← Ch.01 | Ch.03 → |
Phòng họp đã đầy chật người, Mặc Duy Chính mới chậm rãi bước vào, ngồi xuống đầu tiên, nhân viên cũng yên vị chờ cuộc họp bắt đầu, trợ lý đứng bên chuẩn bị tài liệu mới cuống lên, "Sổ tay quảng bá lần này sao còn chưa đưa tới?"
Quản lí bộ phận quảng cáo nhướng mày, chẳng phải vừa sai người mang lên sao! Tay trưởng phòng này làm ăn kiểu gì thế! Bắt gặp cái liếc mắt của Mặc Duy Chính, hắn có chút xấu hổ.
Sổ tay quảng bá? Mặc Duy Chính mặt không đổi sắc, trong đầu lại đang chạy nước rút, hình như có chút ấn tượng... Chẳng phải nữ nhân viên trong thang máy lúc nãy ôm sao! Đi cùng một thang máy, bản thân đã tới lâu như vậy rồi, cô ta sao còn chưa thò mặt ra nhỉ? Hai trợ lý bên cạnh cũng nhớ ra, "Là... cô vừa rồi?"
Mặc Duy Chính không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu, hai trợ lý liền vội vàng bước ra ngoài.
"Chúng ta bắt đầu trước vậy." Phòng họp an tĩnh nổi lên tiếng xì xào bàn tán, Mặc Duy Chính mở miệng trấn áp, trong chớp mắt lại lặng yên như cũ.
"Thật xui quá đi..." Bạch ta bị đuổi xuống tận tầng 2 rốt cục lần thứ hai về tới tầng 38, dù sức vóc khỏe mạnh nhưng phải duy trì lâu như vậy quả có hơi mệt, tay cũng muốn tê rần lên rồi.
Bạn vừa ra khỏi thang máy liền thấy ngay hai trợ lý đứng chờ sẵn, "A?" Chu Tiểu Bạch ngơ ngác hỏi, "Các vị muốn xuống lầu sao..."
"Bọn tôi đang chờ cô đấy!" Một trợ lý tức giận nói, "Bắt đầu họp rồi mà sổ tay quảng bá còn chưa thấy đâu!"
"A..." Bạn Bạch vội thanh minh, "Là tại thang máy..."
"Đừng nói nữa, mau vào đi!" Một trợ lý khác giục nhưng hoàn toàn không có ý muốn giúp, có điều cũng khó trách, mặc đồ công sở bó sát lại đi giày cao mấy tấc, gót nhọn như đinh, nhìn tới nhìn lui cũng không phải loại có thể ôm cả chồng sổ tay mà đi.
"Ừm.." Chu Tiểu Bạch đáp, liêu xiêu theo chân hai người kia nhằm hướng phòng họp, lòng thầm nghĩ chân khó chịu quá đi...
Ghét nhất là làm OL (1) phải đi giày cao gót, nếu cứ trốn trong góc kia bạn có thể len lén mà tháo ra nhưng giờ thì đúng là vô phương.
Chu Tiểu Bạch nấp sau chồng sổ ngất ngưởng chậm chạp đi vào, theo hướng dẫn của trợ lý đến trước mặt Mặc Duy Chính, trợ lý lấy một quyển trên cùng đưa lên, ánh mắt Mặc Duy Chính ngừng lại trên "núi sổ" chừng một giây rồi quay đầu.
"Lui ra sau..." Nữ trợ lý nhắc nhở Chu Tiểu Bạch.
"Ô..." Chu Tiểu Bạch đáp, lùi một bước, gót giầy nghiêng một cái, Chu Tiểu Bạch cuối cùng cũng thực hiện được mộng tưởng "thoát giầy", chân vung một đường hoàn mỹ, trượt luôn khỏi giầy, nghe nói người luyện thể thao tay chân đặc biệt phối hợp, chân đã lệch tay nhất định cũng không ổn đi đằng nào...
