Vay nóng Tinvay

Truyện:Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ - Chương 102

Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
Trọn bộ 162 chương
Chương 102
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)

Siêu sale Shopee


Sắc trời dần tối, ánh trăng mông lung chiếu trên bầu trời đen, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng. Một ngôi sao băng vội vã vụt qua trên bầu trời, đập vào những ngọn gió đông lạnh lẽo ở England.

Người hầu trong cung Camelot đang dẫn theo một vị khách nhân vô cùng đặc biệt, đi xuyên qua đại sảnh và hoa viên về phía một căn phòng trải kín thảm đỏ, nơi đó chính là thư phòng của bệ hạ.

Một pho tượng kỵ sĩ bằng đồng được bài trí an nhàn một góc của thư phòng, bên cạnh chiếc cửa sổ được treo chiếc rèm hoa màu tím phất phơ lung lay như sắp đổ. Ở giữa phòng được lót gạch trắng, đặt bên trên là một cái bàn làm việc bằng, trên bàn còn có một chậu hoa hồng đang tỏa hương ngào ngạt và một cái ngân nến hoa văn hình xoắn ốc, hoa nến tỏa ra ánh sáng ấm áp phủ khắp căn phòng.

Cõi lòng Arthur đầy những cảm xúc phức tạp, chờ đợi người tự xưng là vị tỷ tỷ này của hắn xuất hiện. Kỳ thật khi còn bé, hẵn cũng đã mơ hồ nghe được chuyện mẹ hắn trước khi quen được phụ hoàng, đã từng có một cuộc hôn nhân và đã sinh được một nữ nhi, nhưng chuyện về nữ nhi này cũng rất xôn xao, có người nói nàng đã chết, cũng có người nói nàng đã mất tích. Cuối cùng vẫn không ai biết rốt cuộc nàng ở đâu.

Không ngờ bây giờ nàng lại xuất hiện.

Hắn nghiêng đầu liếc vào Lâm Linh đang dựa vào cái lò sưởi âm tường bên cạnh, đúng lúc đó nàng cũng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hai tầm mắt chạm vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng đỏ bừng, vội vàng rụt cổ cúi đầu.

Nhớ tới hành động ma xui quỷ khiến lúc nãy của mình, trái tim Arthur đột nhiên thoáng co lại. Không hiểu tại sao, tinh thần hắn đột nhiên bừng tỉnh hẳn.

Chuyện tốt đẹp như vậy thật khiến cho người ta có cảm giác lưu luyến.

Khiến cho người ta có cảm giác không bao giờ muốn..... buông tay.

Lâm Linh xê dịch ngược về phía lò sưởi, bây giờ nàng thấy cả người mình nóng ran, thậm chí như con tôm luộc luôn rồi, trêm mặt nóng như thiêu đốt, đầu óc cũng loạn thành một đoàn. Đây chính là nụ hôn đàu của nàng a. Nhưng..... đây hẳn cũng là lần đầu của Arthur đi...... Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại dâng len một tia ngọt ngào nho nhỏ, nói như vậy, mình cũng không có hại a.

"Bệ hạ, người đã được đưa tới." Theo tiếng của thị vệ truyền đến từ ngoài cửa, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo choàng đen bước đến. Không nghi ngờ rằng đây là một người phụ nữ vô cùng mỹ lệ. Mái tóc màu vàng của nàng bay nhẹ nhàng như đám sương, tỏa ra ánh sáng thần bí mà mê người. Vẻ đẹp của nàng rất đặc biệt, không giống bất kỳ ai — bên trong sự xinh đẹp đó biểu lộ một khí chất thành thục, vi diệu tuyệt luân. Nàng đi tới trước mặt Arthur gỡ chiếc mũ áo choàng xuống, để lộ ra một gương mặt có mấy phần giống với Arthur, đôi lôi mi dài nhje rung động, một đôi mắt tím tỏa ra ánh sáng nhẹ, con mắt trái ẩn một tầng sương, ôn nhu mà kiều mị.

Đến lúc nhìn thấy được đôi mắt màu tím kia, Arthur đã hoàn toàn tin thân phận của nàng. Không biết có phải là do cái câu trời sinh cảm ứng của nhân gian không, mà hắn cảm thấy người phụ nữ trước mặt này có cảm giác không hề xa lạ, ngược lại còn có chút thân thiết.

Thiếu phụ không quên hành lễ, nhỏ giọng nói, "Bệ hạ...... Ta đến từ phía tây England, tên là Morgan. Ta...... là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ngài." Vừa nói, nàng nghiêng đầu đi, như cố kiềm chế nước mắt, lại quay đầu thấp giọng nói, "Xin lỗi, ta biết điều này vô cùng thất lễ. Nhưng, ngoại trừ con ta, ta đã không còn thân nhân nào trên đời. Cho nên, khi nhìn thấy được đệ đệ duy nhất của mình, ta nhất thời không kiềm chế được cảm xúc......"

Vẻ mặt Arthur cũng thoáng động, nhẹ nhàng đỡ lấy tay nàng, "Người không cần hành lễ với ta."

"Ta biết thân phận mình...... Dù sao bây giờ ngài cũng là quốc vương England, ta thật sự không nên tới làm phiền ngài. Nên ta vẫn cố gắng kiên nhẫn không tới tìm ngài, chỉ là mỗi ngài đều hỏi thăm tin tức của ngài, luôn cầu nguyện cho ngài được bình an. Đó cũng là những việc mà người tỷ tỷ này có thể làm. Nhưng trước đó không lâu, chồng ta vừa mới qua đời, ta chỉ là một người phụ nữ lại còn có con nhỏ nên thật sự không biết nân làm như thế nào, chỉ có thể...... Chỉ có thể đên nhờ vả ngài......" Giọng nói của thiếu phụ ngẹn ngào rồi ngừng bặt, cúi đầu chảy nước mắt, đột nhiên nhớ gì đó ngẩng đầu lên nói, "Nhưng, nếu ngài không tin ta là tỷ tỷ của ngài, ta cũng, cũng không trách ngài đâu. Ta ———"

"Tỷ tỷ......"Giọng nói vốn lạnh lùng của Arthur đột nhiên trở nên ôn nhu, khom lưng xuống đưa chiếc khăn lụa tới trước mặt nàng, "Dùng nó lau nước mắt đi. Nếu tỷ đã đến đây, ta sẽ chịu trách nhiệm với tỷ, ta sẽ không để cho tỷ chịu bất kỳ ủy khuất nào."

Mắt thiếu phụ ngấn lệ gật đầu, ccầm chiếc khăn lụa lên nhẹ nhàng lau, tàng cái giơ tay nhấc chân chứng tỏ nàng là một người có giáo dưỡng, mặc dù yếu ớt đáng thương nhưng vẫn không kém phần ưu nhã.

Lâm Linh đứng một bên chán chường nghịch ngón tay, mặc dù nàng cũng thấy cao hứng cho Arthur, nhưng trong tình cảnh Arthur tìm lại được người tỷ tỷ của mình này, nàng cứ như là người ngoài vậy. Chả biết tại sao Arthur lại kéo nàng đến đây, khiến nàng giờ đứng chẳng được mà ngồi cũng không xong. Không còn cách nào đành phải đứng làm vật trang trí.

"Bệ hạ...... Vị này là......" Tỷ tỷ đại nhân vừa ngừng khóc đã lập tức chú ý tới cái "vật trang trí" này.

Arthur quay đầu, giọng điệu quen thuộc nói với Lâm Linh:"Đứng đó làm gì, còn không lại đây!"

Lâm Linh khóc than trong lòng vài tiếng, xem ra không thể tiếp tục làm vật trang trí được nữa rồi.

Morgan phu nhân cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới, bên môi nở một nụ cười ôn nhu:"Ta từng nghe nói bên người Arthur có một người, là một cô gái phương Đông cưỡi sư tử, nàng giống như một nữ thần vậy. Chẳng lẽ chính là nàng? Không ngờ lại là một cô gái đáng yêu như vậy."

Arthur gật gật đầu, trên mặt khẽ nở một nụ cười đắc ý, giống như vẻ mặt của một đứa trẻ được nghe người khác khen món đồ chơi của mình, nhưng vẻ mặt này đã được nhanh chóng thay thế bằng một vẻ mặt "không quan tâm".

"Tỷ tỷ, nàng là Lâm Linh. Đúng là có thể khống chế được sư tử, nhưng thật ra không có giống như trong truyền thuyết như vậy, chỉ là - cô gái bình thường thôi."

Lâm Linh cũng vội vàng trả lời một câu:"Xin chào, Morgan phu nhân."

Morgan phu nhân che miệng cười cười:"Tiểu Linh, ta vừa nhìn cô đã thấy thích, hay cô cũng gọi ta là tỷ tỷ đi."

Mặt Lâm Linh khẽ nóng lên. Nếu như nàng cũng gọi tỷ tỷ của Arthur là tỷ tỷ, vậy có phải nàng và Arthur càng gần gũi hơn không? Gần gũi như mình và hắn là người một nhà.

May là cả căn phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ, nên gương mặt hồng như tôm luộc của nàng nhìn cũng không ra.

"Nhưng...." Nàng xoay người đứng thẳng dậy.

"Nhưng cái gì! Cho cô gọi, cô còn không gọi đi."Arthur đứng bên cạnh xen mồm, trên mặt không giấu vẻ khó chịu.

Nàng lặng lẽ trừng mắt nhìn Arthur một cái, người kia, mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi được thái độ, nếu không phải là một màn hồi chiều, nàng căn bản nghĩ tất cả là ảo giác.

Do dự vài giây, rốt cuộc nàng cũng mở miệng nói yếu ớt:"Tỷ tỷ, chào tỷ."

Nói xong, nàng ngẩng đầu, thấy đối phương đang mỉm cười thân thiết với nàng. Morgan phu nhân vốn đã là một tuyệt thế mỹ nhân, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời kia lại càng khiến nàng đẹp không sao tả siết. Nhưng trong chớp mắt Lâm Linh lại cảm thấy có một tia lạnh băng dưới đôi mắt tím đang cười đó.

Nữ tính mách bảo cho nàng một dự cảm, Morgan phu nhân tựa hồ cũng không thích nàng.

Cũng chính lúc đó, đột nhiên trong đầu nàng lại vang lên lời văn tự kia: Avalon là vùng đất tượng trưng cho kiếp sau. Arthur vương bị thương nặng không thể qua khỏi, được người tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của mình dùng một chiếc thuyền nhỏ mai táng ở đây......

Nghĩ đến đây, lòng nàng chợt căng thẳng, từ chỗ sâu nhất trong nội tâm đột nhiên cảm thấy đau đớn, sợ hãi và lạnh lẽo, khiến nàng có cảm giác như vừa rơi vào hầm băng, nhiệt lượng trong người chớp mắt đột nhiên trở thành hư ảo.

Rốt cuộc Arthur như thế nào.... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ nàng cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì đã không cẩn thận xem cuốn sách kia.

Có lẽ, nên trở lại thế giới hiện thực một lần nữa.

Mặc dù đây chỉ là thế giới trò chơi, mặc dù mỗi người nơi đây, từng đồng đội nơi đây, kể kả người nàng yêu, tất cả đều không phải là thật, nhưng trải qua những chuyện đã khiến nàng cảm thấy nó đã không còn đơn giản chỉ là tình yêu, tất cả đều không thể quên.

Vậy là đủ rồi.

Cho nên mặc kệ thế nào, nàng đều phải bảo vệ hắn.

Nàng nhất định có thể làm được, chỉ cần có tình yêu là có thể làm được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-162)