NGỦ VỚI ANH
← Ch.62 | Ch.64 → |
Chập tối, hoàng hôn đỏ rực bao trùm toàn bộ khuôn viên trường, những con đường rợp bóng cây lá rụng, học sinh túm năm tụm ba xúm lại chụp ảnh.
Quan Tinh Hòa có chút khó chịu, "Sớm biết vậy em đã mặc đẹp hơn chút, còn có thể cùng anh chụp ảnh."
Hạ Chước cụp mắt xuống.
Đôi má trắng nõn của cô gái như được mạ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ còn lại, giữa lông mày cô có chút mệt mỏi, lông mi hơi rủ xuống, nhưng trong đôi mắt long lanh lại có sự lấp lánh.
Anh chạm vào tóc cô, "Rất đẹp."
Anh đưa điện thoại cho Từ Doanh, "Cậu giúp bọn mình chụp một tấm hình đi."
“A. ” Quan Tinh Hòa vội vàng dừng lại, “Chờ một chút, chờ một chút. ”
Cô lấy ra một chiếc gương nhỏ ra, cẩn thận chỉnh lại tóc rồi lấy son môi và chì kẻ mày ra.
Trên con đường rợp bóng cây, gió chiều thổi hiu hiu.
Hạ Chước cụp mắt xuống, ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh.
“Được rồi, được rồi. ” Quan Tinh Hòa cất hết mọi thứ vào trong cái túi nhỏ, ngại ngừng cười với Từ Doanh, “Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi.
Cô mỉm cười, kèm theo mây mù lộng lẫy trên bầu trời đặc biệt động lòng người.
Bất kỳ ai cũng có thể bao dung hơn với những thứ đẹp đẽ, Từ Doanh lắc đầu, "Không sao, nào chụp nhé."
Quan Tinh Hòa nhích lại gần, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Hạ Chước.
Thiếu niên thường ngày nghiêm nghị không khỏi cong khóe môi.
Tất cả vẻ đẹp đều bị đóng băng trong khoảnh khắc này.
Sau khi chụp ảnh, Tiểu Mập nói: “Hay là tối nay chúng ta lại tụ tập. ”.
“Này, bạn gái của người ta đến rồi, cậu ở đây cản trở cái gì?” Từ Doanh vỗ vai Hạ Chước, hạ giọng, “Tối nay, hả?
Nam sinh vào độ tuổi này, đa phần đều biết chuyện nam nữ, chỉ có Hạ Chước là trong sáng như tờ giấy trắng.
Ngày thường, khi bọn họ nói về mấy chuyện đó trong ký túc xá, Hạ Chước lạnh lùng ngồi vào bàn gõ gõ bàn phím.
Gió chiều dường như lập tức mang theo hơi nóng, Hạ Chước cảm thấy lỗ tai nóng lên, thấp giọng căn thẳng, "Nói bậy bạ gì đó."
Từ Doanh khẽ cười, "Người anh em à, cậu cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, không nhẽ cậu định chờ đến khi kết hôn chứ?"
Trong đêm hè, trong không khí thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt, "Mọi người đang nói gì vậy ạ?"
Đầu ngón tay của Hạ Chước cứng đờ.
Đôi mắt hạnh to tròn của cô gái giống như một hồ nước sạch, ánh lên vẻ hoảng sợ của Hạ Chước.
Anh nhìn sang chỗ khác, "Không, không có gì, đi ăn cơm đi."
Những lời của Từ Doanh dường như gợi lại ký ức đã từ lâu của anh.
Vào đêm say rượu đó, trong phòng tắm mù sương, cả hai đã thân thiết dán chặt vào nhau.
Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống dữ dội, và một sức nặng đột ngột đè lên vai anh.
Trong chiếc taxi đong đua, cô dựa vào vai anh thiếp đi.
Cơn gió đêm hè thổi qua, trong lòng anh thật như tan ra.
