TRONG GIẤC MƠ CÙNG EM QUA HẾT CUỘC ĐỜI…
← Ch.56 | Ch.58 → |
<images>Ngày mùa hè chói chang.
Buổi giao lưu của trường Quan Tinh Hòa rất nhanh đã kết thúc, sau khi kết thúc, cả nhóm theo giáo viên dẫn đầu trở về Thành phố Hải, chỉ có một mình cô ở lại.
Hai người yêu xa luôn luôn muốn gắn bó với nhau mọi lúc.
Mùa hè tháng bảy, ánh nắng rực rỡ màu vàng nhạt, quần áo mới giặt còn phơi trên bệ cửa sổ, gió sớm thổi lên góc rèm, trong nhà tràn ngập mùi xà phòng sạch sẽ mát lạnh.
Buổi sáng, Hạ Chước đã dậy và đến studio, đến khi Quan Tinh Hòa thức dậy thì thấy tin nhắn trên điện thoại.
「Tinh Tinh, hôm nay anh hơi bận, xin lỗi không thể cùng em đi ăn trưa」
Quan Tinh Hòa vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng trả lời 「Cũng được」 với anh, cô vừa muốn đặt điện thoại xuống định ngủ một giấc thì nghe "Tinh" một tiếng, một tin nhắn mới đã đến.
「Ngày hè chói chang, dạy bạn cách làm Bento ngon, thành công thu phục dạ dày của ông xã」
Tay của Quan Tinh Hòa không tự chủ được ấn vào.
Hộp cơm Nhật tinh tế, ngay cả cà rốt cũng được chạm khắc tinh xảo thành hình trái tim, Tamagoyaki như những bông hoa mùa xuân, xếp nghiêng tại góc hộp.
Tamagoyaki: món trứng rán của Nhật
Quan Tinh Hòa vô tình nhớ đến hai chiếc màn thầu khô khốc và món súp gần giống như nước. Tựa như chỉ cần cô nghĩ đến những gì Hạ Chước đã trải qua những năm này, trong lòng cô không khỏi chua xót.
Không thì làm Bento mang đến cho anh ấy?
Quan Tinh Hòa luôn rất quyết đoán, mở app đặt đồ ăn, chỉ với vài cú lướt, cô đã mua được nguyên liệu cùng với hộp đựng Bento.
Món chính của Bento này là cơm nắm, một thứ tương đối đơn giản, ngay cả khi Quan Tinh Hòa làm lần đầu tiên, cô vẫn nắm được vài nắm tươm tất.
Khó nhất là món Tamagoyaki, đổ trứng từng lớp một, lại lăn trứng cuộn từng lớp, không biết là vì lý do gì, mặc kệ thử bao nhiêu lần, vẫn là không làm được thành hình.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, vì vậy Quan Tinh Hòa đành phải thu dọn, cất những miếng Tamagoyaki lộn xộn của mình vào góc để giảm thiểu sự tồn tại của nó.
Cô không biết vị trí của Studio, nhưng lại muốn tạo bất ngờ cho Hạ Chước, vì vậy cô chỉ có thể hỏi Từ Doanh trên WeChat.
May mắn thay, địa chỉ Studio rất nhanh được gửi tới.
Quan Tinh Hòa chống lại ánh nắng mặt trời, đi ra khỏi cửa với hộp Bento mới làm xong, bắt xe nhanh, khoảng 20 phút liền đến nơi.
Đó là một tòa văn phòng kiểu cũ hơi lỗi thời, lạc lõng trong một khu phồn hoa của Thành Phố Kinh.
Quan Tinh Hòa bước vào cửa đã nhìn thấy tấm biển màu vàng ở cửa thang máy đằng xa.
「Rất xin lỗi, thang máy đang được bảo trì」
Studio của Hạ Chước ở tầng mười, bây giờ chỉ có thể leo cầu thang để lên.
Quan Tinh Hòa tìm kiếm hồi lâu mới thấy cầu thang nhỏ ở cửa hông, hình như lâu ngày không được quét dọn, mặt đất phủ đầy tàn thuốc, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc khó tả.
Quan Tinh Hòa nín thở, bước nhanh lên.
Hết tầng này đến tầng khác, khi lên đến tầng 7, cô đã kiệt sức rồi, nhưng xung quanh bẩn thỉu đến mức cô không có chỗ dựa.
Cô đứng đó nghỉ ngơi một phút rồi bước lên lầu tiếp.
Tháng bảy nóng bức, hành lang không mở cửa sổ, như có một lồng hấp thiêu đốt, nóng đến nỗi trán của Quan Tinh Hòa lấm tấm mồ hôi.
Cũng may, cách tầng mười không xa, cuối cùng cô đi được hai bước cũng đến nơi.
Cô vừa định mở cửa cầu thang thì tay nắm cửa đột ngột xoay.
Cô bất ngờ đụng phải đôi mắt đen láy của chàng trai.
Ánh sáng mùa hè tràn vào, họ nhìn nhau chằm chằm trong cầu thang chật chội.
Hạ Chước ánh mắt nặng nề rơi vào trên trán đầy mồ hôi của cô gái, ngón tay siết chặt, "Mau vào."
"Làm sao anh biết em tới, Từ Doanh nói cho anh biết?"
"Ừm."
Từ Doanh không ở công ty, chỉ nhắn tin cho anh, nhưng anh đang bận làm việc và không để ý, đến khi rảnh anh mới nhìn thấy.
Nhớ ra thang máy hỏng, anh định đi bộ xuống tầng một đợi cô, để cô đỡ phải chạy lên.
Anh mím môi, lấy khăn giấy ra cẩn thận lau mồ hôi trán cho cô gái, "Cực lắm, lần sau em đừng đến."
“Không sao đâu. ” Cô gái mỉm cười, đôi mắt lưỡi liềm cong lên nhìn dòng người ngoài cửa sổ, ấm áp và xinh đẹp.
"Em ở nhà hàng ngày, không đi lại nhiều, coi như tập thể dục cũng tốt."
Hạ Chước im lặng.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt hơi đỏ của cô, lòng anh mềm nhũn.
Cô luôn dịu dàng như vầng trăng trên trời, không chói chang như vầng thái dương, luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Nhưng những gì anh có thể cho cô luôn quá ít ỏi.
Biết cô không muốn nghe lời xin lỗi của anh, anh chần chừ một lúc, bước đến, đưa tay chạm nhẹ vào má cô.
Anh từng hứa, sẽ chủ động hơn.
Quan Tinh Hòa cảm nhận được cảm xúc ấm áp trên mặt mình, trên đầu ngón tay anh có một chút vết chai, sờ vào rất ngứa.
Sự chủ động hiếm có của anh khiến tim cô đập thình thịch, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô biết mình đang mong đợi điều gì.
Ngay cả nhiệt độ xung quanh giống như đang tăng lên một cách lặng lẽ.
Hạ Chước cúi đầu xuống, hơi thở nặng nhọc phả vào mặt Quan Tinh Hòa.
Không khí nóng ẩm, anh tiến lại gần hơn.
“Chờ đã. ” Cô duỗi tay che mặt anh, tay còn lại vịn chặt vai anh, đẩy nhẹ, “Aiza, mặt em đầy mồ hôi. ”
Quá mất hình tượng.
Hạ Chước không lùi bước, chỉ trầm mặc nhắm mắt lại.
Một tia nắng nghiêng nghiêng chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên Quan Tinh Hòa phát hiện ra đôi mắt sắc lạnh của anh lại có thể trở nên dịu dàng như vậy, thậm chí con ngươi đen láy như mở ra một tầng ánh sáng nhu hòa, anh ở gần đến vậy, đến mức Quan Tinh Hòa có thể nhìn rõ trong mắt anh tình cảm nồng đậm không thể tách rời.
Cô sững người khi đẩy tay anh ra, tim cô bắt đầu đập nhanh và mạnh theo tiếng ve kêu không dứt ngoài cửa sổ.
Cô cảm thấy bàn tay của mình bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, đầu ngón tay hơi thô ráp của anh thậm chí còn kiềm chế xoa nắn mấy cái.
Trên môi ẩm ướt mềm mại ấm áp.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt của anh, lưu luyến lại nóng bỏng.
Không biết từ lúc nào, anh vòng tay qua eo cô, và nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình.
Đầu óc của Quan Tinh Hòa hỗn loạn một hồi, thuận theo bản năng mà chậm rãi đáp lại anh.
Không khí kiều diễm, không biết qua bao lâu, hai người mới thở hồng hộc tách ra.
