnh, "Tiểu Mạc, anh có nghe tiếng gì không?" Giọng nói trẻ con non nớt đáng yêu.

"Ân?" Sở Mạc mơ mơ màng màng đáp lại, "Không có." Cậu lẩm bẩm một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.

"Oa." Sở Nhiên ngáp một cái, nằm xuống, ôm cả cánh tay của Sở Mạc ngủ thật say.

Phòng thay quần áo, hai t.𝖍â.ⓝ ⓣⓗ.ể cường tráng đè ép ✝️·𝒽â·𝓃 тⓗ·ể nhỏ nhắn Ⓜ️_ề_𝖒 𝖒_ạ_𝖎, không biết kềm chế vẫn luật động, yêu cầu không ngừng nghỉ ······

Bầu trời sao thưa thớt, tối nay người ngàn dặm.

Lòng chất chứa trăm chuyện tình, hồng nhan vì ai say?

Ⴓ_𝐮_ⓨ_ế_𝓃 𝐫_ũ thẹn thùng vô lực, dương liễu rũ 〽️ề.𝐦 Ⓜ️ạ.ℹ️ trong gió.

Xuân ý tràn đầy trong đêm tối, hồng nhan vì ai hồng?

Chương (1-75)