Màu đỏ
← Ch.033 | Ch.035 → |
Tiết Bích Đào vân vê một đóa hoa kim phượng trên đầu ngón tay, nhìn đóa hoa mang hình phượng, nàng không để ý lắm hỏi:" Thì ra là dùng nó để sơn móng sao?"
"Chính là nó. Chủ tử ban đầu cơ thể yếu không tiện gặp người, cho nên mới chưa từng dùng qua." Vân Lũ ngồi trên ghế nhỏ nhàn thoại với chủ tử, cầm một cái chén dầm dầm hoa bên trong, đợi cho tới khi hoa ra nước, nàng mới cười nói:" Nghe nói có loại xài còn tốt hơn Phụng Tiên, hình như là mùi gỗ. Chỉ là còn chưa tới mùa ra hoa."
"Cũng là màu đỏ sao?"
"Không phải ạ, là hai màu vàng trắng." Vân Lũ nghĩ nghĩ, đáp.
Tiết Bích Đào nâng má:" Vậy cứ xài Phụng Tiên đi, màu sáng hơn một chút."
Vân Lũ cười cười:" Nô tỳ cũng hiểu mà, với tính tình của chủ tử, Phụng Tiên vẫn là hợp nhất." Nàng lại bỏ thêm chút phèn chua, sau khi chế xong mới sơn cho Tiết Bích Đào.
Lát sau, Phụng Tử mang vải vóc cùng một bức họa được bao kỹ lưỡng tới, cài chốt cửa lại. Tiết Bích Đào đánh giá xong, có chút uể oải nói:" Sơn như vậy sẽ không để lâu được đi?"
Vân Lũ, Phụng Tử đều ngớ ra.
"Chính là chỉ giữ được một đêm thôi ấy?" Tiết Bích Đào hỏi.
"Đương nhiên, đây là làm lần đầu, màu còn nhạt, dễ bị tẩy đi. Chủ tử nếu thích thì cần phải làm năm ba lần nữa." Hỏi đúng vấn đề sở trường, Vân Lũ trả lời rất rõ ràng. Các cung nữ lúc không có việc gì cũng thường tụ tập nghiên cứu mấy thứ này.
Tiết Bích Đào gật đầu, lại nói:" Ta ngủ trưa một chút, đừng quấy rầy."
Câu đừng quấy rầy này, trên thực tế chính là, dù hoàng thượng có tới các ngươi cũng không được gọi ta. Nguyên nhân là vì, sống trong cung, trừ bỏ mấy bữa đi săn là có tập thể dục một chúc thì còn lại đều rất lười. Mục thể chất nàng thêm không nhiều điểm, hiện giờ mắc thêm bệnh huyết áp thấp, nếu bị đánh thức sẽ rất khó chịu. Nếu để nàng tức giận rồi thì ngay cả hoàng đế cũng không dám dễ dàng đánh thức nàng nữa.
Nếu khi hắn đến gặp phải lúc nàng ngủ trưa, thì chỉ có cách nằm nghỉ bên cạnh nàng. Dần dần, hoàng đế cảm thấy như thế cũng không tệ. Dù muốn nàng chạy ra đón mình, nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của vật nhỏ, hắn không chịu nổi.
Hai người tập mãi thành thói quen, đáp một cái rồi lui ra.
Thọ vương từ bí đạo trong cung đi ra, tránh thoát khỏi tầm mắt của cung nữ thái giám mà vào trong, bất chợt nhìn thấy một khuôn mặt như họa.
Bộ dạng phấn nộn nhỏ bé nằm trên giường, nàng tựa hồ rất lười, ngay cả xiêm y cũng không cởi ra. Một cái chăn mỏng đắp lên bụng nhỏ, đầu ngón tay tròn trịa đặt ở trên, khiến người ta phá lệ muốn cười. Bởi vì hắn đi vào, gió lạnh ngoài cửa sổ luồn vào phòng, nàng có chút không yên giật giật người, lại đá đá chân, lúc này mới an tĩnh lại.
Hắn nhớ lại, lần trước cũng chính bàn tay nhỏ bé của nàng bắn ra mũi tên vô cùng có lực kia, thật sự cảm thấy có chút khó tin.
Hắn khó có được một lần bị thương, vậy mà lại bị đôi bàn tay tròn vo đó làm bị thương.
Bất quá, sau khi đụng tới bàn tay kia, suy nghĩ vừa rồi lập tức bị bỏ qua. Hắn cảm thấy xúc cảm thật không tệ, ngón tay lại chọt chọt mặt nàng.
Thực mềm. Hắn nghĩ.
Trách không được hoàng huynh lại thích như vậy.
Thân mình mềm như vậy gối lên hẳn sẽ rất thoải mái. Hắn nghĩ xong liền làm, ngồi ở mép giường, đặt đầu lên cái bụng nhỏ của nàng, lăn một cái. Cảm giác rất thoải mái.
Mà Tiêt Bích Đào, dù Thọ Vương đã khống chế lực đạo nhưng thân mình nàng vốn mẫn cảm. Thọ Vương nếu im lặng dựa thì thôi đi, đằng này lại lăn một cái, nhất thời nàng bị làm cho muốn cười, lập tức mơ màng đẩy ra.
Tim nàng đập nhanh hơn, đầu mờ mịt, hờn dỗi nói:" Hoàng thượng!"
Đợi tới khi nàng đặt tay lên trán, dần dần khôi phục lại thì trong phòng trừ nàng ra không còn ai cả. Chỉ có một cỗ gió lạnh thổi tới khiến nàng co rúm người, nhanh chóng rúc vào chăn.
Nằm mơ? Nàng có chút mơ hồ.
Cảm giác rất chân thật mà.
——— ———-
Nàng suy nghĩ tới tận tối. Khi hoàng đế tới, tuy nàng vẫn đi ra ngoài nghênh giá nhưng đầu cúi thấp, mày cau lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó.
Hoàng đế lôi nàng đang không tập trung vào phòng. Thẳng tới khi nàng đụng phải món đồ thứ ba mới cảm thấy phiền. Hắn quả quyết ôm nàng bước đi, Tiết Bích Đào từ chối vài cái, sau đó ngoan ngoãn để hoàng đế ôm lên giường.
Sau đó, không đợi hoàng thượng hỏi, nàng thông minh ngẩng đầu lên nói:" Hoàng thượng, giữa trưa ngài có tới chỗ thiếp không?"
"Sao vậy?"
Tiết Bích Đào nghiêng đầu:" Chắc là thiếp thân nằm mơ rồi."
Hoàng đế thay nàng cởi giày thêu, nghe vậy liền nghĩ sai lệch. Hắn chọt chọt lòng bàn chân nàng, trêu đùa:" Nằm mơ thấy trẫm sao?"
Lòng bàn chân bị ngứa, cả người nàng co rụt lại, tựa như đang nói "Đừng làm vậy mà."
Hoàng đế kéo chân nàng một cái, nàng không kịp đề phòng, cả người ngã lên giường, rơi vào ổ chăn đệm mềm mại. Hắn nhìn nhìn, cảm thấy rất thú vị.
Trong chớp mắt, Tiết Bích Đào cảm thấy bản thân mình là bị hoàng đế ném đi.
Vì thế, nàng xấu hổ che mặt.
Hoàng đế kéo đôi móng vuốt nhỏ của nàng ra, buồn cười nói:" Thôi nào, làm gì mà phải che như vậy." Khi bỏ tay xuống, khuôn mặt phấn hồng của nàng lộ ra. Hắn không nhịn được bèn hôn xuống. Mấy hôm trước nàng có chút kháng cự hắn, khiến hắn không thể tận hứng.
Giống như khi ăn một món mới, hắn chỉ mới ăn được vài ngày nhưng vì có chuyện nên phải trì hoãn. Chờ tới khi ăn được thì đã nguội lạnh. Hương vị tuy vẫn vậy nhưng không bằng lúc ăn nóng.
Hắn cũng không muốn để như vậy.
"Hoàng thượng, hôm nay chúng ta đổi tư thế đi." Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ, nghiêm túc đề nghị. Dùng tư thế kia nhiều quá dễ bị còng lưng, lại còn đau tay.
Hoàng đế nghe xong thì trở nên nhiệt tình::Bé ngoan thích dạng gì?"
Tiết Bích Đào không nói chuyện. Nàng do dự một khắc, sau đó chậm rãi cởi xiêm y của hoàng đế ra. Dưới cái nhìn của hoàng đế, nàng lại cởi quần áo của mình. Chờ lúc hai người đều không còn gì che đậy, thùy tai nàng đã trở nên đỏ ửng. Hoàng đế một ngụm cắn xuống, ngậm ngậm, cảm thấy hương vị thật ngọt ngào.
"Hôm nay sao lại chủ động như vậy?" Giọng nói hoàng đế có chút khàn khàn:" Là có chuyện gì cầu trẫm sao?"
Tiết Bích Đào bị ăn tới mềm nhũn người, nghe thấy thế liền dùng giọng nói mềm mại mà quấy rầy hắn:" Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng ~~"
Hoàng đế nghe xong tâm đều mềm xuống, nhéo một cái trên cái mông nhỏ đầy đặn của nàng, nhẫn nhịn một trận run rẩy trong cơ thể. Thanh âm như đang cắn răng, nói:" Tiểu quỷ, nói thử đi, trẫm sẽ đáp ứng."
Tiết Bích Đào giờ phút này mới cảm nhận được, thổi gió bên giường đúng là có thiệt nha.
Nàng co chân ôm lấy, cuốn thành một khối đậu hủ trắng, chọc cho hoàng đế đỏ ửng hốc mắt. Nàng lại cố tình không thu liễm, tức giận kêu:" Hoàng thượng đến ~"
Hoàng đế nắm chặt tay, không nhúc nhích, cùng nàng phân cao thấp:" Nói trước đi."
Ánh mắt nàng ngập nước, cười thật trong trẻo:" Lúc hoàng thượng tiến vào, bên trong rất ấm áp."
Tới đây thì hoàng đế không nhẫn được nữa, vật nhỏ rõ ràng đang khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn. Hắn đem dục vọng đưa xuống bên dưới của nàng, cái miệng nhỏ nhắn kẹp chặt, khiến hắn không tiến cũng không lùi được.
Hắn thở hổn hển, sờ nắn trước ngực nàng. Dưới thân rốt cục cũng không chịu ngăn trở nữa, hắn bắt đầu đánh thẳng về trước, không chút cố kỵ.
Tiết Bích Đào bị hoàng đế đụng tới nỗi tứ chi mềm nhũn, giọng nói như mèo con:" Chậm, chậm một chút."
Hoàng đế không chịu, khàn khàn cười nói:" Trẫm biết ý nàng, bảo trẫm chậm lại tức là muốn nhanh lên, đúng không?"
"ô ô, nhưng người ta ôm không được."
"Nếu đã được mời vào phòng, khách nhân làm như vậy chẳng phải thất lễ rồi sao?"
Lúc hoàng đế cúi xuống ôm nàng, không để nàng trốn, hắn lại đáp lại lời giễu cợt của nàng:" Trong phòng ấm áp cực kỳ, khách nhân đột nhiên không muốn đi."
Nàng hít sâu, thờ phì phì nói:" Phòng sắp sập, khánh nhân không đi sẽ bị đè chết."
Hoàng đế càng thêm yêu thích. Nàng càng để ý, thân mình lại càng thêm mẫn cảm, khiến hắn thoải mái nheo mắt lại. Hắn vuốt ve nàng, cười thấp nói:" Bảo bối đè nặng một chút, khánh nhân thích."
Nàng nghe xong quả nhiên lại đè nặng xuống, lực đạo mười phần toàn bộ áp về phái hắn, khiến hắn không chịu nổi.
Lúc này, Tiết Bích Đào cũng gần như mất hồn, chỉ cảm thấy thật thoải mái, trong lòng càng muốn nhiều hơn. Chân dính đầy mật, cả người cọ vào trong ngực hoàng đế.
Đầu ngón tay sơn đỏ bị mật kia nuốt đi, dính trên đệm, tạo thành một màn đỏ hồng.
Hoàng đế bị cảnh đẹp hiếm thấy này câu mất hồn, chỉ biết cậy mạnh tiến vào, muốn càng thêm nhiều hồng dịch, đem cả khối đậu hủ trắng này nhiễm đỏ mới tốt.
Nhiệt độ trong phòng ngày càng gia tăng. Ngoài phòng, Thọ vương lại như trước hứng thú đứng nghe ở vách tường. Đợi tới khi kết thúc, hắn thuận tay bẻ một cành đào, cắm vào khung cửa sổ, sau đó rời khỏi mật đạo.
Tuy rằng mật đạo trong hoàng cung là do các đế vương truyền cho nhau, nhưng hắn từ nhỏ sống trong cung, thích nhất là giải mê cung. Mặc dù không biết toàn bộ, nhưng tới bây giờ cũng giải được hơn phân nửa.
Tường trong cung không ngăn được hắn.
Hoàng đế ôm Tiết Bích Đào còn đang run rẩy vào ngực. Hắn ăn rất vui vẻ, tự nhiên trở nên hào phóng:" Vừa rồi muốn cái gì?"
Tiết Bích Đào mềm nhũn, buồn ngủ lẩm bẩm nói:" Thùng gỗ nhỏ quá, người ta muốn chỗ tắm lớn hơn một chút."
"Trẫm cho nàng cái bồn tắm lớn hơn nhé?" Hắn cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của nàng, lập tức nói. Cũng nên lớn một chút, hắn có thể tắm với vật nhỏ.
Thùng gỗ quả thật hơi bé.
Tiết Bích Đào cũng không đáp lại, hoàng đế cảm nhận được nàng thở nhè nhẹ, biết nàng đã mệt mỏi ngủ rồi.
Hắn cẩn thận ôm nàng, trên khuôn mặt ấm áp của nàng hôn một cái, trên môi dính một chút hương đào. Hắn không dám làm nữa, kéo chăn qua đắp cho cả hai, chớp mắt đi vào mộng đẹp.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |