← Ch.02 | Ch.04 → |
Chuyện tranh cãi khiến cho Văn Bác và Y Đồng cả đêm chẳng nói tiếng nào. Ngày hôm sau, Y Đồng lại tìm đến Ngô Liễu tâm sự. Ngô Liễu nói: "Chị Đồng à, có phải chồng chị có bất mãn gì với thân hình của chị không?"
- Làm gì có chuyện đó? Thân hình chị còn có điểm gì chưa ổn sao?
- Thân hình chị không có chỗ nào không ổn, nhưng đàn ông thích những phong cách khác nhau. Chị cảm thấy hài lòng nhất với bộ phận nào trên người mình?
- Chị thấy phần mông chị là gợi cảm nhất.
- Thế chị cảm thấy không hài lòng nhất với bộ phận nào trên cơ thể?
- Chị cảm thấy ngực không được to cho lắm!
- Chị cảm thấy anh ấy có thích mông và ngực của chị không?
- Trước đây anh ấy từng khen mông của chị, chưa bao giờ khen ngực chị cả, hình như anh ấy cảm thấy vẫn chưa đủ to.
- Thế thì tìm thấy nguyên nhân rồi, chắc chắn là do phần ngực của chị không đủ lôi cuốn anh ấy.
- Thế thì phải làm sao?
- Chuyện này không phải quá đơn giản sao? Nâng ngực thôi!
- Nâng ngực á? Thế có được không?
- Haiz, giờ là thời đại gì rồi mà chị còn sợ chuyện này? Đàn bà bây giờ có mấy ai chưa từng đi nâng ngực?
- Chị không có ý đó, ý của chị là, sau khi chị nâng ngực xong, anh ấy có hứng thú với chị không?
- Chị chưa làm thì làm sao dám chắc anh ấy không có hứng thú với chị? Hơn nữa có thằng đàn ông nào không thích những người đàn bà có bộ ngực lớn đâu? Chồng em mỗi lần ra đường nhìn thấy những người đàn bà có ngực to, hai mắt cứ muốn lồi ra ý chứ!
- Thế thì thử đi!
Y Đồng về nhà, bắt đầu tìm kiếm các tài liêu và bệnh viện có tiến hành phẫu thuật nâng ngực. Sau một hồi chọn đi chọn lại, cuối cùng cô đã chọn được một bệnh viện. Nghe nói kỹ thuật của bác sĩ rất tốt, có thể làm phẫu thuật mà không để lại dấu vết gì, ít đau mà lại ổn định trong thời gian dài, tự nhiên như đồ thật, thậm chí còn có thể cải thiện các đường cong của cơ thể. Y Đồng hào hứng lắm, lập tức tìm đến bệnh viện để ký cam đoan làm phẫu thuật.
Lúc ăn cơm, Y Đồng vì hào hứng nên chẳng ăn được mấy, vội vàng ăn vài đũa rồi đi tắm, cô phải điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình. Vừa mới tắm được một lát thì điện thoại của Y Đồng đổ chuông, nhưng điện thoại của cô lại ở túi xách trong nhà, cô liền lớn tiếng gọi chồng: "Ông xã ơi, mau mang điện thoại vào đây cho em!"
Văn Bác đang ngồi đọc báo, miễn cưỡng đứng dậy cầm điện thoại cho Y Đồng. Lúc mở túi của Y Đồng ra, Văn Bác phát hiện ra một tờ giấy A4 có ghi "cam kết phẫu thuật". Phẫu thuật? Cô ấy định làm phẫu thuật ư? Văn Bác giật mình kinh ngạc, lẽ nào cô ấy có bệnh gì sao?
Sau khi nhét điện thoại vào tay Y Đồng, Văn Bác liền quay lại đọc cam kết phẫu thuật. Sau khi xem xong, suýt chút nữa thì anh bị ngất. Thật không ngờ Y Đồng lại định đi nâng ngực, thật là quá hoang đường!
Lúc này Y Đồng vừa mới tắm xong, cô quấn một cái khăn tắm quanh người, đầu tóc ướt nhẹp: "Ông xã, anh giúp em sấy tóc nhé?"
- Tại sao em lại muốn đi nâng ngực? - Văn Bác bực bội hỏi.
- Sao thế anh? - Thấy Văn Bác tức giận, cô có phần kinh ngạc.
- Anh hỏi em, tại sao lại muốn đi nâng ngực?
- Em... em... - Y Đồng nhất thời không nói thành lời, cô không hiểu tại sao chồng cô lại nổi nóng vì biết chuyện cô muốn đi nâng ngực.
- Em đúng là điên rồi! Văn Bác lớn tiếng trách mắng.
- Em muốn nâng ngực thì sao nào? Chẳng phải anh khiến em phải đi nâng ngực sao?
- Anh không đồng ý!
- Hứ, chẳng lẽ anh không đồng ý thì em không đi chắc?
- Thế thì cô cứ làm theo ý cô đi! - Văn Bác tức giận nói.
Tối đó Văn Bác bực mình với Y Đồng nên anh ra phòng khách ngủ, chẳng ai thèm đếm xỉa đến ai. Nửa đêm, Y Đồng tỉnh dậy đi vệ sinh, Văn Bác liền bật đèn hỏi: "Ai đấy?"
- Là em, sao thế? - Y Đồng hỏi.
- Anh còn tưởng là trộm chứ! - Văn Bác nói chẳng chút thiện chí.
Y Đồng cảm thấy rất buồn cười nhưng cô không cười nổi. Văn Bác liền tắt phụt đèn đi. Một lát sau, Văn Bác bỗng cảm thấy có một khối thịt nóng hôi hổi đang áp vào người mình: "Ông xã..." - Y Đồng dịu dàng thì thầm.
- Em làm cái gì vậy? - Văn Bác hỏi.
- Ông xã à, em muốn... em muốn thân mật với anh...
- Haiz, anh mệt lắm, anh không muốn!
- Nhưng em không mệt, em muốn!
- Đi ngủ đi, anh thật sự rất mệt!
- Không, không, không, người ta muốn mà! - Y Đồng bắt đầu nũng nịu, chen vào nằm cạnh Văn Bác, Văn Bác không biết làm sao đành phải nằm dịch sang một bên. Y Đồng nhân cơ hội chồm lên, cưỡi lên người Văn Bác. Văn Bác định tiếp tục từ chối nhưng lại thấy có phần hơi quá đáng, đành thôi không phản kháng nữa. Y Đồng vô cùng hưng phấn, nhanh tay cởi hết quần áo của Văn Bác ra rồi cởi luôn cả của mình.
- Khoan đã! - Văn Bác đột nhiên nói.
- Sao thế?
- Anh còn chưa đeo bao!
- Được, để em đi lấy!
Y Đồng liền nhanh chân vào phòng ngủ lấy bao cao su, nhân lúc Văn Bác không để ý, cô đã dùng kim chọc lỗ trên bao cao su. Lúc cầm ra, cô chủ động đeo vào cho Văn Bác. Cứ như thế, hơn một tháng trời, hai vợ chồng khó khăn lắm mới có một lần ân ái.
Mặc dù Y Đồng cảm thấy Văn Bác chỉ làm qua loa cho xong chuyện để đối phó với mình nhưng cô cảm thấy dù sao cũng còn hơn là không có gì, sau này sẽ từ từ từng bước một. Hơn nữa âm mưu có bầu của cô cũng sắp thành rồi.
Ngày hôm sau, Y Đồng vui vẻ đi làm. Vừa đến công ty được một lúc thì cô nhận được điện thoại của mẹ. Hình như mẹ cô rất lo lắng, hỏi thẳng luôn vào vấn đề: "Y Đồng, tại sao đang yên đang lành con lại muốn đi phẫu thuật nâng ngực?"
- Mẹ à, ai nói với mẹ thế? - Y Đồng ngây người, mẹ cô làm sao lại biết chuyện này nhanh thế?
- Con không cần biết là ai nói, nhất định con không được đi phẫu thuật! - Mẹ nghiêm giọng nói trong điện thoại.
- Tại sao hả mẹ?
