Vay nóng Tinvay

Truyện:Khí Phi Hồ Sủng - Chương 093

Khí Phi Hồ Sủng
Trọn bộ 115 chương
Chương 093
Sầu lo
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


Editor: Puck - Diễn đàn

Thủy nhi vỗ vỗ bụng, bất đắc dĩ nói nói, "Biết con ở trong này, cần phải đá nặng như vậy sao?"

"Mẫu thân..." Giọng nói mềm nhũn êm ái truyền vào trong tai, làm cho người ta rất ưa thích.

Trong lòng Thủy nhi mềm mại, hiện giờ mới coi như có một chút cảm giác làm mẹ, nhìn bụng mình, "Cục cưng? Ngươi có thể nói?" Không hổ là Ma Linh!

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Thủy nhi, trong lòng Hiên Viên Mị tràn ra khí chua, trước kia vẻ mặt dịu dàng của Thủy nhi đều chỉ lộ ra với hắn, căm hận nhìn chằm chằm bụng của Thủy nhi, "Tiểu tử chết tiệt, không cho phép giả bộ đáng yêu!"

"Lão tử chết tiệt, không cho phép chiếm đoạt mẫu thân!" Vẫn là giọng nói mềm nhũn êm ái, lại mang theo khí phách không thua Hiên Viên Mị.

Nhìn khuôn mặt đen thui của Hiên Viên Mị, Thủy nhi không nhịn được cười ra tiếng, cục cưng còn chưa ra đời đâu, đã ầm ỹ rồi, chờ cục cưng ra đời, vậy còn không phải thế giới đại loạn?

Hiên Viên Mị đột nhiên nâng mặt của nàng lên hôn, sau khi hôn xong, khiêu khích nhìn bụng của Thủy nhi, lại nghe được vật nhỏ trong bụng khinh thường phun ra hai chữ, "Ngây thơ!"

Giọng nói nghe vào tất cả đều là khinh thường, nhưng Thủy nhi lại nghe ra trong giọng nói mềm nhũn kia còn mang theo một chút uất ức, trong lòng mềm nhũn, lên tiếng nói, "Mị, đừng làm rộn!" di1enda4nle3qu21ydo0n

Nghe vậy, mặt Hiên Viên Mị liền biến sắc, không nói thêm gì nữa... Vật nhỏ trong bụng giống như có thể nhìn thấy hắn biến sắc mặt, cao hứng ha ha cười không ngừng, cực kỳ mềm mại nói, "Mẫu thân tốt nhất!"

Thấy Hiên Viên Mị thật sự không vui, Thủy nhi không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng thở dài một tiếng, vuốt bụng dụ dỗ nói, "Cục cưng ngoan..."

"Ưm... Mẫu thân... Cục cưng buồn ngủ quá... Buồn ngủ..." Giọng nói càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng yên tĩnh lại.

Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi tiếp tục đi về phía trước, nhưng vẫn trầm mặt, cũng không nói chuyện, Diệp Tử Phong và Vưu Diệc không nghe được cục cưng nói chuyện, nhưng cũng biết người nào đó lại ăn dấm của con trai mình rồi.

Thủy nhi nhìn Hiên Viên Mị hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được dừng bước lại, kéo hắn đi sang bên cạnh, hai người kia thức thời không đi quấy rầy.

"Mị..." Thủy nhi không nhịn được cau mày, sao nàng lại cảm thấy lần này hắn không chỉ hơi ăn dấm mà thôi? Đưa tay sờ sờ mặt của hắn, dịu dàng hỏi, "Sao vậy?" Nàng cảm thấy hắn thật không vui.

Hiên Viên Mị một phát ôm chặt nàng, cúi đầu vùi mặt ở trong cổ nàng, cũng không nói chuyện, chỉ tham lam ngửi hơi thở mát mẻ nhàn nhạt trên người nàng, bình ổn buồn bực trong lòng.

Thủy nhi khẽ nhíu mày, đưa tay ôm hắn, nhè nhẹ vỗ lưng của hắn, im lặng an ủi, chờ hắn mở miệng.

Hồi lâu, Hiên Viên Mị ngẩng đầu nhìn nàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười khổ nói, "Thủy nhi, ta hi vọng nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ta, trong lòng chỉ có một mình ta, không muốn nàng chú ý đến người khác, ngay cả hài tử cũng không được, ta có phải rất ích kỷ không? Nhưng mà, ta thật sự ..." Thật sự rất sợ mất đi nàng!

Nhìn cặp mắt màu máu kia mang theo mờ mịt và bất an, trong lòng Thủy nhi đau xót, ngẩng đầu hôn hắn, tinh tế liếm hôn, muốn trấn an lòng bất an của hắn, hắn như vậy khiến cho nàng rất đau lòng.

Hiên Viên Mị phục hồi tinh thần lại, đổi bị động thành chủ động, nóng bỏng hôn nàng, cánh tay để ngang trên eo nàng dần dần thắt chặt, một tay khác cũng đang chạy trên người nàng muốn luồn vào trong quần áo, Thủy nhi vội vàng đẩy hắn ra, "Mị, Vưu Diệc và Diệp Tử Phong vẫn đang chờ!" Dieễn ddàn lee quiy đôn

Hiên Viên Mị đè lên trán của nàng, mặt không tình nguyện, lại hôn mấy cái lên môi nàng.

Thủy nhi nhìn hắn, khẽ cười nói, "Mị, ta cho phép chàng ích kỷ!" Nàng cũng ích kỷ giống vậy, nếu hắn chú ý tới cục cưng nhiều hơn nàng, nàng cũng không thoải mái.

Hiên Viên Mị lại ôm chặt nàng một chút, "Vậy cục cưng thì sao?"

Thủy nhi đưa tay ôm cổ của hắn, cười nói, "Ngu ngốc, chúng ta chỉ là cha mẹ cục cưng, chỉ cần bảo đảm cục cưng có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên là được rồi, cục cưng cũng sẽ có một người thuộc về cục cưng."

Hiên Viên Mị được voi đòi tiên yêu cầu nói, "Vậy lần sau nàng không thể giúp nó!"

Thủy nhi cọ cọ chóp mũi của hắn, buồn cười nói, "Cục cưng còn là tiểu hài tử, sao chàng cứ so đo với cục cưng?"

Hiên Viên Mị buông nàng ra, trợn mắt nhìn bụng của nàng một cái, lại ôm nàng vào trong lòng, hừ lạnh nói, "Nó không phải tiểu hài tử bình thường!" Còn chưa ra đời đã dám thách thức ông đây!

Thủy nhi hơi nhức đầu, "Mị, cục cưng là con trai của chàng, chàng bỏ qua cho cục cưng một chút xíu có được không?"

Hiên Viên Mị uất ức nói, "Vậy nếu nó bắt nạt ta thì làm thế nào?"

Thủy nhi giật giật khóe miệng, bắt nạt hắn? Chỉ có điều cục cưng sẽ là tồn tại mạnh nhất trong tứ giới, nhìn tình huống tranh phong so đo mới vừa rồi, có lẽ, nói cũng không chừng có thể thật sự sẽ bắt nạt hắn, "Vậy chàng không để cho cục cưng có cơ sở để bắt nạt, nhường cho cục cưng một chút xíu là được rồi!"

Trong mắt Hiên Viên Mị xẹt qua một tia sáng loáng, chuông báo động trong lòng Thủy nhi nhất thời gõ vang, đưa tay đặt lên vai của hắn, thân thể cố hết sức ngửa ra sau, "Mị, có phải chàng lại đang tính toán ta không?"

Hiên Viên Mị ôm chặt hông của nàng, tránh cho nàng không cẩn thận ngã xuống, dịu dàng cười nói, "Nào có? Ta chỉ muốn nói, muốn ta không so đo với tiểu tử kia cũng được, nhưng mà..." die nd da nl e q uu ydo n

Thủy nhi không chớp mắt nhìn hắn, cũng biết hắn lại muốn tính toán nàng, quả nhiên, Hiên Viên Mị cúi đầu liếm liếm cánh môi của nàng, xấu xa mà cười nói, "Nếu như tiểu tử kia bắt nạt ta, Thủy nhi có thể phải bồi thường cho ta, an ủi trái tim bị thương của ta mới được!"

Giật giật khóe miệng, Thủy nhi bất đắc dĩ gật đầu một cái, thôi, hắn cao hứng là được rồi

--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----

Nhìn Hiên Viên Mị nhanh như vậy đã sau cơn mưa trời lại sáng, trong lòng Vưu Diệc thật sự bội phục Thủy nhi, đúng là có một tay! Lại giáo huấn đường đường Yêu Vương Đế Tôn khiêm nhường phục tùng như vậy đấy!

Lại đi một lúc, Thủy nhi nhìn vách đá trước mắt, nhíu mày hỏi, "Chính là chỗ này?"

"Ừ." Hiên Viên Mị nắm tay của nàng chạm một cái lên trước, liền thấy một hình hoa văn giống như vân nước lay động chậm rãi mở ra, sau đó lại dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Thủy nhi nhíu mày, hỏi, "Chẳng lẽ không sợ có người đánh bậy đánh bạ xông vào sao?"

Hiên Viên Mị ôm hông của nàng, giải thích, "Không phải người trong Yêu tộc không đụng vào tới tầng kết giới này được.

Ưm... Mới vừa rồi nàng đụng phải, cho nên hiện giờ nàng thật sự không tính là người rồi?!

"Đi thôi!" Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi dẫn đầu đi vào, vân nước khẽ lay động một trận, chờ sau khi thân hình của năm người biến mất, lại chậm rãi khôi phục.

Nhìn cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt, Thủy nhi thở dài nói, "Quả thật là tiên cảnh!" Thật sự rất đẹp!

Bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng tinh, non xanh nước biếc, gió nhẹ phất qua... Làm cho người ta có cảm giác chính là sạch sẽ không chứa một tia tạp chất, nói là tiên cảnh tuyệt đối không quá, vừa tiến đến liền làm cho người ta có cảm giác giống như lỗ chân lông cả người đều giãn ra, thoải mái muốn rên rỉ ra tiếng.

Hiên Viên Mị khẽ cười nói, "Đi thôi! Về Vương cung trước!"

Cửa cung đã sớm mở ra, lấy bốn lão đầu tóc hoa râm cầm đầu, một đám người đứng đó, cung kính cúi đầu chào đón, "Cung nghênh Đế Tôn hồi cung!"

Thủy nhi nhíu mày, Đế Tôn? Xưng hô này ngược lại dễ nghe, nhưng không phải Diệp Tử Phong đều gọi là Vương sao? Ngay cả Ly Tâm cũng thế.

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Hiên Viên Mị ôm nàng lên xe liễn dừng ở cửa cung, Diệp Tử Phong và Vưu Diệc một trái một phải đứng ở hai bên xe liễn, xe liễn chậm rãi đi về phía trước, chúng thần cúi đầu đi theo. @

Thủy nhi vén lên màn che liếc mắt nhìn, con đường trong cung thế mà lại tất cả đều do ngọc trắng khối lớn trải thành, trắng tinh như tuyết, không nhiễm trần thế, đối với lần này, Thủy nhi chỉ nhàn nhạt bĩu môi.

Bốn vị lão giả cầm đầu theo ở phía sau thấy Thủy nhi cũng đi lên xe liễn theo, không khỏi hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, lại liếc nhìn dáng vẻ giống như chuyện đương nhiên của Vưu Diệc và Diệp Tử Phong, trong mắt hơi sầu lo.

Thủy nhi thò đầu ra nhìn về phía sau một cái, chỉ một liếc mắt, lại nhìn rõ ràng thần sắc của bốn người kia vào trong mắt, rúc đầu về, miễn cưỡng treo trên người Hiên Viên Mị, nhíu mày hỏi, "Mị, bốn lão đầu kia giống như rất lo lắng?"

Hiên Viên Mị cũng không giấu giếm, hôn lên môi nàng, nói, "Lúc trước khi ta trở về Yêu tộc giải tán hậu cung, bốn vị trưởng lão kia đều có nữ nhi bị đưa ra khỏi cung, có thể còn muốn đưa nữ nhi trở lại đi, cho nên nhìn thấy nàng lên xe liễn mới có thể lo lắng!"

"Chậc chậc... Hai hậu cung, Mị, ngươi thật đúng là diễm phúc không cạn! Chàng xác định chàng không phải sẽ chưa già đã yếu sao?"

"Hử?" Hiên Viên Mị nhíu mày... Lật người đè nàng trên ghế ngồi... Xấu xa cười nói, "Thủy nhi muốn thử một chút không?" Hắn cũng không để ý tới lời nói của Thủy nhi, ngược lại trong lòng rất thoải mái, bởi vì hắn giống như ngửi thấy vị chua.

Thủy nhi ôm cổ của hắn, nói sang chuyện khác hỏi, "Tại sao ta lên xe liễn bọn họ sẽ lo lắng?

"Chỉ có Vương Hậu mới có tư cách ngồi chung với ta, hiểu chưa?"

"Ặc... Còn mong chờ vị trí Vương Hậu, chỉ có điều cũng không phải là không thể được! Mị, chàng còn chưa lấy ta đâu!" Nàng đã quên chuyện này.

Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, vốn định trở về Huyền quốc liền cử hành hôn lễ, nhưng hiện tại giống như trong lúc nhất thời cũng sẽ không trở về, vậy ở chỗ này cũng giống vậy, trực tiếp mở miệng phân phó nói, "Vưu Diệc, để cho người chuẩn bị đại điển phong Hậu..."

Thủy nhi vội vàng che miệng của hắn, liếc hắn một cái, "Phong cái gì mà phong? Mệt mỏi!" Nàng hiện giờ là người bất cứ lúc nào sẽ sinh con, nếu như đến lúc đó không cẩn thận làm rớt con ra ngoài thì làm sao? di@en*dyan(lee^qu. donnn)

Hiên Viên Mị vội vàng đổi lời, "Vưu Diệc, kêu người chuẩn bị hôn lễ, càng đơn giản càng tốt!"

Vưu Diệc không nói được gì liếc mắt, "Dạ!" Người phía sau có lẽ không nghe được trong xe liễn bàn luận xôn xao, nhưng hắn và Tử Phong ngược lại nghe được rất rõ ràng, khi nghe được Thủy nhi nói ra chưa già đã yếu, hắn thiếu chút nữa liền không nhịn được bật cười, haizzz, bây giờ Yêu Vương Đế Tôn hoàn toàn chính là mẫu người sợ vợ sao!

Vừa về tới tẩm cung, Hiên Viên Mị liền kêu người chuẩn bị đồ ăn, sau đó cho Thủy nhi ăn no, liền kéo nàng lên giường ngủ.

"Mị, ta không mệt!" Mặc dù nàng mang thai, nhưng căn bản không giống như phụ nữ có thai chứ sao! Một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần rất tốt!

Hiên Viên Mị nhíu mày, "Vậy nếu không..."

Không đợi hắn nói xong, Thủy nhi nhắm mắt lại, "Ta ngủ!"

Hiên Viên Mị khẽ cười một tiếng... Tất cả trong mắt đều là cưng chiều, dịu dàng ôm nàng vào ngực, cùng nghỉ ngơi với nàng.

Vì vậy vì nghênh đón Yêu Vương hồi cung mà cử hành bữa tiệc tẩy trần, chính chủ vốn không hề xuất hiện.

Sau khi bốn vị trưởng lão hỏi thăm biết được Đế Tôn đã sớm nghỉ ngơi, nghĩ đến nữ nhân nhìn thấy trước đó, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng, lần trước Đế Tôn trở về lại khư khư cố chấp giải tán hậu cung, chẳng lẽ có liên quan tới nữ nhân này? Nếu thật sự như thế, chỉ sợ cũng phiền toái!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115)