Vay nóng Tima

Truyện:Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ - Chương 09

Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ
Hiện có 26 chương (chưa hoàn)
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-26 )

Siêu sale Shopee


Theo như tình tiết trong nguyên tác, vài ngày nữa Trịnh Bình sẽ được chuẩn đoán mang thai , trên dưới Hạ gia đều rất vui mừng. Chỉ duy nhất Hạ Hoàng Lãnh không cảm thấy vui vẻ như bề ngoài hắn thể hiện

Khi Trịnh Bình mang thai, Hạ Quốc Bắc tổ chức một bữa tiệc lớn để công bố cho toàn tỉnh H biết mình sắp có thêm con. Ngày ấy lại được tổ chức đúng ngày giỗ mẹ Hạ Hoàng Lãnh, điều đó càng làm tăng thêm mâu thuẫn giữa cha con họ

Bắt đầu từ lúc ấy, Hạ Hoàng Lãnh càng nghi ngờ sâu hơn cái chết của mẹ mình, hắn vẫn luôn nghi ngờ mẹ mình chết có liên quan đến Trịnh Bình và Hạ Quốc Bắc nhưng do chưa có chứng cứ cụ thể nên hắn tạm thời chưa làm gì bọn họ

Hắn cho người điều tra kĩ càng cái chết của bà Hạ, ngày Trịnh Bình sinh Hạ Hoàng Cảnh, sự thật ẩn dấu bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đưa ra ngoài ánh sáng, Hạ Quốc Bắc rất tức giận, dù rằng ông ta không còn yêu thương người vợ quá cố kia nhưng khi biết Trịnh Bình làm thế với bà, ông ta cũng rất đau lòng

Người đời vẫn nói "Nợ máu phải trả bằng máu". Hạ Quốc Bắc yêu Trịnh Bình tuy nhiên ông ta đã nợ mẹ con Hạ Hoàng Lãnh quá nhiều, ông ta cần cho Hạ Hoàng Lãnh câu trả lời thích đáng

Hạ Quốc bắc là người đa nghi và tàn nhẫn, ông ta cho người giết Trịnh Bình không đơn giản vì áy náy với mẹ con Hạ Hoàng Lãnh mà vì Trịnh Bình đã biết quá nhiều việc làm phi pháp của ông ta, ông ta sợ một ngày nào đó sẽ bị Trịnh Bình cắn ngược

Hạ Nghiên là con nuôi trên danh nghĩa của Trịnh Bình nhưng Hạ Quốc Bắc sớm đã biết rõ thân thế thật sự của Hạ Nghiên, ông ta vẫn mắt nhắm mắt mở nuôi dưỡng Hạ Nghiên như con gái nuôi nhà họ Hạ

Ông ta muốn bù đắp phần nào tội lỗi của mình với Hạ Nghiên nên trước khi chết ông ta bắt một trong hai con trai mình phải kết hôn với cô, cho cô một cuộc sống sang giàu không lo. Ông ta cũng mặc kệ cái gì là huyết thống giữa cô và Hạ Hoàng Cảnh dẫu sau cũng chẳng ai có thể vạch trần được sự này

Hạ Nghi ngồi sắp xếp lại trí nhớ, cô vẫn luôn thắc mắc tại sao Hạ Hoàng Cảnh lại không đối phó Hạ Nghiên ngay khi biết Trịnh Bình là người đã giết mẹ mình, hắn vẫn luôn để cô ấy sống thoải mái, sau khi Trịnh Bình chết tuy ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ chán ghét cô ấy nhưng chỉ cần Hạ Nghiên thích thứ gì hắn vẫn sẽ dùng mọi cách đáp ứng, đãi ngộ như thế so với con của kẻ thù giết mẹ có hơi kỳ quặc

Chẳng lẽ Hạ Hoàng Lãnh không chán ghét Hạ Nghiên như cô ấy vẫn nghĩ, ghét một người chỉ cần nhìn họ thở thôi cũng đã chán ghét không chịu được huống gì là yêu chiều, dù rằng sau này hắn cũng hành hạ cô ấy khi cô ấy chia rẽ hắn và Dao Đình Đình nhưng mức độ vẫn chưa đến mức quá tàn nhẫn

Hạ Nghi đột nhiên nhớ đến ánh mắt hôm Hạ Nghiên chết của Hạ Hoàng Lãnh, nó không hả hê, thỏa mãn mà là đau thương tột độ, giống như hắn đã đánh mất thứ gì đó rất quý giá của mình

Nếu đã như thế tại sao hắn còn tiếp tay cho báo giới lăng nhục Hạ Nghiên khiến cô trở thành nỗi nhục không bao giờ quên của nhà họ Hạ lẫn Hạ Hoàng Cảnh, Hạ Nghi không thể hiểu nổi tư duy của Hạ Hoàng Lãnh

Suy nghĩ miên man đến tận khuya, Hạ Nghi quyết định bỏ qua vấn đề nan giải này dẫu sao mục đích của cô tới đây là giúp cho Hạ Nghiên an toàn vượt qua tuổi ba mươi lăm, còn mấy thứ khác cô không cần quan tâm.

Cô và lão Cảnh Trưởng cũng đã giao dịch với nhau, chỉ cần kiếp này của Hạ Nghiên sống qua ba mươi năm thì cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ, lúc đó có thể trở về nhậm chức ở địa phủ

Đang ngủ ngon lành, vòng ngọc trên tay Hạ Nghi lóe sáng, cô bị tiếng hét lớn làm giật mình tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là gương mặt đầy máu, con mắt trắng dã, mái tóc bù xù dài ngoằng của bà Hạ, lần này Hạ Nghi không thể giữ bình tĩnh được nữa cô vung tay đấm thẳng vào mặt bà Hạ khiến bà ta bay một vòng đẹp mắt rồi rơi thẳng vào góc tường

"Khốn kiếp ... Dám hù tôi". Hạ Nghi tức giận quát

"Đừng đánh, tôi không có ý hù cô đâu .... ~>"

"Nửa đêm bà không ở yên trong sau bức tranh còn lăng xăng chạy tới đây làm gì"

"Tôi qua phòng của tiểu Lãnh thăm nó, phát hiện nó đang sốt mà bây giờ mọi người trong nhà đều ngủ, tôi sợ tiểu Lãnh có chuyện nên muốn sang đây kêu cô giúp mà cô ngủ say qua tôi định lay cô dậy nhưng chiếc vòng của cô làm tôi đau quá ". Bà Hạ uất ức nhìn Hạ Nghi, gương mặt bà Hạ vốn đã rất đáng sợ bây giờ còn trưng ra vẻ mặt chó con, Hạ Nghi thấy lông tơ của mình dựng ngược thật rồi

"Bây giờ đang là giờ giới nghiêm của trang viên, nếu tôi ra khỏi phòng gặp phải quản gia thì đừng nói tới tìm cho tro cốt cho bà ngày cả mạng tôi cũng không giữ được không chừng"

đừng lo, tôi đảm bảo lão ta sẽ không xuống được giường chứ nói gì là ra khỏi phòng"

"........"

Câu nói thật lắm ý nghĩa sâu xa, đừng trách Hạ Nghi suy nghĩ xấu xa, các người dám nói các người không nghĩ xấu không, hứ ... Hạ Nghi chắp tay cầu nguyện cho quản gia "Quản gia à, hi vọng ông cố sống sót đến lúc tôi quay về phòng"

Hạ Nghi lăn xe đến phòng Hạ Hoàng Lãnh, thấy hắn trùm chăn kín mít cô lo lắng hắn sẽ không bị bệnh chết mà bị ngộp chết mất thôi, kéo chăn khỏi đầu hắn. Người Hạ Hoàng Lãnh đã sớm ướt đẫm mồ hôi

Hạ Nghi sờ trán mình rồi áp tay lên trán Hạ Hoàng Lãnh, bàn tay mát lạnh của cô làm hắn thoải mái hừ nhẹ, hắn khẽ cọ cọ như muốn được nhiều hơn. cô cười khẽ trước hành động ngốc nghếch của hắn

Hạ Nghi vào nhà tắm tìm khăn mặt vắt ướt đắp lên trán Hạ Hoàng Lãnh, cô lấy thuốc hạ sốt đỡ đầu Hạ Hoàng Lãnh ép hắn uống, dù đang sốt nhưng hắn vẫn rất cứng đầu không chịu hé miệng, không còn cách nào khác Hạ Nghi đành bóp miệng cho hắn uống

Đắp khăn uống thuốc xong xuôi, Hạ Nghi còn phải canh chừng Hạ Hoàng Lãnh nếu trong một tiếng mà hắn vẫn chưa hạ sốt cô đành làm liều mà gọi cấp cứu thôi, hắn mà có chuyện gì thì mẹ hắn sẽ đeo theo ám cô suốt đời

Bởi vì lén lút đến Hạ Nghi không thể bật sáng đèn, ánh đèn ngủ nhỏ bé không đủ ánh sáng để đọc sách, cô nhàm chán ngắm nhìn gương mặt đẹp như khắc của Hạ Hoàng Lãnh

Hạ Nghi cảm thán, không biết bà Hạ lúc sống như thế chứ riêng cái nhan sắc như thần này của Hạ Hoàng Lãnh cũng đủ khiến cho các thiếu nữ phải thét chói tai. Bây giờ cô biết vì sao Hạ Nghiên một kiên trì yêu hắn, dù tính tình hắn có đê tiện cỡ nào thì với gương mặt này cũng đủ che lấp mọi thứ

Hạ Nghi vuốt ve tỉ mỉ gương mặt Hạ Hoàng Lãnh, từ cái trán trơn bóng, đôi mày kiếm nghiêm nghị, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sâu cùng hàng mi dài cong vuốt, bờ môi mỏng đầy đặn tuy bây giờ trắng bệch do bệnh nhưng vẫn quyến rũ chết người

Hạ Nghi thích thú ăn đậu hủ Hạ Hoàng Lãnh không thôi, cô đưa tay đo đạc lông mi của mình và Hạ Hoàng Lãnh xem ai dài hơn, sau đó lấy mặt mình cọ cọ mặt hắn xem ai trơn láng hơn

Chơi bời chán chê Hạ Nghi leo lên giường Hạ Hoàng Lãnh nằm, cô thoải mái vung tay đè cổ Hạ Hoàng Lãnh rồi làm đủ mọi tư thế xấu xa chỉ tiếc đôi chân của cô đã bị liệt nếu không cô thật muốn dùng nó kẹp cổ Hạ Hoàng Lãnh như tư thế các đô vật mỹ hay làm (^o^)/

Hạ Nghi mệt mỏi ôm Hạ Hoàng Lãnh ngủ, trong phòng nhiệt độ đang giảm dần mà thân người hắn lại rất ấm, Hạ Nghi thấy thoải mái ôm hắn. Hạ Nghi vừa nhắm mắt ngủ thì người bên cạnh cô chợt mở mắt, ánh mắt hắn ấm áp như ánh nắng mặt trời

Hạ Hoàng Lãnh đã tỉnh dậy từ lúc Hạ Nghi bước vào phòng nhưng hắn vẫn giả vờ như ngủ sau, hắn muốn biết con nhóc này làm gì trong phòng hắn giờ này. Khi cô kéo chăn sờ trán hắn, lòng Hạ Hoàng Lãnh chợt rung mạnh, bàn tay nhỏ bé mát lạnh khiến hắn không muốn thoát ra, cách cô cho hắn uống thuốc thật thô lỗ nhưng hắn vẫn thấy lòng mình thật ấm áp

Đã bao lâu rồi Hạ Hoàng Lãnh không cảm thấy ấm áp như hôm nay, từ ngày mẹ mất không còn ai ban đêm đến chăm sóc hắn. Hạ Hoàng Lãnh điều chỉnh lại tư thế thoải mái cho Hạ Nghi rồi ôm cô vào lòng, tuy không biết con nhóc này có mưu đồ gì nhưng chỉ cần nhiêu đây thôi cũng đủ để hắn thấy lòng mình thật ấm áp

Ánh nắng đáng ghét chiếu vào phòng làm hai người trên giường khó chịu nhíu mày. Hạ Hoàng Lãnh khó chịu vươn tay bấm nút kéo rèm cửa rồi thoải mái ôm Hạ Nghi ngủ tiếp, đêm qua ôm Hạ Nghi hắn ngủ rất ngon giấc nên bây giờ hắn không muốn dậy sớm

Quản gia gõ cửa phòng đánh thức Hạ Hoàng Lãnh, ông gõ nhiều lần nhưng không ai trả lời, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào, cảnh tượng trong phòng làm quản gia ngạc nhiên. Hạ Hoàng Lãnh ôm Hạ Nghi ngủ say sưa, hình ảnh ấm áp nhu hòa ấy khiến quản gia mỉm cười dịu dàng, ông khẽ đóng cửa phòng lui ra ngoài.

Hạ Nghi mơ một giấc mơ thật đáng sợ, cô thấy mình bị một con quái vật khổng lồ đè nặng mặc cho cô kêu gào la hét nó vẫn ung dung quấn chặt lấy cô, Hạ Nghi khó thở mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt phóng to đẹp đẽ của Hạ Hoàng Lãnh.

Hạ Nghi hết hồn định hét lên bỗng chợt nhớ tới điều gì cô vội vàng bịt chặt miệng, Hạ Nghi nhẹ nhàng lách khỏi người Hạ Hoàng Lãnh leo lên xe lăn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Hạ Hoàng Lãnh hí mắt nhìn Hạ Nghi như con chuột trộm gạo trong lòng không ngừng cười to

Về đến phòng Hạ Nghi không ngừng vuốt ngực mình an ủi, cũng may là cô hiện tại chỉ mới năm tuổi nếu mười lăm không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Hạ Nghi gõ gõ đầu vì sự ngớ ngẩn của mình, trong bữa sáng cô vẫn ung dung thong thả như không có chuyện gì xảy ra

"Tiểu thư, sao sáng nay cô lại ngủ trong phòng thiếu gia vậy". Quản gia vừa rót sữa vừa ân cần hỏi Hạ Nghi

"phì ......". toàn bộ sữa trong miệng Hạ Nghi bắn ra hết trên bàn ăn

"Tiểu Nghiên, con bất lịch sự quá, con xem bây giờ thì ai ăn được nữa". Trịnh Bình nhìn toàn bộ bàn ăn đều dính sữa của Hạ Nghi cau mày trách mắng

"Con xin lỗi"

"không sao tiểu thư, để tôi đổi lại món mới". Quản gian nhanh chân thay đổi thức ăn trên bàn

"Tối qua hai đứa ngủ cùng nhau sao". Hạ Quốc Bắc ngẩng đầu khỏi tờ báo nhìn hai người

"Dạ thưa cha, tôi qua tiểu Nghiên nói ngủ một mình sợ nên con đã bế em ấy qua phòng". Hạ Hoàng Lãnh ung dung ăn cháo trả lời

"Ừ! Hai đứa là anh em nên thân thiết với nhau hơn", Hạ Quốc Bắc nhấp ngụm café

"Thằng nhóc này hôm nay trúng tà sao, sao hiền lành vậy trời". Hạ Nghi ăn trái cây trợn mắt nghĩ

"Cha ơi! Hôm nay con có thể mời bạn tới chơi không ạ". Tâm tình Hạ Quốc Bắc có vẻ tốt, Hạ Nghi định bụng sẽ rủ mắt xanh đến vậy thì nhân dịp này nói luôn

"Tiểu Nghiên con có bạn sao". Trịnh Bình tao nhã ăn bánh mì nướng quản gia đưa lên hỏi

"Dạ, bọn con mới quen biết nhau nhưng anh ấy rất tốt con muốn gặp anh ấy nhiều hơn".

"Được rồi, hãy kêu quản gia đón nó đến". Hạ Quốc Bắc nói rồi đứng dậy đi lên phòng sách

Hạ Nghi vui vẻ đến phòng bếp báo với quản gia chuyện của mắt xanh, sáng nay cô đã nhắn tin nói với mắt xanh ý định hôm nay của mình, mắt xanh cũng đã đồng ý đưa địa chỉ cho cô, Hạ Nghi đưa địa chỉ cho quản gia xong thì lăn xe về phòng đợi

Cô cần chuẩn bị một vài thứ, dù sao hai người cũng là trẻ nhỏ, cánh rừng kia tuy không lớn nhưng cũng không ai đảm bảo nó không có nguy hiểm. Chuẩn bị trước chắc ăn hơn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-26 )