Vì yêu sinh hận
← Ch.054 | Ch.056 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Thủy Nguyệt Linh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không mặn không nhạt nói, "Âu Dương Mặc, ngươi thật sự chọc Mị tức giận, ta sẽ không ngăn cản Mị làm thịt ngươi cho hả giận, ngươi biết tức giận nhịn ở trong lòng sẽ nhịn hỏng đấy!"
Nụ cười cứng lại trên mặt Âu Dương Mặc, than thở nói: "Quả nhiên độc nhất lòng dạ phụ nhân!"
Thủy Nguyệt Linh tựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, miễn cưỡng ngáp một cái, tay nhỏ bé giật giật, một bình sứ nhỏ thẳng tắp đánh về phía Âu Dương Mặc, Âu Dương Mặc đưa tay bắt được, nhíu mày hỏi, "Thứ gì?"
Thủy Nguyệt Linh âm hiểm cười một tiếng, "Ăn đi! Thuốc độc!"
Âu Dương Mặc mở nắp bình, gật gù đắc ý nói, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!" Sau đó không chút do dự uống viên thuốc ở trong bình vào.
Thấy hắn như thế, Thủy Nguyệt Linh ấm áp trong lòng, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu biểu cảm, chỉ lạnh nhạt nói, "Về sau ngươi có thể coi thuốc độc như kẹo mà ăn!" Sau đó khoát khoát tay mà nói, "Đánh từ đâu thì về đó đi!"
Âu Dương Mặc "Chậc chậc" hai tiếng, "Mỹ nhân thật sự làm tổn thương lòng ta!" Nhưng tất cả trong mắt đều là ý cười.
Âu Dương Mặc vừa đi, người nào đó bắt đầu tính sổ, "Thủy nhi, sao lại không thấy nàng tốt với ta như vậy?" dieendaanleequuydonn
Thủy Nguyệt Linh mềm nhũn dựa vào trên người hắn, nhíu mày hỏi, "Ta đối với chàng rất tệ sao?" Ngón tay mập mờ khẽ vẽ lên trên mặt hắn, đáy mắt là nụ cười không che giấu được, nàng vẫn cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của hắn thật đáng yêu!
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, cánh tay ôm trên eo nàng căng thẳng, cúi đầu gặm môi của nàng.
"Bệ hạ, Thạch tướng quân cầu kiến!"
Nhìn không vui trong mắt Hiên Viên Mị, tay nhỏ bé vuốt ve trên lưng hắn, Thủy Nguyệt Linh khẽ cười nói, "Gặp đi!" Đã ở trên vị trí này, như thế ít ít nhiều nhiều cũng phải làm một hai chuyện đi!
"Vi thần bái kiến bệ hạ!" Khóe mắt Thạch Tu quét qua Thủy Nguyệt Linh đang tựa vào trên người Hiên Viên Mị, ngược lại không hề hầm hừ muốn giết nàng, hắn không ngu ngốc, sau khi tỉnh táo lại, liền hiểu hắn bị Thủy Nguyệt Linh lừa gạt rồi, nhưng mà hắn cẩn thận suy nghĩ, Thủy Nguyệt Linh dường như không hề làm ra chuyện nào khiến người thần đều căm phân, những chuyện kia vốn không thể hoàn toàn trách lên trên đầu nàng, quan trọng nhất là, hắn tin tưởng bệ hạ!
Thủy Nguyệt Linh cũng lười nghe bọn họ nói gì, thoải mái dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, ngón tay vô ý thức nghịch sợi tóc màu bạc của hắn, suy nghĩ bay loạn, cuộc sống này của nàng trôi qua có phần chán chường! Chỉ có điều... Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nàng rất thích đấy!
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Hả? Nhìn cảnh vật trước mắt, Thủy Nguyệt Linh buồn bực, bọn họ đến Ngự hoa viên từ khi nào? Lại liếc nhìn nam nhân đang đè trên người nàng cười đến vẻ mặt mập mờ, Thủy Nguyệt Linh rất không nói được gì, có lẽ ngày nào đó hắn lừa nàng đi bán nàng cũng không biết!
Đáy mắt Hiên Viên Mị đều là nụ cười, hắn rất thích dáng vẻ không hề đề phòng hắn của nàng, ôm nàng lật người, để cho nàng nằm trên người hắn, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, lười biếng hỏi, "Thủy nhi, đang nghĩ gì thế?" die~nd a4nle^q u21ydo^n
Thủy Nguyệt Linh vô ý thức cọ cọ vào lòng bàn tay hắn bĩu môi nói, "Dù sao cũng không phải về chàng!" Nói xong lại có phần chột dạ, cẩn thận hồi tưởng lại, vẫn giống như thật sự là về hắn!
Hiên Viên Mị cũng không tức giận, hôn lên môi nàng, hỏi, "Thủy nhi, ở cùng một chỗ với ta sẽ không nói chuyện sao?"
Thủy Nguyệt Linh không hiểu nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như thế, nhưng vẫn đàng hoàng lắc đầu, ở cùng với hắn, mặc dù chuyện gì cũng không làm, nàng vẫn không cảm thấy nhàm chán.
Hiên Viên Mị khẽ vuốt sợi tóc nàng, giọng chậm chạp, "Nếu như vậy, Thủy nhi chắc cũng không cần những nữ nhân kia nhỉ?"
Thủy Nguyệt Linh đột nhiên cảm thấy không theo kịp tiết tấu của hắn, nghi ngờ mà hỏi, "Nữ nhân?" Nàng cần nữ nhân làm gì?
Cặp mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị híp lại, cả người lộ ra vẻ quyến rũ lười biếng, tròng mắt đỏ như máu nhìn nàng, khẽ cười nói, "Ta chỉ muốn nói, nếu như Thủy nhi không cần bạn chơi nữa, vậy hậu cung kia cũng vô dụng!"
Hắn biết có vài người ở hậu cung rục rịch ngóc đầu dậy, thêm nữa bây giờ lại có người Yêu tộc xuất hiện, khó tránh khỏi về sau sẽ không định lợi dụng những người này, hắn không hy vọng có gì sơ sót, khiến Thủy nhi bị tổn thương!
Thủy Nguyệt Linh hiểu được, hắn định giải tán hậu cung, nhíu nhíu mày, hậu cung liên quan tới rất nhiều thế lực, nếu muốn giải tán, sợ rằng hơi phiền phức, ngược lại cảm thấy mình lo sợ không đâu, chút phiền toái này vốn không tính là gì với Hiên Viên Mị mà nói!
Miễn cưỡng cọ cọ trước ngực hắn, thờ ơ nói, "Tùy chàng."
"Ai!" Ánh mắt của Hiên Viên Mị đột nhiên bén nhọn nhìn về phía sau núi giả.
Dao phi đi từ sau núi giả ra, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn hai người đè lên nhau trên giường êm trong đình, vẫn cảm thấy không thể tin được, nàng nghe được cái gì? Ý của bệ hạ, phi tần trong hậu cung cũng chỉ là đồ chơi của nữ nhân kia? Bây giờ nàng ta không cần, hậu cung cũng liền vô dụng, bệ hạ muốn giải tán hậu cung?! die nda nle equ ydo nn
Nàng đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, cho tới nay, nàng cẩn thận từng li từng tí lấy lòng hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ đưa mắt qua nhìn nàng một lần, mà nữ nhân kia, tại sao có thể khiến cho hắn sủng ái như thế?
Mặc dù trong lòng đã là sóng to gió lớn, nhưng lại không mở miệng chất vấn, chỉ cung kính hành lễ cáo lui, nếu không phải sắc mặt tái nhợt kia, sợ rằng cũng sẽ cho rằng nàng vốn không nghe thấy!
Thủy Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, xem ra nàng có phiền toái!
Hiên Viên Mị siết chặt cánh tay, an ủi, "Đừng lo lắng!"
Thủy Nguyệt Linh cười cười, "Ai nói ta lo lắng?"
Hiên Viên Mị vuốt ve cánh môi nàng, không nói gì, thấy rõ lo lắng dưới đáy mắt hắn, Thủy Nguyệt Linh ôm chặt hắn nói, "Ta sẽ cẩn thận!" Nàng biết cần lo lắng chân chính không phải là Thượng Quan Ngọc Dao, mà là kẻ địch không biết ở chỗ tối, nàng sẽ bảo vệ tốt cho mình, nàng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, cũng không muốn nhìn hắn vì nàng mà khổ sở!
Ngọc Dao điện, Thượng Quan Ngọc Dao lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt tái nhợt vẫn xinh đẹp trong gương, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhưng nụ cười kia lại chua sót như vậy, nhưng chỉ trong một chớp mắt, sau một khắc nụ cười đắng chát kia đã biến mất, trong mắt phát ra ý hận mãnh liệt, Hiên Viên Mị, chàng đã vô tình với ta như thế, vậy không thể trách ta vô nghĩa, ta không chiếm được chàng, nữ nhân kia cũng sẽ không chiếm được, ta sẽ khiến chàng trải nghiệm được nỗi khổ sở khi mất đi người yêu!
"Ha ha..." Tiếng cười quyến rũ vang vọng trong phòng, Thượng Quan Ngọc Dao cả kinh, cố gắng để cho mình giữ vững trấn định, lên tiếng hỏi, "Ai?"
"Ha ha..." Nữ nhân xinh đẹp xuất hiện từ trong khoảng không, phong tình vạn chủng ngồi lên giường, cười híp mắt hỏi, "Cần ta giúp một tay không?"
"Ngươi là ai?" Thượng Quan Ngọc Dao híp mắt nhìn kỹ nàng ta, chỉ cảm thấy nữ nhân này bí hiểm, nàng hoàn toàn nhìn không thấu.
"Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ta giúp ngươi cũng không phải bởi vì ngươi, mà là... Ta cũng không ưa hai người kia!" Trong mắt nữ nhân chợt lóe lên cảm xúc hơi phức tạp, Thượng Quan Ngọc Dao không thể thấy rõ, rồi lại hoàn toàn che giấu, chỉ còn lại khuôn mặt tràn đầy quyến rũ.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |