← Ch.40 | Ch.42 → |
Vẻ mặt Giang Thánh Trác và Thi Thần không tình nguyện xuất hiện trước mặt Diệp Tử Nam.
Diệp tử Nam mặc áo ngủ ra mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ, cái gì cũng không nói xoay người đi vào trong nhà.
Ba người ngồi trên ghế sofa, di3nd4nl3quyyd0n Diệp Tử Nam đang xem tin tức, mặt không chút thay đổi.
Mà Giang Thánh Trác và Thi Thần nhìn thấy khuôn mặt trên màn hình kia, cùng nhíu mày.
Một miếng đất khiến cho Thẩm Ngôn Lỗi trở thành đối tượng cho các tờ báolớn tranh nhau phỏng vấn, mà tin tức hủy bỏ hôn ước với nhà họ Thi đúnglà càng trợ giúp thêm.
Thi Thần đoạt lấy điều khiển từ xa, "Không có cái khác xem sao?"
Diệp Tử Nam chậm rãi hơi chớp chớp hai mắt khô khốc, vẻ mặt trong veo màlạnh lùng, khóe môi dương lên, một đường cong cực mỏng, giọng điệu thoải mái, "Cậu tức giận như vậy làm gì, tớ liền muốn nhìn xem hắn có thểcười đến khi nào. Mảnh đất kia, là tớ đồng ý nhường, hắn cũng phải làmcho tốt."
Trong mắt Giang Thánh Trác chợt lóe lên tia sáng, "Có ý gì? Cậu có cách sao? Chủ yếu vẫn là tiền bạc, bọn tớ chuẩn bị đầy đủcho cậu?"
Diệp Tử Nam không nói tiếp, giữa hai hàng lông mày nhăn nhè nhẹ, có gì ẩn giấu sâu trong đó chậm rãi di động, ánh mắt ý vị sâuxa lại khó có thể đoán ra, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ, "Tất cả chờ saulễ tang rồi hãy nói."
Giang Thánh Trác và Thi Thần liếc nhau, hai người đều có vẻ đăm chiêu.
Lễ tang Tần Tuyết Tùng tổ chức trang trọng mà nghiêm túc, Túc Kỳ đứng bên người Diệp Tử Nam, đáp lễ với người tới viếng.
Cô đứng phía sau bên phải Diệp Tử Nam, thỉnh thoảng lén lút quan sát anh, cả người anh mặc quần áo đen, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, giốngnhư khối băng ngàn năm, khiến cho người ta khó có thể đến gần, từ đầuđến cuối, cũng không nói với cô một câu nào.
Cô không biết Giang Thánh Trác có nói lại lời của mình hay không.
Mỗi ngày cô đều chý ý tin tức, chuyện Hoa Vinh xôn xao huyên náo, cô không biết rốt cuộc anh dự định giải quyết thế nào.
Nếu thật sự không có biện pháp, có phải anh thật sự sẽ bị phá sản, sau đó hai bàn tay trắng không?
Cô không dám nghĩ tiếp, nếu anh mà như vậy, cô biết sự nghiệp đối vớingười đàn ông mà nói có bao nhiêu quan trọng, đả kích như thế đối với ai cũng khó mà chấp nhận, cho dù kiên cường như anh.
Nghe nói, cổ phiếu Hoa Vinh rớt xuống thảm hại.
Nghe nói, tổng giám đốc Hoa Vinh Diệp Tử Nam tự mình đi nước Mỹ.
Nghe nói, tổng giám đốc Hoa Vinh Diệp Tử Nam từ sau khi đi Mỹ trở về đã họp mấy ngày liên tục.
Bên ngoài phán đoán, Diệp Tử Nam và tập đoàn S&L thảo luận cũng khôngthoải mái, mà cán bộ Hoa Vinh lại cực kỳ kín miệng, hoàn toàn thăm dòkhông được gì cả.
....
Mỗi ngày Túc Kỳ đều để ý những tintức này, về sau nhịn không được gọi điện thoại cho Diệp Tử Nam, luôn gọi không được, gọi được cũng là Tô Dương nghe máy, câu trả lời của cô ấyluôn là, tổng giám đốc Diệp đang họp.
Dù cô để lại lời nhắn, Diệp Tử Nam cũng chưa bao giờ gọi lại cho cô.
Ngay từ đầu, dd, l, q, d cô còn có thể từ chỗ Giang Thánh Trác nghe được chúttin tức, về sau ngay cả Giang Thánh Trác cũng không liên lạc được nữa.
Trong phòng hội nghị nhỏ đầy người ngồi, Diệp Tử Nam ngồi ở góc không chớp mắt chi phối chỉnh đốn bàn cờ.
"Tổng giám đốc Diệp, lập tức thu dọn bàn."
Diệp Tử Nam nhìn con số trên màn hình, không nhúc nhích tẹo nào, "Tiếp tục."
Qua hai phút, Giang Thánh Trác cũng kiềm chế không được, "Tử Nam, thời gian tới rồi."
Diệp Tử Nam nhìn đồng hồ, "Thời gian còn sớm."
Thẩm Ngôn Lỗi ngồi trước bàn, vẻ mặt khẩn trương.
"Tổng giám đốc Thẩm, còn mua tiếp không."
Hai mắt Thẩm Ngôn Lỗi đỏ bừng, "Mua!"
Diệp Tử Nam nhìn rất nhàn nhã bưng chén uống một hớp, đây là một ván cờ, anh cá là Thẩm Ngôn Lỗi chỉ vì cái lợi trước mắt.
"Tổng giám đốc Diệp, Thẩm thị đã không chịu được nữa rồi."
Một phòng yên tĩnh, Diệp Tử Nam nhìn chằm chằm kim đồng hồ càng lúc càng gần con số kia, bỗng nhiên lên tiếng, "Thu!"
Mọi người nghe xong mệnh lệnh, lập tức bắt đầu hành động, bắt đầu được một lúc, trong phòng làm việc vang lên một chuỗi reo hò.
Vẻ mặt Giang Thánh Trác phấn khởi, "Chiêu cố tìm đường sống trong chỗ chết này của cậu thật sự là quá đẹp!"
Thi Thần nhìn Diệp Tử Nam, "Cậu được đấy, không nghĩ tới cậu còn chừa lại một một thủ đoạn như vậy."
Diệp Tử Nam xoa xoa đầu lông mày, giọng mệt mỏi, tất cả tinh thần khí chấtvừa rồi đều biến mất, "Hệ thống tài chính của Thẩm thị vốn không thànhthục, Thẩm Ngôn Lỗi vừa vội vàng ra tay mua mảnh đất kia, vừa không biết tự lượng sức mình liên tục thu mua cổ phần công ty Hoa Vinh, vậy thì để cho cổ phần công ty Hoa Vinh rơi xuống điểm thấp nhất kéo hắn suy sụp, chờ hắn vượt qua, sẽ nâng giá cả lên cao, didanl3quyyd0n tự nhiên HoaVinh liền sống lại, sống lại, mảnh đất kia cũng thu hồi lại được. Thủđoạn này mới bắt đầu chỉ là vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, không nghĩ tới thật sự phải dùng đến."
Anh chưa bao giờ nghĩ tớichủ động tấn công Thẩm Ngôn Lỗi, nhưng anh biết không thể không có tâmphòng bị người. Anh không có ý tổn thương hổ, hổ lại hại lòng người.
Giang Thánh Trác kéo anh thoát khỏi trầm tư, "Cậu đi nước Mỹ nói gì với tổng giám đốc S&L?"
Diệp Tử Nam nghiêng đầu, cười như không cười, "Cái gì cũng không nói, ăn hai bữa cơm, hợp tấu hai bản nhạc, dạy hắn nói hai câu tiếng Trung Quốc."
"Liền đơn giản như vậy?"
"Liền đơn giản như vậy."
Anh còn nhớ rõ Smith tự mình đưa anh đến sân bay, dùng tiếng Trung nửa sống nửa chín nói với anh, "Diệp, cậu nhất định sẽ thành công, tôi ủng hộcậu."
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (nguyên văn). Còn chưa tới ba mươi năm, đã thay đổi bầu trời.
Thẩm thị bị Hoa Vinh thu mua, cổ phiếu tăng như gió bão.
Túc Kỳ không biết quá trình thế nào, nhưng kết quả này khiến cho cô có cảm giác rất vui mừng thanh thản.
Thẩm Ngôn Lỗi cùng cô đã không còn quan hệ, vận mệnh sau này của Thẩm thị ra sao, cô cũng không quan tâm nữa.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, di3n d4n l3 quy d0n cuối cùng cô cũng hiểurõ, quá khứ qua đi, có thể không lục lại thì đừng lục lại, lục lại trobụi sẽ làm mờ đôi mắt.
Quá khứ chính là quá khứ, toàn bộ quá khứ thì nên đoạn tuyệt sạch sẽ gọn gàng, nếu không hại người hại cả mình.
Trong thời gian này, cuộc sống giống như trở lại yên tĩnh rồi.
Túc Kỳ nghĩ, như vậy cũng được.