Đây giống như là nụ hôn đầu tiên theo đúng nghĩa của hai người, cả trái tim họ như triền miên hòa vào nhau.
lông mi Quan Tinh Hòa khẽ run lên, cô cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn.
“Đều đã nói. ” Cô có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Mặt em đầy mồ hôi. ”
“Không sao. ” Giọng nói của chàng trai khàn khàn, từng chút như xoáy vào tim cô.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi ẩm ướt căng mọng của cô, "Nơi này không có."
Cô không ngờ Hạ Chước lại nói một câu như vậy, chàng trai lạnh lùng ngay thẳng, ngay cả nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, cũng không giống anh chút nào.
Hầu hết những ngại ngùng trong lòng cô đều biến mất, cô nhìn anh không chớp mắt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ phản chiếu trong mắt cô gái, lóng lánh khiến tim Hạ Chước loạn nhịp.
Anh nghĩ đến cảm giác khó kìm lòng vừa rồi, bên tai bất giác có chút nóng lên, khẽ ho một tiếng, "Vậy thì... ăn cơm đi."
Suýt nữa thì quên mất việc chính.
Quan Tinh Hòa xoa xoa hai má nóng hổi, xoay người lấy hộp Bento ra.
"Mau mở ra xem."
Đó là một hộp Bento màu xanh nhạt tuyệt đẹp, có tổng cộng ba tầng, với những bông hoa nhỏ nhỏ được đính trên đó.
Ngón tay của Hạ Chước cứng đờ, "Em tự mình làm?"
Từ Doanh nói cô muốn đến đưa cơm, nhưng anh chỉ nghĩ rằng cô sẽ mua ở bên ngoài.
“Vâng ạ. ” Cô gái gật đầu với vẻ mặt tự mãn, “Mau mở ra xem thử. ”
Trái tim anh giống như lại được ngâm trong làn nước ấm, lòng anh bủn rủn khó nói thành lời.
Anh cụp mắt xuống, nâng niu vuốt v3 hộp Bento, nín thở rồi nhẹ nhàng mở ra.
Có ba viên cơm nắm cuộn rong biển được đặt ở tầng đầu tiên, sủi cảo chiên và Tamagoyaki ở tầng thứ hai, trái cây cắt gọn ở tầng thứ ba.
Ánh mắt Hạ Chước rơi vào tầng hai của hộp, có miếng cà rốt trang trí, được cắt thành hình trái tim.
Vì tay nghề của Quan Tinh Hòa không tốt lắm nên có chút lồi lõm.
“Á, bỏ qua cái đó đi, chỉ là đồ trang trí thôi. ” Quan Tinh Hòa đưa đũa cho anh, “Ăn đi. ”
Miếng đầu tiên anh gắp là Tamagoyaki bị thất bại.
Quan Tinh Hòa mấp máy môi, "Ăn ngon không?"
"Ừm."
Miễn là do cô làm, đều ngon.
“Vậy thì em cũng thử một chút. ” Quan Tinh Hòa chớp mắt.
Chỉ có một đôi đũa ở đây, ý cô là...
Hạ Chước đột nhiên nhớ tới hôm đó trong rạp chiếu phim, cô nhẹ nhàng nghiêng người, đút cho mình một viên bỏng ngô ngọt đến đáy lòng.
Chàng trai quay mặt sang một bên, quai hàm siết chặt, trên khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm nào.
Nhưng anh lại di chuyển tay đang nắm đũa, không biết là do hồi hộp hay sao đó, liên tục mấy lần anh không gắp nổi một miếng.
Loại tương phản mạnh mẽ này đáng yêu đến mức Quan Tinh Hòa muốn cười, anh vừa rồi không phải còn chủ động nói lời ngọt chết người, bây giờ kêu anh đút mình ăn, lại thành ra thế này.
Cô liều mạng mím môi, nhưng lại không kiềm chế được khóe miệng nhếch lên.
Lỡ miệng "Haha".
Hạ Chước ngước mắt.
Ngoài cửa sổ là nắng gắt tháng bảy lộng lẫy, mái tóc của cô gái như nhuộm một tầng ánh sáng ấm áp, khi cô cười, trên má có hai lúm đồng tiền nhỏ, xinh đến mức khiến lòng người rung động.
Anh biết cô đang cười anh, anh xấu hổ sờ mũi.
"Đũa hơi trơn."
