Thay đổi
← Ch.09 | Ch.11 → |
Đêm đó, lúc Niếp Phong đưa tôi về đến nhà đã là gần sáng.
Chúng tôi hàn huyên rất nhiều, giống như muốn bù lại thời gian đã mất ba năm nay, lần đầu tiên anh ấy nói nhiều như vậy, mà tôi cũng nói rất nhiều chuyện của mình. Anh ấy nói tôi đã thay đổi, tôi thì nói anh ấy một chút cũng không thay đổi.
Phụ nữ đã trải qua thất tình, hôn nhân sẽ rất khó vô tri cùng đơn thuần giống như trước kia.
Mà anh ấy đã trải qua chuyển biến lớn nhất trong cuộc đời, cùng với một đoạn tình yêu lướt qua trong nháy mắt, ngoại trừ cô đơn cùng sầu não ra, dường như vẫn là cái người thiện lương chính trực, nói năng vụng về kia.
Tôi, thích anh ấy như vậy......
Có điều đối với hành vi làm chồng của Lôi Nặc, tôi tựa hồ đã ném ra sau đầu. Nhưng thực ra tự tôi cũng hiểu rõ, đó chỉ là đang trốn tránh. Về phần đang trốn tránh cái gì, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Buổi sáng vẫn rời giường sớm như cũ, cho dù chỉ ngủ có ba bốn tiếng, lại vẫn muốn cứng cỏi dùng tinh thần đi hoàn thành sứ mệnh của mình. Người đàn ông Quý Phong Nhiên kia thật đúng là làm cho người ta không hiểu nổi anh ta. Có đôi khi tốt đến làm cho người ta không nhận ra, có đôi khi lại vô lại đến muốn bị ăn đòn. Loại hành vi đi làm muộn không có lý do chính đáng này anh ta nhất định sẽ lên án mạnh mẽ. Tôi cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đen thui kia.
Lái xe đi thôi.
Đi vào gara, ngồi lên chiếc xe mà mình bỏ quên đã lâu. Chạy ra khỏi biệt thự.
Vào lúc ở chỗ ngoặt chạy vội ra lại thấy được một chiếc xe quen thuộc không có khả năng xuất hiện.
Anh, trở về làm gì?
Tuy rằng muốn quay đầu xe lại để tìm hiểu cho rõ ràng, nhưng lại vẫn lý trí mà đi về phía trước......
"Suy nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Quý Phong Nhiên chợt vang lên ở cửa công ty.
"Á -" Che ngực, quay đầu lại hậm hực nhìn người đàn ông hù chết người không đền mạng kia.
"Anh bước đi sẽ không phát ra chút tiếng động gì sao?!"
"Rất khó." Anh ta lơ đễnh nhún nhún vai, đi tới bên cạnh tôi.
"Ăn sáng không?" Anh ta lắc lắc sandwich trong tay.
"Không." Tôi cũng không có dễ ăn uống như vậy, ngủ không ngon, quả nhiên ảnh hưởng rất lớn.
"Tùy cô." Anh ta liếc nhìn tôi một cái, lập tức bắt đầu mở sandwich vừa đi vừa ăn. Một chút cũng không thèm để ý cái gọi là hình tượng trước công chúng!
Thật không biết những người phụ nữ thích anh ta là coi trọng cái gì ở anh ta!
"Chiều nay có một......, cô...... đi một chuyến." Trong miệng anh ta vẫn đang nhai, còn muốn nói chuyện.
"Cái gì?"
"Chiều nay có một buổi toạ đàm, cô theo tôi đi một chuyến." Anh ta nuốt xuống sandwich xong, nói.
"Không phải tôi thì không được sao?" Tôi không muốn! Thầm muốn ngồi ở trong phòng làm việc khám cho bệnh nhân, sau đó về nhà ngủ.
"Ừ." Anh ta nhìn tôi gật đầu. Ánh mắt kiên định, không chừa một đường thương lượng nào.
Ài...... Chỉ có thể âm thầm thở dài. Ăn nhờ ở đậu mà!
"Được."
"Mời cô ăn một bữa trưa, sau đó đi thẳng tới đó luôn." Anh ta tuyên bố.
Xớ -
Tôi có nói muốn dùng bữa với anh sao!
Bất đắc dĩ trợn trắng mắt liếc anh ta một cái.
"Bác sĩ Quý ~" Giọng nói làm nũng quyến rũ của Lưu Ân Kiều từ phía sau truyền tới, tôi chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà.
Nhìn lại Quý Phong Nhiên thì thấy là một vẻ mặt đen thui.
"Sớm như vậy sao, hai vị." Cô ta cười chen vào giữa tôi và Quý Phong Nhiên.
Tôi thức thời nhường chỗ, để cho đôi 'Tài tử giai nhân' này ở cùng nhau.
"Hai người trò chuyện đi, tôi đi toilet." Tôi cười tủm tỉm xoay người rời đi.
Lại thoáng nhìn thấy ánh mắt 'La Tâm Âm cô được lắm' của Quý Phong Nhiên.
Ha ha......
Đi vào phòng làm việc, cởi áo khoác ngoài. Thừa dịp trước khi bệnh nhân chưa tới mà nghỉ ngơi một chút.
Nhưng vừa mới khép mắt, điện thoại lại vang lên làm phiền.
"Alô?" Tôi không nhìn thông báo hiển thị người gọi đến, trực tiếp nghe luôn.
"......" Đầu dây bên kia không có ai trả lời.
"Ai vậy?" Tôi buồn bực.
"Anh......" Giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền vào, cực kỳ khó phân biệt, dù vậy tôi vẫn nhận ra là Lôi Nặc.
"Anh làm sao vậy?" Giọng nói không bình thường nha.
"Thuốc sốt ở đâu vậy?" Anh gian nan lên tiếng.
"Thuốc sốt? Anh bị bệnh à?" Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Quản gia cùng má Lưu hôm nay nghỉ phép, người giúp việc làm vệ sinh cũng chỉ khi có bọn họ ở nhà mới được đến. Anh ở nhà một mình!
"Ừ...... Nói cho anh biết để ở đâu là được rồi." Giọng nói đầu dây bên kia càng yếu ớt hơn.
"Anh, anh mở tủ bên đầu giường của em ra, trong đó có một hòm thuốc. Ở tầng trên cùng có thuốc sốt của anh đó."
Anh nhất định là đã tìm trong tủ thuốc ở phòng tắm rồi. Nhưng tôi đã sớm phân chia thuốc anh có thể uống để riêng ra. Thể chất anh mẫn cảm, chỉ có thể uống một vài loại thuốc cố định.
"Tìm được rồi sao?"
"Ừ......"
Trong điện thoại truyền đến tiếng đóng ngăn tủ.
"Anh uống thuốc xong, ngủ một chút xem thế nào." Tôi nói.
"......" Nhưng lần này trong điện thoại cả một tiếng 'ừ' cũng không có.
Không phải là ngất xỉu rồi chứ!
Do dự một lúc, tôi vẫn cảm thấy không thể bỏ mặc anh như thế. Vội vàng mặc áo khoác vào rồi cầm lấy túi xách, bước nhanh đi ra ngoài.
"Lisa, giúp tôi hủy lịch trình hôm nay, tôi có việc gấp!"
Nhanh chóng dặn dò xong, liền vội vã rời khỏi.
Tốc độ xe, e rằng đây là tốc độ nhanh nhất tôi chạy từ trước đến nay, người luôn luôn lo lắng an toàn như tôi chưa từng chạy như vậy.
Chạy đến biệt thự, tôi dừng xe ở ven đường rồi chạy vào luôn.
Bước qua phòng khách, đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu.
Ông trời......
Mở cửa phòng ra, một thân hình to lớn suy yếu dựa vào tủ cạnh đầu giường, bên trên rải rác thuốc đã được mở ra, ngay cả một ly nước cũng không có.