Trong xe yên tĩnh, anh cụp mắt xuống nhìn cô, từ nước M đến Thành phố Kinh, cho dù ngồi máy bay cũng mất hơn mười tiếng đồng hồ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, lông mi của cô rũ xuống, phản chiếu bóng đen càng thêm rõ ràng.
Bản thân rốt cuộc lại nghĩ cái gì?
Hạ Chước xấu hổ vì ý chí kém cỏi của mình, vì vài lời nói của Từ Dĩnh, anh không khỏi nghĩ miên man, sinh ra vài suy nghĩ không nên có.
Thành phố Kinh về đêm, đèn sáng trưng, taxi đi qua khu vực trung tâm thành phố, rất nhiều tiếng ồn ào.
Lông mi của cô gái run lên, kinh ngạc mở to hai mắt, "Đến rồi sao?"
Trong giọng nói của cô có chút bối rối mang theo chút mơ hồ chưa tỉnh ngủ, giọng nói mềm mại như lông vũ khiến tim Hạ Chước ngứa ngáy, tê dại.
"Không có." Anh đóng cửa sổ xe lại, "Em ngủ thêm một lát đi."
“Được. ” Cô cọ cọ, mái tóc mềm mại lướt qua tai Hạ Chước.
Anh siết chặt ngón tay của mình, và những ký ức kiều diễm lại tràn về trong chốc lát.
Đêm hè rất yên lặng, nhịp tim của anh ầm ầm như sấm rền, đất trời như bị xé nát.
Mãi đến khi có chút tê ở vai, xe mới từ từ dừng lại.
Một bữa ăn rất nhanh kết thúc, Quan Tinh Hòa đáp chuyến bay đường dài cả một đêm, không có chút khẩu vị gì nên chỉ ăn vài miếng.
Sau khi trở về nhà, Hạ Chước vội vàng bước vào phòng, nhưng đột nhiên anh lại bị một bàn tay kéo lại.
"Sao anh lại đi? Ở lại đây với em một lát."
Anh thấp giọng xuống, "Anh dọn giường cho em."
“Để một lát nữa dọn. ” Giọng cô mềm mại đến mức không ai có thể từ chối.
Hạ Chước không biết làm thế nào đành ngồi xuống.
Đêm hè, tiếng ve ngoài cửa sổ không ngừng ríu rít.
Quan Tinh Hòa ngước nhìn anh.
Khuôn mặt cứng ngắc của cậu thiếu niên ẩn hiện trong ánh trăng, các đường nét góc cạnh sắc nhọn dường như trở nên mềm mại hơn.
Trong thời gian này, anh ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như cũng không có gì thay đổi.
“Dạo này anh gầy đi rất nhiều. ” Cô nhẹ nhàng nói, “Đừng liều mạng như vậy, chúng ta còn thời gian rất dài rất dài. ”
Trái tim anh mềm mại, chạm vào má cô gái, "biết rồi."
"Anh xem TV với em nhé."
Anh nói, "Được."
Anh bật TV lên, thuận lợi tìm thấy chương trình mà cô thích.
Trong phòng bật điều hòa, có tiếng rồ rồ khi máy hoạt động.
Hạ Chước lấy chăn đắp lên chân cho cô.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng cười từ trong TV truyền đến, cô trùm chăn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hạ Chước tắt TV và bế cô lên.
Cô mơ mơ màng màng, "Kết thúc rồi à?"
“Ừm. ” Hạ Chước nhấn điều khiển từ xa, và chương trình đột ngột kết thúc khi phát sóng được nửa phần.
Anh ôm chặt cô vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Một giây tiếp theo, cổ tay anh siết chặt.
“Anh ở đây với em. ” Hai mắt cô híp lại, trông vô cùng buồn ngủ.
Các ngón tay của anh hơi cứng, từ từ ngồi xuống.
“Ôm. ” Cô mở hai tay ra, nhưng mắt cô cụp xuống.
Anh không còn cách nào khác, không thể cưỡng lại sự cám dỗ đó, vì vậy anh nhẹ nhàng nằm xuống giường và ôm cô vào lòng.
"Ngoan ngủ đi."
“Ừm. ” Khóe môi cô cong lên, vòng tay qua eo anh, “Ngủ ngon, anh. ”
Cô mềm mại dựa vào lòng của Hạ Chước, dường như còn chưa ngủ yên, cánh tay ôm eo Hạ Chước động tới động lui.
Hạ Chước chỉ cảm thấy máu toàn thân ào ạt xông lên.
Anh nhắm chặt mắt, d*c vọng và lý trí đan xen trong tâm trí.
Như không thể kiềm chế được bản thân, anh từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô gái.
Rất ngọt, rất mềm, giống như trong một giấc mơ.
~~
Quan Tinh Hòa không hề hay biết một hành động của mình khiến Hạ Chước mất ngủ cả đêm.
Chương trình học ở trường rất căng thẳng, cô lại len lén về vào cuối tuần, chuyến bay trở về là vào đêm ngày hôm sau.
Khi hạ cánh xuống, cô ấy đã đến trường và đi học không ngừng nghỉ.
Thời gian không ngừng trôi, mỗi người đều đang nỗ lực vì tương lai của chính mình.
Vào ngày Lễ Tạ Ơn, Quan Tinh Hòa nhận được cuộc gọi từ Lâm Ánh.
Bà ấy mời Quan Tinh Hòa đến làm khách tại nhà.
Sau khi đến nước M, họ chỉ vội vàng gặp nhau một lần, Lâm Ánh và bạn trai của bà ấy dường như đang bắt đầu kinh doanh cùng nhau, và công việc kinh doanh của họ đang phát triển mạnh mẽ.
Vào ngày lễ tạ ơn, Quan Tinh Hòa đã đến nhà bà ấy.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên đẹp trai, lông mày sâu róm, ông ấy có vẻ là con lai.
“Tinh Tinh, mau vào đi. ” Lâm Ánh mỉm cười chuẩn bị dép lê cho cô, “Đây là con gái em, trước đây em đã từng nói qua với anh. ”
Người đàn ông mơ hồ đánh giá cô một lúc, sau đó đi tới, nhiệt tình ôm lấy cô, "Ồ, chào cháu, thật là một cô gái nhỏ xinh đẹp."
Ông ta cúi xuống và áp sát mặt vào cô, với một sợi râu nhỏ đâm vào da khiến Quan Tinh Hòa co rúm người lại.
Cô không quen với sự nhiệt tình như vậy, nên cười bất an, "Chào chú."
Lâm Ánh nói, "Philip lớn lên ở đất nước M. Ông ấy rất nhiệt tình, lại đây và ngồi xuống, cơm sắp chín rồi."
Quan Tinh Hòa biết Lâm Ánh không thích đồ Tây, nhưng không biết có phải để phục vụ khẩu vị của Philip hay không, bàn ăn hôm nay toàn là đồ ăn Tây.
Trên bàn ăn, Philip nói chuyện một cách hùng hồn, ông ấy nói rằng ông ấy là một nhà mạo hiểm và thích đi du lịch vòng quanh thế giới, khi đến Trung Quốc, ông đã gặp Lâm Ánh và yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quan Tinh Hòa nghe và thỉnh thoảng đáp lời lại, thỉnh thoảng mỉm cười lịch sự.
Vừa rồi khi ông ta ôm cô chào hỏi, cô cảm thấy bàn tay ông ta nhẹ nhàng vuốt v3 vai cô như có như không.
Tuyết nặng hạt lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ, Quan Tinh Hòa ăn xong liền muốn rời đi.
Lâm Ánh nói: " Hãy ở lại đây ngủ một đêm đi, trời tuyết đi xe lên núi không dễ dàng chút nào."
“Đúng đúng. ” Philip nói, “Trên lầu nhà chúng ta có rất nhiều phòng. ”
Quan Tinh Hòa mím môi, đi trong tuyết rất khó, để tránh nguy hiểm, rất nhiều ô tô đều bị cấm lên núi.
"Được.. ạ."
Căn phòng đã được chuẩn bị không ở cùng tầng với Lâm Ánh, vì vậy Quan Tinh Hòa cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Màn đêm ngoài cửa sổ lặng lẽ lan tràn, cô nằm ở trên giường gọi Hạ Chước.
Tiếng âm báo máy bận, hồi lâu vẫn không có kết nối
Cô thở dài, ép mình nhắm mắt lại, không biết đã bao lâu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Lần này cô không ngủ yên, không biết từ khi nào, một tia sáng chiếu qua các khe trên rèm cửa.
Cô mơ màng mở mắt ra, như nhìn thấy một bóng người mơ hồ cách đó không xa.
"A -" cô hét lên và ngồi dậy.
Giọng nói rung động dữ dội, ngập ngừng: "Đừng sợ, đừng sợ, chú mang bữa sáng cho cháu."
Đó là Philip.
Quan Tinh Hòa không hiểu sao lại càng sợ hãi, mặc dù đây là nhà của ông ta, nhưng ông ta vào phòng người khác mà không gõ cửa, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ
“Chú đi trước. ” Ông ta đặt khay đồ ăn xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Quan Tinh Hòa tỉnh cả ngủ.
Tuyết ngoài cửa sổ càng rơi càng lớn, trường học đã gửi email, thông báo tuyết dày đóng núi, hôm nay và ngày mai được nghỉ học.
Trường học xây trên núi, căn hộ cô thuê ở ngay cạnh trường, không biết cô sẽ kẹt ở đây bao lâu.
Quan Tinh Hòa biết có lẽ sự cảnh giác của mình quá nặng, nhưng vừa chạm vào ánh mắt Philip, trong lòng cô đã cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong bữa trưa, Quan Tinh Hòa cố tình ngồi xa hơn một chút.
Lâm Ánh có chút kỳ lạ, "Tinh Tinh, ngồi gần lại đây một chút, ngồi bên cạnh mẹ."
Cô mím môi và khẽ di chuyển ghế.
Lâm Ánh đặt một miếng bánh pizza vào đ ĩa của cô, "Ăn đi."
Quan Tinh Hòa cúi đầu cắn một miếng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chiếc nĩa đập vào đ ĩa phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Cô cảm thấy một thứ gì đó ấm áp và cọ nhẹ vào bắp chân mình.
Đó là Philip.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, chỉ có cảm giác trên bắp chân có một con rắn độc lặng lẽ trèo lên.
Cô giẫm mạnh vào chân ông ta và đột ngột đứng dậy.
Nghe một tiếng "phốc", nước trong cốc văng vào mặt Philip.
“Tinh Tinh, con đang làm gì vậy?” Lâm Ánh hét lên với vẻ khó tin.
Quan Tinh Hòa xấu hổ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, "mẹ tự mình hỏi ông ta đi?"
"Chuyện gì đã xảy ra?", nước chảy dài trên gò má đẹp trai của ông ta, "Anh không làm gì cả."
“Tinh Tinh. ” Lâm Ánh cúi mặt, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Vừa rồi ông ta đã xoa chân tôi. ” Quan Tinh Hòa cảm thấy tức giận sắp bùng nổ, thậm chí vô thức cao giọng nói.
Sắc mặtLâm Ánh có chút khó coi, bà quay đầu hỏi Philip, "Có chuyện gì vậy?"
“Anh, anh tưởng là em. ” Ông ta trầm giọng nói.
Quan Tinh Hòa chỉ nghĩ trên đời này làm sao có người không biết xấu hổ như vậy, "Ông lừa quỷ à, đây rõ ràng là vị trí khác, hơn nữa tại sao sáng nay ông lại vào phòng tôi."
“Chú mang bữa sáng cho con. ” Ông ta lau nước trên mặt, “Chú gõ cửa, nhưng con không nghe thấy. ”
Quan Tinh Hòa biết ông ta đang nói dối.
Bản thân cô ngủ không sâu, vì vậy không thể nào không nghe thấy.
Cô nhìn thẳng vào Lâm Ánh bằng đôi mắt sáng ngời, chờ đợi câu trả lời của bà ấy.
Mùa đông tuyết rơi đặc biệt lạnh.
Lâm Ánh thở dài và nhẹ nhàng nói: "Tinh Tinh, có phải con đang hiểu lầm gì không?"
“Có phải tôi hiểu lầm không?” Giọng của Quan Tinh Hòa đột nhiên cao lên, “Ông ấy còn chạm vào vai tôi khi ôm tôi vào ngày hôm qua. Ban đầu tôi nghĩ rất kỳ lạ, nhưng hôm nay tôi mới biết là tại sao. ”
Cô rủ mắt xuống, ánh mắt bốc hỏa, từng câu từng chữ như đang hét lên: "Bởi vì, ông ta, là, tên, cặn bã."
"Tinh Tinh." Lâm Ánh hét lên gay gắt, "Con nói chuyện như vậy là rất quá đáng. Anh ấy lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, đối xử với mọi người và mọi thứ khác với chúng ta."
"Con có thể nói nhẹ nhàng ra, nhưng con tạt nước và xúc phạm. Đó có phải là điều mà cha con đã dạy cho con sao?"
Quan Tinh Hòa mím chặt môi.
"Đúng vậy, tôi chỉ là đứa trẻ do mẹ sinh ra chứ không phải do mẹ nuôi nấng, bà hài lòng chưa."
Cô không ngờ rằng Lâm Ánh thà tin Philip, người không quen biết được bao lâu, hơn là tin những lời của chính mình.
Bên ngoài cửa sổ là mùa đông vô biên, trong nhà rõ ràng đang bật hệ thống sưởi, nhưng Quan Tinh Hòa lại cảm thấy lạnh cả người.
“Tôi nên sớm biết rằng, một người đàn ông ở chung với một người phụ nữ đã có gia đình, không phải là là thứ tốt lành gì. ” Quan Tinh Hòa thu dọn túi xách, đá rầm cửa ra, “Chúc các người sống với nhau lâu dài, tạm biệt. ”
Cô sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Gió và tuyết đập vào mắt Quan Tinh Hòa, cô bước xuống tuyết, giày và tất của cô lập tức ướt sũng.
Như thể tất cả áo giáp mạnh mẽ bị phá vỡ trong chốc lát, cô ấy đứng trên tuyết trống trải và nước mắt lặng lẽ rơi.
Những ngọn núi bị tuyết dày bao phủ, và không có chiếc xe nào muốn chở cô.
Cô khó khăn bước đi từng bước, quần áo ướt sũng, chân như không còn cảm giác.
Trên đường lên núi, giữa trời đất là một mảng trắng xóa, trông không đến cuối cùng
Cuối cùng cô cũng không kìm được nước mắt.
Đó là mẹ của cô, tại sao bà ấy không thể tin tưởng mình một chút?
Ngay cả khi nó chỉ là một chút...
Cô không biết mình đã đi bộ bao lâu, thậm chí cho đến khi chân cô bị đóng băng và bất tỉnh trước khi cô nhìn thấy căn hộ của mình từ xa.
Trong căn hộ đang bật hệ thống sưởi sàn, bàn chân lạnh cóng của cô chạm vào sàn gỗ, cảm giác đầu tiên là đau đớn.
Cô ngồi trên mặt đất suy sụp, trong lòng đột nhiên nhớ tới Hạ Chước.
Cô nghĩ đến những ngày tuyết rơi nhiều năm trước, khi anh cõng cô đi rất lâu trong băng tuyết.
Gió lạnh đập vào cửa sổ, cô bấm điện thoại của Hạ Chước bằng những đầu ngón tay run rẩy.
← Ch. 62 | Ch. 64 → |