Truyện:Khách Trọ, Đừng Như Vậy - Chương 16

Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Trọn bộ 41 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit&Beta: Huongbb

Răng môi tách ra, Lãnh Tĩnh trán đối trán cùng anh thở, nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt anh, cô lại có chút đắc ý.

Mấy đốt ngón tay rõ ràng, bàn tay mạnh mẽ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi sưng lên của cô hỏi: "Thật sự say?"

Cô híp mắt nhìn, thoải mái muốn thở dài - mùi vị của anh ta cũng thật tuyệt.

Thấy cô vẫn không trả lời, Địch Mặc thậm chí hơi cúi người xuống, tránh đi môi của cô, ngửi ngay chóp mũi.

Chóp mũi chạm chóp mũi, mùi rượu dần dần lắp đầy trái tim của cả hai.

Đó là một nụ hôn khát khao không có khoảng cách, cứ như vậy mà nhẹ nhàng dịu dàng. Ngay khi cô vẫn còn ngây ngốc thì tiếng lòng nhẹ nhàng bị thức tỉnh, hai tay Lãnh Tĩnh không tự giác bám vai người đàn ông, muốn xoay người ngăn cản anh.

Cực kỳ ngoài ý muốn nhưng cô thật sự làm được. Chỉ nghe một tiếng "Rầm" hai mắt Địch Mặc hoàn toàn choáng váng, ngay sau đó ngã tựa lên bàn. Mà cô gái trước mặt đang dương dương tự đắc mở to mắt nhìn xuống anh đang nằm dưới người cô.

Cô gái nhỏ hai chân dang rộng kẹp giữa hông anh, từ trên cao nhìn xuống. Đôi môi của cô bé nhỏ hồng xinh.

Địch Mặc chỉ lặng lẽ nhìn, trong nháy mắt đã bị mất hồn. Hai tay theo bản năng ôm lấy hông cô, chầm chậm thăm dò vào vạt áo.

Côa lại hoàn toàn không phát hiện ra, đè thấp thân thể, tiến gần đến lỗ tai anh, giọng nói mềm mại dịu dàng, "Tâm trạng chị tốt, anh nợ tiền chị, hôm nay phải trả bằng thân thể. Sau đêm hôm nay, chúng ta... tiền bạc sòng phẳng, không ai nợ ai".

"..."

"Buôn bán thế này đối với anh mà nói thì vẫn cực kỳ có lời. Nào! Cười một cái!"

Ngón trỏ ngã ngớn ngoéo cằm anh, đáng tiếc khuôn mặt của người nào đó vẫn không thay đổi.

Lãnh Tĩnh bất mãn thở dài một tiếng, tiếp tục vùi đầu làm việc. Dùng răng từ từ cắn nhẹ vào tai anh, sau đó di chuyển xuống cổ, nụ hôn lướt nhẹ qua, lướt đến xương quai xanh cắn rồi lại cắn vào nút áo anh.

Anh rõ ràng cảm nhận thân thể của cô lẫn làn môi mềm đang từ từ đi xuống, chóp mũi cô cọ cọ vào cơ bụng của anh rồi còn ha ha cười rộ lên.

Chiếc bàn cũng tương đối lớn nên không sợ bị té xuống. Lãnh Tĩnh dời xuống chút nữa, há miệng cắn dây lưng sau đó từ từ kéo xuống.

Cô giống như một cô gái còn non nớt, chăm chỉ khiêu chiến tới ranh giới cuối cùng của anh. Địch Mặc từ từ nhắm mắt lại, nghe được những âm thanh dâng lên cuồn cuộn như thủy triều trong lòng mình.

Hai mắt anh đột ngột mở to, Địch Mặc chộp ngay phía dưới hai nách cô, xách mạnh lên. Lãnh Tĩnh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẩng, trán bất ngờ đụng mạnh vào cằm anh ta -------

"Ư!" - Cô bị ăn đau rên một tiếng phát ra từ cổ họng, anh ta nhanh chóng tìm được môi cô, tay dùng lực giữ lấy gáy cô, nhìn thẳng vào mắt cô còn đôi môi ra sức phủ lên môi cô. Đó là một nụ hôn sâu và dài.

Có vẻ như bất mãn khi cô không có tiếng phản ứng nào, tay anh hơi dùng sức, Lãnh Tĩnh bị đau cắn lại anh một cái hừ hừ. Anh lại thích thú, xoay người đặt cô dưới thân mình.

Lãnh Tĩnh nhướng mày, nghênh mắt nhìn người đàn ông mang chút khiêu khích.

Địch Mặc đang nhìn cô, và cô cũng vậy. Người đàn ông trước mặt trước ánh đèn sáng bóng như phát họa sắc nét hình dáng của anh, nhưng ánh mắt của anh lại lạnh lẽo đến không ngờ. Đây cũng là điều duy nhất cô không hài lòng.

Địch Mặc cố định hai tay cô, dùng tay còn lại cởi dây cột tóc của cô. Chỉ trong nháy mắt, mái tóc bồng bềnh xõa rộng, ánh đêm từ cửa sổ chiếu lên mái tóc đen bóng trông thật quỷ dị, một phần da thịt trắng nõn mềm mại nổi bật đến mê người.

Tình cảnh này càng khiến người khác hoàn toàn muốn dủy diệt cô mặc kệ mọi trở ngại trên người cô.

Trong nháy mắt, Lãnh Tĩnh thấy được ánh mắt đỏ tươi của anh, không tự chủ rụt cổ lại, dùng hai tay chắn bảo vệ chính mình. Đáng tiếc chậm một bước, anh nắm lấy áo cô kéo mạnh----

Chiếc áo bị mở gần hết, khuy áo bị rớt xuống đất.

Cổ áo bị kéo xuống hơn phân nửa, Lãnh Tĩnh không kịp ngăn cản, lòng bàn tay anh đã mò sát đến nơi mềm mại trước ngực, tỉ mỉ vân vê.

Cô nằm, anh đứng, sau khi rời môi cô, mặt anh vùi đầu vào bên ngực còn lại, nhẹ nhàng cắn mút.

Đèn trần nhà có chút chói mắt, cô bị cố định nằm trên bàn, vai trần dán lên mặt gỗ tinh tế của mặt bàn, hơi lạnh.

Hô hấp lẫn trái tim của cả hai như quấn quýt cùng nhau, có chút ngứa, có chút mềm mại. Lãnh Tĩnh vô ý ưm một tiếng, nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh những cảm giác quái lại trong lòng, ngay lúc này anh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai chân mày cô nhíu lại, thỉnh thoảng lại liếm liếm cánh môi khô, trong cổ họng vang lên mấy tiếng "ưm ưm" nho nhỏ. Địch Mặc không thể không dừng lại một lúc, tỉ mỉ thăm dò đến từng ngõ ngách trên cơ thể cô, không nỡ bỏ qua bất kỳ nơi nào.

"Xem ra em thật sự không ngừng à".

Anh ta đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm ấm mê hoặc khiến Lãnh Tĩnh mở mắt. Không biết chuyện gì cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt sáng rực rỡ của anh.

"Không nên mặc loại áo ngực phim hoạt họa này nữa, ngực không vừa cái loại nhỏ này đâu" - Cằm của anh đặt trên ngực cô, mĩm cười tiếp tục.

Lãnh Tĩnh sửng sốt.

Địch Mặc không cho cô thời gian phản ứng, bàn tay mang theo vết chai xẹt qua bụng rồi sau đó tiến vào trong quần cô.

Tức giận trong mắt Lãnh Tĩnh biến thành hoảng sợ, chẳng thèm quan tâm gì nữa, nhanh chóng đẩy hai vai anh ra.

Địch Mặc nhìn vào mắt cô, còn có môi, dần dần thu lại nụ cười.

Yên lặng vài giây, cổ anh khô hốc khó thở, còn cô thì cẩn thận không dám thở mạnh.

Cô vung tay đấm trên vai anh nhẹ như gãy ngứa nhưng lại trêu chọc trái tim anh. Giọng nói Địch Mặc không khỏi trầm xuống, "Làm sao vậy?"

"Tắt đèn..."

Địch Mặt lườm cái đèn phía xa cạnh cửa bên kia, chân mày khẽ nhíu.

Chần chừ một lúc, xoay đầu lại tiếp tục.

Cũng không biết có phải vì ngọn đèn phát ra ánh sáng chói mắt hay bởi vì ánh mắt tham lam của anh, Lãnh Tĩnh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, kéo cổ áo, "Đi Tắt Đèn!"

Đáp lại lời cô, là hành động không thèm quan tâm lời cô, chiếm lấy môi cô.

Địch Mặc không kìm nén bản thân, đáp xuống môi cô, tham lam tiến vào trong miệng thành công giữ thế chủ động. Giống như rắn độc thè lưỡi, nguy hiểm nhưng nhanh chóng, trái tim anh, cách một lớp da, máu và khung xương, ngay tại vành tai cô mạnh mẽ đập liên hồi.

Hôm nay cô mặc quần bó sát người, Địch Mặc cố hết sức để cởi. Lãnh Tĩnh lúc đầu mất hồn nhưng đã dần dần bình tĩnh, chỉ thấy trên trán anh mồ hôi đang chảy, tiếp đó chảy dọc xuống chiếc cằm nhỏ nhưng không rơi xuống.

Cô không tim không phổi cười rộ lên, tiến lại gần, dùng môi mút giọt mồ hôi như hạt châu trên cằm vào trong miệng.

Tiếp tục cười.

"Thật buồn cười như vậy sao?"

"..."

"Còn cười?"

Nhưng thật ra nhìn anh còn đang đấu tranh với chiếc quần, bộ dáng thậm chí có chút đáng thương.

Không dễ dàng gì mới cởi được nó ra, Địch Mặc lau mồ hôi, ánh sáng trung tâm chính là cô. Như đứa trẻ sơ sinh, làn da mềm mỏng, so với đường vằn trên lớp mặt bàn còn nhẵn nhụi hơn.

Anh đột nhiên vân vê ngay giữa vùng cấm địa, Lãnh Tĩnh không nhịn được "ưm" một tiếng. Vội vàng ngăn chặn tay anh, rồi đột nhiên không còn sức, đành để ngón tay anh đi vào vùng cấm địa.

Hô hấp của cô như dừng lại, trong nháy mắt cả người cô căng cứng, ngón tay của anh đang trong người cô, không thể di chuyển.

Nhíu mày trừng anh, anh dã man như vậy, từng chút từng chút thay đổi góc quay chậm rãi tiến sâu hơn.

Mặc dù vậy, Lãnh Tĩnh vẫn ngừng không được hô hấp khó khăn, theo bản năng bảo vệ bản thân cô co rụt người muốn trốn nhưng bị một tay kia của anh từ phía sau nâng mông lên, tiến đến tầng sâu nhất bên trong.

Miệng cô mở to để thở, như cá hô hấp trong nước. Lúc này rốt cuộc tới phiên anh cười.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, Lãnh Tĩnh lập tức nổi giận, không nói hai lời, nhấc chân muốn đá trên mặt anh----

Lại bị anh ta bắt được ngay mắt cá chân.

Khớp xương bị trật lúc đầu bị đụng mạnh khiến Lãnh Tĩnh nhe răng trợn mắt kêu đau, nện mạnh lên người anh, "Chân của tôi!"

Địch Mặc nhìn mắt cá chân sưng to của cô, không thể không buông lỏng tay hỏi, "Đau lắm sao?"

Anh ta xoa chân cô, thái độ rất nghiêm túc, dùng lực vừa phải, Lãnh Tĩnh thật sự nghĩ anh lo lắng cho cô. Đợi tới khi tay anh ta từ mắt cá chân men lên phía trên đến đầu gối, Lãnh Tĩnh mới giật mình, cảm giác không đúng.

Cô lúc này trái lại lém lỉnh, nâng chân không bị thương đá chân anh.

Anh bị đá trúng ngực.

Có chút đau, rồi cố chịu đựng, Địch Mặc nghiêng người, để tránh bị đá trúng mũi. Dùng khủy tay kèm ngay đùi tại chân bị thương, cả người giữ chặt chân còn lại của cô. Cơ thể chen vào giữa hai chân cô.

Địch Mặc hôn ngay bắp đùi trắng bóng ngọt ngào, vẫn hành hạ cô từ cẳng chân đến mắt cá chân. Trước ngực Lãnh Tĩnh phập phồng dữ dội, thở muốn không ra hơi, bên tai đột nhiên nghe tiếng ho khan.

Nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt của anh vừa xanh vừa trắng-----

Dường như, có lẽ, đại khái, là vì anh ta nâng chân cô hôn lên chỗ thuốc trên vết thương rồi.

Xin tha thứ cho thời khắc mấu chốt này, bởi vì Lãnh nhị không nhịn được cười to dữ dội.

"Thật không dám tin kỹ thuật này của anh mà có thể chiếm được niềm vui của mấy quý cô. Mấy người đó làm sao lại chấm anh vậy? Hô hô... Ha ha ha ha..."

Sắc mặt Địch Mặc trầm xuống.

Sau đó mĩm cười.

Đèn trần nhà hơi chói mắt, Lãnh Tĩnh không thể không nheo mắt lại, nhìn đến người đàn ông đối diện ngọn đèn. Cả người anh từ từ nhích lại gần, "Chuyện dùng thân xác gán nợ này cũng là lần đầu tiên tôi làm. Nhưng mà cô yên tâm, nhất định sẽ làm cho nữ vương thỏa mãn".

Làm nữ vương thỏa mãn....... .

Mấy chữ cuối được lên giọng có chút tà ác được vang lên trong không khí, Địch Mặc bỗng nhiên đè người phụ nữ này xuống một lần nữa, công phá lên chỗ mềm mại kia.

*****

Edit&Beta: Huongbb

Lãnh Tĩnh cau mày, rõ ràng cơ thể đang rất là hưởng thụ mọi công chiếm của anh ta.

Tóc của cô hơi đong đưa, tựa như theo chuyển động của anh ta mà thay đổi. Địch Mặc vén tóc trên trán cô sang một bên, muốn nhìn thấy đôi mắt cô.

Trong con ngươi của cô như đang bùng lên ngọn lửa, mà ngọn lửa này vì anh mà bốc cháy. Địch Mặc bất giác mĩm cười, đôi môi hôn xuống vầng trán, mắt, chóp mũi, cằm rồi dừng lại trên môi cô, từng chút từng chút gặm nhấm, nâng hai tay cô lên để chúng vòng qua cổ anh, siết chặc vòng eo cô, mạnh mẽ tiến vào.

Va chạm đột ngột không báo trước khiến cả người cô trong nháy mắt bị giữ chặt. Địch Mặc bắt đầu thỏa mãn thở gấp, mặt dán chặt bên gáy cô, nhắm mắt hưởng thụ giây phút quấn quýt của cả hai.

Từng mảng lớn trống rỗng rời rạc trước mắt đập vào mắt Lãnh Tĩnh trên tường là hai hình ảnh đang chặt chẽ dính sát nhau----

Người đàn ông có xương vai nhô lên, tựa như muốn phát động tiến công, trên lưng ướt đẫm lẫn giọt nước, ánh sáng trắng lẫn đen giống như thân thể bọn họ đang dây dưa, tuy hai mà một.

Treo bên tường, khung hình Coco Chanel xinh đẹp, kiêu căng mà gợi cảm đang nhìn bọn họ.

Lãnh Tĩnh chột dạ quay đầu lại, nhìn một cái quần dài anh ta còn đang mặc dỡ. Nhìn lại trên eo anh là hai đùi mình quấn quanh, trắng - đen hai màu cùng một chỗ----

Cô không kiềm được dùng tay vuốt ve thân thể anh ta, cánh tay anh cơ bắp rõ ràng, lên xuống chuyển động.

Địch Mặc đột nhiên nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người anh, nhìn lại lắc tay kim cương trên tay cô--- đột nhiên tháo xuống.

Lắc tay bay ra tạo nên đường cong ánh sáng màu bạc, tiếng vang trong trẻo bên tai Lãnh Tĩnh như làn gió thổi qua, rất nhanh rớt xuống sọt rác cạnh bàn.

Thần trí cô đã sớm không còn nên dĩ nhiên chưa từng phát hiện ra, chỉ biết hiện tại cô đang trong bể dục vọng nghiêng trời lệch đất, tất cả đều hướng về người có tên gọi Địch Mặc trước mắt. Dục vọng xoáy thẳng làm cho người được giáo dục bị quỷ mê hoặc tâm hồn, thẳng đến khi người được giáo dục một lần nữa đánh giá khuôn mặt người đàn ông trước mắt, răng môi và chiếc cổ cùng hầu kết...

Địch Mặc nhìn cô thân mật chặt chẽ ghìm chặt mình như xiềng xích, không tiếng động nhẹ nhàng cười.

Đột nhiên đâm mạnh dữ dội một lần, hô hấp của cô như bị nghẽn lại, thân thể không thể khống chế lung lay sắp ngã ôm lấy anh, tùy ý để anh ta quấy rối một hồ nước không gợn sóng.

Mặt anh gần trong gang tấc, dục vọng được thỏa mãn.

Phân thân của anh trong cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, sau đó cúi người hôn lên đôi môi cô.

Lãnh Tĩnh cố tình tránh đôi môi anh đang kề sát xuống, trán đặt trên vai anh hơi thở mong manh nói, "Đủ rồi..."

"..."

"Tôi nói... đủ rồi".

Lãnh Tĩnh muốn lui nhưng lại nghe tiếng anh ta kêu đau đớn, đột nhiên anh ta kéo eo cô mạnh xuống. Chỉ trong nháy mắt, vật đó nằm thọt sâu trong người cô, tiếng thét chói tay từ cổ họng phát ra lại bị anh ta lấy tay che miệng cô.

"Là em chọc anh trước" - Anh kéo đầu gối cô cong lại, ép cô càng thêm tiếp nhận anh.

Địch Mặc nghe thấy hơi thở của cô, cố nén bị kích thích, nghe tiếng cô nức nở bởi lực quá sức của tay anh, va chạm được điều chỉnh vừa dây dưa và cứ thế lặp lại không ngừng.

Cô không thể không nằm trên vai người nào đó thở dốc, mà trước ngực anh đang ôm giữ hai chân cô, cuộn thành một chỗ, chỉ có một chỗ bị chống đỡ cực hạn.

Địch Mặc ôm cô, tiếp tục tiến vào.

Thật sâu vào điểm giới hạn cuối cùng.........

..........

Toàn thân Lãnh Tĩnh đau đớn nằm nghiêng trên bàn, mơ mơ màng màng muốn ngủ, lúc này cảm thấy có một đôi môi đang dán trên lưng mình.

Trên lưng cô một mảnh hồng, Địch Mặc theo phiến hồng kia một đường tiến tới môi cô, nhẹ nhàng đè xuống, như có như không mút nhẹ. Cả người cô đầy mồ hôi, lắp đầy miệng anh.

Lãnh Tĩnh không muốn mở mắt, một tay đẩy trán anh ta ra, "Ngày mai tôi muốn kiểm tra nội khoa, ngoại khoa, phụ khoa, anh lại thiếu tôi một khoản tiền lớn rồi".

"Không có gì, anh không ngại được "ăn" thịt nhiều đâu".

Lãnh Tĩnh khóc không ra nước mắt.

"Roạt" kéo một miếng vải dệt, trực tiếp che phủ từ chân tới đầu.

Sau mấy giờ sống giở chết giở, cô chỉ muốn ngủ bù----

Lãnh Tĩnh mở choàng mắt.

Không mở đèn, chung quanh chỉ một màu đen.

Nụ cười của cô kéo xuống, thì ra cảnh xuân chỉ là giấc mộng chân thật. Quá chân thật, thật tới mức cô có cảm giác giữa hai chân sưng đau.

Cô nhìn lên trần nhà, tay lần mò chung quanh giường. Cái chăn có cảm giác quái quái, giường cũng hơi cứng ---- cô không nhịn được dừng lại.

Ba giây sau, Lãnh Tĩnh đột ngột ngồi dậy, xốc mạnh chăn lên.

Thật là tốt, toàn thân không một mảnh vải!

Trên tay cô không phải là chăn, chỉ là miếng vải bán thành phẩm. Ông vua nhỏ đang ngủ say bên bàn, là Tiểu Bạch Kiểm.

Suy nghĩ cuồn cuộn hiện về trong đầu, hai tay Lãnh Tĩnh ôm mặt.

Cô hối hận rồi.

Cùng với một người đàn ông mới quen biết không tới hai tháng mà dám "ra khơi", không sao hết; cô là chủ nợ kiêm luôn chủ nhà của anh ta, chuyện này cũng không cần căng thẳng; ở đây giường không có mà là bàn trong phòng thiết kế, nằm trên mấy miếng vải bán thành phẩm, trước thần tượng Coco? Ảnh chụp trước mặt -------

Chuyện này thì vô cùng hết sức phi thường quan trọng rồi!

Nghĩ tới đây, nhất thời cả người như tỉnh táo hẳn. Trong bóng tối, cô nghiêng người nhìn sang người bên cạnh; người đàn ông vẫn nằm sấp ngủ, mảnh vải che đến phần eo, cả tấm lưng lộ ra ngoài, mới vừa rồi dây dưa cực độ, lưng của anh ta nhễ nhại mồ hôi đọng thành giọt nước----

Đúng lúc này đầu óc Lãnh Tĩnh chỉ toàn ý nghĩ xấu xa, tự nói với chính mình, loại dùng thân thể của anh ta để trả nợ là hết sức vô cùng phi thường sai lầm!

***

Địch Mặc tỉnh dậy.

Trong nháy mắt còn không phân biệt rõ ngày đêm.

Từ từ nhớ lại bản thân mình tắt đèn tối qua, lúc này mới nhớ lại ánh sáng trong văn phòng, hiện giờ đã là ban ngày.

Híp mắt nhìn bên cạnh----

Không có ai.

Địch Mặc nháy mắt lập tức tỉnh cả người, vừa mới ngồi dậy đã nghe thấy giọng nói từ bên ngoài phòng, "Chào buổi sáng, Linda!"

Bên ngoài hai người chào nhau buổi sáng tốt lành, Địch Mặc im lặng, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

Có chút cứng ngắt quay về một phía bên mành cửa sổ sát đất, xuyên qua khe hở của mành có thể thấy rõ cảnh quang bên trong phòng, quang cảnh vô cùng chính xác hiện thực tràn ngập sức sống----

Lại một giọng nữ truyền tới, "Đúng rồi, Linda, đem vải dệt mẫu ngày hôm qua lấy cho tôi xem. Ở thảm đỏ thiết kế trong văn phòng."

Người kia trả lời, "Được!"

Ngay sau đó có tiếng giày cao gót vang lên, cũng từ từ đến gần văn phòng. Trước kia, Địch Mặc luôn có phản ứng nhanh nhẹn nhưng vào lúc này bỗng chậm lại nửa nhịp, cho đến tận bây giờ anh mới nhớ tới bản thân muốn làm gì----

Lục tung khắp nơi trong phòng để tìm quần áo.

Thế nhưng không thấy...

Không những không tìm thấy mà cả quần dài của anh cũng bị lột mất.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người bày trò lấy hết quần áo, chỉ chừa trên người anh mỗi cái quần lót là ai.

Trong nháy mắt Địch Mặt đứng sững sờ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)