Vay nóng Tima

Truyện:Không Còn Háo Hức - Chương 14

Không Còn Háo Hức
Trọn bộ 39 chương
Chương 14
Mắng người
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

Siêu sale Shopee


Edit: Đậu Xanh

Lục Diên vươn tay sờ mặt cô, xúc cảm rất mềm mại trơn trơn, chẳng qua ngũ quan [1] nhíu lại với nhau, vẻ đau khổ hiện lên hết trên mặt. Anh nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu của cô, trái tim cố gồng cứng rắn tận nửa ngày nhanh chóng mềm nhũn, bàn tay anh nhanh chóng sờ xuống phía dưới của cô, dịu dàng vuốt ve nơi hai người đang giao hợp. Nơi đó ướt đẫm giống như một mảnh đất bùn, anh lại chọc vào bên trong hơn, ngón tay chơi đùa âm đế.

[1] Theo nhân tướng học, ngũ quan bao gồm: tai (thái thính quan), mắt (giám sát quan), mũi (thẩm biện quan), miệng (xuất nạp quan) và lông mày (bảo thọ quan).

Không bao lâu, tiếng ngâm nga của Thư Khả Du đã biến đổi, tiếng rên rỉ ái muội động tình đi vào trong tim Lục Diên, anh nghe thấy toàn thân cũng mềm nhũn. Thấy cô đã quen với sự tồn tại của mình, anh lập tức đâm chọc, lúc anh động cô vẫn khóc, nhưng âm thanh phát ra từ trong miệng lại rõ ràng nói với anh rằng, cô dễ chịu chứ không phải đau đớn.

Lý trí của Thư Khả Du bị thân thể kéo đi mất, anh liên tục cắm vào rút ra phía sau cô, thịt trên toàn thân theo đó mà run rẩy, vú và mông cũng đang nằm trọn trong lòng bàn tay của anh.

Cô cảm nhận được cơn khoái cảm triền miên, động tác của người phía sau càng lúc càng nhanh hơn, tiếng rên rỉ của cô bị động tác của anh làm cho rời rạc tan vỡ, những tiếng "ưm ưm a a" rơi vào góc khuất của căn phòng nhỏ, cô nói với bản thân rằng đừng phát ra những âm thanh dâm đãng xấu hổ như thế nữa, nhưng cô không khống chế được mình, những âm tiết vụn vỡ kia vẫn phát ra đều đều.

Toàn thân cô nóng bừng, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể dường như cũng đang tỏa ra hơi nóng, màu hồng từ hai bầu má lan tràn ra khắp toàn thân.

Lục Diên chuyên tâm chuyên chí cảm nhận sự mềm mại của cô, thân thể của cô nhạy cảm, tùy tiện đâm chọc cũng có thể chảy ra rất nhiều nước, anh đắm chìm trong cơ thể của cô, những oán giận trong đầu kia đã biến mất trong những lần cô đón nhận lấy anh. Anh chăm chú làm tình, miệng nói ra những lời nói mang đậm tình ý dịu dàng.

Thư Khả Du nghe thấy anh nói anh yêu cô.

Trái tim bỗng dưng điên cuồng nhảy múa, nhảy múa còn lợi hại hơn cả vừa nãy lúc hôn nhau, cứ giống như đột nhiên được nạp đầy năng lượng, trái tim không biết mệt mỏi mà đập rộn từng nhịp một trong lồng ngực.

Cô đột nhiên phát hiện ra phản ứng thân thể của bản thân nên chỉ có thể xấu hổ thừa nhận, ngậm chặt miệng không trả lời anh. Anh làm sao có thể yêu cô? Lời nói của đàn ông ở trên giường thường là lời nói dối, anh cưỡng ép bản thân mình như thế, làm sao có thể yêu cô được cơ chứ?

"Em nên ở cùng với anh mãi mãi." Lục Diên giữ chặt mông thịt của cô, dùng lực cắm rút, gậy thịt ma sát qua vách thịt, trên thân gậy mang theo dịch thể dâm mỹ, anh không biết mệt mỏi cắm rút, thuận tay còn nhéo nhéo thịt mềm của cô.

"Không phải.... ." Thư Khả Du chỉ biết dùng những lời không nặng không nhẹ này để phản bác anh.

Lục Diên cười, "Anh vì em mà chuẩn bị hết số bánh kem này." Nói xong anh thuận tay vớ lấy một cái, đầu ngón tay quệt phần kem bơ trơn dính rồi đưa đến bên miệng của cô, anh bảo cô ăn một ít.

Thư Khả Du ngậm chặt miệng không chịu ăn. Lục Diên không vội, sau khi anh tự mình ăn, thi xoay mặt cô qua, ép cô cùng anh hôn hít.

Kem bơ trao tới truyền lui ở trong miệng hai người, bị nhiệt độ tan chảy thành vệt nước nhão nhẹt, cũng không còn nếm ra vị ngọt nữa, nhưng lại khiến cho noi đó của Thư Khả Du chảy càng nhiều nước.

Lục Diên vui vẻ không biết mệt, cùng cô ăn hết sạch sẽ cái bánh kem kia.

Bên khóe miệng Thư Khả Du còn dính một ít kem bơ màu trắng, anh vươn tay lau đi, sau đó dùng lực đâm cô khiên cô hét lên, vẻ mặt vừa tủi thân lại vừa quyến rũ.

Lục Diên giữ chặt mặt cô, mi mắt nhướng lên: "Nói thích anh."

" Em ghét anh."

" Trước kia em cũng nói như thế này." Anh lại đâm thêm phát nữa, giống như đã đâm đến nơi sâu nhất của cô, cô cắn răng rên rỉ một tiếng.

Anh không ngừng ép cô nhớ đến quá khứ, khiến cô nhớ đến cô và anh của trước kia, khóe mắt của Thư Khả Du ướt át, nghẹn ngào nói: "Không còn giống trước nữa." Tất cả đều thay đổi, anh trở nên bá đạo ức hiếp cô như thế này, cô cũng có cuộc sống mới. Làm sao có thể giống như trước kia được chứ.

"Chúng ta có thể quay lại, chỉ cần em nguyện ý."

Thư Khả Du ngây ngốc.

Trong quá trình làm tình kịch liệt hai người thảo luận đến những vấn đề tình yêu, Thư Khả Du hiểu đây không phải lý trí, nhưng trái tim của cô vào giây phút anh nói ra câu này, quả thật có đình trệ chốc lát. Lục Diên làm như không biết cô đang nghĩ gì, anh không ngừng đâm chọc, anh lật người cô lại rồi đặt mông cô lên bàn, sau đó mới kéo một chân cô lên quàng qua eo của mình.

Anh nhìn mặt cô, đâu đâu cũng là nước mặt ướt đẫm, trên môi còn có vết dầu của kem bơ để lại. Anh dùng lực chen vào trong, mặt Thư Khả Du nhíu chặt hít ngược một hơi, thấy thế anh vươn tay lau đi những giọt mồ hôi ẩm ướt của cô, khàn giọng nói: " Cùng anh."

Thư Khả Du không rõ anh đang nói gì, thì anh bất ngờ mạnh mẽ rút ra rồi lại cắm vào...

Lục Diên rút gậy thịt của mình ra, bắn tinh dịch lên trên đùi cô, từng cỗ chất dịch màu trắng đục tanh nồng thuận theo da thịt màu hồng nhạt của cô chảy xuống.

Anh ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vải bị xé rách ở trên đất lên, không lâu trước đó còn là quần chữ T của Thư Khả Du, hiện tại lại biến thành mảnh vải rách để anh lau tinh dịch.

Màu trắng dính trên mảnh vải màu đen, anh nhìn một cái, rồi vo thành một nhúm nhét vào trong túi.

Thư Khả Du ngồi tựa lên trên bàn nhỏ không ngừng thở dốc, chóp mũi ửng đỏ mấp máy, trên bầu vú trắng nõn còn lưu lại rất nhiều vết tích màu hồng, da cô trắng mềm, tùy tiện nhéo một cái đã có thể bị đỏ ngay. Nhưng Lục Diên lại thích sờ cô, có lúc hơi nặng tay thì dễ dàng lưu lại vết tích, nhưng anh càng nhìn càng yêu thích, đây đều là minh chứng cho việc anh từng làm tình với cô.

Lục Diên đưa nước cho cô, cô không từ chối, sau khi uống một hớp lớn, cô trừng mắt nhìn anh.

"Em chạy thoát không đâu." Lục Diên nói xong thì giúp cô kéo quần áo lên, thuận tay chạm vào vú của cô, thân thể của cô cũng theo đó run lẩy bẩy.

Thư Khả Du hỏi anh: "Vì sao anh luôn đeo bám em như thế?"

Lục Diên nâng mắt nhìn cô, sâu trong đôi toát lên vẻ dịu dàng, tình cảm dịu dàng gần như sắp tràn ra khỏi đôi mắt...

"Năm cấp ba em đã từng hỏi anh vấn đề này rồi, đáp án của anh vẫn như thế."

Thư Khả Du ngẩn ngơ, cùng anh đối mắt thật lâu, là cô bại trận trước, mãi mãi là cô thua.

Lục Diên bật cười, anh kéo vạt váy của cô xuống, lại từ chỗ ghế sô pha cầm áo khoác của cô đến, sau khi khoác lên cho cô, anh sờ sờ mặt cô, " Mệt rồi thì ăn chút bánh kem đi, anh đặc biệt chuẩn bị cho riêng em."

Tất nhiên Thư Khả Du không tin lời của anh, cô siết chặt áo khoác, hé môi nói: "Không ăn nổi kem bơ."

" Vậy muốn ăn thứ gì khác không?" Lục Diên nhướng mày nhìn cô, ngữ khí ái muội đến mức lập tức khiến người ta biết anh đang nói gì.

Anh nhặt những mảnh quần áo rơi ở trên đất lên mặc lại từng cái từng cái lên người, thân thể trần truồng được quần áo đắt đỏ che đậy, anh lại biến trở về vị tổng tài mạnh mẽ vang dội kia.

"Ăn cái đầu anh." Thư Khả Du mắng anh.

Cô không hay mắng người cho lắm, nếu mà đếm ra, thì từ nhỏ đến lớn, cô chỉ từng mắng mỗi mình Lục Diên.

Anh gài thắt lưng, cười cười như một tên vô lại nhìn cô: " Tùy em muốn mắng thế nào cũng được."

Lục Diên ăn mặc chỉnh tề, gọi một cuộc điện thoại xong, mở cửa bảo Thư Khả Du cùng anh ra ngoài, sau khi làm tình, Thư Khả Du mất đi một nửa sức lực nhưng đầu óc lại tỉnh táo thêm không ít, "Tại sao em phải đi ra ngoài với anh?"

"Em không mặc quần lót định chạy đi đâu hả? Trực tiếp lên tầng đi, anh đặt phòng rồi."

Thư Khả Du vừa hay cũng không muốn để ba mẹ cô nhìn thấy cô trong bộ dạng này, cô gửi tin nhắn nói với bọn họ cô uống say nên nghỉ lại khách sạn, không cần đợi cô quay về.

Cô dém áo khoác lại, nhắm mắt sải bước đi theo phía sau Lục Diên, vì mang giày cao gót không dễ đi lại, có mấy lần suýt chút nữa đã té ngã nhưng cũng từ chối sự dìu dắt của Lục Diên. Lục Diên đi rất chậm, sau khi dẫn cô vào thang máy, anh mới nhìn cô dịu dàng nở nụ cười.

Đại não của Thư Khả Du vô cùng rối loạn, cô không muốn để ý đến anh.

Anh một mực nở nụ cười, " Này. Chúng ta vừa làm tình."

Thư Khả Du trừng anh, mắng anh có bệnh.

"Sớm biết là loại cảm giác này, lúc trước anh nên ăn sạch em." Lục Diên không sợ cô, tiếp tục dán sát bên tai cô nói chuyện.

"Anh còn thế này nữa em thật sự tức giận đấy!" Thư Khả Du chỉ muốn bảo anh ngậm miệng, cô cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ tiếp theo cô nên làm như thế nào.

Lục Diên không nói chuyện nữa, chẳng qua ánh mắt của anh vẫn luôn dán lên trên người cô.

Thang máy lên đến tầng 28.

Phòng mà Lục Diên đặt là 2805, Thư Khả Du cầm lấy thẻ phòng trực tiếp đi vào, chân anh còn chưa bước vào, cửa đã bị cô đóng lại.

Thư Khả Du ở trong phòng nói vọng ra:"Anh để em tự mình yên tĩnh một lúc!"

Lục Diên hiểu cô, anh dùng cách thức cứng rắn nhất xâm nhập vào cuộc sống của cô, chia rẽ cô và Tần Vịnh, cô cần thời gian suy nghĩ cẩn thận tiếp theo cô nên làm gì.

Nhưng mà Lục Diên rất có tự tin với bản thân, chỉ bởi vì sự dung túng vừa rồi Thư Khả Du dành cho anh, anh xác định cô vẫn còn có ý tứ với mình, nếu không thì anh không thể nào cưỡng ép được cô.

Cô yêu anh, anh mới có thể cùng cô lên giường.

Tâm tư của cô đơn thuần, nếu như anh muốn quang minh chính đại theo đuổi cô về lại bên mình, để cô đối mặt với tình cảm của bản thân dành cho anh, không tránh khỏi sẽ có một phen quanh co. Nhưng anh không đợi nổi nữa, nên anh mới dùng cách thức trực tiếp nhất, ép cô đi đối mặt.

Như thế thời gian ngắn nhất, anh quả thật không đợi nổi nữa.

Lúc anh xuống tầng, tay đút túi quần, thang máy dừng lại tại tầng 26, có người từ bên ngoài bước vào, anh vượt qua người nọ nhìn thấy bóng dáng hai người ôm nhau trên hành lang.

Anh cong khóe miệng, đáy mắt hiện lên ý cười nồng đậm, thật trùng hợp.

Anh lấy điện thoại ra chụp lại một tấm, không thèm để ý đến ánh mắt kỳ lạ của người bên cạnh.

Thang máy về đến tầng 1, tiệc thường niên đã kết thúc, nhân viên công tác đang thu dọn địa điểm. Lục Diên ngồi trên ghế trong đại sảnh, nhìn bọn họ tới tới lui lui thu dọn đồ đạc. Nhân viên công tác thu dọn rất lâu, anh cũng đợi rất lâu, từ đầu đến cuối không nhìn thấy Tần Vịnh xuống đây. Ngón tay của anh gõ gõ trên tay ghế, nhớ lại cái nơi khi nãy hai người vừa đứng, anh đi đến trước quầy lễ tân, đặt một gian phòng kế bên.

Ba giờ đêm.

Lục Diên ngồi trước bàn sách xem văn kiện, tiếng rên rỉ của phòng kế bên lúc này mới dần dần ngưng lại. Cách âm của khách sạn không tồi, chẳng qua là anh đã mở cửa sổ ra, Tần Vịnh bên kia cũng vừa hay có mở cửa sổ, lại vừa hay âm thanh rên rỉ của người phụ nữ kia vô cùng lớn, cho nên anh mới vừa hay nghe thấy.

Tần Vịnh hình như còn rất sung sức.

Anh nhìn cuộc ghi âm trên điện thoại, mười mấy phút.

Cái khác không nói, tiếng kêu của người phụ nữ này cũng thật uyển chuyển động lòng người, anh đã ngồi nghe cả một đêm. Cứ ngồi nghe như thế, trong đầu lại nhớ lại đến tư vị của Thư Khả Du.

Cái thứ ở giữa háng hôm nay vừa mới khai trai, có chút ăn tủy biết vị, nghĩ thế thôi mà lại cứng rồi.

Anh lấy miếng vải rách từ trong túi quần ra, những vệt dịch thể kia đã khô lại, anh sờ sờ mảng vết tích ấy, giống như có thể nhớ đến độ mềm mại và nhiều nước của cô.

Tay dời xuống phía dưới....

Chẳng mấy chốc, miếng vải đáng thương kia lại dính đầy vết tinh dịch mới.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-39)