Tôi vội vàng đi đến, lay lay người anh. Cánh tay lướt qua lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cao dọa người!
"Nặc...... Nặc......" Tôi thử gọi anh dậy.
Nhưng hồi lâu cũng không thấy đáp lại tiếng nào, tôi chỉ còn cách kéo thân hình cường tráng kia, di chuyển anh lên trên giường.
Sau một lúc lâu, trải qua gian nan vật lộn, hết kéo, lôi, túm rốt cục cũng đặt được anh nằm trên giường.
Hô......
Tôi mệt đến ngồi phịch dưới đất thở hắt ra một hơi. Đây cũng thật không phải việc phụ nữ làm được a!
Khởi động thân thể uể oải, lấy ly nước, lại thu dọn những viên thuốc nằm rải rác trên mặt bàn một chút, lúc đếm lại số lượng thì phát hiện anh vẫn chưa uống vào miệng.
Vì thế tôi bắt đầu làm theo trình tự, đo nhiệt độ cơ thể, đút thuốc, chườm đá.
Đến khi làm xong tất cả, lúc ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc kia của anh, mới phát hiện ra mình có bao nhiêu buồn cười.
Những loại lời nói như 'không tự trọng' này nọ không ngừng ong ong vang lên trong đầu.
Thì ra sau khi kết hôn, 'chồng' từ lâu đã không còn là một danh từ đơn giản, trong cuộc sống sớm chiều ở chung nó đã thật sâu tiến vào chiếm giữ sinh mệnh của tôi, là tự nhiên như vậy, lặng yên không tiếng động như vậy. Thế cho nên dù tôi luôn luôn nhạy cảm lại không hề phát hiện ra.
Đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, tôi vòng qua giường lớn, nằm lên.
Chui vào trong ổ chăn, muốn để mình cũng chợp mắt nghỉ ngơi một chút.
Nào ngờ vừa ngủ, lại như là dài đến một thế kỷ.
Khi tỉnh lại đã sắp chạng vạng. Tôi hoảng hốt mở to mắt, theo bản năng sờ sờ người đàn ông bên cạnh, muốn xác nhận anh đã đỡ hơn.
Ừm...... Không còn nóng nữa.
Xoay người, chuẩn bị đo lại nhiệt độ cơ thể cho anh lần nữa. Lại phát hiện cặp con ngươi đen kia đang nhìn mình chằm chằm, đối diện với đôi mắt thâm thúy kia của anh, tim nhất thời chậm một nhịp.
Anh, thật tiều tụy.
Ngã bệnh, chỉ là phát sốt. Nhưng lại có thể khiến người đàn ông thường ngày vẫn hô mưa gọi gió này giảm đi hết thảy sự sắc sảo lúc trước.
Anh của giờ phút này, lại càng giống như một đứa trẻ cần người ta thương yêu.
Mà tôi, mỗi lần đều tràn lan tình thương của người mẹ mà cho đi tất cả dịu dàng cùng quan tâm anh cần. Cho dù anh đã làm rất nhiều chuyện khiến tôi khổ sở.
"Khá hơn chút nào chưa?" Tôi nhẹ giọng hỏi anh. Tay sờ lên trán anh.
"Ừm." Anh nhíu mày lại, gật đầu.
"Làm sao lại sốt lợi hại như vậy?" Tôi đi xuống giường, rót ly nước cho anh.
"Uống một chút đi."
Anh hơi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhận lấy ly nước.
Ánh mắt sâu không thấy đáy kia từ đầu tới cuối vẫn theo sát tôi, nhìn đến nỗi tôi quả thực có chút không được tự nhiên.
"Vậy...... anh nghỉ ngơi thêm đi, em đi chuẩn bị chút đồ ăn." Tôi nhát gan muốn thoát khỏi ánh mắt chính tôi cũng không đoán ra được kia.
Nhưng vào lúc sắp đóng cửa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp suy yếu lại khàn khàn của anh.
"Xin lỗi......"
Cửa đóng lại rồi.
Nhưng câu xin lỗi cùng ánh mắt miết đến tận lúc cuối kia lại tiến thật sâu vào trong lòng tôi.
Anh, đang tự trách sao?
Tâm trạng tôi giờ phút này thật sự giống như 'bình ngũ vị bị lật úp' trong truyền thuyết vậy, phức tạp khó có thể tả xiết.
Vì sao?
Vì sao tất cả mọi thứ không thể quay về được như lúc ban đầu.
Rõ ràng tôi vẫn chưa yêu thương anh, mà anh cũng rõ ràng là yêu Kỉ Lan. Nhưng vì sao giữa chúng tôi lại trở nên giống như bây giờ......
Làm cho người ta mơ hồ, mơ hồ.
Thở một hơi thật dài, muốn khiến mình thoải mái một chút.
Có lẽ có những người cùng những chuyện, thật sự vốn không ăn khớp với nhau. Cái có, đơn thuần chỉ là cảm giác, thoải mái cùng không thoải mái, thích cùng không thích.
Mà tôi hiện tại, thực rõ ràng chán ghét cái loại hôn nhân giống như bị treo ở rìa vách núi này.
Cảm giác an toàn vốn có trước đây đang dần dần biến mất.
Đến lúc đại dương mênh mông cũng không muốn chứa thuyền nhỏ này nữa, tôi thật sự bắt đầu sợ hãi mình còn có thể tìm được nơi thuộc về mình nữa không.
Đừng nói rằng phụ nữ không cần đàn ông, chúng ta đều hiểu đó không phải thật sự.
Mà tôi, thật sự chỉ cần một người đàn ông tôn trọng mình, hiểu mình, quý mến mình.
Anh của trước kia, thật sự làm rất tốt! Em cũng rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cả hai đều hiểu rõ, trong đoạn hôn nhân xem như chính trị này, trải qua từng ngày từng ngày mà tạo nên được sự ăn ý, là không dễ dàng.
Anh tôn trọng em, chiều ý em, chiếu cố em, rất tốt với em. Đáng quý nhất chính là anh chưa từng lừa gạt em. Mà em cũng từng rất tin tưởng, không hề nghi ngờ là đoạn hôn nhân này sẽ đi rất thuận lợi, dù sao chúng ta cũng không có bất cứ lý do gì có thể khắc khẩu hoặc xa nhau.
Em không biết anh vì sao lại trở thành một người phong lưu, nhưng em hiểu được anh không hề hoa tâm(chỉ người lăng nhăng, gặp ai cũng yêu). Trong tim cũng chỉ chứa được một người phụ nữ Kỉ Lan kia thôi. Rồi khi người mình đã yêu nhiều như vậy xuất hiện, anh nhất định sẽ quên hết tất cả, gắt gao ôm chặt cô ấy, yêu cô ấy.
Những điều đó......
Em đều hiểu được. Thật đó, là thật sự hiểu được.
Dù sao, em cũng từng yêu một người như thế.
Có điều cái duy nhất không dự đoán được chính là, anh lại gạt em, mà em, lại vì sự lừa gạt của anh mà cảm thấy tổn thương.
Có lẽ chúng ta đều ý thức được hành động lừa gạt kia cũng có nghĩa là quan hệ giữa anh và em đã không còn là đơn thuần nữa. Em biết anh cũng bất ngờ giống như em, nhưng dù sao trái tim đàn ông rộng lớn qua loa kia của anh, cũng không nhạy cảm như phụ nữ.
Nhưng mà giờ đây...... Anh lại nói câu 'xin lỗi'.
Rốt cuộc là vì sao?
Là chân thành muốn chấm dứt, hay chỉ đơn thuần là cảm thấy đã làm tổn thương em.
Em phát hiện chính mình thế mà lại bắt đầu sợ hãi.
Nhưng điều nên tới, cuối cùng cũng sẽ tới. Anh muốn nói gì, anh quyết định như thế nào.
Em, cũng sẽ chấp nhận ......
