← Ch.13 | Ch.15 → |
Lúc trước không phải bà ta chưa từng cùng tôi đi qua cửa hàng, nhưng bà ta đến thì không khác gì là chủ, cái gì cũng mặc kệ, còn phải nhờ nhân viên của tôi giúp mua cái này mua cái kia, chạy theo rót nước bưng trà.
Nhưng hôm nay bà ta đến, tôi cũng không để cho bà ta lại đây tác oai tác quái tiếp nữa, diễn thì phải diễn cho trọn, tôi cũng đã cân nhắc đến chuyện bà ta có thể sẽ đi theo nên đã sớm chuẩn bị một đống kế ở nơi đó chờ.
"Mẹ, hiện tại có một khách hàng muốn con đi nói chuyện nghiệp vụ nên giờ lập tức phải đi rồi. Mấy thứ này Tiểu Vương đã dọn nửa ngày nên giờ cậu ấy đã mệt mỏi trở về nghỉ ngơi rồi. Nếu hôm nay dọn không xong, vậy mấy ngày kế tiếp con đều phải bận rộn chuyện này, chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh được."
"Nếu mẹ đã tới, thật ra mấy thứ này cũng không có tiện cho mẹ tới hỗ trợ, hay mẹ trở về đi."
Lời tốt lời xấu đều nói, tôi muốn xem Vương Quế Chi sẽ phản ứng như thế nào.
Nhìn thấy trong kho hàng chất đống vải vóc như núi, biểu cảm của bà ta trở nên khó coi.
Nhưng vừa nghe tôi nói còn phải vài ngày nữa, Vương Quế Chi có chút do dự.
Tôi ở bên cạnh lại không nhẹ không nặng nói một câu: "Ngày hôm qua con còn cãi nhau với Trình Hiên, nếu lại bảo anh ấy tới chuyển đồ thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào đây."
Hai người chúng tôi cãi nhau Vương Quế Chi không có khả năng không biết, nhưng bà ta vẫn nghẹn không chửi tôi như thường ngày, hơn nữa còn thúc giục tôi đi ra ngoài dạo phố cũng đủ thấy bà ta đã chờ đến mức nóng nảy.
Quả nhiên một câu nói này khiến Vương Quế Chi hạ quyết tâm.
"Con đi nói chuyện với khách hàng đi, không phải chỉ có một ít đồ thôi sao, lát nữa mẹ sẽ dọn xong cho con."
Tôi vội vàng làm ra dáng vẻ cảm kích: "Mẹ, mẹ thật sự là quá tốt."
Vương Quế Chi trừng mắt nhìn tôi: "Mẹ dọn xong thì con theo mẹ đi ra ngoài dạo phố, điều kiện này cả hai chúng ta đều có lợi."
Tôi gật đầu: "Đó là chắc chắn rồi, mẹ, mẹ cũng là người đóng góp nhiều công sức, làm sao con có thể từ chối nữa?"
Vương Quế Chi có chút tức giận. Bà ta vốn là làm lụng nặng nhọc từ nhỏ nên một chút khó khăn này vẫn không là vấn đề.
Mà tôi nếu đã nói muốn đi đàm phán với khách hàng, đương nhiên cũng đi.
Tuy nhiên trước khi đi tôi còn dặn dò bà ta một câu, nói là két sắt đều đã khóa, nếu đụng lung tung sẽ dẫn đến thiết bị báo động, đến lúc đó có thể sẽ gây ra hỗn loạn. Sau đó tôi nhìn thấy sắc mặt Vương Quế Chi trong nháy mắt xụ xuống. Vốn bà ta là một người thích chiếm tiện nghi, thấy tôi rời đi nhất định muốn lấy chút tiền tiêu, nhưng không ngờ tôi lại làm như vậy.
Tôi đi ra ngoài thật ra là có việc, tuy nhiên cũng không phải là về khách hàng, mà là về Thần Thần.
Chuẩn bị kế hoạch một thời gian dài như vậy tất nhiên phải tặng cho Vương Quế Chi một phần đại lễ.
Từ khi Thần Thần bị đưa ra ngoài về sau tôi vẫn tìm thám tử tư theo dõi, xem nó rốt cuộc bị đưa đến nơi nào nào, có thể trở về bên Kiều Mộng hay không.
Không nghĩ tới người mẹ Kiều Mộng này làm không xứng chức như vậy, Thần Thần bị đưa đến đó cũng chỉ vài ngày mà cô ta luôn tỏ vẻ không vui, thám tử kia nói cho tôi biết, hiện tại Thần Thần đã bị đưa đến nhà một người chị của Trình Hiên, nhà chị của anh ta cách nơi này rất xa, đi tới đi lui cũng phải rất lâu.
Vậy thì tốt quá, tôi vừa nghe đã cảm thấy ông trời đang giúp tôi, vốn còn nghĩ nếu Thần Thần còn ở trong thành phố thì kế hoạch của tôi có thể sẽ lộ tẩy, nhưng hiện tại cho dù anh ta muốn chạy về cũng phải tốn một khoảng thời gian nữa.
Vì thế tôi rất vui mừng, lập tức muốn triển khai bước tiếp theo.
Chờ khi tôi trở về thì trời đã tối, tôi vừa đi vào liền thấy Vương Quế Chi, nhìn qua có vẻ bà ta đang rất mệt mỏi, vẫn đang ngồi đ. ấ. m chân.
Tôi vội vàng đi tới, ân cần hỏi một câu: "Mẹ, mẹ có ổn không?"
Vương Quế Chi nhìn thấy tôi thì ánh mắt toát lên vẻ hung ác.
Tôi giả vờ bị bà ta làm cho hoảng sợ, có chút ủy khuất: "Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì?"
Vương Quế Chi chậm rì rì nói một câu: "Cô nói tôi chuyển xong đồ vật sẽ cùng đi dạo phố với nhau, mà giờ này đã là đêm khuya rồi, còn đi dạo phố cái gì nữa, có phải cô cố ý sai khiến tôi đúng không?"
← Ch. 13 | Ch. 15 → |