← Ch.033 | Ch.035 → |
Tròng mắt Hiên Viên Mị lộ ra vẻ lạnh lẽo, Lam Phiên Vũ run lên một cái, lại khôi phục trấn định, "Thế nào? Không muốn? Xem ra ngươi cũng không phải là rất yêu nàng ta! Vậy mạng của nàng liền không đáng giá!" Vừa nói bàn tay vừa từ từ siết chặt.
"Dừng tay!" Đôi mắt Hiên Viên Mị gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay đáng ghét, đùi phải từ từ rút, một chân quỳ xuống.
"Mị!" Vưu Diệc khiếp sợ nhìn hắn, hắn thật sự quỳ! Nữ nhân kia quan trọng vậy sao? Đáng giá để hắn bỏ xuống tất cả kiêu ngạo của mình?
Cho dù là quỳ, trên người của hắn vẫn toát ra hơi thở tôn quý như cũ làm cho người ta cảm thấy hắn vẫn tài trí hơn người, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn, hốc mắt có chút nóng lên, ngực bị đè ép đến phát đau, lại có cảm giác muốn khóc, đã bao lâu nàng chưa từng khóc?
Lam Phiên Vũ chưa từng nghĩ hắn sẽ thật sự quỳ xuống, ai mà không biết Hiên Viên Mị cuồng ngạo? Hôm nay lại quỳ gối trước mặt nàng vì một nữ nhân, nàng nên cao hứng sao? Tại sao lại chỉ cảm thấy oán hận?
Lam Phiêu Vũ bấm lên người Thuỷ Nguyệt Linh một cái, sau đó ở sát bên tai nàng hỏi, "Có phải rất cảm động hay không?"
Cuối cùng Thuỷ Nguyệt Linh cũng có thể mở miệng, cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hiên Viên Mị, cười lạnh nói, "Cảm động? Đáng đời hắn! Nếu như không phải do hắn, hiện tại ta đã là hoàng hậu Diệp quốc, chứ không phải là yêu nghiệt người người muốn giết, cũng sẽ không mất đi con của mình!"
Nghe vậy, Hiên Viên Mị nhìn về phía hai mắt của nàng, thấy đôi mắt nàng chứa đầy sự chán ghét, trong lòng run lên, nàng thật sự hận hắn! Hai quả đấm không tự chủ được mà nắm chặt lại, sau đó từ từ buông ra, sẽ không! Hắn không tin nàng không có một chút tình cảm gì đối với hắn!
Lam Phiêu Vũ cười haha, "Hiên Viên Mị không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay! Đây có tính là báo ứng không?"
Vưu Diệc nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh, vốn tưởng rằng nàng đang diễn trò, nhưng trong chán ghét cùng khinh miệt rõ ràng trong mắt nàng như vậy! Trong lòng không khỏi tức giận, Hiên Viên Mị làm vậy không đáng! "Nữ nhân này, rốt cuộc ngươi có lương tâm hay không? Mị cũng vì ngươi mới quỳ xuống, ngươi không có một chút xíu cảm động nào sao?"
Thuỷ Nguyệt Linh khinh thường nhìn Hiên Viên Mị một cái, sau đó chuyển tầm mắt sáng Vưu Diệc, nàng sợ nhìn hắn nhiều hơn một giây nào nữa thì nàng sẽ tiết lộ cảm xúc trong lòng.
"Lương tâm? Trị giá bao nhiêu tiền?" Linh lực trong cơ thể không ngừng đụng nhau, nàng cần trì hoãn thời gian, một chút nữa mới tốt!
"Ngươi..." Vưu Diệc thật sự không biết phải nói gì nữa rồi, chưa từng thấy nữ nhân nào tâm địa sắt đá như vậy!
Lam Phiêu Vũ không nhịn được mà quát, "Tất cả câm miệng!" Sau đó nhìn về Hiên Viên Mị phía trên đất, cười lạnh nói, "Hiên Viên Mị, mùi vị thế nào? Người ta vốn không cảm nhận được tình cảm của ngươi!"
Nhưng mà Hiên Viên Mị chỉ lạnh lùng nhìn nàng, "Thả nàng!"
"Thả nàng?" Lam Phiêu Vũ vừa định nói không thể nào, nhưng đang lúc có ý đinh làm vậy thì đột nhiên thay đổi chủ ý, trong mắt hiện lên một vẻ kỳ dị, "Hiên Viên Mị, ta cũng muốn nhìn một chút xem ngươi có thể vì nữ nhân khinh thường ngươi mà trả giá tới mức nào!"
Nghe vậy, trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh căng thẳng, không biết người nữ nhân điên này lại muốn làm cái gì, muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng mà còn thiếu một chút nữa!
Lam Phiêu Vũ đưa tay vẫy một cái, "Keng" một tiếng, trường kiếm của một người thị vệ rơi vào tay Hiên Viên Mị, Lam Phiêu Vũ độc ác cười, "Hiên Viên Mị, ta nhớ rằng ngươi từng tán ta một bạt tai, nếu như hiện tại ngươi tự chặt một cánh tay của mình, ta cũng sẽ không so đo chuyện này với ngươi nữa, ta thả nữ nhân này ra, thế nào?"
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh nôn nóng, linh lực trong cơ thể điên cuồng đụng nhau, muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng mà luôn bị thiếu một chút!
"Mị, không được!" Bây giờ Vưu Diệc thật sự sợ hắn sẽ làm chuyện điên rồ, mắt thấy hắn đưa tay nhặt kiếm trên đất, vội vàng ngăn lại, "Mị, nữ nhân kia căn bản không quan tâm sống chết của ngươi, ngươi còn quan tâm nàng như vậy làm gì? Điểm này không giống ngươi!"
"Cút ngay!" Hiên Viên Mị đẩy hắn ra, thuận tiện điểm huyệt đạo của hắn, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh đang rủ mắt xuống, hắn không tin nàng một chút cũng không có quan tâm hắn!
Cặp mắt Hiên Viên Mị nhìn chăm chú vào Thuỷ Nguyệt Linh, từ từ giơ thanh kiếm sắt bén lên.
Mắt thấy thanh kiếm sẽ chặt xuống, Thuỷ Nguyệt Linh không cách nào giả vờ bình tĩnh được nữa, cặp mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Hiên Viên Mị, ngươi dám!" Tên ngu ngốc này! Biết rõ Lam Phiêu Vũ đùa giỡn hắn, lại còn nghe lời như vậy!
Nhìn vẻ lo lắng trên mặt nàng, khoé miệng Hiên Viên Mị dần giơ lên, không hề che giấu vẻ vui vẻ trong mắt, nàng quan tâm hắn!
Lam Phiêu Vũ nhìn hai người một chút, trong mắt loé lên chút căm hận, "Rất tốt! Ta lại mém xíu là bị các ngươi lừa!" Tầm mắt bắn về phía Hiên Viên Mị, "Còn chưa động thủ!" Bàn tay bóp ở cổ Thuỷ Nguyệt Linh siết chặt thêm, "Nếu không động thủ, ta không dám đảm bảo nàng sẽ còn mạng hay không!"
Thuỷ Nguyệt Linh gắt gao nhìn về phía Hiên Viên Mị, khó khăn mở miệng, "Không cho phép!" Bàn tay trên cổ lại siết chặt thêm một chút, làm cho nàng không cách nào có thể mở miệng nữa, chỉ có thể nhìn hắn, trong lòng không ngừng la hét, không muốn...
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng, chỉ là một cánh tay thôi, nhưng mà không biết nàng có thể ghét bỏ hắn hay không?
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thanh trường kiếm giơ lên, lộ ra mũi nhọn sắc bén lạnh lẽo làm mắt nàng đau nhói, không muốn... Tròng mắt chợt co rút lại, trong mắt chỉ còn hình ảnh màu đỏ chói mắt...
Lam Phiêu Vũ không ngờ rằng hắn sẽ thật sự làm như vậy, trong lúc nhất thời bị giật mình, lực đạo trong tay vô tình mà nới lỏng không ít.
Thuỷ Nguyệt Linh "Phụt" một cái phun ra một ngụm máu tươi, mạnh mẽ giải trừ huyệt đạo, thừa dịp Lam Phiêu Vũ đang ngẩn người mà chưởng một cái làm nàng ta bị hôn mê!
Từng bước từng bước đi về phía Hiên Viên Mị, tròng mắt đỏ ửng, tràn đầy sát ý, trên mặt tìm không ra một tia cảm xúc, giống như một tảng băng lạnh lẽo.
Hiên Viên Mị nhìn nàng, trên mặt không có vẻ thống khổ, chẳng qua là gương mặt của hắn không còn một giọt máu, trên trán chứa dầy đặc mồ hôi lạnh.
Đưa tay đỡ Hiên Viên Mị, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn về phía Vưu Diệc, lạnh lẽo nói, "Trông chừng nàng, không được giết chết!" Sau đó liền đỡ Hiên Viên Mị biến mất không thấy bóng dáng.
Vưu Diệc thẫn thờ bị nàng gọi trở về, nữ nhân này thật sự rất trấn định, lại có thể để cho hắn nhìn nhầm nàng! Chỉ là hắn cũng tình nguyện nghĩ rằng hắn nhìn nhầm!
Bên trong suối Địa Tâm, Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng nhìn vết thương máu chảy đầm đìa của Hiên Viên Mị, tổn thương như vậy, nàng không biết suối Địa Tâm có thể chữa trị được hay không!
Hiên Viên Mị thấy tâm trạng nàng không ổn, hơn nữa hắn cũng không muốn nàng thấy chuyện kế tiếp, vì vậy liền đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, giữa suối từ từ xuất hiện một giường trong suốt, Hiên Viên Mị cẩn thận đặt Thuỷ Nguyệt Linh lên giường, suối nước vừa khít bao phủ thân thể nàng.
Sau đó, một ánh sáng chợt loé lên, Hiên Viên Mị biến mất không thấy, trên giường trong suốt, lại có thêm một con tiểu hồ ly màu bạc, chỉ là tiểu hồ ly này lại bị mất đi một chân.
Suối Địa Tâm hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, thân thể tiểu hồ ly không ngừng run rẩy, bên trong đôi mắt màu đỏ chứa đầy sự ẩn nhẫn, mà cái chân gãy đang từ từ dài ra.
Ban đầu Thuỷ Nguyệt Linh chỉ là bị thương ngoài da, cho nên ngâm suối Địa Tâm thì liền lành lặn như cũ, nhưng mà hôm nay thương thế của Hiên Viên Mị cực kỳ nghiêm trọng, không thể nào không có thống khổ liền khôi phục trở lại bộ dáng ban đầu, cụt tay muốn mọc ra lần nữa, chỉ có thể đau đớn hơn so với lúc bị thương! Hắn không muốn nàng nhìn thấy hắn đau đớn, cho nên mới điểm huyệt ngủ của nàng, nhìn gương mặt thanh tú, vẻ ngấm ngầm chịu đựng trong đôi mắt đỏ như máu lại nhiều hơn một vẻ ôn nhu, dường như cả đau đớn cũng giảm bớt đi mấy phần!
← Ch. 033 | Ch. 035 → |