← Ch.30 | Ch.32 → |
Ngay ngày hôm đó cô xách va li rời khỏi nhà anh, còn gì đau hơn khi người mình yêu không tin tưởng mình? Cô chọn cho mình một vé tàu định bụng sẽ đi một nơi nào đó xa xôi nhưng tất cả những dự liệu đó dường như đều bị cô thay đổi. Ngay khi nhận được tin nhắn của anh cô bật khóc nức nở, tin nhắn khá dài để lại một vết thương lòng khá sâu, cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình dường như không tin vào mắt mình. Anh nói anh muốn chia tay cô, anh nói rằng anh chỉ đùa giỡn với cô mà thôi, anh nói anh đã có con với Mạc Linh hai người sẽ mau chóng kết hôn, nhắn cô đừng tới làm phiền anh. Cô bật khóc nức nở mặc cho những cái chỉ trỏ và những cái nhìn hiếu kì đặt trên người mình, cô quyết định mình sẽ đi Pháp, cô muốn rời xa nơi đây, rời xa nơi có kí ức không đẹp đẽ này và rời xa cả nơi có anh, tình yêu của cô.
Mặc Thần nhíu mày sau cuộc gọi thứ 25 vẫn không có ai trả lời của cô, anh về nhà thấy cô đã dọn đi, tới nhà cô cũng không có người, chẳng lẽ cô đi Mĩ, anh liền thăm dò anh trai cô và những người quen biết đều nhận được đáp án là không biết. Anh bực bội vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi lại gọi cho cô nhưng đầu bên kia vẫn không liên lạc được.
"Anh Thần, uống cafe đi" Mạc Linh đặt cốc cafe xuống đi tới định chạm vào anh thì anh ngồi sang ghế sofa khác
"Ừm" Anh lại nhớ đến hương vị của cốc cafe sữa cô pha cho anh, anh có chút nhớ nó, cốc cafe lại nhạt nhẽo không có vị gì, anh nhíu mày đặt xuống" Pha cho anh cốc cafe sữa"
"Được" Mạc Linh sửng sốt một phén, anh thật sự đã thay đổi rồi sao? Ngay cả cafe cũng đổi khác
Lần này Mạc Linh làm đúng ý anh nhưng Mặc Thần vẫn nhíu mày, đây không phải là hương vị đó, không giống chút nào
"Anh, có phải anh nói sẽ chăm sóc cho em cả đời không? "
"Ừ"
"Vậy chúng ta kết hôn nhé? "
" Anh nói anh sẽ chăm sóc em chứ không nói sẽ cưới em"
" Nhưng..."
"Em đừng hiểu lầm, anh chỉ coi em như em gái thôi"
"Nhưng em không coi anh là anh trai, em đối với anh là tình yêu nam nữ anh ngốc thật hay giả ngốc thế? "
"Em ra ngoài đi"
Mạc Linh tức giận lao tới hôn lên môi anh, cô kéo cổ áo xuống lộ một mảng xuân nhưng người kia vốn là không quan tâm, ngữ khí tức giận đẩy cô ta ra
"Biến"
Anh trước giờ luôn luôn sạch sẽ chỉ có Lệ Thương mới chạm được vào anh, người khác động vào quả là tìm đường chết
Mạc Linh khóc nức nở rời đi, cô sẽ chiếm được anh Thần, nhất định là như thế.
Lệ Thương sau khi sang Pháp liền đi chu du khắp nơi nhưng muộn phiền nơi khóe mắt vẫn đong đầy chưa vơi, ở đây cô lại tình cờ gặp Tony trong một quán bar hai người nói chuyện rất lâu, cô cũng kể đại khái cho anh nghe về sự xuất hiện của mình tại nơi này. Cuộc sống cứ thế trôi qua, cô cũng đã thích nghi với nơi đây được ba tuần liền đi xin việc, mới đầu còn rất khó khăn nhưng về sau cô lại nhận được một công việc tại công ty Montime chi nhánh của tập đoàn Queensland. Mọi việc dần đi vào quỹ đạo công việc của cô ngày càng thuận lợi, bây giờ thiết kế của cô khá nổi tiếng vì thế có nhiều tập đoàn muốn tuyển cô với giá cao hơn nhưng cô là ai, sao có thể vì tiền mà bỏ công ty đã nhận cô lúc cô khó khăn, mấy tập đoàn kia cũng vì cô nổi tiếng mới mời về, cô khinh thường nó, công việc có rất nhiều điều thú vị nhưng nỗi nhớ anh lúc nào cũng âm ỉ cháy trong lòng cô, Tony trong thời gian này đã giúp đỡ cô rất nhiều cô biết tình cảm của anh dành cho mình nhưng cô không cách nào đáp lại được, cô vẫn còn yêu Mặc Thần, say đắm, nồng cháy và vẫn không hề phai nhạt, cô mong Tony sẽ sớm tìm được người phụ nữ yêu thương anh ấy, xứng đáng với anh ấy hơn cô.
" Lệ Thương " Tony ngồi xuống ghế đối diện cô, mỉm cười
"Tony"
"Em đợi anh có lâu không? "
"Không lâu đâu, mới một tiếng đồng hồ thôi à"
"Anh xin lỗi công việc bận rộn quá"
"Haha không sao xem anh hoảng hốt chưa kìa"
" Tình hình công việc của em anh nghe qua rồi, em rất xứng đáng "
"Cảm ơn anh"
"Lệ Thương, em. Có thể cho... Cho anh một cơ hội được không?"
Nụ cười của cô cứng nhắc, cô căng thẳng nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình "em. thực sự phải xin lỗi anh, em không quên được anh ấy, em ở bên anh sẽ thiệt thòi cho anh, anh là một người đàn ông tốt và sẽ có những người phụ nữ khác yêu anh xứng đáng ở bên anh hơn em, nhưng bấy lâu em đã sớm coi anh là anh trai của em rồi và em không muốn mất đi một người anh trai tốt như vậy"
"Em vẫn còn yêu anh ta vậy sao em không chịu giải thích với anh ta"
"Anh ấy đã không còn yêu em nữa, cũng đã lập gia đình em còn có thể làm gì đây? " Lệ Thường chua xót, cô uống một ngụm rượu lớn
"Vậy em quên anh ta đi, anh ta không xứng đáng với em"
"Đúng vậy, nhưng sao mà em không quên được vậy"
...
12 giờ khuya, người con gái đang say bí tỉ khóc gào ở quán Bar làm Tony phải nhức đầu
"Mặc Thần"
"Em nhớ anh"
"Anh là đồ tồi"
"Lệ Thương chúng ta về thôi"
"Buông ra, tôi muốn uống "
"Lệ Thương"
"Hử? Mặc Thần? Đồ khốn nạn" Cô say đến nỗi nhìn gà hóa cuốc liền đánh Tony tới tấp cho đến khi thấy người đang đánh mình đột nhiên im lặng, nước mắt giàn giụa anh cười khổ, tên kia vậy mà lại ở Trung Quốc sung sướng với vợ con, anh nhất định phải làm cho ra lẽ. Nhìn người con gái đang khóc thút thít kia anh đau lòng, cô không biết anh đau như thế nào, cũng không biết anh tức giận ra sao, cô khóc vì người đàn ông khác người đơn phương như anh đây còn đau nhiều hơn, cô lại vì anh ta mà uống rượu, vì anh ta mà rơi lệ, thử hỏi có người đàn ông nào không đau lòng?
← Ch. 30 | Ch. 32 → |