“À, à. ” Cô nín cười, “Vậy thì không ăn, gắp trái cây cho em đi”.
Trái cây có một cái nĩa riêng, vì vậy không thể có tình huống không thể gắp được.
Hạ Chước dễ dàng xiên một miếng dưa lưới.
“A—” Quan Tinh Hòa khẽ mở miệng, mùi dưa mật thơm ngào ngạt tràn vào.
“Rất ngọt. ” Cô nheo mắt.
Nhịp tim của Hạ Chước ngừng lại một chút, hương vị ngọt ngào giống như thấm vào cơ thể anh trong chốc lát.
Khóe miệng hắn bất giác cong lên, "Còn muốn ăn gì nữa?"
"Vậy ăn dâu tây."
"Được."
Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ như đều trở nên ấm áp.
Hạ Chước cảm thấy món nào cũng ngon, anh biết Quan Tinh Hòa không biết nấu.
"Em học làm cái này từ khi nào?"
Quan Tinh Hòa nói: "Hôm nay, em chỉ học bằng cách xem video."
Hạ Chước ánh mắt ôn nhu, "Về sau anh làm cho em ăn."
Một cô gái như cô nên được nuông chiều nhiều hơn, thậm chí một việc nhỏ như này cũng không nên làm.
“Ai nha, không khó đâu. ” Quan Tinh Hòa mở điện thoại lên lục lọi, “Anh xem đoạn video này, em học theo nó đấy. ”
Hạ Chước cụp mắt xuống, nhưng cơ thể anh vô thức đông cứng lại trong giây lát.
「Ngày hè chói chang, dạy bạn cách làm Bento ngon, thành công thu phục dạ dày của ông xã」
Ông, ông xã?
Trong lòng có một cơn tê dại ngứa ngáy, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Cô gái chống cằm, đôi mắt sáng ngời, trong veo giống như mặt hồ.
Hạ Chước khẽ mím môi dưới.
Là anh suy nghĩ nhiều sao, họ mới hẹn hò được một năm, thời gian họ ở bên nhau tính ra chỉ mới vài tháng.
Nhưng anh vẫn tưởng tượng một cách vô thức về tương lai của họ, thậm chí trong vô số ngày đêm không gặp được cô, anh đã trải qua vài kiếp với cô trong giấc mơ của mình.
Anh biết mình không nên nghĩ như vậy.
Anh còn... không thể cho cô bất cứ thứ gì, vì vậy anh không có quyền vọng tưởng bất cứ điều gì.
Bên ngoài cửa sổ có gió thổi nhẹ, Quan Tinh Hòa hỏi: "Sao vậy? Anh thấy không rất đơn giản mà."
“Ừm. ” Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, “Buổi tối anh sẽ về sớm nấu cơm cho em. ”
"Được nha."
Kỹ năng nấu nướng của Hạ Chước rất tốt, Quan Tinh Hòa thích ăn đồ ăn của anh ấy nhất.
"Vậy em về trước ngủ thêm chút."
Hạ Chước đã ăn gần xong, đứng dậy cầm hộp cơm đi vào toilet, "Anh rửa hộp cơm, em lấy về là được."
"Được."
Về đến nhà, Quan Tinh Hòa đã hơi buồn ngủ nên cô đã chợp mắt.
Khi tỉnh dậy, có tiếng động nhẹ bên ngoài.
Hạ Chước sắp trở lại.
Cô nổi hứng nghịch ngợm, muốn ra ngoài hù anh, nên rón rén ra mở cửa.
Vào chạng vạng tối mùa hè, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua.
Tiếng nước tí tách tí tách truyền đến, sau lưng chàng trai là ánh hoàng hôn đỏ rực, bóng lưng anh gầy gò ẩn hiện trong bộ quần áo xộc xệch ngoài ban công.
Quan Tinh Hòa không mang dép lê, nhẹ nhàng bước tới, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy anh.
Anh sững người một lúc, hơi quay đầu lại nhìn cô, "Tỉnh rồi?"
“Ừm. ” Gò má cô cọ nhẹ nhàng lên lưng anh, “Anh về lúc nào vậy?"
"Anh về được một lúc rồi, cơm đã chuẩn bị sẵn trong nồi, em đói bụng có thể ăn."
Cô cảm nhận rõ ràng sự cứng ngắc của thân thể anh dần dần thả lỏng.
Cô biết anh có thể ngại ngùng.
“Em đợi anh cùng nhau ăn cơm. ” Cô thả tay ôm eo anh, hơi xoay người sang một bên, nhìn thấy chiếc váy cô vừa thay buổi trưa trong bồn giặt.
Đôi tay khéo léo của anh dán vào váy, nhẹ nhàng cọ rửa, "Váy này bằng lụa, không thể dùng máy giặt, về sau em để ở chỗ này, anh sẽ giặt cho em."
Quan Tinh Hòa trong lòng chua xót, cô chưa từng biết những điều này, dù sao cũng có bảo mẫu ở nhà giúp cô giặt giũ.
Anh ấy không cần phải làm điều này...
Giặt quần áo cho cô, vì cô đặc biệt thuê nhà mới, còn ép bản thân đọc những cuốn sách mà bản thân không cảm thấy hứng thú.
Vào chạng vạng tối mùa hè, những tia sáng cuối cùng biến mất trên bầu trời.
Trái tim cô cũng rơi theo nó.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai tốt với cô như vậy, lặng lẽ và ân cần, im lặng và dịu dàng, giống như chỉ cần có anh ở bên, cô luôn có thể làm một công chúa nhỏ vô tư lự.
Quan Tinh Hòa khịt mũi nhỏ giọng nói: "Anh, em có thể tự giặt."
Anh nghe thấy giọng cô nghẹn ngào nhỏ bé, dừng ngón tay lại chút.
"Không cần, buổi trưa em nấu cơm cho anh, anh giặt váy cho em, có gì đâu?"
Anh muốn chạm vào mặt cô, nhưng tay anh còn dính bọt nước, tay còn ướt sũng.
"Em vào trong ngồi đi, ngoan, đợi anh một lát, xong ngay thôi."
Hạ Chước nhanh chóng giặt sạch váy.
Khi anh bước vào phòng, ánh đèn hiền hòa chiếu rọi, cô gái đã khéo léo sắp xếp xong đồ ăn, bát đũa và ngồi vào bàn ăn, như một người vợ bé bỏng đợi chồng về.
Anh không thể không nghĩ đến đoạn video vào buổi trưa, trái tim anh vừa mềm vừa chua.
"Nhanh lên ăn nào."
Quan Tinh Hòa kẹp một miếng thăn bò xào, "Anh nấu ngon hơn em nhiều."
"Nói bậy."
Căn phòng yên tĩnh, nhưng bầu không khí ấm áp và hài hòa lạ thường.
Sau bữa ăn, Hạ Chước đứng dậy rửa bát.
“Ngồi đi, đọc sách, nghịch điện thoại đi. ” Anh ngăn tay Quan Tinh Hòa, “Tối nay không phải có chương trình truyền hình yêu thích của em sao? Sau khi rửa xong anh sẽ cùng em xem. ”
Trong bếp vang lên tiếng nước tí tách, Quan Tinh Hòa đang ngồi trên sô pha, đột nhiên cảm giác được từ đâu đó truyền đến một âm thanh nho nhỏ.
Cô tìm theo âm thanh, phát hiện ra âm thanh đó giống như phát ra từ chiếc cặp của Hạ Chước.
Đoán chừng là cất điện thoại trong cặp.
“Anh, điện thoại của anh đang đổ chuông. ” Cô vội vàng đưa máy qua.
Khi quay lại, cô thấy chiếc cặp vẫn còn mở.
Trong túi của Hạ Chước có rất ít thứ, không giống như Quan Tinh Hòa, luôn luôn nhét đầy các loại đồ chơi nhỏ.
Anh chỉ đựng Laptop và ví của mình. Quan Tinh Hòa bước tới định kéo khóa chiếc cặp lại, nhưng không ngờ lại thấy trong góc khuất một quả cầu giấy.
Cô tưởng rằng đó là giấy Hạ Chước đã dùng, muốn giúp anh lấy ra ném đi.
Khi lấy ra thì thấy bên trong hơi cứng.
Cô mở quả cầu giấy ra.
Ánh đèn chiếu chiếu xuống, trong phòng có hơi điều hòa, ngón tay cô đột nhiên dừng lại.
Một miếng cà rốt sạch được bọc trong một quả cầu giấy trắng như tuyết.
Là hình trái tim.
← Ch. 56 | Ch. 58 → |