Tôi muốn ly hôn
← Ch.07 | Ch.09 → |
Trình Hiên đối xử với Kiều Mộng không tệ, địa chỉ kia là một tiểu khu rất tốt trong nội thành. Tôi biết tiền lương của anh ta không mua nổi căn nhà như vậy, thậm chí cũng không có nổi tiền thuê nhà, cho nên rất có thể là đang dùng tiền của tôi để nuôi tiểu tam của anh ta.
Đối với người đàn ông này, anh ta làm chuyện gì tôi cũng không cảm thấy kỳ quái, cùng giường chung gối nhiều năm như vậy mà anh ta cũng không chút do dự hạ độc vợ mình chỉ để lấy được tiền, vậy tôi còn ôm ảo tưởng gì nữa?
Tuy nhiên cũng không loại trừ trường hợp Kiều Mộng có tiền, hoặc là cô ta không chỉ có một người đàn ông này.
Tôi đến chỗ đó, không gõ cửa mà chỉ hỏi thăm dưới tầng một chút.
Tầng Kiều Mộng ở đều là phòng cho thuê, lúc tôi đi lên thấy được thông báo cho thuê phòng đối diện, vừa hay tìm được cớ để vào.
Tin tức của bảo vệ là linh nhất, tôi nói dối mình muốn thuê căn phòng đối diện Kiều Mộng kia, nên muốn hỏi thăm tình huống hàng xóm, xem có dễ ở chung hay không.
Bảo vệ vừa nhắc tới hàng xóm, vẻ mặt có chút phức tạp: "Người này rất xinh đẹp, nhưng tôi thật sự không hiểu thời gian làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của cô ấy, thường xuyên trở về nửa đêm, túi xách hàng hiệu gì cũng có, bên cạnh hình như luôn có đàn ông vây quanh, có một đứa con trai thì phải, nếu cô cho thuê phòng ở đó, phỏng chừng nửa đêm sẽ bị đánh thức."
Mặc dù anh ta nói một cách khó hiểu nhưng tôi nhanh chóng hiểu ý, có vẻ như anh ta đã nhầm Kiều Mộng với một học viên ở phương diện đó.
Tôi cười, lại nói với anh vài câu rồi rời khỏi đây.
Quả nhiên, Kiều Mộng đến bây giờ cũng không thay đổi, chuyện chân đạp mấy chiếc thuyền, cô ta làm thật tốt.
Sau khi trở về, tôi tự vạch ra một bộ kế hoạch cho Kiều Mộng, bảo đảm cô ta sẽ cảm tạ phần lễ vật này của tôi.
Thăm dò xong cô ta, tôi lại kéo dài thêm vài ngày, thẳng đến khi Trình Hiên không kiên nhẫn, bắt đầu gọi điện thoại cho tôi thì tôi mới một lần nữa về đến nhà.
Sau khi mở cửa, tôi thấy Thần Thần trên đầu còn dán băng gạc đang ngồi xem TV với Vương Quế Chi.
Vương Quế Chi nhìn thấy tôi về, lửa giận trên mặt lập tức hiện lên, giây tiếp theo giống như muốn đánh tôi.
Tôi lẳng lặng đứng ở nơi đó: "Mẹ, Thần Thần thế nào rồi?"
"Cô khiến nó thành như vậy, chính mình nói đi là đi, đừng ở chỗ này giả mù sa mưa!"
Thần Thần có lẽ vì sự tình lần trước nên sợ tôi, trốn ở phía sau Vương Quế Chi, đối với ta nhổ nước miếng, hét lên: "Nữ nhân xấu xa!"
Tôi không để ý tới nó, trực tiếp đem văn kiện trong túi ném tới trên bàn trong phòng khách.
"Mẹ, con biết mẹ làm phiền con, cho nên con định để cho hai người một thời gian yên tĩnh, đơn ly hôn con đã in xong, Trình Hiên trở về là có thể ký tên."
Vương Quế Chi giống như trong nháy mắt bị ai bóp chặt cổ họng, mặt của bà ta nhanh chóng đỏ lên, phảng phất có chút ngạc nhiên không ngờ tôi lại ra bài như thế.
Không khí trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Vương Quế Chi mới thăm dò tính hỏi một câu: "Tần Tình, cô đây là đang nháo cái gì?"
Tôi ngồi trên sô pha, nhìn bà ta phô trương thanh thế liền nói: "Dì Vương, nếu dì tiện thì mau gọi Trình Hiên về đi, sau khi anh ta ký giấy ly hôn rồi, chúng ta còn kịp đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận ly hôn."
Vương Quế Chi một chữ còn không biết nên đương nhiên bà ta không biết bây giờ còn chứng nhận ly hôn.
Bà ta chỉ là bị hành động của tôi làm cho sợ ngây người, vốn dĩ vẫn luôn cầm quyền chủ động nhưng khi tôi vừa đề xuất ly hôn, trận tuyến của bọn họ bên kia đều rối loạn.
Vương Quế Chi im lặng một hồi lâu vẫn không nghĩ ra phải làm sao bây giờ, muốn mắng tôi nhưng lại sợ tôi thật sự ly hôn, vậy kế hoạch của họ sao còn thực thi được nữa, một phân tiền cũng không vớt được sẽ khiến bà ta bực bội c. h. ế. t mất.
"Mẹ, mẹ còn không gọi điện thoại sao?" Tôi nhắc nhở bà ta một câu.
Vương Quế Chi hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, quả nhiên đi gọi điện thoại.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |