Xâm phạm
← Ch.08 | Ch.10 → |
"Lại đây."
Thanh âm Phượng Dạ Hoàng vẫn trầm thấp lạnh lùng nhưng lại hơi khàn khàn.
Tô Mộ Thu ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh, cách xa một mét.
Không có biện pháp, tại Phượng gia, anh ta là chủ.
"Đến gần một chút."
Cô tiến lên trước một bước.
Anh lại không hề báo động trước vươn một chân, mũi giày cứng rắn hung hăng đá lên ống quyển của cô.
"A!"
Kêu đau một tiếng, thân thể gầy yếu ngã xuống trên mặt đất.
Anh nắm cằm của cô, buộc cô phải ngửa mặt lên, "Một cô giúp việc rất to gan a, dám bỏ thuốc tôi, chán sống sao? Hả?"
Trái với giọng nói mềm mại, lực đạo của anh lớn kinh người như muốn bóp nát cằm cô.
Cô cau mày, hai tay dùng sức đẩy cánh tay đang siết chặt lấy cằm mình ra "Anh buông tay, bỏ thuốc gì? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?"
Anh cười lạnh một tiếng, tay kia úp lên phía ngực cô, cầm lấy nơi mềm mại nhất thô bạo đè ép, "Dám làm không dám nhận, không biết là rất đáng ghét sao?"
Chát!
Một tiếng giòn vang.
Tô Mộ Thu giật mình sững sờ nhìn tay của mình, lại sửng sốt nhìn Phượng Dạ Hoàng.
"Ha ha....." Phượng Dạ Hoàng không giận ngược lại còn cười, một giây sau, anh giơ tay lên, hung hăng đánh lên mặt cô, sức mạnh to lớn làm cho cô nằm sấp trên mặt đất.
Gương mặt tuấn mỹ hung ác lạnh lẽo, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng.
Cô cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mùi máu tươi trong cổ họng làm cho cô muốn phun ra.
Cô run rẩy đứng lên, "Nếu như làm thiếu gia khó chịu, tôi thật sự xin lỗi, nếu không có chuyện gì, tôi lui xuống trước."
Mỗi một bước đi, cẳng chân đều truyền đến từng trận đau đớn thấu xương.
"Còn muốn chạy? Được! Dập tắt nhiệt hỏa cô đã khiêu khích rồi nói sau."
Phượng Dạ Hoàng chặn ngang sau đó nhấc bổng thân thể gầy yếu lên.
"Anh muốn làm gì?" Cô thét lên. Cảm giác choáng váng càng nhiều hơn.
"Làm chuyện cô muốn tôi làm."
"Không cần, mau thả tôi ra, thả tôi ra...."
Cô liều mạng giãy dụa, bàn tay nhỏ bé nắm lại đánh về phía anh.
Khuôn mặt anh lạnh lẽo, vung bàn tay lên, đem toàn bộ mọi thứ trên bàn sách quét xuống đất, sau đó ném cô lên trên bàn, thô lỗ không lưu tình chút nào.
"Ô..." Cô đau đến co quắp thân thể.
Thân hình to lớn đè lên thân hình gầy yếu của cô, anh vén váy ngắn cô lên, cởi quần lót vứt đi, ngón giữa thon dài đâm vào nơi tư mật, thô bạo rút ra.
"Ô... Đau... Đừng đụng...." Tô Mộ Thu khó chịu uốn éo người, nhưng bị đè chặt không làm sao nhúc nhích được, "Van xin anh... Buông tha tôi...."
Ngón giữa chỉ qua loa quấy nhiễu hai lần, anh liền tách chân của cô ra, cởi quần lót mình ra, phân thân sớm đã trướng to và dài chống đỡ ở hoa huy*t, động thân một cái, đâm vào trong thật sâu.
"A...."
Nửa người trên của cô cong lên, sau đó lại nặng nề rơi xuống, khuôn mặt vốn trắng noãn trở thành trắng bệch.
Dũng đạo khô khốc không thể luật động.
Bốp Bốp! Bàn tay to đánh thật mạnh vào cái mông tròn vểnh của cô.
Cảm nhận được cơ thể căng cứng của cô chậm rãi buông lỏng, anh bắt đầu mãnh liệt ra vào trong lúc máu tuôn ra thật nhiều, nhiễm đỏ cả hoa huy*t.
"Ô...." Tô Mộ Thu lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Đau quá! Cô nghĩ nếu ngất đi thì thật tốt.
Luật động nhanh mà mạnh mẽ, đâm vào một cái thật sâu, phân thân cuối cùng cũng bắn ra nhiệt dịch nóng hổi.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Cô thở dài một hơi, một giây sau, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Bởi vì bên trong cơ thể cô thứ gì đó vẫn cứng rắn như trước, bắt đầu một chu kỳ luật động mới.
Từ đầu đến cuối, trong mắt Phượng Dạ Hoàng chỉ có dục vọng ngoài ra không có chuyện gì khác.
Bên kia phòng bếp, Tô Lam thỉnh thoảng nhìn sang cửa ra vào.
"Dì Lam, đừng nhìn nữa!" Hiểu Tình ở bên cạnh nhìn bà buồn cười.
"Nhưng mà Tiểu Thu đi quá lâu, cô nói xem con bé có xảy ra chuyện gì hay không?" Bà lo lắng hỏi.
Hiểu Tình khoát khoát tay, "Đem ly nước dừa cùng tách cà phê thì có thể xảy ra chuyện gì, huống chi Tiểu Thu rất hiểu chuyện, cháu đoán con bé tám phần là đang ở trong phòng nhìn đến mê mẩn không muốn đi ra?"
"Hử?" Tô Lam trợn mắt to, "Không phải là con bé...."
"Đúng vậy! Tuy con bé không nói nó thích đại thiếu gia, nhưng mà chị em tụi con đều thấy rất rõ nha! Đáng tiếc là dì không phát hiện! Tụi con mỗi lần nói đến đại thiếu gia ánh mắt của con bé đều phát sáng! Con chưa từng thấy nó quan tâm đến chuyện gì nhưng lúc nói đến đại thiếu gia nó mới giống như cô gái mười sáu tuổi, chứ không còn giống như một bà già sáu mươi tuổi."
"Haizz...." Tô Lam thở dài, "Kỳ thật đều tại tôi, con bé từ nhỏ đã chịu khổ nhiều cho nên so với bạn bèn nó hiểu chuyện hơn, mạnh mẽ hơn........"
← Ch. 08 | Ch. 10 → |