Truyện:Khó Chạm Đến 'Khó Phàn' - Chương 54

Khó Chạm Đến 'Khó Phàn'
Trọn bộ 76 chương
Chương 54
BỊ HÔN MÔI
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Cách đó không xa, có ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu vào, tuyết rơi nhuộm một màu ấm áp.

Trong ngực chàng trai nóng bỏng, giống như nguồn hơi ấm duy nhất trong ngày tuyết rơi lạnh lẽo này, khiến tay chân lạnh như băng của Quan Tinh Hòa trở nên ấm áp.

Cô lặng lẽ dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng thở mạnh và gấp gáp của chàng trai, từng chút một truyền vào tai cô.

Tim đập nhanh quá.

Cô khẽ dụi mặt vào lòng anh, nhỏ giọng nũng nịu: "Anh, hơi lạnh." Anh ôm chặt hơn đi.

Chàng trai nhẹ nhàng xoa đầu cô, ấm áp nói: "Trở về nhà đi".

Lúc đầu anh chỉ muốn nhìn cô từ xa qua khung cửa sổ, anh không ngờ rằng cô lại chạy ra ngoài vào trời tuyết lớn thế này.

Nhưng anh không thể từ chối loại ấm áp này, một khi đã ôm thì sẽ ôm rất lâu.

Hạ Chước cảm thấy có chút áy náy, "Mau trở về ngủ đi."

Sao anh có thể ngu ngốc, cứng nhắc đến vậy.

Cô gái từ trong ngực của anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đắm đuối nổi bật trong tuyết rơi, hết sức động lòng người.

Chỉ cần oán trách trừng Hạ Chước chút thôi, cũng khiến trái tim anh tan chảy.

"Anh ở chỗ này chờ em một chút."

Tuyết đọng trên mặt đất dày đặc, cô bước từng bước một, bóng lưng nhẹ tựa như tiểu hồ ly trong tuyết.

Ánh mắt Hạ Chước rơi vào chân cô.

Cô ấy chỉ đi một đôi dép lê, bàn chân trắng như tuyết, nhưng những ngón chân đỏ bừng vì lạnh cóng.

May mắn thay, khi trở lại, cô đã đi một đôi ủng da mới, khoác một chiếc áo lông màu trắng dày rộng, gương mặt trắng như tuyết của cô đặc biệt xinh đẹp dưới ánh trăng.

Cô mỉm cười, trên má hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, "Đi thôi, chúng ta lẻn ra ngoài đi, sáng mai em sẽ quay lại."

Hạ Chước sững người tại chỗ.

Vào đêm giao thừa, trời đổ tuyết dày đặc, cô gạt gia đình sang một bên, xinh đẹp động lòng người đứng trước mặt anh, nói muốn đi cùng anh.

Dù biết là không nên nhưng trái tim chàng trai ấy đã luân hãm trong vô thức.

Đã rất lâu anh không gặp cô.

Anh thực sự... rất nhớ cô.

Cô gái nhẹ nhàng đút tay vào túi anh, "Giúp em sưởi ấm tay."

Hạ Chước chạm vào bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô, nhẹ nhàng siết chặt.

"Nào đi thôi."

Không biết từ khi nào tuyết nhỏ đi, trong đêm dài tuyết trắng, đèn đường kéo dài bóng hai người bọn họ.

"Anh to gan thật, không sợ ba em phát hiện sao?"

Anh nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay cô, cố gắng làm cho bàn tay nhỏ bé ấm lên.

"Tết năm nay chú có về không?"

Anh nhớ trước đây, chú Quan hầu như không về đón Tết Nguyên Đán.

Như đang suy nghĩ điều gì đó, nụ cười trên khóe miệng cô vụt tắt, cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

"Ừm."

Bàn tay nhỏ bé dần dần ấm áp lên, Hạ Chước nói: "Em đi vào trong đi."

"Sao vậy?"

Anh trầm giọng nói: "Tay kia, cũng cần ủ ấm."

“Ồ. ” Cô giống như có chút vui mừng, giậm lên hai dấu chân nhỏ trên tuyết mà nhảy nhót, rồi đột ngột nhét bàn tay lạnh lẽo kia vào trong túi của chàng trai.

Hạ Chước khẽ siết chặt, "Vừa rồi anh đợi em ở dưới lầu, anh nhìn thấy đèn phòng bên cạnh đã bật sáng."

Quan Tinh Hòa có hai phòng bên trái và bên phải, một phòng là phòng trước đây của anh, phòng còn lại là phòng dành cho khách.

“À. ” Quan Tinh Hòa mím môi, “Bạn gái mới của ba và con trai cô ấy, cùng đến nhà em đón năm mới. ”

Ban đầu ông ấy muốn Lâm Tuyển ở trong căn phòng trước đây của Hạ Chước, nhưng Quan Tinh Hòa đã ngăn ông ấy lại.

Bước chân Hạ Chước như ngưng lại, anh nghiêng đầu.

Trong đêm tuyết, ánh đèn mông lung mờ mịt, cô gái cụp mắt xuống, không nhìn rõ được biểu cảm trong mắt.

Anh cảm thấy đau xót trong lòng, "Tại sao em không nói cho anh biết?"

Cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ lo lắng của chàng trai.

"Em cảm thấy anh bận rộn, sợ anh lo lắng em thì sao?

Cảm xúc sa sút khó hiểu của cô trong mấy ngày gọi điện thoại gần đây, đã có đáp án trong nháy mắt.

Ánh mắt anh đen nhánh lạnh trầm, "Bọn họ đối xử tệ với em sao?"

"Không có". Cô vuốt nhẹ lòng bàn tay của chàng trai giữa các ngón tay và gượng cười nói: "Em và họ cũng không nói gì với nhau."

Mọi người đều lạnh lùng, mọi thứ đều ổn.

Trong lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, gần như truyền đến đáy lòng trong nháy mắt, Hạ Chước nắm lấy ngón tay của cô, "Đừng quậy, anh đang nói chuyện đàng hoàng."

“Thật sự không có. ” Cô dần trở nên nghiêm túc, “Chỉ là em không vui, ba không hề nói gì đã đưa bọn họ về nhà, làm hại em không thể đến Thành Phố Kinh ăn Tết với anh. ”

Đôi mắt cô trong veo, cũng không còn gượng gạo cười như vừa rồi.

Trong lòng Hạ Chước có chút tin tưởng, nhưng nghĩ đến chuyện cô đã trải qua nhiều ngày như vậy, trong lòng anh không khỏi đau xót.

Anh hạ giọng, "Sau này em có chuyện gì thì đừng giấu anh, không vui thì cứ nói với anh, em không nói cho anh biết thì anh càng lo lắng."

Trong ngày mùa đông, cây long não rụng sạch lá, những cành khô khẽ rung rinh trước gió lạnh.

Thời gian sẽ cuốn đi một số người, nhưng có một số người, giống như những cây sồi cách đó không xa, vẫn xuất hiện tươi tốt trong cuộc sống của bạn cho dù nó đã trôi qua bao lâu.

Mũi Quan Tinh Hòa cay xè, cô cụp mắt xuống, lần đầu tiên trong đời cô ấy thẳng thắn bày tỏ sự bất an và lo lắng của mình theo cách này.

“Em chỉ cảm thấy tất cả đều có gia đình mới của riêng họ. ” Cô khịt mũi, “Mà em thì không có gì cả”.

Dưới ánh trăng, đôi mắt cô gái nhuộm dần hơi nước, khiến lòng của Hạ Chước không khỏi co rúm lại mấy lần.

"Ai nói thế?"

Giọng chàng trai đung đưa trong đêm lạnh, làm nhiệt độ có chút ấm lên, "Em còn có anh."

Anh nguyện ở bên cạnh em mãi mãi.

Chàng trai lạnh lùng kiệm lời, đôi mắt sắc bén hơi rủ xuống, nhưng lời nói lại vô cùng dịu dàng.

Trong màn đêm yên tĩnh, Quan Tinh Hòa nghe được nhịp tim của mình dần dần tăng nhanh, từng chút từng chút đã dần dần đè nén tất cả nỗi cô đơn cùng bất an trong lòng, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra.

Đúng vậy, cô còn có một người anh trai.

Cho dù tất cả mọi người đều đi, anh vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô.

Tháng hai, ngay cả tuyết băng lạnh lẽo cũng có vẻ dịu dàng.

Cô ngang nhiên xông tới, dựa nhẹ vào cánh tay của chàng trai, "Uh, còn có anh."

Vào đêm giao thừa, không có một bóng người đi trên đường, yên tĩnh cực kỳ.

Con đường dài đến nỗi tưởng như không bao giờ kết thúc.

Quan Tinh Hòa cảm xúc dần lắng xuống, nước mắt cuối mi cũng bị gió thổi bay đi.

Cô hít vài hơi rồi nói: "Anh đang ở đâu? Nếu không em qua chỗ anh ở ngồi một chút nhé?"

Hạ Chước bước chân dừng lại.

Anh đặt phòng ở một khách sạn đơn sơ, chật chội và đông đúc, có vài người ở chung phòng.

Bây giờ Studio vừa mới thành lập, một phần tiền phải chia thành hai phần chi tiêu, Hạ Chước vốn muốn thăm cô một chút rồi rời đi, nhưng không ngờ...

Anh nói: "Anh đến vội, còn chưa đặt khách sạn."

Anh không muốn cô đến một nơi như vậy.

“Anh sẽ không qua đêm dưới gầm cầu đúng không?” Quan Tinh Hòa trợn to mắt, “Lần này anh đi xe gì tới?”

Hạ Chước mím môi, "Máy bay."

Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, "Vậy đi thôi."

Cô đưa Hạ Chước đến ngôi nhà cạnh trường học của mình, mới nhớ ra mình đã đưa cho Lâm Trầm Nguyệt chìa khóa để cô ở trong chung cư vào dịp năm mới.

Cô cúi đầu gọi cho Lâm Trầm Nguyệt, nhưng phát hiện không ai bắt máy.

Chung cư hai tầng có lối ra vào độc lập, có thể mở cả tầng trên và tầng dưới, Quan Tinh Hòa nghĩ rằng cô ấy đang ở tầng trên.

Cô mở cửa phòng ở tầng dưới.

Ánh sáng chói lọi chiếu qua, phòng khách đèn sáng rực, hai người trên sô pha hôn nhau không rời, giống như còn có thể nghe được âm thanh động tình chậc chậc.

Quan Tinh Hòa đột nhiên đỏ bừng mặt, bước chân cũng khựng lại.

Cả hai nghe thấy tiếng động, giây tiếp theo, họ bật dậy khỏi ghế sô pha.

“Tinh Hòa?” Lâm Trầm Nguyệt lau môi và ngượng ngùng giải thích, “Anh ấy… hôm nay anh ấy cứ đòi phải theo lên nhà, anh ấy sẽ không ở lại, một lát nữa anh ấy sẽ đi”.

“Không sao đâu. ” Quan Tinh Hòa có chút ngượng ngùng khi lần đầu nhìn người khác hôn nhau, cảm thấy rất ngại: “Bạn trai mình đột ngột đến. Tối nay mình ở với anh ấy ở tầng trên, còn hai người ở tầng dưới, được không?”

Đã nói cho cậu ấy mượn phòng, nhưng lại dắt người lạ đến đột ngột, Quan Tinh Hòa cũng cảm thấy mình đã nuốt lời.

Lúc này Lâm Trầm Nguyệt mới nhìn thấy người đứng sau Quan Tinh Hòa.

Dáng người anh cao lớn, nhưng trông hơi gầy, mặt mày thâm thúy, vào ngày tuyết rơi như này, anh ta đứng ở cửa vỗ nhẹ lên vai tuyết, khí chất lạnh lùng, nhưng có sức hấp dẫn khó hiểu.

Lâm Trầm Nguyệt nói, "Đây là nhà của cậu đó, có gì mà không được chứ.

Ánh mắt cô tò mò rơi vào Hạ Chước, hồi lâu cũng không dời đi, khiến bạn trai cô vặn vẹo mặt vì ghen tị.

Sau đó Quan Tinh Hòa mới để ý, bạn trai của Lâm Trầm Nguyệt trông rất quen.

Đây là Vệ Thư, đến từ khoa dương cầm.

Quan Tinh Hòa lúc này mới nhớ ra, anh ấy hình như học cùng trường cấp hai.

Vệ Thư gật đầu với cô, "Tối nay thật xin lỗi, hôm khác mời mọi người đi ăn cơm."

Lâm Trầm Nguyệt đẩy anh ta ra, "Được rồi, anh đi nhanh đi."

Vừa rồi anh nói chỉ là một nụ hôn chia tay, nhưng không hiểu sao càng hôn càng mãnh liệt, làm hại cô mất mặt như vậy.

Vệ Thư nhéo nhéo khuôn mặt của cô, lần này anh đi thẳng.

Căn phòng vắng vẻ một hồi, Lâm Trầm Nguyệt lại bắt đầu tò mò nhìn Hạ Chước.

Thì ra bạn trai trong truyền thuyết trông như vậy, đúng là rất đẹp trai, nhưng cũng không có đẹp trai đến mức phải tiểu tiên nữ phải quyết tâm như vậy.

Quan Tinh Hòa sợ cô lại bắt đầu buôn chuyện nên nhanh chóng kéo Hạ Chước lên lầu.

"Được rồi, cậu ngủ phòng đó trước, mình ngủ phòng bên cạnh."

Cô thực sự rất buồn ngủ, thầm nghĩ đến ngủ một đêm, sáng mai lại chuồn êm trở về là được.

Sau khi đóng cửa, Quan Tinh Hòa lập tức nhận được tin nhắn từ Lâm Trầm Nguyệt.

「Bạn trai cậu đẹp trai quá」

Cô nhanh chóng trả lời: "Anh ấy không thích nói chuyện nên ngày mai đừng hỏi lung tung đấy".

「Được rồi, không hỏi, bảo vệ kín kẽ như vậy」

Quan Tinh Hòa vốn dĩ muốn lên giường đi ngủ, nhưng đột nhiên phát hiện mình đi vội vàng như vậy, lại chưa từng sống trong căn nhà này mấy lần, thậm chí còn không có mỹ phẩm dưỡng da.

「Có mỹ phẩm chăm sóc da nào không? Cho mình mượn một ít」

「Có, mình đi lấy cho cậu」

Lâm Trầm Nguyệt vội vàng đóng gói chai lọ của mình vào một chiếc túi nhỏ và chạy lên tầng hai.

Cửa phòng tắm khép hờ, cô nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của chàng trai lúc này hơi cúi xuống, rửa đi rửa lại chậu nước.

Anh dọn dẹp gọn gàng, cái chậu vốn có chút bụi đã được rửa sạch như mới.

Vốn dĩ cô muốn hỏi chuyện, nhưng khi nghĩ đến những lời của Quan Tinh Hòa, cô đành cố gắng chịu đựng.

Đèn trên hành lang bật sáng, Quan Tinh Hòa cầm lấy chiếc túi của cô, "Cảm ơn."

Lâm Trầm Nguyệt chớp mắt, "Cậu chuẩn bị đủ đồ chưa?"

“Cái gì?” Quan Tinh Hòa vừa mới rửa mặt, trên mặt hơi khô, liền nhanh chóng vặn bình xịt ở trên chậu.

“Cái đó. ” Lâm Trầm Nguyệt nháy mắt, “Cậu hiểu chứ. ”

“Mình không hiểu. ” Cô vỗ nhẹ lên mặt, bắt gặp ánh mắt của Lâm Trầm Nguyệt, “Là cái gì vậy?

“Trời. ” Lâm Trầm Nguyệt hận không thể nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, từ trong túi lấy ra một bọc nhựa hình vuông, “Cầm lấy đi, chúng ta là con gái, chúng ta phải tự bảo vệ mình. ”

Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống nhìn, cả người ngay lập tức đỏ lên.

“Mình cùng anh ấy chưa có!” Hai má cô nóng bừng, “Còn chưa... ”

Họ thậm chí còn chưa hôn nhau! Lâm Trầm Nguyệt nghĩ lung tung gì thế.

Lâm Trầm Nguyệt nhướng mày, "Cậu còn gọi là anh trai, thật tình thú mà."

Quan Tinh Hòa chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, bọc nhựa trong lòng bàn tay đặc biệt như nóng bỏng tay, "Bọn mình còn chưa tới giai đoạn đó, mà buổi tối bọn mình cũng không ở chung một phòng."

“Hả?” Lâm Trầm Nguyệt trợn to hai mắt, “Các cậu bảo thủ vậy?"

Cô vốn tưởng rằng đêm giao thừa không về nhà là do bạn mình sét đánh dẫn lửa, muốn long trời lở đất một phen.

Không ngờ, hai người này thật sự là yêu đương trong sáng.

Cuối cùng cô không nhịn được bóp má trơn bóng của bạn mình, "Vậy thì cứ giữ cái này đi, sẽ có ngày dùng đến."

Không đợi Quan Tinh Hòa từ chối, cô nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.

Căn phòng khôi phục lại sự im lặng, nhưng hơi nóng trên má Quan Tinh Hòa vẫn chưa giảm bớt, nhịp tim đập nhanh đến mức khiến cô bối rối, muốn đi ra ngoài vùi mặt vào tuyết.

Không hiểu sao cô lại nhớ đến cảnh tượng vừa thấy khi vào phòng, Lâm Trầm Nguyệt gần như ngồi trên đùi Vệ Thư, hai tay ôm chặt cổ anh ta, không khí kiều diễm mà nóng bừng khó tả.

Anh trai, giống như anh chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, anh luôn luôn lạnh nhạt, nắm tay là cử chỉ thân mật thường xuyên nhất của họ.

Ngay cả khi cô yêu cầu anh hôn mình, anh cũng chỉ cúi đầu và chạm nhẹ vào trán cô.

Anh không muốn hôn mình sao?

Cô nhìn thứ trong lòng bàn tay, cuộn tròn ngón tay, cho vào một chiếc túi nhỏ đựng mỹ phẩm dưỡng da.

Ngày mai lại mang trả cho cậu ấy vậy.

Một người lạnh lùng như anh, không biết đến bao giờ mới dùng đến cái này.

Tuyết ngoài cửa sổ lúc nào đó lại bắt đầu rơi, lá cây phủ đầy tuyết, trời đất một màu trắng xóa bao la.

Cửa đột nhiên bị gõ hai lần, Quan Tinh Hòa tưởng là Lâm Trầm Nguyệt, liền mở cửa mà không hỏi.

Nhiệt khí mờ mịt, chàng trai đang bưng một chậu nước nóng, lông mày sắc bén dường như cũng dịu dàng hơn.

Quan Tinh Hòa lưng đột nhiên căng thẳng, "Anh, anh còn chưa ngủ?"

"Uh, em rửa chân trước khi đi ngủ đi, có thể ngủ ngon hơn."

Chỉ cần anh nghĩ đến ngón chân cô đỏ bừng vì cóng trong đất tuyết, lòng anh lại tràn ngập đau đớn.

"Được rồi, cảm ơn anh."

Quan Tinh Hòa định đưa tay ra đón, nhưng anh lại khước từ bước vào, "Hơi nặng, anh mang vào cho em."

Anh bước vào phòng, ngồi xổm xuống, đặt chậu nước bên cạnh ghế.

"Em ngồi xuống đi."

Quan Tinh Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tay chàng trai do dự run rẩy, nhưng vẫn chạm vào mắt cá chân của cô.

“Không, không cần. ” Quan Tinh Hòa hiểu ra ý định của anh, nhanh chóng dừng lại: “Anh để em tự rửa là được. ”

Lúc này anh mới cương quyết nắm lấy mắt cá chân trắng như tuyết, "Anh giúp em, tý nữa em không cần phải rửa tay."

Sức chàng trai rất lớn nhưng lại rất dịu dàng đặt chân cô vào trong nước ấm.

"Có nóng không?"

Giọng nói của anh rất thấp, nhẹ nhàng đung đưa trong phòng, khiến Quan Tinh Hòa trong lòng cảm thấy kích động.

"Không nóng, rất thoải mái."

Anh nửa ngồi xổm, lưng vốn thẳng giờ hơi khom xuống, động tác vô cùng thận trọng.

Những ngón chân trơn bóng hồng hồng, không còn đỏ nữa, Hạ Chước cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Giống như có những hơi nóng trong không khí, khiến mũi của Quan Tinh Hòa chua xót.

Chưa từng có ai tốt với cô như vậy.

"Anh."

"Ừm?"

Anh trải tấm vải phẳng trên đầu gối, cẩn thận nhấc chân cô gái lên và lau chúng một cách cẩn thận.

"Em thích anh vô cùng."

Đầu ngón tay anh như đông cứng lại, trái tim anh như muốn tan chảy vì ngọt ngào đó, máu trong người anh lúc này sôi lên.

Giọng anh khàn khàn, "Anh, anh cũng vậy... ưm."

Cổ anh bị ôm lấy, anh bị kéo nhẹ về phía trước, một thứ gì đó ấm áp mềm mại chạm vào môi anh.

Tuyết ngoài cửa sổ như ngừng trôi trong chốc lát.

Nhưng thế giới của anh đã quay cuồng và dừng lại ngay lập tức.

Chương (1-76)