Tôi muốn báo thù
← Ch.02 | Ch.04 → |
Trình Hiên ở trước mặt tôi vô cùng lạnh lùng, nhưng lúc nói chuyện phiếm với Kiều Mộng thì không ngừng nhắn lời ngon tiếng ngọt.
Tôi nhịn buồn nôn, lật xem không ngừng, đến khi nhìn thấy hai người bọn họ mưu đồ kế hoạch tài sản của tôi, thì một loại cảm giác ghê tởm dấy lên.
Lúc này tôi mới biết, Thần Thần được đưa tới không phải ngoài ý muốn mà là một bước trong kế hoạch của hai người kia.
Kế hoạch của bọn họ thật đúng là quá tốt, trước tiên đưa con trai đến chỗ tôi nuôi, sau đó nói dối người bạn kia qua đời, để Thần Thần đặt trên danh nghĩa con nuôi Trình Hiên, cho thằng bé vào hộ khẩu rồi để tôi bỏ tiền nuôi.
Chờ nuôi thêm một thời gian nữa thì sẽ nghĩ biện pháp đem tài sản của tôi chuyển dời đến tên Trình Hiên, đến lúc đó để cho tôi cùng Lâm Lâm cút đi, người một nhà bọn họ hòa mỹ sống bên nhau!
Tay cầm điện thoại của tôi đã run rẩy vì tức giận quá mức.
Nhất là khi nhìn thấy Trình Hiên nói vì sao Lâm Lâm không ngã thành người thực vật, tôi hận không thể đi vào phòng bếp lấy dao, c. h. é. m c. h. ế. t anh ta.
Loại này còn xứng gọi người sao? Lâm Lâm chẳng lẽ không phải con gái ruột của anh ta sao?
Mà mưu đồ tài sản như thế nào, bọn họ suy tính rất rõ ràng, trước tiên để tôi uống một loại độc dược mãn tính, làm cho ý thức dần dần không rõ ràng, sau đó đưa tôi đến bệnh viện tâm thần, lúc ấy Trình Hiên sẽ ra mặt, giúp Lâm Lâm quản lý tài sản, cuối cùng tất cả đều thu vào tay của mình.
Trách không được Trình Hiên từ trước đến nay đối với tôi ôn hoà như vậy, hiện tại mỗi ngày đều pha cho tôi một ly sữa nóng, còn phải nhìn đến khi uống vào, gần đây tôi vẫn đau đầu chắc hẳn thuốc kia đang có tác dụng.
Anh ta đã sớm lên kế hoạch rõ ràng, muốn g. i. ế. c vợ g. i. ế. c con, đổi lấy vinh hoa phú quý a!
"Tần Tinh, em khóa cửa làm gì?"
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói Trình Hiên.
Tôi cố nén cơn tức giận đã sôi trào trong lòng, đặt điện thoại di động trở lại vị trí cũ, sau đó lại cởi vài bộ quần áo, giả vờ thay đồ rồi lúc sau mới mở cửa ra.
Tôi lấy cớ sợ Thần Thần đột nhiên đi vào, thấy tôi thay quần áo thì không hay lắm nên mới khóa cửa lại.
Trình Hiên nhàn nhạt đáp một tiếng, căn bản anh ta là không đem tôi để ở trong lòng, loại lý do này tất nhiên không quan tâm.
"Thần Thần ngủ rồi à?" Tôi nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nhìn anh ta hỏi.
Trình Hiên lại gật đầu: "Ừ."
Tôi làm ra dáng vẻ có chút khổ sở: "Trình Hiên, Lâm Lâm mặc dù có hộ lý đang chăm sóc nhưng mỗi ngày con bé đều nói muốn gặp ba, anh không thể đi thăm con bé sao?"
Trình Hiên vừa nghe tôi nói, lông mày bất giác nhíu lại: "Hiện tại anh đang bận công việc, làm sao có thời gian đi thăm con bé. Dù sao cũng không có bệnh gì to tát, không lâu nữa sẽ xuất viện đúng không?"
Tay tôi giấu trong tay áo đã nắm thành nắm đấm.
Quả nhiên tôi không nên có bất kỳ một tia hy vọng xa vời với anh ta, Lâm Lâm ở trong mắt của Trình Hiên, căn bản cũng không phải là con gái.
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả bộ bất đắc dĩ: "Được rồi."
"Ừ." Trình Hiên lập tức cầm lấy di động, nằm ở trên giường, không biết đang nói chuyện phiếm với ai, nụ cười trên mặt cũng không đứt đoạn.
Người này là ai, tôi đã đoán ra rồi.
Tôi không biểu hiện ra cái gì, cho dù bản thân yếu đuối hay có não yêu đương, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ loại người lang tâm cẩu phế như vậy, dám mưu đồ chiếm đoạt tài sản của tôi!
Nếu tất cả những điều này đã bị tôi phát hiện, vậy bọn họ chờ đợi nhận sự trả thù đi.
Lúc này Trình Hiên giống như nghĩ tới điều gì đó, lại nói một câu: "Ngày mai mẹ tôi chắc là phải tới, còn phải ở một thời gian nữa, cô hãy chăm sóc bà ấy thật tốt."
Lời này nói ra trơn tru như tôi thực sự là bảo mẫu của cả nhà bọn họ vậy.
Tôi cười đáp: "Được."
Tôi đương nhiên sẽ chăm sóc bà ta thật tốt, dù sao trong kế hoạch này, mẹ chồng cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng
← Ch. 02 | Ch. 04 → |