"Haha..." Chu Tiểu Bạch nhìn Mặc Duy Chính bị cả đống sổ nặng như cùm dộng thẳng lên đầu, ngoài trưng ra điệu cười ngu ngơ "thương hiệu", bạn quả thực không biết phải nói gì, xung quanh cũng một mảnh lặng ngắt như tờ. Thẳng đến khi quyển sổ trên đầu Mặc Duy Chính rơi xuống mặt bàn, nhìn trang sổ mở ra Chu Tiểu Bạch rốt cuộc cũng tìm được lí do an ủi bèn chỉ vào nàng người mẫu gợi cảm đóng quảng cáo cho sản phẩm của công ty trên trang sổ kích động nói, "Tổng công đại nhân... Anh thật không hổ là thẳng nam, sổ rơi vào đầu cũng phải là thiếu nữ gợi cảm, rất rất gợi cảm..."
Cả phòng... lặng đi như chết ...
Chu Tiểu Bạch nghĩ nhất định phải tìm kế xoa dịu bộ dạng âm trầm của Mặc Duy Chính, "Cái này... Tổng tài, anh đừng giận... Tôi sẽ mua 《Playboy》 kỳ tới cho..." Có người nói thẳng nam đều thích thứ này... Ấn tượng của Chu Tiểu Bạch với thẳng nam xưa nay chính là vậy, đều thích nhìn phụ nữ khỏa thân... Thực sự là biến thái, vậy mới nói chính GAY hay nhất, muốn xem cũng xem đồng loại ... Chu Tiểu Bạch vững tin như thế.
Cả phòng... Áp lực như cuồng phong bão táp...
Cửa phòng bật mở, Chu Tiểu Bạch bị tống cổ, xong! Trong đầu Chu Tiểu Bạch lập tức hiện lên suy nghĩ này, cuộc sống heo chuồng của bạn, chỗ ngồi xa xỉ thối nát của bạn, cùng với GV mới tải xuống còn chưa kịp thưởng thức của bạn... Đều một đi không trở lại rồi...
"Tống cô ta đi ngay..." Mặc Duy Chính trở lại phòng làm việc, không thèm nghĩ ngợi, cũng không chừa chỗ thương thuyết này nọ nói luôn.
"Vâng." Trợ lý đáp, "Lý do là..."
"Không có lý do." Mặc Duy Chính mở một tập tài liệu, không buồn ngẩng đầu lên đáp.
"Ưm..." Trợ lý định nói mà không nén được bật cười thành tiếng, biết rõ không nên song không sao kìm nổi, dù tổng tài nói là không có lý do nhưng rõ là có, trước mặt cả một phòng đổng sự (2) cùng quản lý nói năng bung bét, lý do quá là đầy đủ nhưng lại không thể nói thành lời.
Mặc Duy Chính nhướng mày, cơn giận viết cả trên mặt, "Cười cái gì?"
"Không có gì..." Trợ lý vội ngừng cười, nghiêm túc nói "Tôi đi báo cho bên nhân sự và bên quảng cáo."
Chu Tiểu Bạch sau khi bị đá bay "hoành tráng" như vậy chỉ đành sống nhờ nhà bạn bè, gì thì gì cũng phải ráng mà chống đỡ đến cuối tháng mới về nhà nhận tội với mẹ già, vừa tự lực cánh sinh chưa được mười ngày đã thua cuộc chạy dài đúng là mất mặt.
"Ngươi định bám trụ nhà ta gì cũng không làm?" Cố Nhã nằm trên giường xem tạp chí hỏi bạn Bạch vừa ôm sổ ghi chép vừa coi GV bên cạnh.
"Vậy ngươi bảo sao bây giờ? Ai bảo ta xuất sư (3) bất lợi, đụng trúng một gã thẳng nam cơ chứ." Chu Tiểu Bạch lòng tin son sắt, vững chắc không nghi hủ nữ cùng thẳng nam là trời sinh thành địch.
Cố Nhã lật một trang tạp chí tiếp tục hỏi, "Theo ý ngươi tội vạ căn nguyên là ở thẳng nam cả?"
"Cũng không hẳn..." Chu Tiểu Bạch xem đến hoa chân múa tay, "A... Tiểu thụ thật khả ái..."
"Vậy ngươi định lấy chồng thế nào đây?" Cố Nhã nói tiếp, "Thẳng nam ngươi không thích, GAY lại không đời nào tìm ngươi..."
"Tìm một Bi là được..." Chu Tiểu Bạch không do dự đáp ngay, "Mẫu đấy là lý tưởng nhất, chưa kể..." Bạch ta mắt đổ hào quang, "Còn có thể thường xuyên xem người thật 'tường thuật trực tiếp' nữa..."
Cố Nhã nuốt nước miếng, "Rất tốt... Rất vĩ đại, không bằng ngươi đi 'Bloody Mary' xem thử có hợp hay không?"
Chu Tiểu Bạch từ sau máy tính thò đầu ra, "Bồi bàn lại đi đâu rồi?"
"Ha ha..." Cố Nhã cười vẻ cực kỳ xấu hổ, "Không phải thế... Là ả thu tiền cả ngày cứ nhìn chằm chằm Tiểu Hòa nhà ta..."
Chu Tiểu Bạch thở dài, "Vậy nên ngươi mới cà kê nãy giờ chứ gì..."
Bloody Mary là một quán bar rất xa hoa do lão công Tiểu Hòa nhà Cố Nhã mở, không ít thành phần trí thức có tiền có quyền tan sở lại tạt qua làm một ly, Cố Nhã là trạch nữ (4), chỉ muốn thảnh thơi trốn trong nhà, nhưng nữ phục vụ trong quán đều thấy ông chủ trẻ tuổi anh tuấn mà thèm, đặc biệt là cô em thu tiền ngay trước mặt - gần ông chủ nhất, Cố Nhã quả lười ra khỏi cửa nhưng quản chồng bỏ làm sao được?
"Dù sao ngươi cũng chẳng có việc gì làm, không bằng buổi tối tới giúp một chút." Cố Nhã dụ dỗ, "Tiền công ta trả, không chừng còn gặp được Bi mà ngươi mong chờ đã lâu nữa!"
"Ta không muốn..." Chu Tiểu Bạch giả chết ngã ra, thu tiền vất vả muốn chết, có khi còn phải đứng... Bạn tình nguyện ở nhà hết ăn lại nằm chờ chết còn hơn.
Cố Nhã "thêm mật bẫy ruồi", "Cho ngươi ngồi ghế, còn có máy tính lên mạng không giới hạn..."
Chu Tiểu Bạch lắc đầu, cũng chẳng hay bằng ở nhà...
"Ta nghe Tiểu Hòa nói gần đây một ít GAY cũng tạt qua làm vài ly đấy..." Cố Nhã cố tình buông mồi.
Chu Tiểu Bạch nhảy dựng lên, "Ta đi!" Nhìn Cố Nhã cười đắc ý, bạn nghĩ mình thật không có tí cốt khí nào, "Nhưng ta cũng là nữ mà... Ngươi không lo sao?"
"Ha ha..." Cố Nhã trên giường lăn một vòng, "Ngươi vốn là hủ nữ ghét thẳng nam mà, huống hồ..." Cô nàng cười gian liếc Chu Tiểu Bạch một cái, "Ngươi từ cao trung tới nay đã nổi danh 'đồng bằng Tứ Xuyên'... Tiểu Hòa không thích..."
Chu Tiểu Bạch biến sắc, bản thân xưa giờ là "ngực sân bay", vẫn bị các bằng hữu gọi" đồng bằng Tứ Xuyên "nên mới muốn đi Tây Tạng, không biết gặp vùng khí áp cao có thể làm vòng 1 biến lớn hay không nữa?
Cố Nhã liếc nhìn bạn Bạch đang mải cúi đầu ai oán "thương nhớ đồng bằng", "Ai... Ngực phẳng như vậy có leo Himalaya cũng vô dụng, chi bằng tìm một nam nhân cho ngươi ít tình yêu đi..."
"Buồn nôn..." Chu Tiểu Bạch lao ra khỏi phòng, Cố Nhã đằng sau cười lớn, "Nhớ kỹ tối nay 6h đi làm..."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |