Bị ám sát trong đêm khuya
← Ch.053 | Ch.055 → |
"Xin lỗi, anh không sao chớ?" Lâm Linh có lòng tốt muốn đỡ nam tử kia dậy, không ngờ hắn lập tức nhướng mi, thấp giọng nói, "Cô rửa tay chưa?"
"Hả?" Nàng sửng sốt một chút, cái đó thì có quan hệ gì với rửa tay?
"Đúng rồi, nãy giờ cô còn đang ôm con mèo, nên nhất định chưa có rửa tay, ta không cho phép bất cứ gì không sạch sẽ đụng tới ta."
"Hả?" Nàng nghe có tiếng gì đó bổ lên đầu mình, nàng, nàng cư nhiên cũng bị phân biệt ...... Hơn nữa, còn bị phân đến loại ở dơ không sạch sẽ. Hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, cái mỹ nam này căn bản là bị bệnh sạch đến cuồng a...... Trong phút chốc nàng thấy buồn bực, ôm lấy Arthur vô tâm nói một câu, "Vậy tôi không quấy rầy nữa."
Vừa mới ra tới cửa thì lại bị tiếng nói của hắn giật ngược lại, "Chờ một chút."
Nàng quay đầu, chợt thấy nam tử kia quăng áo choàng trên người mình xuống ném ra cửa, "Phiền cô thuận tay ném cái áo này đi giúp ta luôn, thứ đã bị các cô làm dơ, ta không cần."
Lâm Linh hít thật sâu một hơi, ngồi xổm xuống cầm chiếc áo choàng trên mặt đất lau lau, lấy chân giẫm hai cái, sau đó nở một nụ cười tươi hết cỡ, chuẩn xác ném về phía nam tử —-
Vô tư bao lại đầu của hắn.
Lúc Lâm Linh trở lại căn phòng của mình thì nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ phía xa hành lang.
"Hóa ra làm chuyện xấu lại thấy thích như vậy, " Lâm Linh đặt mông ngồi trên giường, bên môi nở một nụ cười đắc ý, "Lần đầu tiên thấy người bị khiết phích nặng đến vậy, đáng tiếc lại là một soái ca."
"Khiết phích?" Tiểu Hắc Miêu nghiêng nghiêng đầu.
"Chính là ưa sạch tới mức cảnh giới thành bệnh luôn a." Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, trò chơi a trò chơi, không có được một ai có tính cách bình thường dễ nhìn một chút à?
"Nhưng cô không cảm thấy kỳ quái sao?" Tiểu Hắc Miêu cũng nhảy lên trên giường, "Nếu hắn đã bị ưa sạch đến thế sao lại còn mời cô vào?"
Lâm Linh nâng cằm suy nghĩ một chút, "Có thể là do hắn nhất thời tò mò đi?"
Arthur như suy nghĩ điều gì vuốt vuốt mấy chòm râu của mình, "Dù sao cũng không nên tiếp xúc nhiều với hắn, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Nhìn con mèo đen nhỏ làm chuyện không bình thường này khiến Lâm Linh có chút buồn cười. Arthur như thế thật sự rất đáng yêu a......
Nhưng cũng chỉ có hiện giờ nàng mới dám ở chung với hắn......
Một khi hắn khôi phục thân thể, một khi hắn trở thành quốc vương England, khoảng cách của hắn và nàng lúc đó, có phải sẽ ngày càng xa xôi?
Gần nửa đêm, Lâm Linh đang nửa mê nửa tỉnh nghe được mấy âm thanh nhỏ, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, bất ngờ thấy một bóng người đen tuyền từ khi nào đã đứng trước giường!
Không đợi nàng kịp kêu lên, hắn đã dùng thanh kiếm trong tay mình đâm bổ xuống!
Nàng cũng bị dọa không nhỏ, đây là cảnh hay xuất hiện trên TV ấy hả? Sao lại có ở chỗ này chứ? Bị tấn công bất thình lình khiến cho nàng mất khả năng tự trả lời, trơ mắt nhìn ánh ngân quang đang bổ về phía mình......
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, một đạo hắc ảnh chui từ đâu bay tới, nhắm ngay cổ tay tên kia cắn mạnh một cái!"A!" Người nọ hô nhỏ một tiếng, thanh kiếm trong tay hắn "keng" một tiếng rơi xuống đất.
"Lâm Linh, giết hắn!" Mèo đen chỉ kịp nói mấy từ này đã bị tên kia xách cổ lên.
"Arthur!" Nàng cực kỳ hoảng sợ, bối rối đặt tay qua cung tên bên cạnh, trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, làm sao bây giờ, giết tên này sao? Giết hắn? Nhưng người này đâu phải là bia gỗ ngắm trong luyện tập chứ, đây là người mà, cho dù có ở trong trò chơi thì cũng giống người a......
Từ đó tới giờ chưa từng gặp phải tình huống này. Nên làm cái gì bây giờ?
"Dù sao chủ nhân cũng dặn mèo gì cũng phải giết hết, để tránh gây ra phiền phức, " Tên kia cười lạnh một tiếng, bóp chặt cổ mèo đen.
Dưới ánh trăng ảm đạm, Tiểu Hắc Miêu nhắm chặt hai mắt lại, bốn chân không ngừng giãy giụa.
Nàng ngưng hô hấp, nếu cứ thế thì Arthur sẽ chết mất!
Nàng đã hứa với Mặc Lâm sẽ đem Arthur an toàn nguyên vẹn tới Camelot, nàng không thể để cho trò chơi này cứ như vậy mà thất bại, nàng sẽ không để cho Arthur cứ như vậy mà biến mất ——
"Phập -" Tên nam nhân kia vẻ mặt sợ hãi cúi đầu nhìn mũi tên cắm trên ngực mình, và đôi tay cầm mũi tên ấy đang run rẩy, há miệng thở dốc, bùm một tiếng té xuống.
Lâm Linh bất chấp giật lại con mèo đen đang bất động từ trong tay hắn, nước mắt nước mũi lã chã rơi xuống mặt nó, "Arthur, cậu không sao chứ? Arthur, cậu đừng có việc gì, cậu đừng làm tôi sợ!"
Tiểu Hắc Miêu nhướng mi, thở đều trở lại, "Ta xém chút nữa bị đồ ngốc cô hại chết."
"A, Arthur cậu không chết, không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!" Nàng nói năng lộn xộn, kích động ôm nó vào lòng, đứt quãng nói, "Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết! Arthur, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi vừa giết người!"
Arthur bị nàng ôm đến không thở nổi, đang muốn kháng nghị, đột nhiên chuyển mắt đến cỗ thi thể đang nằm bất động trên mặt đất, trong lòng hơi động, cô ngốc này lần đầu tiên cầm vũ khí giết người, hơn nữa, còn là vì hắn...... Chỉ là vì hắn...... Một cảm giác mềm mại dâng lên trong lòng hắn...... Thôi thì cứ để cho cô ngốc này phát tiết một chút đi.
Có lẽ — thật sự sẽ bị nghẹt thở, nhưng cũng không quan trọng......
"A, tên này làm sao......" Nàng đột nhiên buông lỏng tay ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào thi thể trước mắt, Arthur cũng nhân cơ hội này hớp mấy hớp khí, quay đầu theo hướng nàng chỉ, chợt thấy cỗ thi thể chậm rãi biến thành những tia sáng lấp lánh bay quanh một con số!
"A, chẳng lẽ là giống với lần chiến đấu với Tinh Linh tà ác lúc trước......" Nàng thì thào lẩm bẩm, nói như vậy, kinh nghiệm của nàng tăng lên rồi?
Quả nhiên — là đang trong trò chơi a.
"Chuyện gì thế?" Arthur đương nhiên không biết rõ trò chơi là gì.
"Tôi cũng không biết...... Sau này hỏi Mặc Lâm đi." Lâm Linh rũ mi trốn tránh, trong lòng hơi gợn sóng, nếu như Arthur biết hắn chỉ là một nhân vật được sắp đặt trong trò chơi, vậy thì sẽ......
"Mặc kệ đi, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đã." Arthur nhảy lên mặt đất, "Tên nam nhân này mới nãy còn muốn giết cả ta, chắc là do công tước Joseph phái tới."
"Công tước Joseph?"
"Nếu như ta không đoán sai, nhất định là hắn biết được hầu tước Gawain không thể giữ chúng ta lại được nên mới phái người tới ám sát, nhưng kẻ như hắn nhất định sẽ không phái tới một tên. Mấy tên lợi hại hơn khác rất nhanh sẽ xuất hiện." Arthur nhìn nàng một cái, "Ta không nghĩ cô đối phó được với bọn chúng."
Sau lưng Lâm Linh bốc lên một cỗ hàn khí, "Chúng ta đi mau thôi."
Điểm này nàng tán thành với Arthur, nàng cũng cảm giác thấy mình không thể đối phó được, cho nên nói, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Nàng vội vã thu thập chút đồ, ôm Arthur len lén ra khỏi quán trọ, thừa dịp đêm tối giục ngựa chạy như điên, thầm nghĩ nhanh rời khỏi nơi này.
Nói không sợ là không đúng, mặc dù trước kia cũng từng gặp nguy hiểm, nhưng lúc đó còn có Mặc Lâm, có Khải, có Lancelot, có mọi người bên cạnh...... Giờ chỉ còn nàng và Arthur bị biến thành một con mèo nhỏ, chẳng có ai có thể trợ giúp nàng, hết thảy đều phải dựa vào chính nàng! Nàng chẳng những phải bảo vệ tốt chính mình, còn phải bảo vệ tốt cho Arthur!
Hơn nữa nàng chỉ gặp tình huống nguy hiểm mới có một lần, chưa từng trải qua cảm giác tính mạng nguy hiểm đang bị truy đuổi......
Trong phút chốc thật sự muốn trở về lại thế giới thực......
← Ch. 053 | Ch. 055 → |