Tuyên cáo
← Ch.11 | Ch.13 → |
Được người ta thích là một chuyện rất vui vẻ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bạn cũng không phản cảm với người đó. Tôi cần người có cùng nhận thức, cần người quý trọng, đương nhiên còn có yêu thích thuần túy giữa nam nữ, những thứ đó Quý Phong Nhiên đều có thể cho tôi.
Thỏa mãn hư vinh của phái nữ cũng tốt, ở trong cuộc sống hư không có thêm một người có thể nói chuyện cũng tốt, tôi đang thoải mái hưởng thụ.
Dùng xong bữa trưa, chúng tôi về tới phòng khám. Anh ta vẫn là kém cỏi như thế, chương trình học làm quý ông cũng đang tiến hành liên tục, nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy thất bại.
Có điều, anh ta vẫn là rất có tiềm năng chọc cho tôi cười.
"Bữa tối thế nào?" Ở cửa văn phòng, anh ta hỏi tôi.
"Không rảnh." Tôi trợn trắng mắt liếc anh ta một cái.
Làm gì có ai mới vừa ăn cơm trưa xong đã hẹn cơm tối!
"Được, tôi chờ em tan tầm sẽ đưa em về nhà." Dứt lời còn nháy mắt với tôi rồi đi vào văn phòng của mình.
"Này -"
Tôi cũng chưa nói muốn anh đưa về mà!!
Mọi người đều nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tự chủ trương đã thành thói quen của anh ta rồi, tôi thấy cho dù chết cũng không thay đổi được.
"Bác sĩ La, có một bệnh nhân đã tới rất lâu rồi." Lisa nhìn tôi báo cáo lại.
"Là Triệu tiên sinh sao?" Ông ấy hẹn là bốn giờ mà.
"Vị này là mới tới, không có hẹn trước. Hình như là gấp gáp muốn nói chuyện với chị, em khuyên cô ấy không được." Vẻ mặt Lisa khó xử.
"Để cô ấy vào đi."
"Vâng......"
Cứ như vậy, cách vài giây sau, người vào cũng chính là người đời này tôi không muốn đối mặt nhất.
Cô ta rất đẹp, thật sự rất đẹp. Làm phụ nữ, tôi có chút ghen tị. Nhưng nếu đứng ở lập trường phái nam, tôi sẽ không chút do dự chiều cô ta, vì cô ta mà làm bất cứ chuyện gì. Người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, diện mạo ngọt ngào như thế, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Bề ngoài có vẻ như yếu không chịu nổi gió, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một loại kiên nghị. Mặc dù không biết đó cụ thể là gì, nhưng tôi có thể xác định rằng đó là một loại tỏ ra tự tin của cô ta. Mà tự tin này, nhất định có liên quan đến tôi.
Câu 'Lai giả bất thiện'* trong tục ngữ chỉ sợ chính là trường hợp tôi gặp phải trước mắt này.
*Lai giả bất thiện: cả câu là 'Lai giả bất thiện, thiện bất lai giả' (kẻ đến là kẻ không lương thiện, kẻ lương thiện thì không đến)
"Mời ngồi." Tôi bảo cô ta ngồi xuống, thật sự là không muốn tiếp tục đối diện như vậy nữa. Vả lại, cả hai đánh giá nhau cũng đủ lâu rồi.
"Có việc gì sao?" Tôi mở miệng trước.
"Hôm nay tôi tới với tư cách là một bệnh nhân." Cô ta chậm rãi mở miệng. Tiếng nói dịu dàng như âm thanh của thiên nhiên, khiến người ta cả người dễ chịu.
Chết tiệt! Lại thua thêm một phần!
"Tôi có thể giúp gì cho cô?" Câu này ngày thường vẫn là lời nói cơ bản trong ngành, nhưng khi tôi nói ra lại có chút không được tự nhiên.
"Chỉ cho tôi làm sao mới có thể không thống khổ nữa?" Dáng vẻ cô ta khi nói lời này thật sự thương cảm, khổ sở trong mắt trong suốt thấy đáy.
Ánh mắt người phụ nữ này, vì sao lại sáng ngời như vậy!
Ài......
"Trước tiên hãy nói cho tôi biết cô thống khổ về chuyện gì, tôi mới dễ cho ý kiến." Tôi bỗng hạ thấp âm điệu trong vô thức, âm tiết kia phát ra, ngay cả tôi cũng có chút bất ngờ.
"Ừ." Cô ta gật gật đầu. Uống ngụm nước trên bàn, lại lần nữa mở miệng: "Tôi cảm thấy giữa chúng tôi có sự thay đổi."