- Con à, việc ấy tuyệt đối không được, chẳng may phẫu thuật không thành công là con tự hại mình đấy! Hơn nữa ngực của con cũng đâu có nhỏ, còn nâng cái gì chứ?
- Mẹ à, mẹ chớ nghe người khác nói bậy!
- Con à, mẹ lo lắng cho con thôi. Mấy hôm trước, mẹ đọc được một bài viết trên báo, nói là có một cô gái đi phẫu thuật nâng ngực, sau đó không bao lâu thì nhiễm hóa chất, tình trạng ngày càng nghiêm trọng, dịch lỏng không ngừng chảy ra từ ngực cô ta, cuối cùng ngực trở nên rỗng không, không thể không cắt bỏ, trở thành thương tật 80% vĩnh viễn đấy con ạ...
Mẹ Y Đồng khổ sở khuyên nhủ con gái mất cả tiếng đồng hồ chỉ vì sợ con sẽ đi làm phẫu thuật nâng ngực. Y Đồng cũng cảm thấy bực bội trong lòng. Cô thầm nghĩ, chuyện mình đi nâng ngực đâu có nói với ai, chỉ có cô bạn thân là Ngô Liễu biết, còn cả ông xã Văn Bác nữa thôi. Đương nhiên Ngô Liễu không thể nói với mẹ cô chuyện này, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất mà thôi, chắc chắn là Văn Bác đã nói cho mẹ cô biết.
Y Đồng càng nghĩ càng tức giận, lập tức gọi điện cho Văn Bác, mắng cho anh một trận. Mắng xong, dường như cô vẫn chưa trút hết giận, còn nhắn cho anh một tin nhắn: "Anh cứ đợi đấy, về nhà tôi sẽ tính sổ với anh!"
Văn Bác cũng rất buồn bực chuyện cãi cọ với Y Đồng. Nghĩ đi nghĩ lại, để thư thái hơn, anh quyết định không về nhà, vì anh không muốn cãi cọ. Tối hôm ấy, anh nhắn cho Y Đồng một cái tin, nói rằng tối nay mình không về nhà, sau đó tắt máy, tìm khách sạn ở lại một đêm.
Văn Bác chẳng muốn đếm xỉa gì đến Y Đồng. Anh biết đàn bà vô lý còn đáng sợ hơn cả vô lại, không đối mặt được thì cứ trốn đi cho yên tâm.
Sáng hôm sau, Văn Bác vừa mới đi làm đã nhận được điện thoại của Y Đồng. Lại là một tràng chửi bới, chất vấn, hỏi tối qua anh đã đi đâu, hú hí với con đàn bà nào? Văn Bác giải thích với Y Đồng suốt cả buổi nhưng cô nhất định không chịu tin. Văn Bác bực mình liền tắt máy luôn.
Trước khi hết giờ làm, Văn Bác nhận được thông báo là tối nay công ty phải họp, anh không về nhà bởi có quá nhiều việc, thậm chí anh còn chẳng có thời gian ăn cơm nữa. Đang bận tối mắt tối mũi thì điện thoại đổ chuông, liếc nhìn màn hình, thì ra là Y Đồng gọi đến. Anh nghe máy, định nói với cô rằng tối nay anh không về ăn cơm, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Y Đồng gào lên trong điện thoại: "Đồ chết tiệt, anh còn không mau về nhà đi? Anh không về là biết tay tôi đấy!"
Văn Bác mặc kệ những lời dọa nạt của Y Đồng, vẫn đi họp như bình thường. Họp được nửa chừng thì Văn Bác nghe thấy có tiếng huyên náo bên ngoài phòng họp, tiếp đó là tiếng đấm cửa thình thình. Ai nấy đều nghi hoặc nhìn nhau, vừa mở cửa ra thì chẳng phải ai khác mà chính là Y Đồng và chú bảo vệ đang lôi lôi kéo kéo nhau.
Chú bảo vệ nói: "Họ đang họp, cô không thể vào trong được!"
- Tôi cứ vào đấy, tôi phải tìm anh ta, tôi là vợ của anh ta!
Lúc này Y Đồng đã xông vào trong, chỉ thẳng mặt Văn Bác và bắt đầu chửi bới: "Anh là đồ mặt dày, tối qua anh đi hú hí với con nào hả?"
Mặt Văn Bác hết đỏ lại chuyển sang trắng. Có thế nào thì cũng không được làm ầm ĩ lên đến công ty chứ? Có lãnh đạo ở đây, Văn Bác không tiện nổi nóng, đành phải đẩy Y Đồng ra ngoài cửa.
Phó tổng giám đốc Trần Giang nổi cáu, gắt: "Muốn cãi nhau thì về nhà, đừng có làm loạn ở đây!". Nói rồi liền đóng sầm cửa lại để mọi người tiếp tục họp.
Văn Bác nói với Y Đồng: "Có việc gì để về nhà hãy nói, cãi nhau ở đây còn ra thể thống gì nữa hả?"
- Ai bảo anh không về nhà? Anh trốn tôi làm gì? Chắc chắn là có tật giật mình! - Y Đồng tiếp tục chất vấn.
- Tôi đang họp, có việc gì đợi về nhà nói có được không? - Văn Bác giận tím mặt nói.
- Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh đã đi hú hí với con nào?
- Tôi chỉ ngủ bên ngoài có một đêm, cô việc gì phải ầm ĩ lên thế hả?
- Anh có tật giật mình, không dám thừa nhận phải không?
- Đừng nói ở đây nữa, chúng ta về nhà rồi nói!
- Tôi không về, tôi cứ phải nói ở đây đấy!
Cuối cùng Văn Bác cũng không thể chịu đựng được nữa, liền hất tay Y Đồng ra, đi thẳng một mạch. Y Đồng vẫn ngoác miệng chửi bới không ngừng. Qua sự việc ngày hôm nay, Văn Bác hoàn toàn mất hết thể diện ở công ty. Anh thật không hiểu sao vợ mình lại có thể cục cằn và vô lý đến như vậy. Văn Bác thật sự rất hối hận, tại sao hồi đó anh lại lấy một người vợ như cô cơ chứ? Nếu được quay lại từ đầu, anh thà sống độc thân cả đời còn hơn phải lấy một người như Y Đồng.
Lấy một người đàn bà thích làm ầm ĩ lên một cách vô lý chẳng khác nào tự hủy hoại tiền đồ của mình. Còn lấy một người đàn bà thích điều khiển đàn ông chẳng khác nào tự hủy hoại bản thân.
Kể từ khi Y Đồng và Văn Bác kết hôn cho đến nay, cô luôn nghi ngờ chồng mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, thậm chí không phải chỉ là một người. Cô chưa bao giờ tin tưởng chồng mình, tại sao chứ? Bởi vì, thứ nhất: chồng cô rất đẹp trai, là đối tượng yêu thích của phụ nữ. Có người đàn bà nào không thích trai đẹp đâu? Thứ hai: chồng cô có rất nhiều bạn khác giới, bao gồm cả lãnh đạo, đồng nghiệp, bạn học... Thứ ba: chồng cô rất nhường nhìn phái nữ, rất có duyên với phái nữ, cư xử rất hòa thuận với họ.
Trước đó không lâu, Văn Bác có tham dự một bữa tiệc sinh nhật của đồng nghiệp Trương Tân. Anh nói với Y Đồng: "Tối nay anh đi dự tiệc sinh nhật đồng nghiệp Trương Tân, không về nhà ăn cơm, là đàn ông..." - Anh cố ý nhấn mạnh là đàn ông vì sợ Y Đồng sẽ hiểu nhầm.
Y Đồng liền nói: "Em cũng muốn đi!"
Văn Bác nói: "Sinh nhật đồng nghiệp của anh, em đi làm gì?"
- Anh đi sao không cho em đi cùng?
- Anh đi sinh nhật đồng nghiệp, chẳng lẽ em không thể cho anh một chút không gian riêng sao?
- Em là vợ anh, tại sao không thể đi?
- Nói chuyện với em mệt lắm! - Văn Bác nói rồi quay người bỏ đi, cả nam cả nữ đang vui vẻ uống rượu. Đột nhiên điện thoại của Văn Bác đổ chuông, là Y Đồng gọi đến. Đang định nghe thì Trương Tân cười nói: "Văn Bác, có phải vợ gọi không? Lại gọi đến kiểm tra hả?"
Chỉ một câu nói đã khơi dậy cơn tức giận trong lòng Văn Bác, nghĩ đến việc Y Đồng kiểm tra mình từng ly từng tý một, anh bật chửi một câu: "Mẹ kiếp, ông mày không thèm nghe!" Nói rồi anh tắt máy và ném sang một bên.
- Nào các anh em, chúng ta tiếp tục uống! - Anh mỉm cười khoát tay với mọi người.
Mọi người vừa nâng cốc thì điện thoại của Trương Tân đổ chuông. Trương Tân nghe điện thoại, hỏi: "Xin hỏi ai đấy ạ? Ờ, em dâu à, bọn anh đang ăn ở khách sạn Vận may đến. Ờ, có, em muốn bảo cậu ấy nghe điện thoại hả? Được, em đợi tý!" Nói rồi Trương Tân đưa mắt nhìn Văn Bác rồi mỉm cười nói: "Người anh em, vợ cậu gọi đấy! Đã gọi cho tôi rồi thì cậu nghe đi vậy!"
Văn Bác cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, liền cầm lấy điện thoại, bực bội nói: "Rốt cuộc cô muốn gì?"
- Tại sao anh không nghe điện thoại của em? - Y Đồng gào lên.
- Tôi chết rồi! - Nói rồi Văn Bác cúp điện thoại.
Mọi người cười ầm ĩ, Văn Bác càng cảm thấy xấu hổ hơn, mặt đỏ rần rần.
- Nào nào các anh em, chúng ta tiếp tục uống! - Văn Bác đành phải hô hào mọi người nâng cốc để che dấu sự bối rối và sượng sùng của mình.
- Được, mọi người cùng cạn li nào! - Trương Tân vui vẻ hùa theo.
Bọn họ lại bắt đầu uống, mọi người đang vui vẻ thì đột nhiên Y Đồng hùng hổ lao vào, chỉ mặt Văn Bác chửi: "Giờ mà anh không về thì đừng bao giờ về nữa!" Nói rồi cô trợn mắt lườm Văn Bác.
Văn Bác tức điên lên, chẳng nói chẳng rằng, xoay người bỏ đi. Lúc ra ngoài, Văn Bác lơ đãng bước trên đường, trong bụng thầm nghĩ: "Đồ khốn, tối nay tôi sẽ cho cô biết tay!"
Văn Bác đi một vòng trên phố rồi về nhà. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Y Đồng đang ngồi ở phòng khách, mặt mày sa sầm, rõ ràng là vẫn còn tức giận. Tối nay bị Y Đồng làm cho mất mặt trước bao nhiêu bạn bè, Văn Bác tức lắm. Anh chẳng buồn đoái hoài gì đến Y Đồng, đi thẳng vào trong phòng. Vào đến phòng, máu nóng như bốc lên tận đỉnh đầu khi anh nhìn thấy, trên màn hình máy tính đang hiển thị danh sách cuộc gọi của anh.
Văn Bác điên tiết xông ra ngoài, chất vấn Y Đồng: "Tại sao cô lại xem danh sách liên lạc của tôi?"
Y Đồng thản nhiên nói: "Tôi xem xem rốt cuộc anh đã gọi cho những ai và đã ở với con nào rồi!"
- Cô thật là quá quắt!
- Cái gì quá quắt, tôi là vợ anh, tôi có quyền giám sát anh!
- Cô thật là vô lý thái quá!
Văn Bác cảm thấy mình như bị lột trần và đẩy ra giữa phố đông. Anh giận sôi người, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội. Kể từ khi kết hôn cho đến nay, về cơ bản là anh đang sống một cuộc sống bị giám sát 24/24 giờ. Đây đâu phải là cuộc sống của một người chồng, đó là cuộc sống của một tên trộm thì đúng hơn.
Văn Bác nhìn Y Đồng, cơn giận ngùn ngụt bốc lên. Anh thấy vợ mình càng lúc càng vô lý. Anh vốn dĩ luôn an phận, giữ mình, hạn chế tối đa việc qua lại với các cô gái khác vì yêu cầu cực kỳ vô lý của vợ, nhưng giờ bị cô giám sát kiểu này, anh thực sự không thể chịu nổi.
Đang uất đến mức không nói thành lời thì đột nhiên chuông điện thoại của anh reo vang. Lấy ra xem thì ra là bạn học Trương Manh gọi đến, mời anh đi họp lớp. Anh nghĩ, tốt nghiệp đã bao nhiêu năm nay rồi mà chưa có dịp gặp lại nhau, giờ bạn bè tụ tập, xem xem mọi người thay đổi ra sao cũng hay, thế là đồng ý ngay.
Hôm sau Văn Bác đang chuẩn bị đi họp lớp thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Manh, nói rằng anh không phải đi họp lớp nữa. Văn Bác vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải hôm qua đã nói rõ rồi sao? Sao đột nhiên lại chẳng cho anh đi nữa? Văn Bác rất bức xúc, vội vàng hỏi Trương Manh vì sao? Trương Manh bảo anh không đi thì tốt hơn, tránh để mọi người gặp chuyện phiền phức. Văn Bác ngây người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra Y Đồng đã in bản danh sách cuộc gọi trong điện thoại của anh, kiểm tra số điện thoại của Trương Manh. Y Đồng rất nhạy cảm, chỉ cần nhìn thấy số điện thoại lạ gọi vào máy của Văn Bác là cô lập tức gọi điện lại để hỏi, xem xem đối phương có quan hệ gì với chồng mình. Cô gọi điện cho Trương Manh, nghe thấy giọng con gái liền bắt đầu chửi bới, cảnh cáo Trương Manh không được dụ dỗ chồng cô. Trương Manh vội vàng giải thích, nói chỉ là bạn bè với Văn Bác nhưng Y Đồng đâu có tin, còn chửi người ta tối mặt tối mũi. Trương Manh tức giận gọi điện bảo Văn Bác đừng đến họp lớp nữa.
Sau khi làm rõ sự việc, Văn Bác liền nổi trận lôi đình, không thể nhịn được nữa liền cãi nhau một trận với Y Đồng.
Ngày hôm sau, Văn Bác đi làm, đồng nghiệp nữ của anh là Lương Tuyết liền hỏi: "Tối qua vợ anh gọi điện cho em, hỏi em có quan hệ gì với anh. Em nói là đồng nghiệp, chị ấy liền mắng em vài câu rồi cúp máy, em chẳng biết là có ý gì nữa?"
- Hả, có chuyện này à?
- Vâng, lúc đó em còn ngạc nhiên lắm, lẽ nào chị ấy nghi em là nhân tình của anh?
- Xin lỗi em, có thể là do cô ấy quá đa nghi!
Hóa ra nhân lúc Văn Bác đi tắm. Y Đồng đã lấy điện thoại của anh để xem tin nhắn và tra cứu các cuộc gọi của anh. Xem suốt cả buổi mà chẳng phát hiện ra điều gì nhưng cô chưa yên tâm, liền lấy bút ghi lại các số điện thoại trong đó, sau đó gọi điện chất vấn đối phương có quan hệ gì với Văn Bác. Văn Bác tắm xong đi ra nhưng không hề biết chuyện này, vì rất mệt nên anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đang nói chuyện thì có mấy người bạn thi nhau gửi tin nhắn đến, nói rằng hôm qua Y Đồng nhắn tin hỏi họ có quan hệ gì với anh. Trong cơn nóng giận, Văn Bác chửi thầm: "Con đàn bà này thật đáng ghét, cô làm thế này bảo tôi sau này làm sao ngẩng mặt nhìn bạn bè, làm sao làm người đây?"
Kể từ đó về sau, Văn Bác quyết định chiến tranh lạnh với Y Đồng. Về đến nhà là anh im lìm. Mặc cho Y Đồng có nói chuyện thì anh cũng chẳng buồn đếm xỉa, coi như không nghe thấy. Mỗi lần đi làm về, ngoài việc nấu cơm, anh hết tắm lại xem ti vi, lên mạng rồi vào phòng đọc sách ngủ.
Mấy ngày liền như vậy, Y Đồng cũng cảm thấy lạ. Cô nói chuyện với Văn Bác, anh cũng chẳng buồn đếm xỉa, trong lòng vô cùng bất mãn, cô không thể chịu đựng không khí như vậy. Nhưng Văn Bác chẳng để tâm đến điều đó, anh cứ việc tôi tôi làm, cô thích làm gì thì làm, tôi không can thiệp.
Thực ra tình trạng này cho thấy cuộc hôn nhân của họ đã bật đèn đỏ. Nếu cứ thế này thì chỉ có một khả năng là ly hôn mà thôi. Cả hai người đều ý thức được vấn đề này, chỉ có điều cả hai không thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau.
Một buổi chiều, Văn Bác nhận được thông báo của công ty, yêu cầu anh ở lại làm thêm giờ. Anh gọi điện cho Y Đồng, nói với cô anh phải làm thêm giờ, sẽ về nhà muộn. Anh ở văn phòng chưa được bao lâu thì điện thoại đổ chuông, là Y Đồng gọi đến, cô hỏi Văn Bác: "Bao giờ anh về?"
Rõ ràng là Y Đồng đang tra xét Văn Bác. Văn Bác liền nói: "Chắc là khoảng sau mười giờ, em không cần đợi anh ăn cơm đâu, anh ăn qua loa ở công ty cũng được."
Cúp điện thoại, Văn Bác lại tiếp tục làm việc. Công ty có bao nhiêu là việc, anh bận đến tối mắt tối mũi. Khoảng hơn nửa tiếng sau, điện thoại của anh lại đổ chuông, lại là Y Đồng gọi đến: "Anh còn ở công ty bao lâu nữa?"
Văn Bác nói: "Chẳng phải anh đã nói rồi à, phải hơn mười giờ, sao em lại gọi nữa thế?"
Y Đồng nói: "Em chỉ hỏi khi nào anh về, không có ý gì khác."
Thực ra Y Đồng không yên tâm, gọi đến chỉ để kiểm tra xem Văn Bác có ở văn phòng thật không, nếu không có ở văn phòng chứng tỏ anh có chuyện gì khuất tất.
Một tiếng sau, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Y Đồng, Văn Bác tức điên người, gắt: "Cô làm sao thế hả? Bị dở hơi à? Tôi làm thêm giờ mà cô cứ gọi liên tục như vậy, có định để tôi sống nữa không hả?
Y Đồng nói: "Em gọi điện thì sao? Chẳng qua là quan tâm đến anh, sao anh chẳng biết điều gì cả?
- Cút đi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa!
Về nhà, Văn Bác với Y Đồng lại cãi nhau một trận tơi bời. Y Đồng liền gọi điện cho bố mẹ cô, mách tội của Văn Bác. Lần này thì đúng là động phải ổ kiến lửa rồi."Nhạc phụ", "Nhạc mẫu" vừa nghe thấy con gái bị bắt nạt là lập tức đến nhà Văn Bác. Mẹ vợ đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt Văn Bác mà mắng. Bố vợ Văn Bác thì mắng anh nóng nảy, cục cằn. Văn Bác tức giận lao ra khỏi nhà, tắt điện thoại.
Văn Bác rất bực bội, anh giờ giống như một phạm nhân vậy. Anh không thể chịu đựng được cuộc sống như thế này. Anh lấy vợ chứ có lấy bà quản gia đâu mà chuyện gì cũng phải bẩm báo với cô, rõ ràng đây chẳng phải là cuộc sống của con người. Anh bắt đầu nhớ cuộc sống độc thân, lúc ấy anh muốn làm gì thì làm, muốn chơi thế nào cũng được. Khái niệm ly hôn bắt đầu hình thành trong đầu anh, thậm chí anh muốn trước khi ly hôn sẽ thật sự ngoại tình một lần. Chẳng phải cô đã cho rằng tôi có bồ sao? Đã thế tôi sẽ làm thật một lần cho biết, không lại phải mang tiếng oan!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |