← Ch.5 | Ch.7 → |
"Ngươi... khụ khụ..." Ta bị lời của hắn làm sặc một ngụm nước miếng.
Tiểu tử hắn đang nói cái gì a? Viên phòng? Cái vấn đề này không thể đem ra nói đùa được đâu!
Một chén nước được đưa đến trước mặt ta. Ta thuận tay cầm lấy, ngẩng đầu.
Nam nhân trước mi mục như họa, làn da trắng nõn mịn màng, bờ môi tuyệt đẹp, khóe miệng hơi cong, đôi mắt phượng mị hoặc, mái tóc dài mượt tùy ý dùng dây buộc lại để một bên vai... Hoạ thủy, tuyệt đối là hoạ thủy... Một nam nhân lại có thể xinh đẹp đến mức này!
Ta thoáng kinh diễm, cúi đầu uống cạn chén nước.
Hồng y mỉm cười dịu dàng lấy cái chén rỗng từ tay ta, lặng lẽ lui xuống.
Ta cảm giác được trên người hắn toát ra một nỗi bi thương khó tả. Là ảo giác sao?
Sau khi cổ họng thông thuận ta mới bình tĩnh tiêu hóa những gì mới nghe được.
Ta không biết thật sự đã xảy ra chuyện gì nhưng mấu chốt không phải là muốn ta thả đại ca hắn ra thôi sao?
Không thành vấn đề, cái này ta làm được!
Nói đến bên này, sau khi nghe Lam Nguyệt nói xong, trừ Mặt than vẫn không biến sắc, tất cả bọn họ đều kinh hoảng nhìn hắn.
"Thê chủ, Lam Nguyệt nhất thời nóng vội mà lỡ lời. Thân thể hắn từ nhỏ vốn đã không khỏe, thể chất lại yếu ớt nên chuyện viên phòng vốn dĩ không có khả năng!" Mặt than không nhanh không chậm giải thích.
Ta tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao đây cũng không phải vấn đề ta phải quan tâm!
Lam Nguyệt vội vàng xen vào, "Đại công tử, ta..."
"Ngươi câm miệng!" Mặt than đột nhiên lớn tiếng làm ta giật mình. Gương mặt vô cảm lại hé ra biểu cảm giận dữ.
Lam Nguyệt hoảng hốt, lập tức im lặng.
Để tránh đêm dài lắm mộng, ta phải nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này thôi!
Ta ho lên hai tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, hướng Lam Nguyệt hỏi, "Đại ca ngươi đang ở đâu?
Lam Nguyệt giật mình đáp, "Dạ bẩm thê chủ, ở sài phòng!
Ta điềm nhiên lên tiếng, "Thả người đi!"
"Thê chủ!" Bọn họ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn ta.
Nhìn cái gì? Cũng không phải ta đem hắn nhốt vào đó. Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ hãi!
"Thê chủ đã nói thả người, sao các ngươi còn chưa đi?" Nhìn bộ dáng thất thần của bọn họ, Mặt than không kiên nhẫn lên tiếng.
Lúc này bọn họ mới hoàn hồn, nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa đi khỏi, Lam Nguyệt liền dập đầu một cái, "Đa tạ thê chủ! Đa tạ thê chủ!"
Sau đó lại cúi người, vừa nói vừa dập đầu liên tục.
Trong đầu không kịp nghĩ, ta liền xốc chăn, leo xuống giường, đến trước mặt Lam Nguyệt, đưa tay đỡ lấy trán hắn. Ta sững người. Dưới ta tay là một mảng nóng rực.
"Lam Nguyệt, ngươi bị sốt!"
Lam Nguyệt ngẩng đầu, mặt không chút huyết sắc, hai mắt đỏ ửng nhìn ta nói, "Thê chủ, ta... không sao!"
Nói xong liền ôm lấy ngực thở dốc, sau đó cả người vô lực ngã xuống.
Ta hốt hoảng đỡ lấy hắn.
Hai mắt Lam Nguyệt nhắm nghiền, hơi thở khó nhọc, vẻ mặt rất thống khổ. Lúc này ta phát hiện cơ thể hắn cũng nóng kinh người.
Mặt than vô thanh vô tức đến bên cạnh ta, nhanh chóng kiểm tra tình hình của Lam Nguyệt.
Mặt than vẻ mặt ngưng trọng, ta cũng không lên tiếng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của Lam Nguyệt.
"Thê chủ, là bệnh cũ của Lam Nguyệt tái phát!" Thần sắc Mặt than trầm xuống, "Phải châm cứu cho hắn ngay lập tức!"
Ta nhíu mày, "Vậy ngươi còn chần chờ cái gì?"
Mặt than nhìn ta như muốn nói cái gì đó.
"Mau đỡ hắn lên giường đi, không lẽ ngươi định để hắn dưới đất mà châm cứu sao?"
Mặt than hơi ngẩn ra, đi đến giúp ta đỡ Lam Nguyệt lên giường.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ta ngồi một bên nhìn Mặt than châm cứu. Động tác vừa dứt khoát lại vừa chuẩn xác, lúc hắn vừa thả chiếc kim cuối cùng trên tay thì Lam Nguyệt cũng tỉnh lại.
Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa xuyên qua đã gặp lắm chuyện, aizz, có ai muốn thay thế ta không?!!!
← Ch. 5 | Ch. 7 → |