Kết thúc
← Ch.09 |
Tại sao phải cùng cô kết hôn? Cái này đã từng là vấn đề phức tạp của cô, bởi vì bạn tốt tới chơi, nó lần nữa nổi lên trong lòng.
"Mình kỳ thật rất khỏe a! Khúc đại soái người như vậy bất cẩu ngôn tiếu, rốt cuộc đều như thế nào cùng cậu nói chuyện nói yêu?" Đường Thành Ân ho hai tiếng, áp thanh âm thô, "Thân ái, mình thật sự rất nhớ cậu."
"Cậu đang ở đây làm gì vậy —— ít điên đi."
"Không phải như vậy sao?"
"Anh ấy mới sẽ không buồn nôn như vậy."
"Vậy anh ta đều như thế nào?"
"Cũng rất bình thường nha......"
"Cầu hôn? Luôn luôn muốn chút ít mánh khóe a?"
"Cũng không có." Cái kia giờ tựa như phân tích cổ phiếu bình thường.
"Sẽ không phải là cậu nợ anh ta tám trăm vạn, anh ta bức cậu gả, giống như trong tiểu thuyết." Đường Thành Ân ngược lại khoa trương cao giọng.
"Cậu nghĩ nhiều quá."
"Cho nên các cậu là vì yêu mà kết hôn?" Đường Thành Ân rất hoài nghi cử động cao lông mày.
"Đương nhiên."
Buổi sáng tuy là nói như thế, nhưng trên thực tế, cô căn bản không rõ ràng lắm A Túc lấy cô nguyên nhân thực sự...... Bởi vì...... Yêu cô a?
A? Rất có thể, bằng không cô không có tài cũng không có sắc, anh làm gì ủy khuất chính mình làm chồng nấu cơm cho cái gia đình này? Cô vụng trộm cười, dắt chăn lăn qua lăn lại.
"Quỷ nhập vào người?" Khúc Túc từ phòng tắm đi tới, trải qua bên cạnh cô vỗ trán của cô một cái.
Tất Ngọc Nhi che lấy cái trán, không đếm được đây là lần thứ mấy gia bạo*.
*bạo hành gia đình
"Em ngày mai dậy không nổi cũng đừng buồn bã bi thương."
"A Túc, em hỏi anh ơ ~~ vì cái gì anh lúc trước kiên trì không cùng em ly hôn?" Muốn nghe hắn nói dỗ ngon dỗ ngọt đó!
"Bởi vì kết hôn không đến một tháng liền ly hôn, quá mất mặt." Anh đem từ nói với cô lúc trước ném vào cho cô.
Tất Ngọc Nhi bĩu môi, phồng má nhìn hắn.
Khúc Túc cúi đầu nặng nề hôn hít lấy cô, vợ của anh luôn rất dễ dàng khơi mào nhiệt tình của anh.
"Làm gì thân thiết như người nhà a! Em đang tức giận a!" Cô đẩy anh ra, thở phì phì nói.
Cô vợ nhỏ của anh ở trước mặt người ngoài võ trang đầy đủ bảo vệ mình, chỉ có đối người hiểu biết, mới có thể lộ ra bản tính làm nũng đáng yêu, anh rất thích cô đối với anh làm nũng.
Cô xấu hổ đem chính mình chôn ở dưới chăn, không muốn lại làm anh phản ứng.
Khúc Túc có chút không biết nên khóc hay cười, lấy laptop ra, ngồi ở một bên giường khác, xử lý công văn ngày mai muốn họp.
Không có mấy phút, Tất Ngọc Nhi nhìn hắn đều không có động tác, nhịn không được kéo cái chăn xuống, thò đầu ra.
"Có chuyện gì?" Anh phân tâm liếc nhìn cô, cô vẻ mặt nặng nề tâm sự.
"A Túc, anh cảm thấy em như thế nào a?" Cô ấp a ấp úng hỏi.
"Cái gì như thế nào?"
"Cảm giác a! Anh cảm thấy em thế nào?" Nói mau chút ít dỗ ngon dỗ ngọt làm cho cô vui vẻ.
"Không như thế nào."
Cô thở sâu, quyết định đổi lại từ nói, "Anh không biết là cá tính của em rất tốt sao?" Anh là bởi vì dạng này mà muốn kết hôn cô sao?
"Cho nên?" Anh đơn giản đem laptop để ở một bên, chờ đợi cô nói.
"A Túc, anh không có lời gì muốn cùng em nói sao?" Cô thật sự thật muốn biết đó ~~
"Có, như em vậy không mệt mỏi sao?"
Tất Ngọc Nhi khóe miệng co giật một chút, từ trên giường bò lên, hai tay ôm ngực.
"Mời nói!"
"Em trực tiếp nói cho anh tính toán của em, chính anh cân nhắc nặng nhẹ!" Cô học giọng điệu lúc trước anh uy hiếp cô phải cùng anh kết hôn."Nếu anh không thừa nhận lời nói anh yêu em..., đầu tiên em sẽ khắp nơi tung ra tin tức anh vô cùng yêu em, cho anh mặt mất hết; sau đó em chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, nói anh vì dễ dàng kiểm soát vợ mới cùng em kết hôn; cuối cùng em còn sẽ chiếm cứ vị trí lão bà không tha, cả ngày khóc khóc khóc, thẳng đến anh đầu hàng mới thôi." Cô vểnh lên cao cái mũi, vẻ mặt đắc ý.
"Em lại nghĩ lung tung cái gì." Anh nhướng mày.
"Em đây là học của anh, nói mau! Vì cái gì cùng em kết hôn?"
"Đương nhiên là bởi vì anh yêu em mới cùng em kết hôn."
Oanh!
Tất Ngọc Nhi trên mặt lập tức nóng rát một mảnh, anh...... Anh nói...... Nói yêu cô a!
"Anh...... Làm sao anh trực tiếp như vậy ——" cô bụm mặt, bất bình lên án, cùng cô mong muốn hoàn toàn bất đồng, hại cô một chút trong nội tâm chuẩn bị cũng không có.
"Từ nay về sau muốn biết liền trực tiếp hỏi, không cần như vậy." Nguyên lai cô vợ nhỏ đêm nay tâm sự nặng nề, cũng là vì cái này.
Tất Ngọc Nhi chờ trên mặt khô nóng thối lui, đã là chuyện mười phút sau, cô leo đến bên cạnh anh, quyết định muốn thay chính mình hòa mặt nhau, cô cũng phải nhìn nhìn anh bộ dạng không biết làm sao."Vậy anh...... Anh nghĩ không muốn biết ý nghĩ của em?" Đáng giận, xuất sư bất lợi, cô lời nói còn nói được lắp bắp.
"Không nghĩ." Cô chỉ cần chớ suy nghĩ lung tung, anh liền cám ơn trời đất.
"Nào có kiểu người như vậy." Cô tức giận dùng chân đạp anh."Nói mau anh nghĩ!"
"Em muốn nói đã nói, không nói thì đừng nói, anh muốn tiếp tục công việc."
"Đợi...... Chờ một chút a ~~" rất không có cốt khí lôi kéo tay của anh, cô điều chỉnh tốt vị trí, đối diện anh, thanh âm chính là thỏ thẻ tại trong cổ họng ra không được.
"Em còn có một phút."
"Em yêu anh." Cô mặt đỏ lên nhìn xem anh, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của anh.
"Ừ." Anh nhẹ gật đầu.
"Cứ như vậy?" Cô không tự giác kéo cao âm điệu, lời của anh đáp lại cứ như vậy?
"Anh đã biết." Đem vui vẻ giấu đi, tâm tình tốt đùa cô vợ nhỏ của anh, bộ dáng cô ngây thơ làm cho người ta một mực muốn khi dễ thêm.
"Anh...... Anh......" Thật sự là tức chết cô, cầm lấy gối đầu, cử động cao uy hiếp, "Nhanh lên lộ ra bộ dạng rất cảm động, bằng không em muốn đánh người."
Lần đầu tiên đối với anh tỏ tình, phản ứng của anh lại làm cho cô cảm giác mình rất mất mặt.
"A?" Anh lặng lẽ ngang nhiên xông qua, lúc cô chưa phát giác thì nhanh chóng đoạt vũ khí của cô.
"Tiểu nhân! Đem gối đầu của em còn —— ô......" Môi bị áp, cô vòng quanh eo của anh, vui vẻ tiếp nhận loại khi dễ này.
"Anh thật cao hứng." Hôn được thỏa mãn, anh mới buông cô ra, thở gấp nói.
"Thật vậy chăng?" Cô đôi mắt tách ra bay lên sáng rỡ, vui vẻ nở nụ cười.
"Thật sự." Xem bộ dáng cô hưng phấn, hắn động tình lại hôn cô một chút.
Cô đột nhiên ngưng cười, chân thật hỏi: "Anh có phải hay không chỉ là muốn để cho em vui vẻ?"
"Anh giống như là loại người này sao?"
"Không giống." Cô cười nham nhở, vui vẻ nhào tới.
"Tốt lắm, đi ngủ."
"Anh còn không có hết bận đó?" Cô khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.
"Còn có một chút."
Cô ngoan ngoãn nằm ở một bên, quyết định từ giờ khắc này muốn làm người vợ hiền tuệ, không ầm ĩ chồng công tác; mười phút đi qua, cô liền chìm vào hôn mê đang ngủ.
Khúc Túc lưu hồ sơ tốt, nhìn sang vợ bên cạnh, một cổ nhu tình không hiểu phun lên, đối với cô yêu thích từ khi ở chung không ngừng tích lũy, chỉ là nếu để cho cô biết được, cô lại sẽ rất thẹn thùng tránh ở trong chăn bông mặt đỏ a!
Anh tắt đèn, nằm lại trên giường.
"A Túc, công việc anh xong chưa?" Cô trong giấc mộng mơ mơ màng màng hỏi.
"Ừ, nhanh ngủ."
"Đúng rồi...... Hôm nay Thành Ân nói...... Thành Ân nói, em quá tốt, bị anh quản được gắt gao, cho nên cô ấy muốn em không chịu thua kém một chút, muốn em...... Muốn em......" Cô trở mình, cả người dựa vào hướng Khúc Túc.
"Muốn em như thế nào?" Anh nhướng cao lông mày, bị lời đề của cô hấp dẫn ở.
"Muốn em ngẫu nhiên phản kháng một tý...... Em muốn ngủ......"
"Ngọc Nhi, nếu như em đối với anh bất mãn, trực tiếp nói với anh là được rồi."
"Không có a...... Anh đối với em rất tốt......"
"Cho nên trong lời nói nghe Thành Ân một chút coi như xong, không cần nhớ ở trong lòng."
"Được......"
Dễ dàng, Khúc Túc giải quyết hết một nan đề, anh nhẹ ôm lấy vợ yêu ngủ, sau đó tại nội tâm quyết định, có cơ hội anh nên tìm Đường tiểu thư nhờ vả.
← Ch. 09 |