Vay nóng Tima

Truyện:Khí Phi Hồ Sủng - Chương 109

Khí Phi Hồ Sủng
Trọn bộ 115 chương
Chương 109
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


Editor: Puck - Diễn đàn

Vưu Diệc nhìn thấy hai người trở về, thở phào nhẹ nhõm, Còn tưởng rằng hai người định mất tích như vậy đến cùng chứ? Đúng rồi, Ma Linh đâu?" Sao bọn họ đã trở về, nhưng không thấy Ma Linh?

Hiên Viên Mị trầm mặt nói, "Ma Linh bị người bắt đi, ngươi phái người tìm một chút!" Mặc dù để cho người ta đi tìm, nhưng trong lòng Hiên Viên Mị rõ ràng, nếu người nọ có thể bắt Ma Linh đi, hẳn không phải là nhân vật đơn giản, hắn không trông cậy vào bọn họ có thể tìm được, vẫn phải do chính hắn đi tìm!

--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----

Trong một gian phòng lớn, Ma Linh nhắm mắt ngồi thẳng, hiển nhiên đang nắm chặt thời gian tu luyện, hắn không biết nam nhân kia chộp hắn tới nơi này định làm cái gì, nhưng Ma Linh hắn cũng không phải người mặc cho người ta làm thịt làm hại.

Một tia sáng bạc lóe lên, trên đất là một đứa bé đáng yêu khoảng ba tuổi trong nháy mắt lớn thành dáng vẻ sáu, bảy tuổi, nhìn quần áo trên người nhỏ không chỉ một ít, không nhịn được cau mày, nhưng mà hiện giờ hắn cũng không muốn đuổi người ra, hắn cần phải thời gian tu luyện, hắn không thể liên lụy phụ vương và mẫu thân!

Bởi vì có kết giới, nam nhân kia không hạn chế hành động của Ma Linh, còn cho hắn ăn ngon uống tốt, nhưng hắn nhìn ra được thù hận nơi đáy mắt hắn ta.

"Két..." Cửa phòng được mở ra.

Ma Linh ngước mắt nhìn, liền thấy một tiểu cô nương chừng bốn, năm mở một đôi mắt to linh động sững sờ nhìn hắn, Ma Linh nhíu nhíu mày, "Ngươi là người của Ma tộc?"

Tiểu cô nương vẫn sững sờ nhìn hắn, giống như vốn không nghe thấy câu hỏi của hắn, một lát sau đột nhiên cười nói, "Ca ca, dáng dấp của huynh nhìn thật đẹp!" Sau đó liền nhào về phía Ma Linh.

Thân thể Ma Linh nhẹ nhàng bay về phía sau, tiểu cô nương thẳng tắp té trên đất, sau đó lã chã chực khóc nhìn Ma Linh ở phía trước cách đó không xa đang mắt lạnh nhìn nàng, uất ức nói, "Ca ca... Đau đau..." di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Ma Linh chỉ mắt lạnh nhìn, một chút cũng không hề để ý nàng, mặc dù dáng dấp cô bé này trắng trẻo nõn nà, rất xinh đẹp, thật đáng yêu, nhưng cũng rất khả nghi!

Tiểu cô nương vốn nhịn không khóc thấy hắn không để ý đến nàng, đột nhiên oa oa khóc lớn, "Hu hu, ca ca bắt nạt Vãn nhi..."

Qua hồi lâu, tiếng khóc vẫn không ngừng, Ma Linh không nhịn được quát, "Đừng khóc

Tiểu cô nương bị hắn làm giật mình, ngừng tiếng khóc, mím miệng thút thít, nước mắt còn không ngừng rớt xuống đất.

Ma Linh ngồi xuống trên ghế dựa bên cạnh, lạnh giọng hỏi, "Ngươi là ai?"

Tiểu cô nương uất uất ức ức nhìn hắn, chậm rãi bò dậy, thút thít nói, "Mẫu thân vẫn gọi muội là Vãn nhi..." Sau đó sợ hãi định tới gần Ma Linh, rồi lại không dám.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Vãn nhi lắc lắc đầu, "Vãn nhi tỉnh lại chính là chỗ này!"

Ma Linh cau mày quan sát nàng, đột nhiên nói, "Tới đây!"

Hai mắt Vãn nhi sáng lên, hấp ta hấp tấp chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, Ma Linh nhíu nhíu mày, một phát túm được cổ tay của nàng, không phát hiện ra điều đặc biệt gì, nhưng hắn lại không hề để xuống đề phòng.

Vãn nhi ôm hắn, ha ha cười không ngừng, "Dáng dấp ca ca thật dễ nhìn, Vãn nhi thích ca ca!"

Ma Linh một phát gạt tay của nàng ra, đi tới giường lớn trong phòng, thoải mái thư thả nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Thấy hắn lại không để ý tới nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn nhi suy sụp, uất ức mím miệng, nện bắp chân chạy tới bên giường, cố hết sức muốn bò lên trên giường, nhưng bất đắc dĩ giường quá cao, nàng thế nào cũng leo không lên được, nhưng nàng lại rất có nghị lực, kiên quyết không buông tha.

Ma Linh không nhịn được mở mắt ra nhìn về phía nàng, Vãn nhi bị hắn làm giật mình, đặt mông ngồi trên mặt đất, đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt lưng tròng.

"Ngươi rốt cuộc định làm cái gì?" Ma Linh phiền não nhìn nàng, đây rốt cuộc là tiểu hài tử nhô ra từ đâu?

Ma Linh không giống hài tử bình thường, mặc dù linh hồn của hắn một mực ngủ say, nhưng dù sao cũng có mấy ngàn năm rồi, hơn nữa nhìn tốc độ lớn lên của hắn, lúc này mới ra đời bao lâu, đã có dáng vẻ sáu, bảy tuổi, cho nên theo ý hắn, tiểu nữ oa này xác thực chính là một tiểu hài tử

"Vãn nhi...Vãn nhi muốn ở cùng ca ca, Vãn nhi không muốn trở về ở cùng một chỗ với những đứa bé kia..." Vãn nhi đáng thương nhìn Ma Linh, tiếp tục nói, "Hơn nữa...Vãn nhi trốn ở chỗ này cũng sẽ không bị lấy máu rồi..." die ennd kdan/le eequhyd onnn

Ma Linh nghe được câu này, chợt ngồi dậy, nhìn tiểu cô nương trên đất, đưa tay kéo lấy thân thể nho nhỏ của nàng lên giường, Vãn nhi cao hứng nhào vào trong ngực hắn, Ma Linh đưa tay ôm lấy nàng, dụ dỗ nói, "Vãn nhi ngoan, ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ca ca có được không?" Sau khi dịu dàng dụ dỗ xong, lại mặt lạnh uy hiếp nói, "Nếu như ngươi không phải ngoan, ta liền ném ngươi ra ngoài!"

Vãn nhi lắc lắc đầu, ôm hắn càng chặt hơn, "Đừng mà...! Vãn nhi sẽ rất ngoan...! Ca ca đừng ném Vãn nhi đi ra ngoài..." Vừa nói lại bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nhìn Ma Linh.

"Vãn nhi mới vừa nói lấy máu là có ý gì?"

Vãn nhi chán ghét nhíu nhíu mày, tiến tới bên tai Ma Linh, nhỏ giọng nói, "Ca ca, muội cho huynh biết, trong nhà lớn bên kia có rất nhiều đứa trẻ, còn có một ao lớn, trong ao tất cả đều là máu, còn có thể cuồn cuộn, cứ vài ngày cũng sẽ có một đứa trẻ bị lấy máu!"

Trong mắt Ma Linh xẹt qua một suy nghĩ sâu xa, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp mang theo vẻ trẻ nít của Vãn nhi, phát hiện cảm giác tay cũng không tệ lắm, không nhịn được bóp một cái nữa, vừa nói, "Vãn nhi không sợ sao?"

Vãn nhi bị hắn bóp hơi đau, nhíu mũi một cái, không nhịn được né tránh, đàng hoàng nói, "Vừa mới bắt đầu Vãn nhi rất sợ, sẽ bị hù dọa khóc, sau khi những đứa bé kia chết, toàn thân đều trắng bệch, thật khó nhìn! Chỉ có điều sau này lại cũng không hề sợ, ca ca, muội cho huynh biết! Mỗi lần đều không lấy máu của Vãn nhi!" Nói tới chỗ này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn nhi lộ ra một nụ cười xán lạn, giống như đang vì không bị lấy máu mà cao hứng.

Ma Linh không nhịn được lại nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thật là một đứa bé ngu ngốc! Nếu như đến lượt nàng, nàng còn có thể vui vẻ sao, "Vãn nhi ngây người ở đây đã bao lâu?"

"Không biết, Vãn nhi đã chờ thật lâu, nhưng mẫu thân vẫ còn chưa tới tìm Vãn nhi!"

Ma Linh rơi vào trầm tư, Vãn nhi bây giờ còn nhỏ, nàng còn nhớ rõ mẫu thân ruột của mình, như vậy lúc bị bắt đi cũng có thể còn nhớ, nàng nán lại ở đây trong thời gian cũng không dài lắm, huyết trì? Vừa nghe cũng biết là tà ma ngoại đạo gì đó.

(*) Huyết trì: Ao máu

"Ca ca..."

Giọng nói uất ức của Vãn nhi kéo suy nghĩ của Ma Linh về, "Sao vậy?"

"Ca ca có thể đừng bóp Vãn nhi nữa không, thật đau!"

Ma Linh vừa nhìn, gò má trắng nõn nà của Vãn nhi đã bị hắn bóp đỏ ửng rồi, vội vàng thu tay lại, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo đánh giá kỹ.

Vãn nhi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, thấy Ma Linh nhìn nàng như vậy, hơi bất xê dịch thân thể, sợ hãi kêu lên, "Ca ca..." Nàng đã ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ca ca rồi, hắn còn định vứt nàng đi ra ngoài sao? dfienddn lieqiudoon

"Vãn nhi muốn sống ở đây?"

"Ừ." Vãn nhi hung hăng gật đầu.

"Vậy sau này đều phải nghe lời của ta biết không?"

"Vãn nhi đều nghe lời ca ca nói!"

Ma Linh vuốt ve đầu nhỏ của nàng, ôm nàng nằm xuống, "Hiện tại ngủ cho ta!"

Vãn nhi uất uất ức ức ngồi bên cạnh, nhìn Ma Linh tĩnh tọa, tay nhỏ bé tức giận nhéo tay áo của mình, ca ca luôn không chơi với nàng!

Ma Linh mở mắt ra, còn chưa kịp thở ra một hơi, liền bị thân thể nhỏ bé của Vãn nhi đụng tới ngã lăn trên mặt đất, nhìn tiểu bất điểm trên người, Ma Linh không nhịn được tối đen mặt.

Vãn nhi rụt cổ một cái, "Người ta rất nghe lời, không quấy rầy ca ca, không cho ca ca tức giận!"

Ma Linh nhíu mày, biểu tình kia quả thật giống Hiên Viên Mị như đúc, lá gan của tiểu nha đầu trở nên lớn hơn, có phải do hắn quá dung túng nàng không?

Cũng không biết phụ vương có tìm được mẫu thân không, phát hiện hắn bị bắt đi không, kể từ sau khi bị bắt, nam nhân kia lại không hề xuất hiện nữa, nếu như hắn đoán không sai nam nhân kia chắc là có thù oán với phụ vương hoặc mẫu thân, nhưng tại sao nam nhân kia thế mà lại vẫn không đụng đến hắn, giống như hoàn toàn quên lãng hắn? Hắn không nhìn lầm vẻ thù hận trong đáy mắt nam nhân kia, mặc dù nam nhân kia định sử dụng hắn uy hiếp phụ vương hoặc mẫu thân, nam nhân kia đối xử khách khí với hắn như vậy cũng thật sự không bình thường, chỉ sợ có có chuyện quan trọng hơn ngược đãi hắn đi? Lại nghĩ tới huyết trì Vãn nhi nói, chẳng lẽ có liên quan đến cái đó?

"Ca ca... Ca ca..."

Ma Linh phục hồi tinh thần lại, ôm nàng từ trên mặt đất lên, định để cho nàng đứng ngay ngắn, nhưng Vãn nhi ôm chặt lấy hắn, chính là không buông tay, Ma Linh im lặng hỏi ông trời, hắn rốt cuộc tại sao phải lượm một miếng kẹo da trâu chứ?

Ánh trăng lẳng lặng chiếu trên mặt đất, tiếng la khóc của con nít rạch phá bầu trời đêm yên tĩnh, Ma Linh chợt mở mắt ra, dừng một chút, sau đó rón rén gạt tay nhỏ bé của Vãn nhi ra, chuẩn bị đi điều tra một phen, nếu như hắn đoán không sai, chắc lại có đứa trẻ bị lấy máu rồi!

Vãn nhi tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, thấy hắn định đi, miệng mím lại, nước mắt từng giọt từng giọt lớn liền rơi xuống, "Ca ca..."

Bước chân của Ma Linh dừng lại một chút, xoay người nhìn về phía nàng, không nhịn được nhíu nhíu mày, lại đi trở về bên giường, ôm nàng vào trong ngực, "Sao vậy?"

Vãn nhi khụt khịt cái mũi, "Ca ca không cần Vãn nhi nữa sao?"

Ma Linh bất đắc dĩ dụ dỗ nói, "Không phải, ca ca muốn đi xem huyết trì lớn mà Vãn nhi nói!"

Vãn nhi đưa tay ôm lấy hắn, "Vãn nhi đi cùng ca ca! Vãn nhi biết đường!"

Ma Linh nhíu nhíu mày, hơi do dự, Vãn nhi thấy hắn do dự, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lại là dáng vẻ định khóc.

"Không được khóc!" Ma Linh lườm nàng một cái, bất đắc dĩ ôm nàng cùng nhau ra cửa.

Vãn nhi chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực hắn cười đến mặt giảo hoạt, hoàn toàn có dáng vẻ tiểu hồ ly, cũng biết ca ca sợ nàng khóc!

Đi tới cửa viện kia, Vãn nhi đột nhiên kéo Ma Linh, nhỏ giọng nói, "Ca ca, chờ một chút, nơi này có trận pháp!"

Ma Linh dừng lại, hoài nghi nhìn Vãn nhi, một đứa trẻ bốn, năm tuổi bình thường ẻ sẽ biết cái gì là trận pháp sao? Vãn nhi nhìn thấy hoài nghi trong mắt hắn, lệ quang chớp động trong mắt, "Ca ca..."

Ma Linh nhíu nhíu mày, "Không được khóc!" Nhìn Vãn nhi một lúc lâu, Ma Linh mới mở miệng nói, "Nếu muội dám gạt ta, ta liền lấy hết sạch máu của muội!"

Vãn nhi nhếch miệng cười cười, ca ca nói như vậy chính là tin tưởng nàng!

Ma Linh nhìn viện trước mắt, nhíu nhíu mày, tại sao không lập kết giới ngược lại muốn lấy trận pháp gì đây?

Vãn nhi đột nhiên nói, "Ca ca đừng lo lắng, Vãn nhi biết rõ đi vào như thế nào!"

Hử? Ma Linh nhíu mày nhìn đứa bé trong ngực, hắn dường như coi thường nàng, chỉ có điều cũng phải, Vãn nhi vốn chính là từ bên trong chạy đến, khẳng định biết trận pháp này mới đúng!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115)