Xuống dưới lầu, đi vào nhà bếp làm vài món ăn đơn giản.
Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Không biết sau này có khi nào mình sẽ nhớ về mấy ngày này không?
Ài...... Không nghĩ nữa!
******
Cơm nước đâu vào đó đã là chuyện của nửa tiếng sau. Bưng dưa cải cùng cháo lên, tôi muốn để anh ăn ở trong phòng luôn.
Nhưng mới vừa đi đến ngoài phòng khách, đã nhìn thấy bóng dáng anh xuống lầu.
"Anh đỡ hơn rồi sao?" Tôi lo lắng đi qua.
"Ừ." Anh suy yếu nở nụ cười. Ánh mắt chuyển hướng vào cháo trong tay tôi.
"Đói bụng chưa?" Tôi hỏi.
"Có chút." Anh nói.
"Vậy mau tới đây ăn thôi." Tôi dẫn đầu đi vào phòng ăn, đem mâm đặt lên trên bàn.
"Anh ăn trước đi." Thấy anh ngồi xuống rồi, tôi xoay người định đi khỏi.
Nhưng anh lại ngăn cản ý muốn đi của tôi.
"Còn em?" Anh nhìn tôi thật sâu.
"Em cũng ăn ngay." Tôi nhìn anh cười cười.
Đi vào nhà bếp, bưng bữa tối của mình sang.
Hai người đã lâu không ăn cơm cùng nhau, loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này không phải mới mẻ mà là không thoải mái.
"Anh......" Đừng nhìn em chằm chằm vậy. Tôi bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình.
Anh hơi nâng mày kiếm, lại nhìn tôi thật lâu rồi mới dời lực chú ý đến bát cháo nóng kia.
"Anh không thích ăn cháo sao?" Tôi phát hiện anh còn chưa động vào miếng nào.
"Không phải, chỉ là không hiểu vì sao bị bệnh lại phải ăn cháo." Anh thản nhiên nói xong, sau đó múc một muỗng cháo bỏ vào miệng.
"Ăn nhẹ đối với thân thể sẽ tốt hơn. Mẹ em đã nói với em như vậy."
"Sau khi lớn lên, anh cũng không còn bị bệnh nữa." Anh nói.
"Òh." Tôi nhàn nhạt phụ họa.
Anh liếc nhìn tôi một cái, lại mở miệng ăn mấy muỗng cháo, bữa tối xem như giải quyết xong.
"Thức ăn của em thoạt nhìn rất ngon." Anh nhìn đồ ăn trong mâm của tôi.
"Hả?"
"Anh muốn nếm thử thịt gà này." Anh nói.
"Gà hấp chanh, anh thích sao?" Tôi nhìn mấy miếng thịt gà ít ỏi trong mâm.
"Chẳng qua cảm thấy em ăn rất ngon miệng." Anh cười cười.
Không đợi tôi trả lời, đã cầm lấy chiếc đũa bên cạnh dĩa ăn giải quyết một miếng thịt gà của tôi!
"Anh muốn ăn em có thể làm thêm cho anh mà." Tôi buồn cười nhìn anh.
Anh lắc đầu, ánh mắt nhìn tôi chuyển thành sâu sắc.
"Chuyện gì vậy?"
Anh không trả lời, chỉ đưa tay vén vài sợi tóc rơi xuống trán tôi ra sau tai.
"Vì sao......" Anh như đang lẩm bẩm.
"Cái gì?"
"Vì sao lại đối xử tốt với anh như vậy?"
Đúng vậy! Vì sao lại đối xử tốt với anh như vậy!
"Anh...... Là chồng của em." Thản nhiên bỏ lại một câu như vậy xong, tôi đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
Anh lại ngồi ở một bên nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của tôi.
Mãi đến khi tôi dọn dẹp xong, một lần nữa trở lại phòng khách, anh mới mở miệng.
"Chúng ta cần nói chuyện."
Giọng nói vẫn trầm thấp cùng với thoáng khàn khàn như trước. Nhưng lời nói ngắn gọn kia lại rõ ràng truyền vào tai tôi.
"Được......" Tôi ngồi trên sô pha.
Anh cũng đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Anh nói đi." Tôi xoay người qua nhìn anh.
"Anh...... vẫn luôn không phải một người tốt." Anh đem ánh mắt vốn đối diện với tôi chuyển về phía trước, nhàn nhạt mở miệng.
Tôi thì nhìn sườn mặt anh, lẳng lặng nghe.
"Tham lam, giả dối, lòng dạ hiểm độc, phong lưu, ma quỷ, v. v...... Từ dùng để hình dung anh nhiều đến chính anh cũng không nhớ rõ." Anh cười tự giễu.
"Nhưng em vẫn chịu gả cho anh." Anh xoay người lại, cầm tay tôi. Con ngươi đen cũng nhìn tôi thật sâu.
Mà tôi, chỉ có thể nhìn anh mà cười cười.
"Khi đó anh tiếp nhận xí nghiệp đã được ba năm, cái anh cần chính là một thế lực chính trị lớn mạnh. Mà ba em là chọn lựa thích hợp nhất. Cho nên, anh theo đuổi em." Lần đầu tiên anh nói tới những chuyện có liên quan đến việc kết hôn của chúng tôi.
Tuy rằng đây là sự thật bất công, nhưng anh chưa bao giờ đề cập trước mặt tôi.
"Điều ngoài ý muốn chính là, em rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện. Lấy em cũng trở nên không khó chịu như trong tưởng tượng, cho nên anh đã phái người tra xét thông tin về em, sau đó thì cầu hôn."
Tôi cúi đầu, anh phái người tra thông tin về tôi cũng là sau đó tôi mới biết. Tôi hiểu, dù sao không ai lại lấy một người phụ nữ mà mình không biết gì về họ, huống chi là một gia tộc lớn như anh.
"Em là cô gái tốt, cũng là người vợ tốt. Anh quý mến em, cũng thích em." Anh tiếp tục nói.
Tôi đã có chút không muốn nghe tiếp nữa, bởi vì kế tiếp, rất có thể chính là 'Nhưng mà'.
"Chuyện của Kỉ Lan anh thiếu em một lời giải thích, là anh đã làm trái với quy tắc trước đây. Chuyện ảnh chụp mặc dù bị kẻ khác ám toán, nhưng chung quy cũng là lỗi của anh. Em bị liên lụy vào, anh thật sự rất xin lỗi."
Nhìn đôi mắt thiết tha chân thành kia của anh, tôi thê lương nở nụ cười. Quả thật đã bị liên lụy, quả thật bị tổn thương, bây giờ dường như cũng không cần phải giấu diếm nữa.
"Gạt em...... Là không cần thiết. Cuộc sống hôn nhân gần hai năm, em cho rằng cả hai cũng hiểu rõ nhau rồi chứ. Nếu anh nói cho em biết cô ấy đã trở lại, anh cho rằng em sẽ ngăn cản anh sao? Tuy rằng sẽ không chúc mừng anh, nhưng cũng sẽ giống hiện nay vậy. Anh khiến em bị tổn thương, cũng làm em bắt đầu xem thường anh."
"Tâm Âm......" Anh đau lòng nhìn tôi.
"Đủ rồi! Chính là loại ánh mắt này, loại dịu dàng này! Em chán ghét! Chán ghét anh vì sao không đối xử với em nhẫn tâm một chút, cay nghiệt một chút! Nếu yêu cô ấy, thì cứ thế mà đi yêu đàng hoàng đi. Tuy rằng em cũng đối xử tốt với anh, nhưng dù sao chúng ta cũng không yêu nhau." Tôi giãy khỏi tay anh, xoay người nhìn đi nơi khác.
Anh vươn tay chỉnh lại cơ thể tôi, làm cho ánh mắt hướng về phía xa xa của tôi lại lần nữa trở về trên người anh.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |