← Ch.012 | Ch.014 → |
Hơn nữa trong nhà chỉ có phòng của anh ở tầng một, cho nên điện thoại bàn trong phòng khách vang lên, cũng chỉ có anh thức dậy nghe máy.
Sáng sớm ngày Ôn Cẩm Hàn phải lên máy bay đi Nga, hẳn là nên từ chối lời thỉnh cầu của Tạ Thiển.
Nhưng vừa nghe là Lục Thời Hoan uống say, anh cơ hồ không chút suy nghĩ đã đáp ứng một tiếng.
Bốn mươi phút sau, Ôn Cẩm Hàn xuất hiện ở quán bar.
Xuyên qua biển người quần ma loạn vũ, Ôn Cẩm Hàn tìm được Lục Thời Hoan đang ngồi khóc thành cẩu ở trong góc.
Bên cạnh cô còn có anh em Tạ Thiển, chẳng qua Tạ Thâm nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, chỉ có Tạ Thiển vẫn còn tỉnh táo.
Khi nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn, cô ấy vẫy tay với anh.
"Anh Cẩm Hàn, đã lâu không gặp." Tạ Thiển cười chào hỏi, lúc này ngược lại có vài phần tự giác làm em gái.
Ôn Cẩm Hàn gật đầu, nhớ tới chuyện Tạ Thiển nói với anh trong điện thoại, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Anh nhìn Lục Thời Hoan đang nằm trên sô pha khóc, rồi nói với Tạ Thiển một tiếng: "Vất vả rồi."
"Không có gì, Hoan Hoan là bạn tốt của em, cũng là em họ của em."
"Vậy tiếp theo phải phiền anh đưa cô ấy về nhà rồi."
Lý do của Tạ Thiển là, Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn ở cùng một con hẻm, là hàng xóm.
Hơn nữa cách làm người của Ôn Cảm Hàn cô ấy cũng yên tâm, vì vậy đành phải làm phiền anh.
Ôn Cẩm Hàn đáp ứng, khom lưng đi đến đỡ Lục Thời Hoan đang say đến lục thân không nhận.
Chóp mũi và đôi mắt của cô đều đỏ hồng, khóe mắt còn có nước mắt đọng lại, bộ dạng ruột gan đứt từng khúc, khiến người ta đau lòng.
Ôn Cẩm Hàn đỡ cô dậy, một tay nâng người cô, tay kia ôn nhu lau đi nước mắt như khóe mắt cô, nhẹ nhàng an ủi: "Hoan Hoan không khóc."
"...... Tiếp theo sẽ tốt hơn."
Cô gái hít hít cái mũi, mở to mắt sưng đỏ nhìn anh, rõ ràng không tin: "Làm sao anh biết?"
Cảm xúc của cô đã bị lạc hướng, rơi vào suy nghĩ hỗn loạn, không khóc, hỏi đặc biệt nghiêm túc.
Ôn Cẩm Hàn bị ánh mắt mê say của cô nhìn chằm chằm khiến cho cả người cứng đờ, sau đó thuận thế ôm cô vào lòng.
Bờ môi mỏng phủ lên bên tai cô, nhỏ giọng: "Bởi vì anh chính là người tiếp theo."
Lục Thời Hoan ngủ một giấc tới buổi trưa.
Xoa đầu ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn đến bữa trưa.
Ba mẹ Lục đều ở nhà, cả nhà vây quanh bàn ăn, đang chuẩn bị động đũa.
Lục Thời Hoan lẩm bẩm đau đầu, ba Lục vội vàng đi làm cho cô một chén canh gừng uống vào.
"Hoan Hoan à, có phải con có chuyện phiền lòng gì không?" Bà nội quan tâm nhìn cô, hỏi thật cẩn thận.
Ngắm nhìn năm món ăn một canh trên bàn, Lục Thời Hoan vừa xoa huyệt thái dương vừa trả lời: "Bà nội, bà không cần lo lắng cho con, con không sao."
Cho dù thật sự có chuyện phiền lòng gì, cô cũng đã qua tuổi chuyện gì cũng cần phải báo cáo với trưởng bối trong nhà.
"Thật sự không sao?" Mẹ Lục trầm giọng mở miệng: "Vậy tối hôm qua sao Cẩm Hàn lại đưa con về? Thời Ý đâu?"
Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý yêu đương, hai bên cha mẹ đều biết.
Tuy rằng còn chưa chính thức mời khách ăn cơm, gặp mặt cha mẹ, nhưng bất kể là ba mẹ Lục hay ba mẹ Ôn Thời Ý, đối với chuyện hai người bọn họ yêu đương đều rất ủng hộ.
Kết hôn là chuyện sớm hay muộn, trưởng bối hai bên trong lòng đều biết rõ.
Nhưng tối hôm qua Lục Thời Hoan uống rượu say, lại là Ôn Cẩm Hàn đưa cô trở về.
Lúc ấy mẹ Lục vừa kết thúc hai ca phẫu thuật về nhà, ở đầu ngõ gặp Ôn Cẩm Hàn và Lục Thời Hoan từ trên taxi xuống.
Lúc đầu không nhìn thấy mặt Lục Thời Hoan, mẹ Lục còn tưởng ôn Cẩm Hàn lần này về nhà còn dẫn theo bạn gái.
Kết quả người anh cõng trên lưng lại là Lục Thời Hoan.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |