Truyện:Kết Hôn Anh Có Dám Không - Chương 09

Kết Hôn Anh Có Dám Không
Trọn bộ 20 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


13

Cuối tuần, tôi và Cố Đại Hải về nhà bố mẹ anh ấy chơi, bố chồng tôi vẫn còn giận, mọi người có khuyên thế nào ông cũng không nguôi.

"Hay là... chúng mình cứ đưa Tiểu Khê về đi?". Tự nhiên tôi nhớ đến vụ Thẩm Lãng cố sống cố chết lôi tôi về nhà năm đó.

"Có được không? Chỉ sợ về rồi lại ầm ĩ lên thôi". Cố Đại Hải thở dài.

"Thôi thì còn nước còn tát vậy".

Tôi lấy điện thoại ra, nó đang rung bần bật."A lô!". Số điện thoại gọi tới không có trong danh bạ của tôi, nhưng có vẻ quen quen.

"Là anh, Hoa Thiên đây! Có rảnh không em?". Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia tự nhiên làm tôi tim đập chân run, chẳng hiểu tại sao dạo này, tôi e dè với tất cả mọi người trong nhà An Nguyệt loại huyết thống bên đó thật đáng sợ.

"À, để xem đã, có lẽ có chút việc". Tôi cười trừ, trả lời vài câu rồi cúp máy.

"Ai thế?". Khi quay lại, Cố Đại Hải đang nhìn tôi chằm chằm, chẳng khác gì đang chờ đèn đỏ.

"Một người bạn hỏi em ngày mai có rỗi không ấy mà". Tôi xóa luôn nhật ký điện thoại.

"Ờ".

"Tại sao anh lại không hỏi em?". Đến tối, tôi vẫn thấy thắc mắc.

"Hỏi em cái gì cơ?". Cố Đại Hải dụi mắt hỏi tôi, tôi vừa lay anh ấy dậy.

"Về cuộc điện thoai đó, tại sao anh lại không hỏi kỹ em xem đã nói chuyện với ai?". Tôi kéo tai anh ấy.

"Ôi trời ơi! Em vẫn còn nhớ chuyện đó đấy hả? Chẳng phải em đã bảo là một người bạn của em rồi sao?". Cố Đại Hải tỏ ra ngạc nhiên.

"Anh tin ngay hả?". Tôi ngớ người ra.

"Tin chứ, em nói gì anh chẳng tin...". Cố Đại Hải ném lại một câu rồi quay lưng ngủ tiếp.

"Anh đúng là đồ ngốc!". Tôi nằm xuống, gối đầu lên tay anh ấy. Cố Đại Hải béo thật, tay toàn thịt là thịt, nhưng mà rất mềm, thật dễ chịu. Tôi từ từ ngủ thiếp đi.

Cuối tuần, tôi đưa Cố Tiểu Khê về nhà.

Trên đường về, chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Cố Đại Hải chau mày lại, có lẽ anh ấy đang tính xem chẳng may lát nữa có đánh nhau thì phải làm thế nào; Cố Tiểu Khê thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc đang nghĩ có nên về nhà không đây; còn tôi lại không biết Hoa Thiên sẽ "đối phó" với tôi như thế nào, An Nguyệt chắc chắn sẽ không bỏ qua một cơ hội lớn như thế, không gây chuyện với tôi, chị ta sao có thể yên lòng được.

"Đến rồi...". Cố Đại Hải nói nhỏ.

"A, xuống xe thôi, đến nhà rồi!". Tôi mở cửa xe, nhưng Cố Tiểu Khê vẫn ngồi yên.

"Tiểu Khê anh cầm hành lý giúp em nhé!". Cố Đại Hải ôm túi đồ bước vào nhà.

Giống như đứa nhóc vừa làm sai chuyện gì đó, Tiểu Khê cứ nắm lấy áo tôi: "Em sợ...".

Mẹ thường bảo tôi là đứa trẻ đáng ghét nhất, chẳng bao giờ chịu nhận là mình sai cả, lần nào cũng bỏ nhà đi rồi quay về cũng im thin thít không nói câu nào, không biết sợ là gì. Thực ra có rất nhiều chuyện mà mẹ không biết. Lần nào về nhà, tôi cũng núp sau lưng Thẩm Lãng hoặc đứng cạnh cửa để còn liệu đường mà chạy. Nhưng lần nào, mẹ cũng chỉ nói vài câu rồi lại ôm lấy tôi rất chặt, hoặc đợi tôi ở phía cửa sau. Có lúc, chẳng có chuyện gì to tát cả nhưng tôi vẫn lén trốn đi, không vì cái gì hết mà chỉ để nhận cái ôm đó, cái ôm vĩnh viễn thuộc về tôi, tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi... Cái ôm đó của mẹ khiến tôi như bị nghiện.

Mọi việc diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến. Nhìn thấy Cố Tiểu Khê, bố mẹ chồng tôi chẳng nói câu nào mà chỉ khóc, cuối cùng khi cả nhà ôm nhau khóc xong thì mặt mày lại hớn hở trở lại. Vở kịch đoàn tụ đến đó là kết thúc, nếu như ở ngoài rạp, chắc chắn sẽ có người lên tặng hoa, vỗ tay... rồi. Cả nhà chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó còn chụp mấy bức ảnh cả gia đình nữa. Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh cùng bố mẹ chồng, mặc dù ảnh chụp rất đẹp nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn có cảm giác mình không thuộc về nơi đó.

14

Hôm sau, Lâm Sở hoan hỉ gọi điện thoại cho tôi, cô ấy và Thomas đã vượt qua vòng loại, được vào chung kết. Cô nàng vui sướng đến nỗi ba giờ sáng đã rủ tôi đi chúc mừng.

"Cậu giỏi thật đấy nhỉ? Cố Đại Hải đang tức điên lên kia kìa". Tôi cài lại áo khoác, đứng dưới cổng, xe của Lâm Sở cũng vừa mới tới.

"Đi ăn mừng thì làm sao mà thiếu cậu được? Thomas vẫn đang ở Hồng Kông, ngày mai mới về". Lâm Sở vừa ra khỏi xe đã khoác vai bá cổ tôi.

"Thôi thôi, ... Mau lên xe đi, mình sắp đông cứng rồi đây này!". Tôi đã đứng dưới cổng hơn hai mươi phút, lạnh sắp chết đến nơi, còn Cố Đại Hải thì suýt chút nữa không chịu để tôi ra ngoài.

"A Mông cũng bị cậu gọi dậy rồi chứ hả?".

"Chuẩn luôn! Cả Trần Lộ nữa!". Lâm Sở mở nhạc rất to.

"Cạn ly!". Mấy chiếc ly được nâng lên cùng lúc, rượu từ từ làm tăng thêm sự hưng phấn cho mọi người.

Hoa Thiên đang đứng ngay trước mặt tôi. Tôi biết thế nào Lâm Sở cũng gọi anh ta tới mà."Hẹn gặp em khó thật đấy!". Anh ta ngồi cạnh tôi, bảo. A Mông và Trần Lộ ra sàn nhảy, Lâm Sở thì đang bận gọi điện thoại, chỉ còn tôi đơn độc chiến đấu.

"Ha ha, tại chồng em quản chặt quá ấy mà". Tôi dịch sang bên cạnh, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.

"Không phải thế chứ? Anh nghĩ chẳng có ai quản được em đâu". Anh ấy nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra.

"Chị An Nguyệt kể với anh thế hả?". Tôi không nhìn anh ấy, trong vũ trường có một người rất giống Ngụy Tử Lộ, vừa bước vào tôi đã chú ý nhưng tại xa quá nên nhìn không được rõ lắm.

"Ha ha, anh tự nghĩ vậy thôi, thực ra ngay từ đầu..." Hoa Thiên xích lại gần tôi thêm chút nữa, tôi bèn giơ tay lên, làm đổ cả cốc bia lên người anh ấy.

"Em xin lỗi!". Tôi đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh nam nói vọng vào. Hoa Thiên đang dùng máy hong khô tay trong phòng vệ sinh để hơ quần áo.

"Ơ, em cũng giỏi thật đấy! May mà hôm nay anh không mặc đồ đắt tiền đấy". Giọng của Hoa Thiên thật dễ nghe, vừa hiền từ vừa dịu dàng.

"Biết làm sao được! Con gái không giỏi thì mới có đức, em lại giỏi quá nên thành ra thất đức". Tôi dựa người vào tường bảo. Một anh chàng vào nhà vệ sinh cứ nhìn tôi chằm chằm.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người ra đứng ngoài cửa nhà vệ sinh bao giờ sao hả?". Tôi lườm anh ta rồi đi về phía cửa sổ. Người tôi để ý trong vũ trường vừa nãy đang đứng bên cửa sổ, giờ tôi nhìn thấy rõ rồi, anh ta y như bản sao của Ngụy Tử Lộ vậy, bất giác chân tôi cứ đi về phía đó...

"Ngụy... Ngụy Tử Lộ...". Tôi vỗ vai anh ta, đúng là Ngụy Tử Lộ thật. Quần áo Tử Lộ nhàu nhĩ toàn nếp gấp, người đầy mùi rượu, chắc đã uống không ít, mà hình như còn bị dị ứng với rượu nữa. Mỗi lần uống rượu thế này, ngày hôm sau, thể nào người anh ấy cũng mọc lên nốt đỏ, phải bôi dầu gió mới khỏi.

"Tiểu Ngư... Tiểu Ngư...!". Anh ấy đột nhiên ôm chặt lấy tôi.

"Làm cái gì thế hả? Buông tay ra!". Tôi gắng sức đẩy anh ấy.

"Anh đừng có quá đáng, chúng ta đâu còn có thể thân thiết như vậy được nữa!'. Tôi gắt. Mũi tôi bị ép chặt vào người anh ấy, chỉ thở được có một chút.

"Anh làm gì thế hả?". Chẳng biết từ lúc nào, Hoa Thiên đã bước ra khỏi phòng vệ sinh, vung tay đấm một cú, Ngụy Tử Lộ liền ngã lăn ra đất.

"Anh làm gì vậy?". Tôi quay lại, tát cho Hoa Thiên một cái.

"Không phải... anh...". Hoa Thiên nhìn tôi, tỏ ra ấm ức.

"Xin lỗi, em...". Tôi cầm lấy bàn tay Tử Lộ đang run rẩy, chẳng biết phải làm thế nào nữa."Anh giúp em gọi bọn A Mông lại đây được chứ?. Tôi quay lại bảo Hoa Thiên. Mấy giây say, tôi mới đỡ được Ngụy Tử Lộ dậy, nước mắt tự nhiên trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt anh ấy. Anh vẫn như ngày xưa, có chuyện gì cũng chỉ một mình chịu đựng.

15

Ngụy Tử Lộ đúng là bị trúng độc do uống quá nhiều rượu, may mà chúng tôi chưa kịp đưa tới bệnh viện, truyền nước xong là không việc gì nữa. Tôi gọi điện thoại cho Triệu Bồi, bảo chị ấy tới đón, nhưng không ngờ người đi cùng chị ấy tới viện là Cố Đại Hải.

"Cố Đại Hải, không phải anh đang ngủ ở nhà sao?". Cố Đại Hải trán đấy mồ hôi, cứ nhìn xuống đất, không biết phải trả lời thế nào.

"Xin lỗi Tiểu Ngư...". Triệu Bồi mặt đầy nước mắt nhìn tôi."Hôm nay, chị và Ngụy Tử Lộ cãi nhau, anh ấy liền bỏ đi... Chị chẳng biết phải làm thế nào cả...". Chị ấy cứ ôm mặt mà khóc, làm ai nhìn thấy cũng phải bùi ngùi thương cảm.

"Sao cơ, Ngụy Tử Lộ dám làm thế cơ à? Em ... à, em xin lỗi nhé, em không có ý đó". Lần này tới lượt tôi đỏ mặt. Ngụy Tử Lộ dạo này ghê gớm thật, còn dám cãi nhau cơ à, nếu là trước đây, tôi đã cho anh ấy một trận rồi.

"Bác sĩ, không sao chứ ạ?'. Tôi hỏi. Lúc chúng tôi đẩy cửa vào phòng bệnh, Ngụy Tử Lộ vẫn chưa tỉnh.

"Không sao. Các cô cậu cũng thật là... Người ta đã không uống được thì đừng có ép, nhìn đi... khó chịu lắm đấy!". Bác sĩ chỉ về phía gương mặt đang trắng bệch của Ngụy Tử Lộ.

"Vâng vâng, bác sĩ vất vả rồi ạ". Chúng tôi vội vàng cảm ơn.

"Tử Lộ... Tử Lộ...". Triệu Bồi vừa khóc vừa xoa đầu Ngụy Tử Lộ, chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy cảnh cảm động thế này, lòng từ mẫu của tôi lại nổi lên.

"Hụ hụ... cô?". Ngụy Tử Lộ từ từ mở mắt ra."Cút đi... cút đi". Anh ấy hét to, đuổi Triệu Bồi ra ngoài.

"Chuyện này là sao?". Lâm Sở kéo tay tôi.

"Làm sao mà mình biết được, cứ chờ xem đã!". Tôi cũng chẳng hiểu thế nào, chỉ đứng im nhìn Ngụy Tử Lộ nổi giận, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy giận giữ như vậy.

"Xin lỗi, nếu như em ở bên mẹ...". Triệu Bồi vẫn khóc mãi không thôi.

"Hụ hụ.. Công ty của cô quan trọng hơn, quan trọng hơn tất cả mọi thứ! Ly hôn đi, tôi muốn chúng ta ly hôn!". Ngụy Tử Lộ tàn nhẫn đẩy Triệu Bồi ngã xuống đất, tôi chưa kịp lên tiếng thì đã có người không chịu nổi nữa.

"Ngụy Tử Lộ! Anh đừng có mà quá đáng, chẳng phải Triệu Bồi đã về rồi đó sao?". Cố Đại Hải bước tới đỡ Triệu Bồi, còn đưa chị ta tới chỗ ngồi nữa.

"Cố Đại Hải...". Tôi nhếch mép cười, nhìn Cố Đại Hải, thật sự là tôi đang cười, giọng điệu rất bình thường, không có chút gì giận giữ cả, nhưng không hiểu sao bàn tay cứ nắm chặt lại, mấy ngón tay găm vào da thịt rất đau.

"Tiều Ngư ... cái đó... thực ra anh...". Hình như lúc này, Cố Đại Hải mới biết đến sự tồn tại của tôi.

"Ngụy Tử Lộ, anh nghỉ ngơi đi, bọn em không làm phiền anh nữa". Tôi nắm cổ áo Lâm Sở, lôi cô ấy đi, Cố Đại Hải vội vàng đuổi theo.

"Lái xe đi!". Tôi bảo Lâm Sở khi ở trong xe.

"Cậu không định để...?". Lâm Sở đưa mắt nhìn Cố Đại Hải đang đập cửa kính xe bên ngoài rồi quay lại nhìn tôi.

"Lái xe đi, cậu định để mình chết luôn cho cậu xem hả?". Tôi đeo kính đen lên, mặt đanh lại, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

16

"Cậu không sao chứ?". Lâm Sở nằm xuống bên cạnh tôi, nhà cô ấy chỉ có một chiếc giường, cái giường gấp đã bị Bobo mang đi rồi.

"Mình vẫn ổn mà". Tôi kéo chăn lên, vẫn không ngủ được.

"Thực ra mình nghĩ, nếu là mình thì mình cũng sẽ đỡ...". Lâm Sở thì thầm.

"Ừ, mình biết rồi...". Tôi quay người nhìn ra ngoài, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tôi, giống hệt như cái đêm tôi sắp cưới, nó vừa to vừa sáng, nhưng bỗng nhiên vầng trăng bị biến thành gương mặt béo tròn của Cố Đại Hải...

"Á, trời ơi... Mấy giờ rồi?". Tôi vừa dụi mắt vừa bước xuống tầng một."Lâm Sở! Lâm Sở?". Tôi gọi nhưng bên dưới chẳng có ai cả.

"Anh sai rồi...". Cố Đại Hải gửi tin nhắn đó đến 150 lần."Đồ ngốc", tôi nghĩ, "xin lỗi mà chẳng có chút thành ý gì cả". Tôi đưa tay xóa tất cả hộp thư đến.

"Mẹ ơi, mở cửa cho con!". Tôi ôm một đống túi lớn túi nhỏ chạy về nhà."Con ở nhà mấy hôm nhé, con nhớ nhà quá!".

"Lại cãi nhau rồi hả?". Mẹ vừa mở cửa vừa hỏi tôi.

Tôi cố kéo cái chăn lên.

"Nhìn con ấm ức chưa kìa". Mẹ giúp tôi thay cái vỏ chăn khác.

"Anh con cũng thế mà, anh ấy chắc cũng khó chịu lắm".

"Ôi... hai đứa con tôi, chẳng có đứa nào ngoan ngoãn cả, sớm muộn gì bố mẹ cũng mệt mỏi mà chết mất thôi!". Mẹ tôi than vãn. Tóc mẹ tôi giờ đã bạc trắng. Dạo này, mẹ tôi không nhuộm tóc nữa, bảo là bạc thì đã sao, dù sao cũng lớn tuổi rồi.

"Con nhuộm tóc cho mẹ nhé!". Tôi lấy hộp thuốc nhuộm ra, là hãng Quang Minh, mẹ tôi chỉ thích dùng nhãn hiệu này.

"À, em gái Cố Đại Hải sao rồi con?".

"Con cũng không biết nữa, nhưng về nhà rồi thì còn sao được chứ? Ngoan ngoãn ở nhà thôi ạ". Tôi bóp thuốc nhuộm ra một cái bát con, thầm nghĩ, không cần vội vàng, cứ từ từ bôi lên rồi nhuộm cho mẹ thôi.

"Nhưng dạo này mẹ thấy anh trai con cứ là lạ làm sao ấy!".

"Sao ạ? Chị dâu lại giở trò gì rồi hả mẹ?".

"Ai bảo thế? An Nguyệt không phải là người như vậy đâu, giờ cũng đã khá hơn rồi!". Mẹ nhéo tai tôi."Mẹ nghĩ anh con có bồ bên ngoài".

"Ha ha ha...". Tôi cười đến trào cả nước mắt."Ha ha ha... Nếu mẹ bảo anh Cố Đại Hải thì con còn tin, chứ anh Thẩm Lãng á. Anh ấy làm gì có gan to đến mức đấy.".

"Đừng nói linh tinh! Cứ lo cho xong chuyện của con đi!". Mẹ tôi già rồi nhưng vẫn còn khỏe lắm, đạp tôi một phát đau thấu xương làm tôi ngồi bệt ngay xuống đất xuýt xoa, chỉ căn cứ vào cú đá này, tôi đoán mẹ tôi chắc phải sống đến trên trăm tuổi.

"Vâng vâng, vậy để con dò la xem sao!". Tôi đứng dậy để nhuộm tiếp, không ngờ vừa đứng lên, tự nhiên thấy đầu óc quay cuồng rồi ngã lăn xuống đất.

"Ôi ôi, con làm sao thế này?".

17

Đến nửa đêm, tôi thấy hình như có người đẩy cửa phòng, nhìn vào một lát rồi đóng lại ngay, làm tôi chẳng ngủ nỗi nữa, lò mò dậy kiếm đồ ăn.

"Đúng, không sai, về rồi đấy!". Vừa tới bếp. tôi thoáng nghe có tiếng người ngoài ban công, Thẩm Lãng đang lén lén lút lút gọi điện thoại, chẳng lẽ là gọi cho bồ sao?

"Cái cậu này, đừng có quá khích lên thế!... Yên tâm đi, anh theo phe cậu mà... Tiểu Ngư chỉ cứng miệng thế thôi, em cứ tới đón nó đi, anh sẽ nói thêm vài câu, không sao đâu... Ôi dào, em cứ nghe anh đi...". Thẩm Lãng thở dài rổi cúp điện thoại, vừa quay vào thì thấy tôi đứng đó, liền giật mình suýt đập đầu vào tường.

"Đáng đời! Ai bảo anh lắm chuyện!". Tôi cười rồi quay vào phòng ngủ tiếp.

"Tiểu Ngư...". Thẩm Lãng thì thầm gọi tôi.

"Biến đi!". Tôi đá vào cửa. Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên. Chẳng may mẹ tôi mà dậy thì thế nào cũng đứng cùng chiến tuyến với anh ấy.

"Anh...". Giọng Thẩm Lãng đã to hơn một chút nhưng rồi anh ấy lại hạ thấp giọng xuống ngay."Anh chỉ muốn tốt cho em thôi mà...".

"Có giỏi thì tự lo việc của anh đi, đừng tưởng em không biết anh giở trò gì ở bên ngoài nhé!". Tôi tự nhiên nhớ ra vụ ngoại tình liền dọa luôn.

"Không phải...". Thẩm Lãng vội vàng bào chữa."Thôi thôi, em cứ suy nghĩ lại đi nhé, anh đi ngủ đây."

Sáng hôm sau, A Mông gọi điện thoại cho tôi, bảo là cô ấy muốn ly hôn.

"Hả? Lại ly hôn à? Bao giờ thì đi đây?". Tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, A Mông xem ra thích làm chuyện này mất rồi.

"Ừ, mấy hôm nữa thôi, mình đã chuẩn bị xong xuôi rồi, con để Lý Triển Bằng nuôi, anh ta không thể xa con được". Giọng A Mông rất bình tĩnh, có vẻ giương cao quyết tâm lắm.

"Cậu nói thật hả?". Tôi ngồi hẳn dậy.

"Thật... Mình... mình chắc chắn phải ly hôn...". Cô ấy bắt đầu thút thít khóc.

"Cậu cứ đợi ở đó đi, mình đến ngay!". Tôi vội vàng cúp máy rồi chạy ra ngoài, vừa lúc gặp Cố Đại Hải.

"Anh đấy hả? Đưa em tới chỗ A Mông ngay đi!". Bây giờ không phải lúc để nhiều lời với anh ấy, kiếm lái xe vẫn tốt hơn tôi đi một mình nhiều nên tôi lao ra cửa, xỏ giầy.

"Có chuyện gì thế?". Vừa tới cổng, tôi thấy Lâm Sở đã ở đó liền hỏi.

"Chẳng biết nữa, lại gây chuyện gì rồi chăng?". Lâm Sở chau mày, hết nhìn Cố Đại Hải rồi lại quay sang nhìn tôi.

"Mau lên, cứ vào là biết thôi!". Tôi xông vào trước.

"Tôi chẳng có gì để nói cả...". Mắt A Mông đã sưng húp, chả khác gì mắt mấy con cá vàng.

"Có chết thì anh cũng phải biết vì sao mình lại chết chứ!". Lý Triển Bằng bỗng nhiên hét ầm lên.

Tôi nhìn Lý Triển Bằng và A Mông, thấy khó hiểu vô cùng."Hai người lại làm sao thế hả?".

"Cứ hỏi cô ấy đi!". Lý Triển Bằng mệt mỏi châm thuốc.

"Mình chẳng có gì để nói cả. Lý Triển Bằng, đi đi, làm thủ tục thôi!". A Mông đứng lên định đi.

"Không đi! Anh không đi đấy! Em dựa vào cái gì mà bắt anh phải làm theo em? Không đi!". Lý Triển Bằng vứt điếu thuốc rồi quay lưng đi mất.

"Cố Đại Hải, anh đi đi, em có chuyện muốn nói với A Mông?".

Tôi đẩy Cố Đại Hải ra ngoài, nhìn mặt A Mông bây giờ, chắc trong lòng cô ấy đang đau khổ lắm.

"Vậy tối anh qua đón em nhé!". Cố Đại Hải chần chừ chưa muốn đi.

"Không cần đâu, tối em đưa cô ấy về cho!". Lâm Sở đúng là giỏi đoán ý người khác, chỉ một câu thôi đã làm Cố Đại Hải chẳng biết nói sao cả.

"Ờ, thế thì thôi". Cố Đại Hải đành bước ra, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?". Lâm Sở nhìn A Mông, nhưng cô ấy chỉ khóc, không chịu nói gì.

"Khỉ thật! Mau nói gì đi chứ!". Tôi bực mình, tát cho A Mông một phát, mạnh đến nổi ngay cả tôi cũng tỉnh ra. Nếu như bình thường, chắc cô ấy đã lao vào trả đũa rồi nhưng hôm nay vẫn lặng yên, không nói gì.

"Ha ha... Cứ đánh mình đi, các cậu đánh hết cả đi!". Tự nhiên cô ấy cười sằng sặc.

"Cậu ... cậu làm sao thế hả?". Tôi liếc mắt nhìn Lâm Sở, mặt cô ấy cũng ngẩn ra, chẳng khác gì tôi.

"Đánh mình đi, mau đánh mình đi mà, đánh thật mạnh vào!". A Mông nắm lấy tay Lâm Sở, tát thật mạnh lên mặt mình.

"Cậu điên đấy à?". Lâm Sở đẩy A Mông ngã lăn ra đất.

"Huh u... Đánh mình đi mà...!". A Mông lại khóc ầm lên, xem ra không thể kìm nén nổi nữa.

Thì ra mấy hôm trước, A Mông đi công tác ở Hồng Kông, không ngờ lại gặp Thomas đang tham gia thi ở đó, hai người liền hẹn hò đi chơi cùng nhau rồi cùng ở một khách sạn. Tất nhiên A Mông vẫn còn tỉnh táo, cô ấy một phòng, Thomas một phòng.

Nhưng việc xảy ra sau đó cực kỳ thuận lợi, Thomas được đặc cách vào chung kết, vụ làm ăn của A Mông cũng hết sức suôn sẻ, hai người sung sướng đến nỗi rủ nhau đi chúc mừng, cái kiểu với bạn bè thì gọi là "chúc mừng", còn với mấy tên háo sắc thì gọi là "hiến thân" ấy. Câu chuyện của A Mông chẳng phải là hiếm gặp nhưng vẫn làm chúng tôi kinh ngạc vô cùng.

"Sau đó thì sao?". Lâm Sở dập điếu thuốc đang hút dở.

"Sau đó chúng mình trở về, Thomas bắt đầu tới tìm mình vay tiền..." A Mông khóc thút thít."Mới đầu mình cũng cho vay mấy lần, nhưng sau đó càng lúc hắn càng đòi hỏi nhiều..."

"Không phải nói nữa! Hắn chụp ảnh lại hả?". Tôi ngắt lời A Mông, đây chẳng phải là rất giống mấy bộ phim vẫn hay chiếu đó sao? Tên háo sắc quay sang giở trò uy hiếp nạn nhân.

A Mông vừa khóc vừa gật đầu.

"Thế nên cậu mới định ly hôn hả?". Chẳng biết Lâm Sở đang nghĩ gì mà lim dim mắt.

"Sớm muộn gì cũng phải ly hôn, chứ nếu để Lý Triển Bằng biết thì... đằng nào cũng thế... thà bây giờ chia tay luôn...".

"Mình phải giết thằng cha đó!". Lâm Sở hét lên một tiếng rồi xông ngay vào bếp, cầm con dao thái rau lăm lăm bước ra cửa.

"Lâm Sở! Cậu điên rồi hả?". Tôi vội chạy tới, ôm chặt lấy chân cô ấy rồi quay lại, hét gọi A Mông."Cậu ngớ ngẩn à? Mau ra đây giúp mình đi!".

19

"Mẹ nhà hắn chứ! Tên khốn kiếp ấy dám chọc tức mình!". Lâm Sở quay người đi vào nhà.

"Cậu làm thế sẽ trị được hắn chắc? Nếu mà cậu lỡ tay làm thật thì A Mông còn sống nổi không?". Tôi ném giấy ăn vào mặt cô ấy.

"Cậu nói đi, phải làm thế nào bây giờ?". Lâm Sở thở dài rồi ngồi xuống ghế, châm thuốc hút.

"Đi tìm Triệu Tam, chắc lão ấy sẽ có cách". Tôi chống cằm, bảo. Cõ lẽ đây là cách tốt nhất bây giờ.

"Đi, đi ngay thôi!". Lâm Sở hùng hổ xông ra ngoài.

"A Mông , cậu mà ly hôn trước khi bọn mình quay lại là sẽ biết tay bọn mình đấy!". Tôi chỉ tay về phía A Mông rồi mới đi.

"Anh xem phải làm thế nào để giết hắn luôn đi...!". Lâm Sở mắm môi mắm lợi ghì đôi đũa xuống.

"Giết hắn cũng chẳng có tác dụng gì cả!". Triệu Tam rít thêm một hơi thuốc nữa rồi rót rượu ra ly.

"Thế phải làm sao?". Tôi vừa ăn đậu phộng vừa hút thuốc. Căn phòng này của Triệu Tam khá đẹp, chỉ tội không thoáng gió, mới hút mấy điếu mà cả phòng đã đầy khói như ở trong chùa.

"Chẳng phải hắn thích phụ nữ sao? Kiếm lấy một em xinh tươi, dụ dỗ cặp kè một thời gian rồi lấy trộm ảnh là được thôi". Triệu Tam nhắm mắt lại, xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình.

"Giá cả thế nào?". Người trong giới giang hồ không có tiền chắc chắn không làm. Tôi vứt mấy cục xương cho con mèo ngoài cửa, nó đã ngồi chầu chực ở đó lâu lắm rồi.

"Em đang chửi anh đấy hả? Yên tâm đi! Vụ này để anh lo!". Triệu Tam xoa nhẹ lên tay tôi.

"Thế thì em phải thay mặt bạn em cảm ơn anh trước mới được! Làm một ly đi!". Tôi ra hiệu cho Lâm Sở cùng nâng ly, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Triệu Tam đã uống rượu rồi cho nên mới dám động tay động chân với tôi như thế.

"Tên lưu manh đó chẳng phải thích cậu sao?". Trên đường về, Lâm Sở quay sang hỏi tôi.

"Nghĩ nhiều thế làm gì? Lo chuyện của A Mông trước đã, sau này mình sẽ kiếm dịp nào đó cho hắn một trận". Tôi nhìn qua cửa kính xe, bảo.

"Thế Cố Đại Hải sẽ đến nhà đón cậu chứ?".

"Không biết, đón thì đón, không đón thì thôi, chả sao cả."

"Thế thì mình phải nói chuyện với cậu đã". Lâm Sở đột nhiên dừng xe lại, quay sang nhìn tôi.

"Thôi khỏi, mình biết rồi, nếu là mình thì mình cũng đỡ chị ta dậy, chỉ là trong lòng thấy không vui thôi.". Tôi nhìn Lâm Sở, mắt cô ấy đang trợn tròn lên, chứng tỏ sắp nổi giận đến nơi rồi.

"Thế anh ấy có hỏi tại sao cậu lại ở cùng chỗ với Ngụy Tử Lộ không? Cậu lấy cớ gì mà giận chứ?". Câu nói của Lâm Sở làm tôi đờ người ra. Không sai, Cố Đại Hải thấy tôi ở cùng với Ngụy Tử Lộ, lại là lúc nửa đêm nữa, chắc trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.

Lúc tôi mò về tới nhà thì Cố Đại Hải đang nằm trên ghế, nhìn dáng vẻ anh ấy chắc mấy ngày nay không được ngủ ngon.

"Này!". Tôi đá Cố Đại Hải.

"Hả? Sao thế?". Cố Đại Hải lồm cồm ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở vừa nhìn thấy tôi định lao đến ôm lấy."Vợ của anh!".

"Thôi thôi, ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói đây". Tôi đẩy chồng ra rồi ngồi xuống ghế."Anh ký cho em cái này trước đã...". Tôi móc từ trong túi ra tờ giấy vừa viết trên xe Lâm Sở.

"Anh... anh không ký đơn ly hôn đâu!". Cố Đại Hải nhảy dựng lên.

"Anh hét cái gì mà hét?". Tôi vẫy tờ giấy ra trước mặt."Tự mình nhìn cho rõ đi!".

"Thứ nhất, không được liên hệ với những người con gái có hoặc không quen biết sau mười hai giờ đêm! Thứ hai, không được qua đêm với những người con gái có hoặc không quen biết! Thứ ba...". Cố Đại Hải ngoan ngoãn đọc những điều được viết trên tờ giấy đó như trẻ con lớp một tập đọc vậy.

"Anh xem kỹ chưa? Xong rồi thì ngoan ngoãn ký tên đi, sau này phải biết nghe lời, không là sẽ không có lần thứ hai đâu đấy!". Tôi bế cả Bội Bội và Đu Đu lên. "Hai tên này là nhân chứng".

"OK! Ký chứ, anh ký!". Cố Đại Hải hí hửng chạy đi kiếm bút.

20

Triệu Tam quả đúng là Triệu Tam, mấy hôm sau đã thấy gọi điện bảo tôi cô em kia giăng bẫy thành công rồi, tuần này sẽ ra tay. Tôi vội vàng báo lại với Lâm Sở và A Mông.

"Bảo họ làm mau lên! Nếu không mỗi lần nhìn thấy hắn, mình chỉ muốn bóp chết hắn thôi!". Lâm Sở chưa hết tức giận. Bởi vì cuộc thi kia nên cô ấy vẫn phải giáp mặt với Thomas.

"Biết rồi! Cậu đừng để lộ ra đấy!". Tôi phải dặn đi dặn lại Lâm Sở, tính cô ấy nóng như lửa ấy.

Lát sau, chuông điện thoại vang lên, số máy bàn này tôi không quen, chắc là lại Lâm Sở.

"Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ? Mình đã bảo là được rồi mà!". Tôi đang bận viết bản thảo nên vừa nhấc máy đã không thèm khách khí bảo luôn.

"Tiểu Ngư hả? Là mẹ đây!". Giọng nói trong điện thoại hình như là của người đứng tuổi, nghe quen quen.

"Sao cơ?". Suýt nữa tôi đã buột miệng hỏi là nhảy đâu ra một bà mẹ nữa thế, sau đó mới nghĩ ra có thể đó là mẹ của Cố Đại Hải."A, mẹ à, mẹ khỏe chứ ạ?.

"Khỏe khỏe! Ha ha, chỉ có con dâu Tiểu Ngư vẫn là ngoan nhất thôi!". Hóa ra là mẹ Cố Đại Hải thật.

"Mẹ gọi có chuyện gì vậy ạ?". Tôi phải nói nhanh, còn một đống việc đang chờ.

"Ờ, cũng chẳng có chuyện gì to tát lắm, chỉ là...". Giọng mẹ chồng tôi đột nhiên nhỏ đi."Có phải Tiểu Khê nó có bạn trai mới không con?".

"Con cũng không biết nữa. Nó có nói với con đâu.". Tôi cũng học mẹ chồng, hạ giọng thầm thì.

"Vậy sao? Mẹ nghe hàng xóm bảo Tiểu Khê nhà ta đang yêu một cậu đã có vợ đấy". Chắc là mồm miệng của mấy bà thích buôn dưa lê trong xóm đây mà. Nghỉ hưu rồi nên rỗi việc, toàn đi soi mói chuyện gia đình người khác. Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

"Không thể nào! Chắc họ ăn nói linh tinh đấy ạ". Tôi bảo, chợt nhớ đến cái lần giữa đêm hôm khuya khoắt, Cố Tiểu Khê gọi điện cho tôi để khen Thẩm Lãng, tự nhiên nổi cả da gà.

Hôm sau, tôi tới phòng làm việc của Lâm Sở, Triệu Tam bảo tối nay sẽ đi trộm đồ.

"Xin chào mỹ nhân Ngư!". Thomas vẫn chưa biết sống chết là gì, cười hớn hở như bắt được vàng. Cũng đúng thôi, kiếm được một cái ngân hàng cho vay không lãi, lại còn chộp được một em xinh tươi nữa cơ mà. Cô em mà Triệu Tam tìm tôi đã gặp rồi, xinh xắn lắm.

"Anh ở đây à? Lâm Sở đâu rồi?". Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt ác cảm.

"Ồ, tâm trạng cô ấy không được vui, chắc ăn nhằm phải cái gì rồi". Thomas thì thầm vào tai tôi.."Em phải cẩn thận, không khéo lại bị cô ấy mắng đấy!".

"Ờ, em lên gác đây!". Trong lòng tôi thầm nghĩ, giờ người mà Lâm Sở muốn giết chết nhất chính là đồ khốn nhà anh đấy.

21

"Giao cho em đấy!". Triệu Tam đã tìm người trói Thomas lại, quẳng vào trong bao rồi đặt xuống trước mặt chúng tôi.

Tôi gật đầu, cố gắng không gây ra tiếng động.

"Ở đây hết rồi chị ạ". Cô em xinh tươi đưa cho tôi một phong bì thư. Cô gái này nhìn rất trong trắng ngây thơ, còn hơn cả mấy cô ngọc nữ minh tinh gì đó nữa. Có lẽ tôi phải kiếm cho cô ấy một ông bầu mới được.

"Ở đây yên tĩnh lắm, các em cứ từ từ mà xử lý, chẳng có ai đến đâu". Triệu Tam quay lại gật đầu với tôi rồi đá cho cái bao tải một phát, sau đó mới đi.

Tôi vỗ vai Lâm Sở và đưa cho cô ấy một cây gậy.

Lâm Sở liền giơ ngón tay cái lên rồi vụt liên tiếp vào cái bao.

"Oh my God! Tôi có tiền mà, tôi sẽ đưa cho các người hết...". Thomas nằm trong bao tải khóc ầm ĩ, một dòng nước khai khai từ trong túi chảy ra ngoài. Ôi mẹ ơi! Hắn tè cả ra quần rồi.

"Ha ha, vui thật đấy!". Lâm Sở bấm còi ầm ĩ trong xe.

"Khốn kiếp! Biết mấy giờ rồi không hả? Không để người khác ngủ à?". Đèn ở căn hộ gần đó bật lên, một anh giai đứng ngoài ban công ra sức chửi mắng.

Từ đằng xa vọng tới tiếng giày cao gót gõ lộp cộp. Người đó đi rất vội vàng, suýt nữa thì ngã ra đường.

"Ha ha...". Tôi bật đèn lên.

"Thế nào? Thế nào rồi?". Người kia vội vàng mở cửa xe rồi chui vào trong.

"Cậu vội cái gì chứ? Không giải quyết xong thì bọn mình gọi cho cậu làm gì?". Tôi nhìn A Mông, chắc chắn cô ấy vừa chạy bộ tới đây, mặt đầy mồ hôi.

"Này, ở trong đó cả đấy!". Lâm Sở đưa phong bì cho cô ấy.

"Tốt quá! Tốt quá rồi!..." Mà thôi chết, nhỡ trong máy tính có lưu thì sao?. A Mông đang toét miệng cười liền im ngay lại, mặt mếu máo như sắp khóc.

"Khỏi lo! Triệu Tam đã lấy ổ cứng ra, ném xuống hồ rồi". Tôi nhìn A Mông bảo.

"Ha ha, thế thì chắc không sao nữa rồi!". A Mông thở phào, hớn hở quay sang nhìn chúng tôi."Hai cậu đã xem rồi đúng không?" Cô ấy nheo mắt hỏi.

"Ha ha, dáng cậu cũng được ra phết...". Tôi vỗ vai A Mông.

"Mình biết ngay mà! Các cậu ...đúng là .... đồ lưu manh!". A Mông tức đỏ cả mặt, xông lên đánh chúng tôi."Mình đang nghĩ không hiểu sao các cậu lại cười đùa vui vẻ thế, thì ra là lấy chuyện của mình làm trò đùa!".

"À, Lâm Sở, cậu phải đề phòng Thomas đấy, hắn ta chẳng tốt đẹp gì đâu!". Tôi vừa nói vừa nhìn A Mông đang đốt mấy bức ảnh.

"Ờ, mình đã đổi người cộng tác rồi. Đợi đến khi hắn lết được từ viện về, mình mới nói cho hắn biết, cho hắn tức chết luôn!". Lâm Sở vừa cười, vừa hút thuốc.

22

"Thế cậu định khi nào mới đi tìm Lý Triển Bằng đây?". Tôi hỏi A Mông. Giờ cậu ấy chẳng khác gì trúng số độc đắc, mặt hớn hở như hoa.

"Trời sáng rồi đấy! A Mông sắp được hát bài ca gia đình đoàn tụ rồi!". Lâm Sở vừa uống bia vừa đùa.

"Các cậu thật đáng ghét!". A Mông quay sang cấu tôi.

"Đúng rồi, mình phải nói cho các cậu một tin!". , Tôi đột nhiên nhớ ra, liền bỏ miếng dưa trong tay xuống."Mình ngờ rằng em gái của Cố Đại Hải đang cặp kè với anh trai mình đấy".

Tôi bình tĩnh kể cho họ nghe mọi chuyện nhưng chẳng thấy A Mông hào hứng xông vào gì cả."Hả? Sao các cậu không ngạc nhiên gì thế?".

"Thừa hơi, mình đã đoán ra chuyện đó từ lâu rồi!". A Mông nhìn tôi một lát rồi cạn ly với Lâm Sở.

"Hả? Thế tại sao mình lại không biết vậy?". Tôi thấy hơi hụt hẫng.

"Cậu đang chìm trong hạnh phúc thì còn biết cái gì chứ?". Lâm Sở lấy vỏ lạc ném tôi.

"Nhưng mình đang nghĩ, không biết lúc An Nguyệt biết chuyện này thì sẽ thế nào đây nhỉ?'. A Mông tủm tỉm cười.

"Mặt không cảm xúc, sau đó thì sẽ thế này..." Lâm Sở giả bộ mặt mày đau khổ, đăm đắm nhìn tôi."Lãng ... tại sao anh lại lừa dối em...? Con của chúng ta .... Nếu như anh không đẩy em thì giờ con chúng ta đã biết đi rồi...".

"Thôi thôi...! Cậu nói nghe ghê quá đấy!". Tôi thấy nổi cả gai ốc. Chuyện này kinh khủng quá, nếu quả thực là thế thì tôi phải bàn bạc lại với Cố Đại Hải mới được.

"Tiểu Ngư, em không sao chứ? Trông mặt em khó coi quá!". Anh Trần vừa dọn đồ vừa nhìn tôi.

"À, tại mấy ngày nay em không được ngủ, phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi thôi mà". Tôi thở dài.

"Em bận thật đấy! Nếu là anh chắc đã bỏ việc rồi, anh chàng Cố Đại Hải nhà em không kêu ca gì chứ?". Anh Trần cúi xuống lấy túi đựng máy quay, tôi bắt đầu thấy trời đất điên đảo, sau đó thì lịm đi, không biết gì nữa.

"Cô có thai rồi, không được thức đêm nữa nhé!". Bác sĩ báo cho tôi một tin động trời, hại tôi một lúc sau mới bình tĩnh lại được.

"Thật sao ạ? Cảm ơn bác sĩ!". Cố Đại Hải cúi đầu lia lịa như đang tế sao, cứ làm như thể đây là công lao của vị bác sĩ đó vậy.

"Liệu có khi nào bị nhầm không nhỉ?". Về đến nhà, tôi vẫn không tin. Chuyện này "khủng bố" quá.

"Hí hí hí hí..." Cố Đại Hải vừa nhìn tôi vừa cười như ngớ ngẩn.

"Cười cái đầu anh ấy!". Tôi nhặt cái giầy lên đập Cố Đại Hải.

"Em làm gì thế? ... Đây là việc tốt mà...!". Vừa nói, Cố Đại Hải vừa hớn hở chạy đi gọi điện thoại.

"Thế là cậu cũng xong đời rồi đấy!". A Mông nhìn tôi đầy cảm thông. Hôm nay, cô ấy tới tìm Lý Triển Bằng, định bảo không cần ly hôn nữa, không ngờ Lý Triển Bằng tưởng cô ấy lại giở trò liền mắng cho mấy câu.

"Ai bảo thế? Tốt quá rồi còn gì!". Trần Lộ còn vui hơn cả tôi nữa, cứ luôn miệng bảo đó là chuyện tốt. Cô ấy kết hôn còn tôi có em bé, có thể coi đó là "song hỷ lâm môn".

"Nếu không thì cậu đẻ ra rồi cho mình nuôi đi!". Lâm Sở cũng rất hưng phấn.

"Cậu tưởng là nuôi mèo đấy chắc?". Tôi lườm cô ấy.

"Thì thôi... Đồ ki bo!". Lâm Sở bĩu môi.

"Tiểu Ngư về rồi đó hả?". Mẹ Cố Đại Hải gọi với ra. Tôi định vào quán bar với Lâm Sở nhưng cô ấy lại không đi cùng. Chẳng ngờ về đến nhà lại gặp "niềm vui" lớn hơn, Cố Đại Hải vừa đón mẹ anh ấy tới.

"Ôi, mẹ, mẹ tới chơi ạ?". Mặt tôi vẫn cười hớn hở với mẹ chồng còn chân thì lén giẫm cho Cố Đại Hải một phát.

"Mẹ sợ con không thể tự chăm sóc bản thân nên tới ở mấy ngày". Mẹ chồng tôi vui mừng nhìn xuống bụng con dâu.

"Không cần đâu ạ. Ở nhà mẹ còn phải chăm sóc bố nữa mà". Tôi bắt đầu thấy khó chịu.

"Không sao, ông ấy có Tiểu Khê lo cho rồi.".

"Á ...á... tay anh..." Cố Đại Hải bị tôi cấu, đau đến phát khóc.

"Đáng đời! Anh giỏi thật. Anh điên rồi đấy à?". Tôi lấy gót giày đập anh ấy.

"Suỵt ... nói khẽ thôi, mẹ nghe thấy bây giờ!". Cố Đại Hải vội vàng chạy ra cửa nghe ngóng.

"Nghe thấy càng tốt! Đừng có nhiều lời, anh mau đưa mẹ về đi! Anh mà không chịu, mai em tới bệnh viện cho nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn luôn đấy!".

23

"Sao cậu lại ngốc thế nhỉ? Ngày xưa, mình muốn mẹ chồng đến phục vụ mà chẳng được đấy!" A Mông nhìn tôi.

"Điên à, mẹ chồng lúc nào cũng kè kè ở bên cạnh, có khác gì cậu là con khỉ không hả?". Tôi bĩu môi.

"Cậu sợ cái gì chứ? Cứ đối xử như với ô sin ấy!". Lâm Sở cười.

"Thôi thôi, mình mà dám ra lệnh như thế, đợi sinh con xong, chắc là mẹ chồng bóp chết mình mất". Tôi bảo. Hai người này đúng là mồm miệng xấu xa, chẳng nói được câu nào tử tế cả.

"Mình mang thiệp mời tới đây". Đúng lúc đó, Trần Lộ cầm mấy cái phong bao đỏ bước vào.

"Thiệp mời cái gì chứ? Đây gọi là giấy đòi nợ thì đúng hơn!". Lâm Sở lôi thiệp cưới của Trần Lộ ra làm quạt.

"Ngày mai em sẽ cưới anh... ngày mai em sẽ cưới anh...". Tiếng chuông điện thoại của Trần Lộ vang lên, giờ đến chuông điện thoại cũng ngọt ngào thế cơ đấy.

"Ha ha...". Trần Lộ vừa cười vừa ra ngoài nhận điện thoại.

A Mông thầm thì."Này, thế các cậu định mừng bao nhiêu?".

"Tùy thôi, xem các cậu thế nào! Dù sao thì mình cũng chẳng có nhiều tiền như cậu ấy". Tôi nhìn Lâm Sở, cô ấy mới kiếm được một vụ làm ăn lớn.

"Đừng có nhìn mình, mình cũng không có tiền đây!". Lâm Sở chống tay lên cằm.

"Anh chết luôn đi!"."Bụp" một tiếng, điện thoại của Trần Lộ rơi luôn xuống đất.

"Sao thế?'. Tôi vội quay ra nhìn, mặt Trần Lộ trắng bệch như tờ giấy.

"Xe...". Cô ấy chỉ đờ đẫn thốt ra được một tiếng.

24

"Ha ha, mình biết mà, số mình đâu được tốt như thế...". Trần Lộ bỗng nhiên cười phá lên, cứ thế cười cho đến tận bệnh viện. Dương Siêu vừa được đưa vào đây sau tai nạn giao thông,

"Đừng nói nữa, chắc không có chuyện gì đây!". A Mông ôm lấy Trần Lộ.

"Ha ha... mình biết mà...". Cậu ấy vẫn cười đờ đẫn.

"Bác sĩ ra rồi kìa!". Lâm Sở vội vàng chạy tới.

Bà bác sĩ tháo khẩu trang ra, nhìn chúng tôi."Ai là người nhà bệnh nhân?".

"Sao rồi hả bác sĩ?". Tôi kéo tay bà bác sĩ.

"Làm phẫu thuật nên cần có người ký tên!".. Bà ấy lạnh lùng đưa cho tôi một tờ giấy.

"Trần Lộ!". A Mông quay sang gọi Trần Lộ, từ lúc xuống xe đến giờ, cô ấy vẫn ngoác miệng cười, cứ như là con chưa cười đủ vậy.

"Thôi đi, để mình ký cho!". Lâm Sở nói rồi liền cầm bút ký tên mình lên đó.

"Xong rồi, giờ đi nộp lệ phí đi!".

"Bác sĩ.. chúng tôi nhờ cả vào bác sĩ...!". A Mông gần như sắp quỳ xuống đến nơi, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy hạ mình trước ai như vậy.

"Không sao chứ?". Lát sau, Lý Triển Bằng ào ào lao tới, anh ấy vừa đi công tác xa về.

"Đang phẫu thuật". Tôi trả lời.

"Sao rồi em?". Cố Đại Hải cũng hối hả chạy tới, mặt đầy mồ hôi.

"Em không biết, vẫn đang phẫu thuật... nhưng em lo cho tinh thần của Trần Lộ bây giờ lắm". Tôi thì thầm.

"Hay là tìm bác sĩ khám cho ấy xem!". Trần Lộ cứ cười mãi làm Cố Đại Hải sởn da gà.

"Từ từ, đợi phẫu thuật xong xem sao đã!". Lâm Sở ngăn lại.

"Hay em kiếm chỗ nào đó nằm nghỉ chút đi!". Cố Đại Hải bảo tôi, làm như tôi là mẹ thứ hai của anh ấy vậy.

"Thôi thôi, anh ở yên đó đi!". Tôi lườm.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, chúng tôi vội vàng vây ngay lấy, đầu Dương Siêu bị quấn băng kín mít, còn phải đeo ống thở nữa, trông rất đáng thương.

"Trời ơi". Trần Lộ hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

"Bao giờ thì anh ấy có thể tỉnh lại ạ?'. Tôi qua phòng bác sĩ hỏi thăm.

"Cái này không thể nói trước được, còn tùy vào anh ta nữa, có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng đấy". Bà bác sĩ vừa rửa tay vừa trả lời.

25

"Mẹ ơi!". Cuối tuần, tôi phi ngay về nhà chơi. Ở bên nhà chúng tôi, mẹ Cố Đại Hải suốt ngày cứ nói hết chuyện nó đến chuyện kia, nhức cả đầu.

"Sao thế? Con đắp chăn vào đi!". Mẹ đưa cho tôi cái chăn lông dê mà bà vẫn nâng niu.

"Nóng lắm, con sắp chết vì ngạt thở rồi". Tôi đạp chăn xuống đất.

"Cái con bé này, mẹ vừa thay vỏ đấy!". Mẹ tôi vội vàng cúi xuống nhặt.

"Dương Siêu sao rồi?". Mẹ ngồi trên sô pha, vừa xem ti vi với tôi vừa hỏi.

"Vẫn chưa tỉnh ạ".

"Khổ thân, nó đen đủi quá..." Mẹ tôi vốn dễ động lòng, nước mắt sắp sửa trào ra.

"Sẽ ổn cả thôi mà! Họ còn phải tổ chức đám cưới nữa chứ!". Tôi vỗ lưng mẹ.

Chẳng biết An Nguyệt vào từ lúc nào, đi tới hỏi tôi: "Tiểu Ngư, ăn táo không em?".

"Không, cám ơn chị". Tôi bảo. Ăn để chị ta hạ độc chết tôi chắc?

"Sao tự nhiên em lại lạnh nhạt với chị thế?". An Nguyệt buồn bã đặt đĩa táo xuống.

"Sao cơ? Có gì đâu ạ?". Tôi cười "hì hì" nhìn chị ta. Tôi đã bao giờ thân thiết với An Nguyệt đâu nhỉ?

"Thật là tốt quá! Tiểu Ngư nhà ta sắp làm mẹ rồi". An Nguyệt chải đầu cho tôi, có người hầu hạ, ai mà chẳng thích chứ?

"Ha ha!". Tôi cười trừ, cái bà này định giờ trò gì đây?

"Tiểu Ngư à, sao dạo này tự nhiên anh trai em lại bận thế nhỉ?". Buộc tóc cho tôi xong, chị ta đi ngay vào chủ đề chính. Đúng là chả biết diễn gì cả, nếu là tôi, tôi không bao giờ chủ động hỏi mà sẽ khiến đối phương phải nói ra trước.

"Em không rõ lắm, đợt này bên tòa soạn bọn em đang hợp tác gì đó với bên công ty anh Thẩm Lãng hay sao ấy?". Tôi quay đầu lại, dùng đôi mắt ngây thơ nhất nhìn chị ta.

"À... Mấy hôm trước, hình như chị nhìn thấy anh ấy đi với cô em chồng của em đấy!". Trong mắt An Nguyệt toàn là một màu đen, không thể đoán được chị ta đang nghĩ gì nữa.

"Không đâu! Tiểu Khê xinh đẹp như thế còn Thẩm Lãng xấu mù, ai thích nổi ông ấy chứ ?". Tôi cúi xuống nghịch đuôi tóc.

"À, ý em không phải bảo chị xấu gì đâu...!".

"Ha ha, chị biết, chị biết chứ! Vậy em nghỉ đi nhé, chị ra ngoài đã!". Chẳng hiểu chị ta đang âm mưu gì trong đầu nữa, quay người đi thẳng.

"Biết điều thì biến luôn đi!". Tôi nhìn theo, rủa thầm.

"Tiểu Ngư à... mình...". Mấy hôm sau, Trần Lộ mới tới tìm tôi, vẻ mặt cô ấy trông rất mệt mỏi. Tuy Dương Siêu đã tỉnh rồi nhưng vẫn phải dùng thuốc, anh ấy mới hồi phục lại được một chút sức lực.

"Sao thế? Có gì cứ nói đi! Mình sẽ giúp". Tôi rót nước cho Trần Lộ.

"À... tiền viện phí của Dương Siêu..." Mắt cô ấy đỏ lên.

"Ừ, mình biết, mình biết!". Tôi vội vàng đi lấy ví, rút 1000 tệ ra."Cậu cầm trước đi đã, lát mình sẽ bảo Cố Đại Hải đi rút thêm".

"Cảm ơn cậu!" Trần Lộ bật khóc, nhìn rất tội nghiệp.

"Thôi, thôi, cứu anh ấy quan trọng hơn mà!". Tôi vỗ nhẹ lên vai, an ủi cô ấy.

Đúng lúc ấy, điện thoại của tôi đổ chuông.

"A lô!".

"Chị dâu ạ". Là Cố Tiểu Khê.

"Ờ, sao bỗng dưng lại nhớ tới chị thế?". Tôi nhìn xuống dưới sân, thấy một chiếc xe trông rất quen, đó là xe Thẩm Lãng mà. Cái màu sắc đó, lại còn sơn hai màu lên nữa, xấu chết đi được, trông chẳng khác gì xe taxi cả.

"Chị dâu, mẹ bảo em mang đồ tới cho chị đấy ạ". Cố Tiểu Khê nói trong điện thoại.

"Ờ, được rồi, em lên đi!". Tôi vất vả lắm mới bảo được mẹ Cố Đại Hải về nhà nhưng không thể làm sụt giảm được sự nhiệt tình của mẹ chồng, gần như ngày nào bà cũng bắt Cố Tiểu Khê mang đồ ăn tới.

Vừa cúp máy, tôi liền trông thấy một cảnh hệt như trong phim, Cố Tiểu Khê đang bước ra từ xe của Thẩm Lãng. Tôi vội vàng đưa tay lên dụi mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-20)