Búp bê, hay là ác nữ?
← Ch.001 | Ch.003 → |
Buổi tối khi về đến nhà, Lâm Linh vẫn mãi suy nghĩ về chuyện ban sáng, có thật là nàng nghe nhầm không, cùng lắm chỉ giống như một nam sinh thần tiên bình thường, sao có thể làm ra chuyện nhàm chán như vậy chứ?
"Lâm Linh, nãy giờ mẹ hỏi con, việc học ở trường mới sao rồi?" Lão mụ vỗ nhẹ một chút bả vai của nàng, nàng mới giật mình hồi phục lại tinh thần.
"Ân, vẫn tốt." Nàng gật gật đầu, quết mạnh một khối tương cà lớn.
"Vạn Hiệp Học viện là một trong những trường gia giáo bậc nhất, con nắm chặt việc học tập, đuổi theo tiến độ các học sinh khác, tương lai cũng có thể thi đậu được trường đại học tốt, thi đậu thật lớn mới có thể học......"
"Lão mụ, ba ba công tác rồi sao? Lần này cần đi mấy ngày?" Không biết tại sao, mỗi lần nghe lão mụ lải nhải, nàng cảm giác như đầu biến thành hai cái đại, kịp thời nói sang chuyện khác là một trong những kỹ năng cần thiết lúc này của nàng.
"Ba ba con chờ nói xong chuyện làm ăn lần này sẽ trở lại, " Lâm mụ vừa nói, một bên hướng bát của nàng thả một ít cà rốt, "Ăn nhiều chút cà rốt."
Lâm Linh nhíu nhíu mày, dùng chiếc đũa đánh đánh mấy miếng cà rốt một cách chán ghét, "Lão ba suốt ngày ở bên ngoài chạy nghiệp vụ, cũng thật sự bận quá."
"Ba ba của con cũng là vì cái nhà này, nếu không, thì sao có thể trả được tiền học phí cao ngất ngưởng của học viện, tuy nhiên chuyện đó con không cần quản, chỉ cần để ý đến việc học tập tốt là được rồi, biết không?"
"Ân......" Nàng lên tiếng, lùa cho vội hết chén cơm, "Mụ mụ, con ăn xong rồi."
Lâm mụ cười cười, "Được, rửa tay đi làm bài tập đi."
Nàng vừa định cầm chén bưng đến phòng bếp, đột nhiên mụ mụ giành lấy, "Không phải vừa nói, ngươi chỉ cần để ý học tập cho tốt là được rồi, đi làm bài tập đi. Được rồi, chủ nhật này, ta còn mời được cho con thầy dạy Anh văn chuyên môn, đều là giáo viên có tiếng của trung học......"
Nghe mấy lời này, Lâm Linh đột nhiên cảm giác được tâm tình gì cũng mất hết. Nàng trực tiếp đi vào gian phòng của mình, nằm ngửa mặt trên giường, than khóc một tiếng, cuộc sống thật sự là nhàm chán a!
Học tập, bài tập, cuộc thi mãi không dứt...... Cuộc sống của chính mình thật sự sẽ trải qua như vậy sao? Học tập học tập lại học tập, tương lai thì thi đậu một cái đại học lớn, tìm một công việc tốt, rồi tìm một nam nhân tốt mà kết hôn, sinh một cái hài tử, tiếp theo rồi sẽ giống như lão mụ, cả ngày đốc xúc hài tử học tập học tập lại học tập......
Mặc dù thật sự rất nhàm chán, nhưng là, đây không phải chính là cuộc sống sao? Dù gì nàng cũng sẽ không tin rằng sẽ phát sinh cái kỳ tích gì trên người của một cô gái tầm thường như nàng, lão Thiên chỉ cần làm cho nàng không xui xẻo nữa, nàng tựu cám ơn trời đất —
Lão Thiên như hoàn toàn không nghe được lời cầu khẩn của cô gái xui xẻo này, ngày thứ hai mặc dù không trình diễn bi kịch đi trễ nữa, nhưng nàng vừa ra cửa lên xe, trời đột nhiên lại mưa.
Trên xe buýt vẫn chật chội trước sau như một, trong xe tràn một cỗ mùi điểm tâm. Nàng vững vàng cầm lấy tay vịn, để ngừa bị người khác chen chúc đến ngã trái ngã phải. Đang lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy có người ở phía sau dính sát thân thể vào nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là xê dịch lên phía trước, không nghĩ tới người kia cũng xê dịch theo nàng. Nàng buồn bực quay đầu lại, thì thấy một vị đại thúc bộ dạng biến thái.
Này, này xem như là xe bus làm phiền đi......
Nàng mặc dù rất ảo não, nhưng lại không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là liều mạng lách qua bên kia xe, ngẩng đầu nhìn cái tên đại thúc biến thái kia, hắn lại vừa dính lên một cô gái khác. Nhưng cô gái kia không chịu bị khi dễ, hung hăng giơ tay lên đụng khuỷu tay hắn một chút, hắn cười ngượng ngùng lui ra phía sau vài bước.
Lâm Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi, tại sao mình không có một chút dũng khí phản khán nào hết vậy nhỉ?
Kỳ thật nàng cảm thấy chán ghét bản thân mình còn hơn là chán ghét tên đại thúc biến thái kia.
Xuống xe, nàng phóng tốc độ nhanh nhất về phía trường học, vừa qua được cổng, vô ý liếc mắt tới ngực mình, tâm lý nhất thời phát lạnh, cảm giác như thấy có một đàn quạ đen cạp cạp bay qua đỉnh đầu nàng......
Xong đời, huy hiệu trường, không gặp huy hiệu trường!
=== ====== ====== ====== =======
"Lâm Linh!" Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Quách Đình, "Sao không đi vào?"
Thần sắc trên mặt Lâm Linh lộ ra vẻ vặn vẹo, "Quách Đình, tớ, tớ......" Nàng chỉ chỉ lồng ngực của mình.
"A, nguyên lai là quên mang theo huy hiệu trường, không sao!" Quách Đình chỉ chỉ lồng ngực của mình, " Tớ cũng không có mang."
"Làm sao bây giờ đây?" Lâm Linh bất đắc dĩ hỏi.
"Không sao, xem tớ! Một lát đi lên nhớ kỹ đỡ lấy tớ là được rồi." Quách Đình hướng nàng trừng mắt, tiến lên phía trước, ngay lúc sắp đi tới trước mặt cán bộ thì nàng đột nhiên khom lưng bưng kín lồng ngực của mình, ôi chao ôi chao hừ lên. Mọi người bị nàng làm cho hoảng sợ, đều hỏi nàng làm sao vậy.
"Tớ, tớ tức ngực quá......" Nàng một bên che ngực mình, một bên đi lên phía trước, "Tớ muốn nhanh nhanh đến phòng y tế......" Lâm Linh cũng đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng chạy lên dìu đỡ nàng, "Tớ đi với cậu!"
"Nhanh đi nhanh đi!" giáo viên thường trực bảo các nàng đi nhanh, lực chú ý lúc này của mọi người căn bản là không có để ý ở đây có dán huy hiệu trường hay không.
"Ân......" Quách Đình cúi đầu hướng về phía Lâm Linh làm một cái mặt quỷ, rất nhanh làm một cái thủ thế okay.
Hai người đi tới sau dãy học, lúc này mới ngừng lại.
Quách Đình không nhịn được nở nụ cười, "Cậu xem, tớ nói không có việc gì mà."
Trong lòng Lâm Linh có chút bội phục nhìn nàng, biện pháp của nàng thật sự dùng rất được, đáng tiếc mình không được nhanh trí như vậy, từ nhỏ đến lớn, không phải toàn bị mọi người gọi là con mọt sách sao......
"Cám ơn cậu, " Lâm Linh đẩy đẩy kính mắt, "Hôm nay nhờ có cậu."
"Không quan hệ, chúng ta giúp đỡ cho nhau mà!" Quách đình vỗ vỗ vai nàng, "Chúng ta là bằng hữu, có phải không?"
Bằng hữu...... Tim Lâm Linh dâng lên một tia ấm áp, cái xưng hô này, với nàng mà nói, tựa hồ có chút xa lạ ...... Tuy nhiên, nàng biết nàng không không chán ghét cái xưng hô này.
"Ngươi đang nghĩ ta nói bậy à!" Cách vách phòng thí nghiệm đột nhiên truyền ra một cái thanh âm sắc nhọn, nương theo đó thoảng có tiếng khóc một cô gái. Nghe được thanh âm này, Quách Đình đang tươi cười đột nhiên tắt ngúm, "Nhất định là cái cô Trần Di kia, lại bày trò khi dễ người khác rồi."
"Trần Di?" Lâm Linh với tên này rất xa
"Ân, là ban phó ban cao nhị giáp, cùng ban với Tam công tử, nghe nói ba mẹ nàng ta cực kỳ có quyền thế, cho nên luôn ỷ vào quyền thế trong nhà khi dễ học muội với mấy ngừoi mà nàng ta thấy không quen mắt. Hiệu danh nagf ta là ác nữ đấy." Quách đình vừa nói, một bên đi đến hướng phòng thí nghiệm.
"Vậy cậu vẫn qua đấy làm gì?" Lâm Linh vội vàng kéo nàng, "Không nên đi xen vào."
"Không được, ta không quen nhìn cái bộ dạng đó của nàng ta." Quách Đình gạt tay nàng, đẩy cửa phòng thí nghiệm.
Bên cạnh bàn phòng thí nghiệm, mấy cô nàng nữ sinh đứng kiêu ngạo, cầm đầu là nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, vóc người thon thả, một đầu tóc quăn tự nhiên làm tăng thêm vài phần đáng yêu cho, quả thực tựa như một con búp bê tinh sảo. Nhưng là, chính cái búp bê này, mang theo vẻ mặt tươi cười tàn khốc, đang chuẩn bị đem thuốc thử đổ lên trên mặt một cô gái.
"Xin cậu, đừng......" Cô gái vẻ mặt đáng thương cầu khẩn.
Búp bê tựa hồ cũng không ngoài ý muốn chứng kiến Quách Đình xuất hiện, đem vật cầm trong tay quơ quơ, "Như thế nào lại là ngươi, Quách nữ hiệp?"
"Trần Di, ngươi đừng quá đáng, nếu như không nói ngươi được, ta đây đi nói cho thầy cô." Quách Đình cả giận nói.
Nguyên lai đây là Trần Di, Lâm Linh cảm giác được có chút kinh ngạc, vô luận như thế nào cô gái đáng yêu như vậy lại cùng ác nữ đứng chung.
"Nói cho thầy cô sao? Rất sợ đó nha......" Trần Di nghiêng tay, giọt nước trong bình tí tách chảy lên mặt cô gái kia, đem nàng kinh hách khóc lớn lên.
"Khóc cái gì? Chỉ là nước uống thôi, " Trần Di đứng dậy cười tràng dài, ra phía cửa, lức sắp ra khỏi, nàng ta đứng lại cừoi nói với Quách Đình, "Nói cho thầy cô ta như thế nào, tình bạn bè nên trợ giúp đồng học rửa mặt sao?"
"Người kia......" Nhìn bọn Trần Di nghênh ngang rời đi, Quách Đình không khỏi trầm thấp oán giận một câu.
"Quách Đình......" Lâm Linh muốn nói cái gì, nhưng không nói ta được khỏi miệng.
"Cái gì?"
"Không có gì rồi, đi học đi thôi." Lâm Linh cười cười, cũng ra phòng thí nghiệm.
"Ân, đi, đi học, được rồi, hết giờ học cùng đi dạo chơi đi, ta vừa biết được một nhà rất đặc biệt bí ẩn a!" Quách đình rất nhanh đem chuyện này vứt tới chín tầng mây, thân thiết chạy đi lên, lôi kéo nàng hướng phòng học đi tới.
"Được......" Lâm Linh lên tiếng, không biết tại sao, có chút hâm mộ tính cách của Quách Đình, nếu như là chính mình, tuyệt đối sẽ không đi quản cái việc này đâu, không nghĩ quản, cũng không có can đảm quản.
Vừa tan học, Quách Đình vội vàng mang nàng đi đến ngôi nhà đặc biệt đó, khăng khăng cam đoan nàng nhất định sẽ thích. Nhìn thời gian tan học còn sớm, Lâm Linh do dự một chút, thôi đừng chống cự lòng hiếu kỳ của mình cùng đi theo nàng tới nơi đó một chuyến vậy.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |