Vay nóng Tinvay

Truyện:Kẹo Sữa Vị Muối - Chương 56

Kẹo Sữa Vị Muối
Trọn bộ 72 chương
Chương 56
Tinh thần diễn
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Lazada


Người đến quảng trường phía đông ngày bình thường so với những ngày qua giảm đi không ít, đương nhiên cũng chỉ là nhìn thấy giảm đi không ít.

Trên khoảng đất trống dựng cảnh sân thi đấu chuyên nghiệp LOL, nhân viên tổ công tác của bộ phim "Chờ anh đến" đang hết sức bận rộn, phó đạo diễn đang cùng diễn viên trao đổi về cảnh diễn này.

"Đợi lát nữa mọi người vừa thảo luận tình tiết, vừa cùng Tô An cũng chính là Lâm Tư Hàm trao đổi chút. Chú ý sau tổ 1, chờ Tô An đi đến màn hình lớn của quảng trường trung tâm, mọi người vừa đúng lúc đụng phải cô ấy. Đụng vào bả vai hiểu không?"

"Lực độ tốt nhất là đụng vào lúc mà cô ấy vừa ngẩng đầu nhìn màn hình lớn!" Phó đạo diễn cuốn kịch bản, khoa chân múa tay đại khái vị trí.

Lâm Tư Hàm đứng ở phía sau tổng đạo diễn Tống Dần, nghiêng nửa người, như đang suy tư gì đó.

Tống Dần ngày bình thường không đứng đắn có vẻ hơi nịnh nọt nhưng khi nhắc đến đóng phim, lập tức thay đổi bộ mặt khác, như đang tiến hành một hạng mục thí nghiệm chặt chẽ với yêu cầu cao."Khi bị đụng vào, em nhất định không được lộ ra chút đau đớn nào, vì hiệu quả, đụng thật, không sao chứ?"

"Không thành vấn đề."

Kịch bản đặt trên đùi, giữa ngón tay Tống Dần kẹp bút mực nước, đôi tay làm thế xoay xoay chiếc bút, có vẻ rất dùng sức, nói: "Khi bị đụng vào em đang thất thần, nhớ kỹ là đang thất thần! Trong nháy mắt đột nhiên bị đụng không cảm thấy đau đớn. Sau khi bị đụng, em theo phản xạ tự nhiên là nhìn xem ai đã đụng phải mình, khi thu hồi tầm mắt thì liếc qua màn hình lớn bên phải đang phát sóng chương trình phỏng vấn sau trận đấu."

Tống Dần làm động tác ngoái lại nhìn, cường điệu: "Lúc này em càng phải biểu hiện không có chút đau đớn nào, bởi vì Lục Hủ xuất hiện đã hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của em, hiểu không?"

Không đợi Lâm Tư Hàm trả lời, Tống Dần cuốn kịch bản lên, một tay lấy kịch bản giơ lên trước mắt, đôi tay dưới mắt làm động tác đang tìm kiếm, "Đương nhiên, tôi cũng không bảo em biểu diễn giống như một cây khô, em phải có cảm giác yếu đuối! Cảm giác yếu đuối! Dùng ánh mắt của em, trong yếu đuối mang ưu thương! Tôi nói như vậy, em có hiểu không?"

Trong yếu đuối có ưu thương....

Lâm Tư Hàm haiz một chút, yếu đuối bởi vì đau, mang ưu thương bởi vì cầu mà không được.

"Đã hiểu." Trong đầu Lâm Tư Hàm luyện tập một lần.

"Được rồi, các bộ phận vào vị trí của mình." Tống Dần đứng lên khỏi ghế nhựa nhỏ, "Ánh sáng chuẩn bị, action."

Cảnh diễn đêm nay chủ yếu là cảnh diễn của một mình Lâm Tư Hàm, nhìn thì đơn giản nhưng những chi tiết nhỏ thì lại rất khó khăn, những diễn viên khác không có cảnh đã sớm trở về.

Hai bên đường đi của quảng trường phía đông trồng đầy những cây long não cao lớn, trên cành cây treo đầy đèn trang trí nhiều màu sắc, phía bên ngoài cửa hàng là những ánh đèn lung linh chiếu lên con đường tuyết nhỏ, ánh đèn trên cây giống như màu sắc của cầu vồng, từng chút từng chút mà nhấp nháy như những cánh bướm.

Dòng người đi tới lui, bên tai truyền đến những âm thanh ồn ào, như là đến từ một thế kỷ trước. Náo nhiệt là của người khác, cô đơn là của chính mình.

Đường Như nhìn chằm chằm vào hiện trường, cảm thấy Lâm Tư Hàm biểu hiện không tồi, thoáng thả lỏng tâm tình chuẩn bị lấy nước uống, đuôi mắt quét đến Thẩm Diệc Bạch đứng ở dưới tàng cây long não cách đó không xa, giật giật miệng, muốn kêu tiếng Thẩm tổng, lại bị Thẩm Diệc Bạch ngăn lại.

Ngón tay giữa của Thẩm Diệc Bạch đặt ở trên môi, ý bảo Đường Như đừng lên tiếng.

"Ừm." Đường Như hiểu ý mà gật gật đầu, âm thanh thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra bị ép ở cổ họng.

Buông tay, đôi tay Thẩm Diệc Bạch nhàn nhã đút trong túi quần, tầm mắt nhanh chóng trở về bóng người màu trắng trong sân kia.

"Tốt, cứ như vậy, chuẩn bị, đụng!" Tống Dần bấm thời gian kêu, "Cứng đờ như vậy làm gì? Đừng do dự, đụng vào đi."

Nghe được tiếng la nóng nảy của Tống Dần, diễn viên quần chúng theo bản năng bắt đầu khẩn trương, động tác gặp thoáng qua không cẩn thận đụng vào bị người đó biểu hiện quá cứng nhắc, thậm chí có chút cảm giác cố ý ăn vạ trong mắt.

"Cắt cắt cắt." Tống Dần lập tức kêu dừng, "Tôi thấy cậu là muốn cố ý ăn vạ."

"Làm lại, cho mọi người một phút đồng hồ."

Các nhân viên công tác lại trở về vị trí một lần nữa.

Mặc áo lông vũ mùa thu ấm áp, cơ thể Lâm Tư Hàm đang ở trạng thái nóng nực. Vì đợi lát nữa biểu hiện lạnh giá, lúc Tống Dần nói cho thêm một phút đồng hồ, cô lập tức kéo khóa áo lông, tản nhiệt.

Diễn viên quần chúng mặc áo lông màu đen ngắn đang không ngừng hít sâu điều chỉnh tâm trạng của chính mình, bên thái dương đổ mồ hôi hột.

"Đừng căng thẳng." Lâm Tư Hàm cười cười, "Ăn vạ sẽ không giống như cậu, khi đụng còn rất do dự đâu."

Tống Dần như hổ rình mồi cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào hiện trường. Cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của đạo diễn, mồ hôi trên thái dương của diễn viên quần chúng lại càng rơi nhiều hơn.

"Nếu không đổi người khác đi? Tôi, tôi không được..." Diễn viên quần chúng khẽ cắn môi nói ra. Tuy rằng cơ hội này là cậu ta nỗ lực tranh thủ mới có được, nhưng cậu ta càng hiểu một đạo lý đó là những nhân vật bé nhỏ như cậu không có tư cách để người khác phải chờ đợi.

Diễn viên quần chúng có hàng ngàn hàng vạn, không được người này thì thay người khác, lại không phải là diễn viên chính ai chờ ngươi? Rất tàn khốc nhưng cũng vạn phần chân thật.

"Từ bỏ không cảm thấy đáng tiếc sao?" Lâm Tư Hàm dừng động tác sửa cổ tay, nghiêm túc và cẩn thận hiếm thấy trên khuôn mặt trắng nõn, thậm chí mang theo chút bướng bỉnh, "Mới cắt một lần mà đã nghĩ đến từ bỏ? Có thời gian nghĩ đến lý do từ bỏ, không bằng dùng một phút đồng hồ ngắn ngủi này mà ngẫm lại kịch bản. Tôi chỉ là một người qua đường không hề quen biết, cậu cũng không phải là người ăn vạ. Đừng do dự, tự nhiên như vậy mà đụng vai, đụng phải."

Diễn viên quần chúng giương nửa khóe miệng, hồi lâu không nói chuyện. Cuối cùng cậu ta mới ngượng ngùng mà gật gật đầu, ngại ngùng mà nói: "Cảm ơn."

"Ừm." Lâm Tư Hàm bỏ đi nghiêm túc, "Đang học đại học sao?"

"Vâng vâng. Mới năm nhất, Học Viện điện ảnh thành phố S, cuối tuần được nghỉ nên sang bên này học tập."

"Vậy thì càng không nên từ bỏ, về sau khẳng định sẽ còn có nhiều cái khó hơn như thế này gấp trăm gấp ngàn lần, màn ảnh đang chờ em đi khiêu chiến."

"Em sợ làm chậm trễ thời gian của mọi người..." Diễn viên quần chúng vẫn là sinh viên nuốt nước miếng.

"Vậy thì phải tranh thủ." Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, "Tống đạo yêu cầu động tác rất cao, nói chuyện có chút nóng nảy nhưng sẽ không nói em quay không tốt là đi đổi diễn viên."

"Được!" Nam sinh rất kích động, một nửa vì nóng một nửa vì Lâm Tư Hàm. Cậu đã bị nữ thần bắt được, về sau muốn cả đời làm fans cho tiểu tiên nữ quốc dân!

"Chuẩn bị tốt chưa?" Tống Dần kêu.

"Cố lên." Lâm Tư Hàm nói, liền xoay người đi về phía đầu phố, làm tư thế OK đối với Tống Dần. Còn chưa kịp buông tay thì nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa.

Lâm Tư Hàm híp mắt muốn nhìn rõ biểu tình của người đàn ông đó....

Xong rồi...

"Các bộ phận chuẩn bị, action!"

Vứt hết những suy nghĩ không liên quan đến kịch bản ra khỏi đầu óc, Lâm Tư Hàm ấp ủ tình cảm, một lần nữa nhập vào cảnh quay, càng không hề suy nghĩ đến Thẩm Diệc Bạch.

Trong đường phố náo nhiệt, người tới người lui, bi thương lặng lẽ bao phủ cô. Một nam sinh hứng thú bừng bừng cùng với bạn bè thảo luận về trận đấu vừa qua.

"Người đi đường giữa giỏi nhất LPL nhất định là Lục ca của tôi, chơi ổn định như thần vậy."

Hai người thẳng trước mặt mà đi tới gần.

Tống Dần: "Chuẩn bị, chính là bây giờ!"

Nam sinh bắt lấy cảm giác, lơ đãng đụng phải.

Trọng tâm của Lâm Tư Hàm bị mất, quơ quơ mới đứng vững được thân mình, mái tóc dài đến eo cắt thành nửa hình cung trong không khí. Từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn người đụng phải mình, ngoái đầu lại thoáng nhìn thấy màn hình lớn bên cạnh người đang phát một đoạn ghi hình ngắn.

Cô quên mất người đã đụng phải mình, ngơ ngác mà nhìn người trong màn hình. Người trong màn hình cô biết, một tuyển thủ đường giữa, một lão tướng. Không biết MC hỏi cái gì, Lục Hủ cười nói, "Tôi nguyện vì LPL mà cống hiến thêm một năm thanh xuân."

Trong trời đất này, chỉ có một mình anh.

Tuyết, càng rơi càng nhiều, bay lả tả.

Lâm Tư Hàm hà một hơi, cong mày. Anh nguyện ý vì LPL mà cống hiến thêm một năm thanh xuân, cô cũng nguyện ý vì anh mà phí thêm một năm.

"Tốt!" Tống Dần từ trên ghế nhựa nhỏ đứng dậy khen Lâm Tư Hàm: "Nụ cười cuối cùng cảm giác rất đúng, có thể kết thúc công việc rồi."

"Vất vả rồi!"

"Vất vả rồi!"

Lâm Tư Hàm chào hỏi xong, cởϊ áσ lông vũ, chưa kịp tẩy trang đã chạy về phía Thẩm Diệc Bạch, "Sao anh lại ở đây?"

Thẩm Diệc Bạch không thích ánh mắt tìm tòi đánh giá của mọi người xung quanh, quay đầu đi nói: "Lên xe trước."

"Ừm." Lâm Tư Hàm nhận áo khoác mỏng mà Đường Như đưa qua, nói với Đường Như: "Em đi trước, đợi lát nữa em về tự tẩy trang."

Đường Như gật gật đầu đồng ý, xoay người đi tìm Tiểu Giang chuẩn bị trở về.

Bên trong xe bật đèn, đóng cửa xe ngăn cách ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người bên ngoài, chỉ còn anh và cô.

Thẩm Diệc Bạch duỗi tay, còn chưa đụng đến đầu Lâm Tư Hàm, cô đã rụt lại một chút.

Đôi tay sống trong nhung lụa trong tầm mắt cô ngừng lại một chút, cũng không tiến thêm một bước.

"Mới vừa cởϊ áσ lông có hơi lạnh..." Lâm Tư Hàm tìm một lý do vô lý, trộm liếc mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Diệc Bạch.

Không cảm xúc....

"Sao tóc lại thế này?" Năm ngón tay của Thẩm Diệc Bạch xuyên qua mái tóc mềm mại của Lâm Tư Hàm, thay cô vuốt chúng.

"Yêu cầu đóng phim."

"Thắt đuôi tóc."

"Không sao, về dùng kéo nhỏ cắt đi một chút."

Thẩm Diệc Bạch liếc mắt nhìn Lâm Tư Hàm, cúi người qua, gỡ đuôi tóc cho cô, "Em đừng nhúc nhích."

Lâm Tư Hàm không so đo, đỡ eo Thẩm Diệc Bạch, hốc mắt tràn ngập nước: "Có hơi đau."

"..." Thẩm Diệc Bạch lạnh nhạt mà liếc Lâm Tư Hàm trong ngực mình một cái, không nói chuyện, động tác gỡ tóc trên tay càng thêm nhẹ nhàng.

Đuôi tóc không dễ gỡ, lấy lược gỡ cũng cần tốn chút thời gian, dùng tay lại càng không dễ. Vì lúc gỡ không làm đau da đầu của Lâm Tư Hàm, một tay khác của Thẩm Diệc Bạch giữ phần trên lọn tóc kia.

Thấy Thẩm Diệc Bạch không để ý đến chính mình, Lâm Tư Hàm dùng thêm lực, nước mắt trong hốc mắt như muốn chảy ra, "Thật sự đau..."

"Vẫn là dùng kéo..."

"Xong rồi." Thẩm Diệc Bạch buông tay, ngồi lại.

Khổ nhục kế thất bại. Người nào đó đại khái lại ghen rồi....

"Bây giờ trở về sao? Em muốn vuốt mèo." Khổ nhục kế thất bại, vẫn còn đường mật kế. Lâm Tư Hàm khi không có việc gì thích nằm ở giường, để cho Tiểu Thập Tam nằm bên cạnh mình, vừa vuốt lông mèo vừa lướt weibo. Từ khi hai người ở bên nhau, Thẩm Diệc Bạch thích lúc cô chơi đùa với Tiểu Thập Tam sẽ ở bên cạnh chơi đùa với cô. Cô vuốt lông mèo, anh vuốt tóc dài của thỏ con.

Thẩm Diệc Bạch đánh tay lại đảo ra khỏi vị trí dừng xe, "Em hãy tự suy nghĩ lại."

"Em tự suy nghĩ lại, em sẽ nghiêm túc kiểm điểm."

Đầu ngón tay gõ vào tay lái, Thẩm Diệc Bạch nói: "Tiếp tục."

"Cái gì?"

"Nghiêm túc kiểm điểm của em."

"A?" Lâm Tư Hàm lập tức thu lại tiếng a, "Mong Thẩm tổng chỉ giáo."

"Em cười với cậu ta." Thẩm Diệc Bạch theo thói quen mà nhấp môi, áp khóe miệng xuống.

Lâm Tư Hàm cười với chàng trai kia.

"Lỗi của em." Lâm Tư Hàm móc lấy ngón út của Thẩm Diệc Bạch, lấy lòng anh mà vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, "Cho nên chúng ta bây giờ đi đâu?"

"Đi hẹn hò."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-72)