Khi sự việc xảy ra, Túc Kỳ đang cùng một nhóm cô giáo ăn cơm trưa ở nhà ăn trường học.
Trong ti vi đang truyền hình trực tiếp tin tức Hoa Vinh tuyên bố.
Diệp Tử Nam đứng sau đài phát biểu trang trí đầy hoa tươi, ung dung mạnh mẽ, rất có khí chất vương giả.
Đối mặt với phóng viên nhắc tới khó khăn trong khoảng thời gian trước, cũng trả lời trôi chảy.
Túc Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt trên màn hình phía trước, không biết làmsao bỗng nhiên thì thào nói nhỏ, "Hình như anh gầy đi rất nhiều...."
Về sau Túc Kỳ nói thật toàn bộ với Trần Tư Giai, Trần Tư Giai muốn mắng cô cũng không mắng được.
Cô nghe được Túc Kỳ nói nhỏ, nên cũng thở dài, "Thật không biết mấy năm nay tâm của cậu sử dụng nơi nào."
Túc Kỳ nghe xong những lời này đột nhiên trở nên hết hồn, qua rất lâu mới tốt trở lại.
"Cậu vừa nói cái gì? Sao nghe quen tai như vậy." Túc Kỳ hoảng hốt cảm thấy đã từng nghe đâu đó.
Gần như là lập tức phản ứng kịp, thì ra giọng điệu rất giống anh, giống Diệp Tử Nam.
Dường như Diệp Tử Nam cũng từng nói những lời này, lúc ấy anh cũng thở dài, sau đó nói những lời này, mang theo bất đắc dĩ và buồn bã nhàn nhạt.
Cô thừa nhận, cô nhớ Diệp Tử Nam.
Nhưng mà cô thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp anh, lôi không được cái bản mặt này.
Mỗi lần dũng khí nổi lên, nhưng một giây sau nghĩ tới những hành động màbản thân đã làm, chút dũng khí ít đến đáng thương đó biến mất không bóng dáng.
Cô cố gắng xem nhẹ nỗi nhớ trong lòng.
Nhưng mà, có đôi khi, ta càng che giấu cảm giác của mình với một người, ta lại rơi vào càng sâu.
Túc Kỳ cúi đầu, chợt nghe một trận hô nhỏ, cô theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên màn hình người kia sắc mặt tái nhợt té trên mặt đất, xung quanh rất nhiều người vây lại.
Cô gần như là lập tức đứng dậy, không chút suy nghĩ bỏ chạy ra ngoài.
Cô cái gì cũng không nghĩ được, chỉ muốn lập tức nhìn thấy anh, muốn biết anh vì sao lại té xỉu, có nghiêm trọng không.
Nào những thể diện, nào những thứ bên trong, tất cả đều ném hết ra sau ót.
Các cô giáo khác thấy cô bỗng nhiên chạy đi, rất lấy làm lạ, hỏi Trần Tư Giai, "Cô giáo Túc bị làm sao vậy?"
Trần Tư Giai nhìn bóng lưng kích động kia, thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng bângquơ, "À.... , cô ấy à, cô ấy chợt nhớ tới cơ thể ông xã mình không khỏe, có lẽ là đi bệnh viện thăm ốm."
Mọi người kỳ lạ, chuyện này, là có thể chợt nhớ tới hay sao?
Trần Tư Giai coi như không có ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, khóe miệng cong lên, tâm tình cực kỳ vui vẻ tiếp tục ăn cơm.
Túc đà điểu, rốt cuộc cậu cũng chịu chủ động một lần rồi!
Lúc này, trên đường đang kẹt xe. Túc Kỳ đến bệnh viện, mẹ Diệp đang từ trong phòng bệnh đi ra.
Sau đó Túc Kỳ nhìn thoáng qua, Diệp Tử Nam nhắm hai mắt rất chặt, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, "Mẹ, anh ấy bị sao vậy?"
Mẹ Diệp kéo cô ngồi xuống hành lang, thở dài thật sâu, "Xuất huyết dạ dày, may mà đưa tới kịp."
Trái tim Túc Kỳ đau đau.
"Con cũng biết, trong khoảng thời gian này nó vì chuyện làm ăn mà ăn khôngngon ngủ không yên, lời mẹ nói nó cũng không nghe, trước kia nó vẫn cònnghe lời con, bây giờ...."
Túc Kỳ chợt ngẩng đầu lên nhìn mẹ Diệp, "Mẹ, lúc mới bắt đầu, mẹ cũng không đồng ý hả?"
Mẹ Diệp sửng sốt, "Con nói cái gì?"
Túc Kỳ lặp lại một lần nữa, "Trước kia, lúc con và Diệp Tử Nam muốn kết hôn, vừa mới bắt đầu mẹ không đồng ý hả?"
Mặc dù mẹ Diệp không hiểu vì sao Túc Kỳ bỗng nhiên nhắc tới vấn đề này, nhưng trả lời rất thành thật, "Gia đình như chúng ta, còn yêu cầu cái gì nữa, chẳng qua là hi vọng bọn nhỏ có thể sống tốt. Mẹ và ba con cũngkhông có yêu cầu gì với con dâu, con của mình để tâm là được. Nhưng mà, chúng ta đều nhìn ra, con không để tâm tới Diệp Tử Nam."
"Vậy vì sao mẹ không phản đối?"
Mẹ Diệp nắm tay cô, vừa nhớ lại vừa nói, "Ngược lại mẹ rất muốn phản đối, bọn mẹ đều nhìn ra được sự việc, huống chi là nó? Nhưng mà con đoán đứacon ngốc nghếch của mẹ nói gì không?"
"Nó nói, con không để tâmtới nó, nó để tâm tới con là được. Hai người ở cùng một chỗ, dù sao vẫncó một người phải thiệt thòi. Nó là đàn ông, chịu thiệt chút ít thì sợcái gì. Ba con cũng khuyên mẹ, con cháu có phúc của con cháu, nói con là đứa trẻ thông minh, một ngày nào đó sẽ hiểu được, mẹ liền chờ và chờ, chờ ngày con hiểu rõ."
Mẹ Diệp đối xử rất tốt với cô, nhưng màđây là lần đầu tiên mở lòng thẳng thắn vui vẻ trò chuyện với cô, côbiết, lúc này bà không xem là con dâu mình, mà là người phụ nữ.
"May mà, cuối cùng mẹ cũng đợi được ngày này, mẹ nhìn ra được, bây giờ trong lòng con có đứa con ngốc nghếch kia của mẹ. Thế này là mẹ yên tâm rồi."
Túc Kỳ lắc đầu, "Mẹ, con làm sai rất nhiều chuyện, anh ấy, nhất định sẽ không tha thứ cho con."
Mẹ Diệp vỗ vỗ tay cô, "Hai người ở cùng một chỗ dù sao cũng có mâu thuẫnnhư vậy, chỉ cần trái tim cùng một chỗ, cái gì cũng không chia rẽ được. Đứa nhỏ Tử Nam này, ăn mềm không ăn cứng, con đối xử mềm mỏng với nó một chút, là nó không có biện pháp với con rồi."
"Anh ấy vốn không để ý đến con." Túc Kỳ có chút tủi thân.
"Con đó, chính là da mặt quá mỏng, con nên có da mặt dày khi nói chuyện vớinó, con hỏi mười câu cuối cùng nó cũng phải trả lời một câu, tuần tựtiến hành, mẹ xem nó kéo dài được bao lâu!"
Lúc Diệp Tử Nam tỉnhlại liền nhìn thấy Túc Kỳ mở to đôi mắt nhìn anh chăm chú, nhìn thấy anh đã tỉnh lại, vẻ mặt phấn khởi, "Anh đã tỉnh? Đói bụng không? Bác sĩ nói anh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, em chuẩn bị rất nhiều cháo, anh muốn ăn không?"
Diệp Tử Nam khép tròng mắt, giọng điệu nhạt nhẽo như nước, "Không cần, cám ơn."
Túc Kỳ hơi mím môi, "Vậy anh uống nước trước đi."
Diệp Tử Nam bỗng nhiên mở miệng, mới mở miệng mà lực sát thương rất lớn, "Trong khoảng thời gian này rất bận, chưa kịp, tôi đã nhờ luật sư tiếnhành thủ tục ly hôn, một hai ngày nữa anh ta sẽ tới tìm em, tin rằng rất nhanh là có thể như em mong muốn."
Túc Kỳ đang cầm chén chuẩn bị đổ nước đặt thật mạnh lên bàn, "Em không muốn ly hôn."
Diệp Tử Nam hừ lạnh, mặc dù còn đang mang bệnh, nhưng không ảnh hưởng chútnào tới sức chiến đấu, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì, ly hôn là em nóira."
Túc Kỳ hiểu hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, chơi xấu tới cuối, "Là em nói ra thì sao, bây giờ em thay đổi chủ ýkhông được sao?"
Vẻ mặt người bệnh tuấn tú lúc này bình tĩnhkhông gợn sóng, anh kiếm cớ rất nhanh, "Vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại tòa án."
← Ch. 40 | Ch. 42 → |