Tôi đương nhiên biết giữa bọn họ đã xảy ra biến hóa, nhưng đây chỉ là tin tức nhận được từ một phía của Lôi Nặc. Còn về ý nghĩ của cô ta, tôi vẫn là muốn nghe một chút.
"Ừ." Tôi gật gật đầu, gợi mở cho cô ta nói tiếp.
"Tôi rất sợ hãi, sợ anh ấy sẽ rời bỏ tôi." Cô ta yếu ớt nói xong, ánh mắt bắt đầu mờ ảo.
"Ừ......"
"Cô cũng làm cho tôi cảm thấy sợ hãi, tôi sợ cô sẽ cướp mất anh ấy." Cô ta thu ánh mắt nhìn về xa xăm kia lại, nhìn tôi.
Trước lời nói trắng ra của cô ta, tôi không khỏi sửng sốt một chút.
"Xin lỗi......"
Tôi nghĩ phản ứng của tôi, ít nhiều cũng làm cho cô ta ý thức được hành vi lỗ mãng của mình.
"Ừm......" Tôi đằng hắng cổ họng, "Lôi Nặc không thuộc về bất kỳ ai, người đàn ông như anh ấy chỉ biết đến bản thân, mặc dù cách anh ấy đối đãi với cô có khiến cô nghĩ rằng mình đã chiếm được tất cả đi nữa."
"Cô...... yêu anh ấy không?" Trong mắt cô ta toát ra một tia khủng hoảng.
"Không......" Tôi cười lắc đầu."Yêu thì vẫn chưa tới, nhưng tôi thực sự thích anh ấy. Dù sao...... cũng đã ở chung hai năm."
"Cảm ơn......" Cô ta cảm kích cười.
"Hả?" Tôi không rõ.
"Cảm ơn cô đã không nói rằng 'dù sao chúng tôi cũng đã được kết hôn hai năm. '"
Cô ấy nghe ra được chỗ ngập ngừng của tôi, xem ra cũng không phải một người phụ nữ hết thuốc cứu chữa.
"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư không?" Tôi đối với một việc vẫn thực cảm thấy hứng thú.
"Có thể." Cô ta cười nói.
Đáng giận! Không thể không thừa nhận, dáng vẻ tươi cười kia thật đúng là đẹp!
"Ách...... Cô, năm xưa vì lý do gì mà lại ra đi?"
Nghe thấy câu hỏi của tôi, cô ta nở nụ cười thoáng mang theo chua xót.
"Trước kia tôi quá tùy hứng cũng quá ngây thơ. Có lẽ nên nói là quá ngu xuẩn. Cho rằng du lịch vòng quanh thế giới, hiểu rõ về thế giới rộng lớn, giống như một chú chim tự do bay lượn là chuyện vui sướng nhất. Không tí mảy may nào nhìn ra cái tốt của người bên cạnh mình, không hề phát hiện rằng cuộc sống của mình là bao nhiêu người mơ ước cũng không được."
"Cho nên cô lựa chọn tự do bay lượn." Tôi thay cô ta nói xong.
Thật ra...... Tôi cũng không định tìm hiểu về cô, tôi chỉ muốn biết cô vì sao đi rồi còn trở về.
"Ừ. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ vào đêm tôi nói với Nặc rằng mình muốn đi. Biểu hiện mất hồn mất vía của anh ấy vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ vào lúc đó tôi đã triệt để nghiền nát trái tim toàn tâm toàn ý yêu tôi của anh ấy rồi."
Cô ta thong thả nói xong, tôi thấy hiện giờ mất hồn mất vía hình như đã đổi lại thành cô ta thì phải.
"Năng lực chống đỡ thương tổn của đàn ông rất mạnh. Năng lực khôi phục, tự nhiên cũng sẽ không quá yếu." Tôi ám chỉ với cô ta.
"Đúng vậy......" Cô ta thê lương gật đầu.
"Cho nên anh ấy kết hôn. Thật ra tôi nên sớm biết, tình yêu đối với anh ấy cũng không quan trọng như vậy. Đối tốt với tôi, có lẽ là vì trách nhiệm thôi."
Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Trách nhiệm, hẳn là nên đối với vợ của mình mới phải chứ. Thân phận hiện nay của cô ta, thực ra chỉ là một tình nhân không thể gặp gỡ công khai.
"Cô trở về, là vì mệt mỏi? Hay bởi vì không thể rời xa anh ấy?"
Kỳ thật tôi càng có khuynh hướng muốn biết chuyện lúc trước. Nếu không thể rời xa anh, vì sao lúc đầu còn lựa chọn bỏ đi?
"Cả hai. Nhưng đúng là vào thời điểm anh ấy kết hôn, tôi phát hiện mình cũng không có được kiên cường như trong tưởng tượng, cũng phát hiện lòng mình yêu anh ấy, trong toàn bộ thế giới nhận thức của tôi, anh ấy lại có thể chiếm tỉ lệ lớn như thế."
"Vậy...... Vì sao không lập tức trở về? Ngăn cản anh ấy." Nếu tôi nhớ không lầm thì hôn lễ của mình đã là chuyện của hai năm về trước, mà cô ấy thì lại là gần đây mới trở về.
Thời gian đó, cô ấy làm cái gì.
"Tôi nghĩ, có thể khi đó tôi vẫn còn một vài sứ mệnh dang dở nhất định phải hoàn thành."
"Ừm." Tôi rũ mắt xuống, tự hỏi.
"Thật ra, cô cũng không có yêu anh ấy như cô đã nghĩ. Bây giờ trở về, là vì cô đã mệt mỏi. Cô vẫn xem anh ấy như vật thuộc sở hữu của cô, cho dù vật thuộc sở hữu kia tạm thời bị người khác sử dụng, cô biết, đó vẫn là của cô. Cho nên, cô đã trở về." Tôi đâm trúng chỗ hiểm.
Đối với cô ta, tôi không cần thiết phải bận tâm.
"Ha ha......" Lại là nụ cười thê lương kia, nhưng không phản bác lời của tôi.
"Trong lòng cô cũng biết, cô đã thua không gượng dậy nổi. Cô biết rõ cái tốt của anh ấy, biết rõ sẽ không có người đàn ông nào đối xử tốt với cô hơn anh ấy! Cô không thể buông người đàn ông như vậy ra, cho nên, cô dù chết cũng phải giữ chặt lấy phần tình cảm kia."
Cô ta nhìn tôi, cũng không trả lời.
Nhưng ánh mắt lại bắt đầu trở nên phức tạp.
"Tôi...... yêu anh ấy" Ánh mắt kia là nghiêm túc, không ai lại không tin.
Tôi cũng biết cô yêu anh ấy.
"Nhưng tình cảm vốn là chuyện đơn giản, một khi cô trầm trọng quá mức, sẽ ép anh ấy tới không thở nổi. Dù sao anh ấy vẫn là một người đàn ông phải quản lý thiên quân vạn mã. Cô muốn giữ được trái tim anh ấy, không bằng trước tiên thử tìm hiểu về anh ấy đi."
Tôi cũng không định làm người tốt rách nát gì, nhưng người phụ nữ trước mắt này hiển nhiên không phải một người hiểu chuyện. Cứ tiếp tục như vậy, không chỉ làm tổn thương chính mình, mà còn liên lụy đến Lôi Nặc. Cục diện như vậy, chính tôi cũng không muốn nhìn thấy.
"Cô...... thật sự rất tốt." Cô ta giống như cực kỳ không muốn thừa nhận mà nói vậy.
Biến đổi này làm tôi cười khổ. Được tình nhân của chồng khen là người tốt, là làm người rất thành công hay rất thất bại đây.
"Cảm ơn." Nhưng lễ phép cơ bản vẫn là phải có.
"Cô nhất định cảm thấy tôi rất chán ghét có phải không?" Cô ta nói.
Không đến mức chán ghét, nhưng tôi không thích cô.
"Gần như vậy." Đáp lại chỉ có thể là những lời này.
"Thật ra trước khi đến đây, tôi rất khẩn trương, cũng rất sợ hãi. Rốt cuộc là kiểu phụ nữ như thế nào mà có thể khiến anh ấy khen ngợi cô, quý mến cô như vậy. Nói cô là người phụ nữ hiếm có, đáng giá tốt nhất. Tôi phải thừa nhận, tôi ghen tị với cô, cho dù là bây giờ, tôi vẫn ghen tị với cô như cũ."
Ánh mắt kia tựa như cũng phối hợp với lời nói của cô ta, cô ta đúng là ghen tị thật.
Bỗng nhiên tôi có loại cảm giác đắc chí của người thắng cuộc, đối thoại tiến hành đến tận bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy tâm tình cũng không tồi.
"Bây giờ tôi chỉ có thể nói với cô rằng, nếu cô muốn có được anh ấy, nhận được những gì cô muốn, sẽ khó khăn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều." Tôi cảm thấy mình cần phải nhắc nhở cô ta.
"Dĩ nhiên, tôi không phải chướng ngại vật chính của cô. Chỉ cần cô có thể thay đổi tâm ý của anh ấy thì tôi hay bất cứ thứ gì cũng sẽ không là vấn đề." Tôi nói ra sự thật.
Cô ta đang quan sát tôi, suy xét độ chân thành trong lời nói của tôi.
Sau một lúc lâu, cô ta nói câu
"Cảm ơn......"
"Cảm ơn tôi thì không cần rồi." Tôi nhận không nổi.
"Cô...... vẫn luôn thấu hiểu rõ như vậy sao?" Cô ta hỏi.
"A......" Tôi cảm thấy buồn cười, sau đó thở dài thật sâu.
"Hiểu rõ của tôi là được thành lập trên một hệ thống so sánh mà thôi. Tin tôi đi, hiện giờ chính tôi cũng vẫn mơ hồ không rõ như trước. Cô tối thiểu còn có mục tiêu, có cái để theo đuổi. Có thống khổ nhưng đồng thời cũng sẽ được đến vui sướng thật lớn. Còn tôi, nói dễ nghe một chút là bình thản như nước, mà nói khó nghe một chút, thì chính là cục diện đáng buồn."
"Nếu chúng ta không phải gặp nhau với thân phận hiện tại, tôi thật sự sẽ rất muốn kết làm bạn bè với cô." Cô ta hơi tiếc hận nhìn tôi.
Tôi chỉ có thể cười nhẹ. Thời cơ trêu người đi.
"Cô...... có sẽ yêu anh ấy không?" Cô ta lộ ra lo lắng không thể che dấu.
Đó là một câu hỏi ngu xuẩn. Tôi sẽ yêu anh không ư?
"...... Tôi sẽ!" Thậm chí không cần tự hỏi, tôi cũng biết mình sẽ yêu một người đàn ông như vậy.
Mỗi người đều có một mẫu người yêu thích của mình. Mà mẫu người đàn ông như anh chính là hình mẫu tôi thích. Đối với điểm này, tôi vẫn luôn hiểu rõ.
Phong lưu của anh, tôi thích. Ngang ngược của anh, tôi thích. Âm hiểm của anh, tôi cũng vẫn thích. Dịu dàng, tà ác, làm người ta giận sôi, v. v...... Tôi đều thích.
Anh, hình mẫu hỗn hợp phức tạp này. Là người tôi muốn.
Giống như uy hiếp người khác, hình mẫu như anh, có thể dễ dàng hòa tan tôi.
Có lẽ lời của tôi đã dọa cô ta. Sau một lúc lâu cũng không thấy cô ta lên tiếng, mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt có vẻ không vui.
"Kỉ tiểu thư?" Tôi định kéo ý thức của cô ta trở lại.
"A ~ thật ngại quá." Cô ta chuyển thành áy náy.
"Bất ngờ sao?" Tôi hỏi.
"Ừ. Thái độ vừa rồi của cô làm cho tôi có chút hiểu lầm. Cho nên......"
"Từ đầu tới cuối tôi cũng chưa từng nói với cô rằng tôi sẽ không yêu anh ấy, không phải sao?"
"Ừ."
"Người đàn ông tốt, cũng không chỉ có cô thấy được. Huống hồ anh ấy còn là chồng tôi, thân phận đặc biệt này, làm cho tôi đối với anh ấy cũng có hơn phần tình cảm không giống với người khác. Điểm ấy, tôi nghĩ là cô không thể thể nghiệm."
Tôi thừa nhận, lời nói này của mình là không có thiện ý.
Nhưng cô ta cũng thật sự là quá trong sáng vô tư đi, lấy thân phận một tình nhân, mà cho rằng sau khi cùng tôi nói chuyện một phen, là có thể đạt được tôi chắp tay nhường cho, thậm chí còn chúc phúc sao?! Điệu bộ không cho phép tôi yêu Lôi Nặc kia cũng quá rõ ràng rồi đi.
"La tiểu thư......" Cô ta bày ra một vẻ mặt bị thương.
Có lẽ thật sự bị lời nói của tôi tổn thương đến, nhưng xem ở trong mắt tôi lại đều thành cố ý.
"Rốt cuộc hôm nay cô tới để làm gì? Đàm luận tình yêu của cô, thống khổ của cô, hay là thăm dò 'tình hình địch'." Sự nhẫn nại của tôi đang dần mất đi.
"Đều có......" Cô ta cũng ăn ngay nói thật, tốt xấu gì cũng coi như có chút ánh mắt.
"Tôi tưởng rằng thái độ của tôi đã thực rõ ràng rồi, không phải sao?" Tôi dựa vào sau sô pha, nhìn cô ta.
Nhìn cô ta tiếp tục dáng ngồi của thục nữ. Xinh đẹp như cũ.
"Tôi, đi trước." Cô ta hơi lộ vẻ xấu hổ giật giật thân thể.
"Không tiễn." Tôi vẫn không nhúc nhích nhìn cô ta.
Cô ta dưới ánh nhìn chăm chú của tôi mà đứng lên. Vừa bước ra được một bước lại quay đầu.
Rõ ràng, cô ta còn điều muốn nói.
"Xin đừng nói với Nặc tôi từng đến tìm cô, được không?" Cô ta khẩn cầu nhìn tôi, giọng nói cũng dịu hơn vừa rồi đôi chút.
"Vì sao lại sợ anh ấy biết?" Không tự tin với chính mình như thế sao?
"Tôi sợ, tôi là sợ!" Tiếng nói của cô ấy không tự giác cao lên, vẻ mặt cũng thống khổ không thể tả.
Tôi nói gì sai sao? Cô cần gì phải có vẻ mặt uất ức như thế, khổ sở cũng không phải do tôi gây ra cho cô. Dám đến tìm tôi thì chắc hẳn đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi chứ.
"Cô......" Đi đi. Tôi đứng dậy, chuẩn bị tiễn khách!
"Cô muốn biết vì sao tôi lại đến, đúng không." Cô ta cười khổ.
"Là vì cô làm cho tôi cảm thấy sợ hãi! Hoàn toàn đã không còn cảm giác an toàn! Biết vì cái gì không!"
Tôi chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô ta, nghe điều cô ta muốn nói.
"Bởi vì anh ấy hiện giờ, càng không chạm đến tôi! Thậm chí vào nửa đêm lúc ôm tôi lại còn gọi tên cô!"
Gào thét khàn cả giọng thật sự là không cần thiết! Tôi cũng khó chịu thay cô ta.
Nhưng lời của cô ta lại thật sự làm chấn động đến tôi!
"Đã biết...... biết vì sao tôi đến rồi chứ!! Trước khi đến thậm chí tôi còn hy vọng cô là một người phụ nữ đã học qua bùa ngải, mê hoặc anh ấy. Nhưng cô không phải, cô không phải! Cô là một người phụ nữ thẳng thắn rõ ràng, còn cực kỳ xinh đẹp! Vì sao cô lại không giả tạo, không xấu xí, không ương ngạnh hống hách chứ!"
Tôi không thể tin nhìn cô ta, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Cô lương thiện hiểu ý người đến chết tiệt, mê người đến chết tiệt! Rõ ràng tự nói rằng phải hận cô! Phải tiêu diệt khí thế của cô, tìm về tự tin cùng tự tôn của chính mình! Nhưng lại là bị cô cảm hóa!! Là do tôi quá vô dụng? Hay cô quá lợi hại đây!" Cô ta vươn tay ra giữ chặt cánh tay của tôi. Ánh mắt cực kỳ thống khổ, đấu tranh tràn ngập gương mặt.
"Này...... Cô trước tiên bình tĩnh một chút." Tôi muốn giãy khỏi tay cô ta.
Nhưng người phụ nữ nhỏ nhắn này lại có sức lực lớn như thế.
"Cô nói cho tôi biết, van xin cô hãy nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới có được trái tim anh ấy. Nói cho tôi biết phải làm thế nào, mới có thể xóa sạch cô trong trí nhớ của anh ấy đây." Cô ta khẩn cầu tôi.
"Ách......" Tôi không chịu nổi khẩn cầu, cùng với cô ta dần dần tăng thêm sức lực như thế.
"Cô buông tay ra trước đã, ngồi xuống từ từ nói." Tôi khuyên cô ta.
Cho cô ta ánh mắt chắc chắn. Cô ta giờ phút này cần điều đó.
Rốt cục, cô ta cũng bình tĩnh hơn chút. Thong thả di chuyển thân thể, ngồi trở lại sô pha.
"Kỳ thật...... Anh ấy vẫn còn yêu cô. Cũng chưa từng có người nào khác thật sự tiến vào chiếm giữ trái tim anh ấy." Sau một lúc lâu, chờ cô ta khôi phục bình tĩnh xong, tôi lên tiếng.
Tuy rằng cực kỳ không muốn nói những thứ này với cô ta, nhưng trái tim yếu đuối lại luôn phản bội chính mình.
Cô ta nghe vậy xong, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ánh mắt như là một lần nữa dấy lên hy vọng.
Tôi nhìn cô ta gật gật đầu.
"Đúng vậy, anh ấy từng nói với tôi, anh ấy yêu cô. Tôi nghĩ bây giờ cái anh ấy không tiếp nhận được có thể là sự thay đổi của cô, cùng với những ngày tháng trước đây đã tạo thành dấu vết khiến anh ấy còn chưa hoàn toàn bình phục lại. Về phần cô lại cảm thấy tôi quan trọng như vậy, có thể là do vào lúc anh ấy mệt mỏi trong cuộc sống tôi đã làm một người chia sẻ áp lực với anh ấy, anh ấy cũng vì vậy mà sinh ra một ít ỷ lại hoặc là thói quen thôi."
"Ý...... cô là"
"Anh ấy cũng không có yêu tôi, mà cô cũng còn chưa mất đi anh ấy." Tôi nói ra một số lời mà ngay cả chính mình cũng không rất xác định, bởi vì mãi cho đến giờ phút này tôi mới ý thức được, lực ảnh hưởng của mình đối với anh dường như đã xa không chỉ trên danh nghĩa người vợ đơn giản như vậy nữa rồi.
Không chạm vào cô ấy nữa? Thật vậy ư?
Anh làm như vậy là vì em chăng?
Tôi phát hiện ra suy nghĩ của mình đang bắt đầu hỗn loạn.
Mà cô ta hình như cũng đắm chìm trong thế giới của mình.
Sau đó, cô ta như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là muốn tuyên cáo với tôi.
"Tôi nhất định sẽ giữ được anh ấy!"
Tôi thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái."Chúc cô may mắn......"
Mời đi được người phụ nữ nhìn như yếu đuối này xong, dường như tôi cũng có chút bài xích gian văn phòng còn sót lại hơi thở phức tạp kia. Bồi hồi đứng trên hành lang, muốn sắp xếp ổn định lại tâm tư đã bị cô ta quấy rầy.
Rất nhiều chuyện, xem ra lại sắp phát sinh rồi.
Cuộc sống yên bình, tựa hồ luôn bị ngăn chặn đến.
Tôi có chút mệt mỏi.
"Chiến dịch đã thành công rồi sao?"
Giọng nói trêu chọc kia của Quý Phong Nhiên không có chút báo động trước nhẹ nhàng vang lên.
Đây dường như là thói quen của anh ta, nhất định phải lặng yên không tiếng động đi đến trước mặt người ta, sau một hồi lâu trinh sát sẽ nói ra suy nghĩ mà người ra vừa định quên đi!
Tôi không còn sức lực để ý đến anh ta, thậm chí ngay cả ngoảnh lại cũng không còn sức.
Có điều, người ta đến cũng không thể mặc kệ, tôi sẽ đi đối mặt với anh.
"Mệt mỏi sao?" Anh ta nhìn tôi, bộ dáng cẩn thận như là đang nghiên cứu thứ quý giá gì đó.
"Ừ." Tôi quay đầu sang chỗ khác, không quen anh ta nhìn chăm chú như thế.
"Kỉ tiểu thư kia, là tới tuyên chiến à?" Anh ta chậm rãi nói.
"Cũng không có khí thế tuyên chiến gì, mà tôi, còn không biết sống chết cổ vũ uy phong của 'kẻ địch' nữa ấy chứ." Nhớ tới vừa rồi, ngay cả tôi cũng không nhịn được muốn trêu chọc chính mình.
"Em muốn tham chiến không?" Anh ta hỏi. Ánh mắt cũng nghiêm túc rất nhiều.
Tôi nhìn anh ta một lúc lâu, lắc lắc đầu.
"Ít nhất là hiện giờ, còn chưa đủ dục vọng khiến tôi nhảy xuống vũng nước đục này."
Quý Phong Nhiên nở nụ cười, nụ cười như trút được gánh nặng. Xem ra đáp án này với anh ta mà nói thật sự quan trọng nha.
"Đi thôi." Đột nhiên anh ta vươn tay đến ôm bả vai tôi, mang theo tôi đi về phía cửa thang máy.
"Đi đâu?" Tôi giãy dụa.
"Gặp một người......"
← Ch. 11 | Ch. 13 → |