Tôi muốn kết hôn với cô ấy
← Ch.41 | Ch.43 → |
Bình luận được mở, bùng nổ như trong dự liệu.
【Âu Hoàng quản lí Phi Châu đại lục: Hai người họ có lấy 8 sào tre cũng không với được nhau, chênh lệch lớn quá mà. Đừng ngu mà rep, là Lâm Tư Hàm bám lấy Thẩm Diệc Bạch.
Thỏ Anh Anh: Quần chúng đứng xem chúc tiểu thư bên trái nhà chúng tôi ngày càng xinh đẹp, sớm có một baby nha.
Cố Nhân Trường Từ: Tiểu minh tinh Lâm nào đó không xứng với Thẩm Diệc Bạch, đây là sự thật khách quan.
Bánh mì Đậu Đậu: Người ta không xứng thì có liên quan gì tới chủ top, nói vậy cũng phục đó. Lâm Tư Hàm nhà chúng tôi tốt nghiệp đại học S, có cái gì kém?
Nhị cẩu tử 233: Ha, hóa ra đại học S và Stanford có thể so với nhau. Bỏ qua học vấn thì hai người họ cũng không thuộc về cùng một thế giới, Lâm Tư Hàm đó có thể vào Thẩm gia?
Bạch Thỏ cả đời đẩy thuyển: Tôi cũng không hiểu mấy người đứng trên lập trường nào mà nói người ta không xứng đôi? Thích và trình độ học vấn bối cảnh đâu có liên quan, nhìn xung quanh đi. Không cảm thấy Thỏ Thỏ nhà chúng tôi kém chút nào.
Hải Âu trong tủ lạnh V: Chúc mừng chúc mừng, chúc hạnh phúc, tên cp, Bạch Thỏ nghe rất hay hahahahahaha.
Lão đây đã chết: @Hải Âu trong tủ lạnh V hình như tích cực của đằng ấy lên một tầm cao mới rồi á, ở đâu cũng thấy. 】
Thoát weibo, Lâm Tư Hàm mở trang web tìm tòi, muốn xem chút câu chuyện nhỏ trước khi ngủ. Lần đổi mới trang web tiếp theo dừng lại, tin tức được cập nhật liên tục.
Top 1: #Thẩm Lâm công khai tình cảm, cộng đồng mạng không ngừng kêu: Hai người không chỉ là một trời một vực, mà vốn đã không xứng rồi#
Top 2: #Thẩm nhị công tử công khai tình cảm, Thẩm Lập Quốc cảm thấy như thế nào#
Top 3: #Khám phá gia quy Thẩm thị Thủ đô, phân tích khách quan về khả năng thành của cp Bạch Thỏ#
...
Ngực cứ cứng dần cứng dần, Lâm Tư Hàm vỗ vỗ ngực, tắt điện thoại, lẳng lặng nằm lên giường.
Thời gian cô vào vòng giải trí không ngắn không dài, lúc mới bắt đầu cũng bị bình luận tát nước bẩn mà buồn. Nhưng nếu đã lựa chọn con đường này mà không chuẩn bị tinh thần chịu đựng tốt thì không đi xa nổi. Cô làm được, đi cũng khá xa, năng lực chịu đựng cũng ngày càng mạnh, có thể cười tươi nhìn những đả kích trên mạng. Nhưng lần này, vẫn thấy buồn rầu trong lòng.
Vuốt ve cái bụng nhỏ mềm mại của Tiểu Thập Tam, Lâm Tư Hàm rời bỏ ưu tư buồn rầu, suy nghĩ về công việc ngày mai.
Bầu không khí trong buổi họp đông lại.
"Tổ thăm dò khảo sát sẽ phản hồi trực tiếp cho tổ kỹ thuật. Về khía cạnh tuyên truyền, giữ nguyên kế hoạch ban đầu." Thẩm Diệc Bạch liếc mắt nhìn mấy người ở bộ phận tuyên truyền, trầm giọng: "Tan họp."
Cửa kính bị đẩy ra, rồi lại khép lại.
Đoán là Thẩm Diệc Bạch đã vào thang máy, những quản lí phòng ban bị triệu tập trong thời gian ngắn mới dám thu dọn ghi chép trong cuộc họp, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, trưởng phòng tiêu thụ thở dài với trưởng phòng truyền thông, "Dạo gần đây các anh cũng không dễ sống rồi."
Trưởng phòng tuyên truyền khép ghi chép cuộc họp lại, thở dài, "Làm một ly chứ?"
Vừa nghe trưởng phòng tuyên truyền nhà mình muốn đi uống rượu, cô gái quản lí weibo của hạng mục B. S tỏ ra hơi giận: "Trưởng, trưởng phòng."
Bên Weibo chính thức đang ồn ào tung trời thì làm sao đây...
Cô là người ngoài nhìn vào còn khó chịu, chẳng trách Thẩm tổng tức giận đen cả mặt đến vậy.
"À à." Trưởng phòng tuyên truyền chuyển kẹp văn kiện dưới cánh tay."Thẩm tổng không để chúng ta xử lí, vậy thì không xử lí. Về ngủ một giấc, chẳng tốt hơn sao. Chúng ta lập ra tổ tuyên truyền là vì B. S, không phải là một ekip chuyên dàn xếp đối ngoại. Huống chi, sản phẩm B. S nhiều như vậy, chờ qua đợt này, có quỷ mới nhớ đến cái Weibo chính thức này."
Cô gái phụ trách weibo hết cách, đành đồng ý: "Dạ, trưởng phòng."
Cô mới bắt đầu công việc không bao lâu, quản lí weibo nhiệm vụ đơn giản, tiền lương hàng tháng cũng không ít. Cô không muốn vì một cái weibo mà vứt bỏ chén cơm mình vất vả lắm mới được đâu á á á á QAQ
"Đi thôi, chúng ta về uống một ly."
"Đi đi đi, quán cũ." Trưởng phòng tuyên trường đẩy trưởng phòng tiêu thụ ra ngoài cửa, xúc động nói: "Hôm nay Thẩm tổng giận dữ không hề nhẹ đâu."
"Ừ, lại lợi hại, nói cho cùng Thẩm tổng cũng là một người trẻ hai mươi tuổi, trong phương diện xử lí công việc không có cách nào khác, ngược lại, đối với cô gái bên kia còn có thể được rèn luyện nhiều hơn."
Trưởng phòng tuyên truyền nhớ lại lúc cuộc họp tới gần cuối, Thẩm Diệc Bạch mặc áo xanh cầm tập văn kiện màu đen, đứng trên hỏi: Còn vấn đề gì không? Cô gái ở phòng bọn họ giơ điện thoại lên hỏi những bình luận ồn ào dưới post weibo chính thức nên xử lí thế nào. Sau đó, Thẩm Diệc Bạch nhận điện thoại, tùy tiện lướt vài bình luận, chưa xem xong mặt đã đen lại.
"Cô gái đó tuổi còn nhỏ, chắc là bị đống bình luận đó dọa."
"Tuy không tính là vượt cấp, nhưng chuyện riêng của Thẩm tổng các cậu cũng không nên nói ra."
Giọng nói của mấy người đàn ông càng lúc càng xa, rồi không nghe thấy nữa.
Thẩm Diệc Bạch mới ra tới cửa thang máy đã đụng phải trợ lí đang vô cùng lo lắng. Trợ lí ôm điện thoại mà cứ như ôm củ khoai nóng phỏng, "Thẩm, Thẩm tổng, Thẩm lão tiên sinh gọi."
Môi Thẩm Diệc Bạch nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, không nhận.
Trợ lí kinh hồn bạt vía, "Thẩm lão tiên sinh nổi giận rồi."
"Ừ." Thẩm Diệc Bạch vẫn không động đậy, ung dung thong thả vén một bên tay áo rồi mới thờ ơ nhận lấy điện thoại.
Điện thoại là của trợ lí, còn điện thoại của anh có cài một chức năng nhỏ, chỉ cần Thẩm Lập Quốc gọi điện tới, hệ thống sẽ tự động trả lời: "Xin lỗi, tôi đang họp, xin gọi lại sau."
Từ chiều tới giờ, chỉ có mấy giờ ngắn ngủi, Thẩm Lập Quốc đã cảm thấy đứng ngồi không yên. Ông ta tuyệt đối không thể để con cờ trong tay mình ra khỏi lộ trình ông ta định sẵn.
"Thẩm Diệc Bạch, anh quên anh họ gì phải không?" Thẩm Lập Quốc tuổi tác đã cao ngồi trên ghế salon giữa phòng khách, đôi bàn tay đầy đồi mồi đặt lên tay chống của gậy khắc đầu rồng bằng gỗ, giọng như chuông đồng: "Giờ tôi gọi điện cho anh cũng còn phải qua trợ lí của anh."
Sàn nhà phòng khách bị gậy chống đập xuống vang lên những tiếng "rầm" đầy tức giận.
"Tại sao không nói gì? Cứng cánh rồi nên muốn làm phản." Thẩm Lập Quốc ngày càng tức giận.
Muốn, muốn ông tức chết.
Nụ cười giễu cợt trên môi Thẩm Diệc Bạch nhiều hơn.
"Đang họp."
"Họp? Thẩm Diệc Bạch, tôi nói cho anh biết, vui đùa một chút còn được, kết hôn thì không có cửa đâu." Thẩm Lập Quốc thấy không cần vòng vo với Thẩm Diệc Bạch, dứt khoát nói thẳng. Nói vòng vo, Thẩm Diệc Bạch không thích, nhưng khi nghiêm túc, anh có thể chơi đến chết.
"Nếu ông rảnh rỗi chẳng bằng quan tâm đến Thẩm Hi Phàm nhiều hơn chút, anh ta còn biết chơi hơn tôi." Thẩm Diệc Bạch dùng 4 lạng đẩy ngàn cân, cho một câu trả lời mập mờ, thế nào cũng được khiến Thẩm Lập Quốc tưởng anh và Thẩm Hi Phàm giống nhau.
"Gần đây ổn chứ?" Giọng Thẩm Lập Quốc nhẹ đi không ít."Sắp tới họp quý rồi, trước lúc đó nhớ quay về, không ít việc dồn."
"Ừ."
Họp quý là cuộc họp lớn của Thẩm thị, cử hành hàng năm, một năm hai lần. Đến lúc đó, những người phụ trách cao tầng của các chi nhánh công ty thuộc Thẩm thị sẽ tham gia, tổng kết lại tình trạng phát triển của Thẩm thị trong nửa quý, sau đó định ra một mục tiêu cho nửa quý sau của Thẩm thị. Thẩm Lập Quốc muốn anh về tham gia họp quý của Thẩm thị, còn không phải là muốn mượn tay anh một bước nắm quyền trong tay.
"Thẩm tổng?" Trợ lí thăm dò gọi, mới vừa rồi anh ta đã nghe lúc Thẩm Diệc Bạch mở họp cũng vì vấn đề cãi vã giữa tổ khảo sát và tổ kỹ thuật mà nổi giận.
"Đặt vé máy bay thứ hai về thủ đô."
"Vâng."
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Thẩm Diệc Bạch bước dài tới gần bàn làm việc, mở điện thoại ra kiểm tra. Quả nhiên, một danh sách dài các cuộc gọi nhỡ. Pin điện thoại bị tiêu hao quá nửa.
Lật tới cuộc gọi nhỡ của Chu Nhiên, gọi lại, anh ta nhận rất nhanh.
"Thật muốn chửi thề mà, cậu còn nhớ huynh đệ bên hồ Đại Minh (*) của mình ư?" Chu Nhiên chỉ cần rời khỏi công việc thì sẽ không thể nghiêm túc được, "Duyệt rồi?"
(*) chế từ câu: "Hoàng thượng còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh không?" của Tiểu Yến Tử trong Hoàn Châu Cách Cách.
Thẩm Diệc Bạch vừa nghe điện thoại, vừa dọn văn kiện tán loạn trên bàn làm việc.
"Tôi biết cậu da mặt dày, người kia giậm chân cậu cũng không sao cả. Thế nhưng, họp quý còn chưa bắt đầu, nhẫn nại chút đi. Bây giờ chưa thể trở mặt, thời cơ còn chưa đến."
Chu Nhiên cầm điện thoại, đổi tư thế, xoay cái ghế trong thư phòng để ngắm cảnh đêm qua cửa sổ. Ngoài cửa sổ, bóng đêm như hư không, như mực nồng, thâm trầm yên tĩnh không một tiếng động.
"Chuyện nhỏ không kiên nhẫn thì đại mưu sẽ loạn." Chu Nhiên cười một tiếng trầm thấp, "Điều tớ nói chắc cậu hiểu, đã chịu đựng lâu đến vậy thì còn nóng lòng gì một lúc."
Thẩm Diệc Bạch nắm chặt văn kiện trong tay, đầu ngón tay trắng bệch. Nhắm mắt, cổ họng anh hơi nghẹn lại: "Tớ muốn kết hôn với cô ấy."
Mấy chữ nhưng lại vô cùng khó khăn, khó hiểu.
Muốn kết hôn với cô, nghĩ đến xương cốt đau nhói, toàn thân như muốn phát điên.
Nghĩ tới không nhịn nổi.
Không thể nhìn cô bị người khác hắt nước bẩn, nói cô không có liêm sỉ bám lấy anh.
Chu Nhiên cất tiếng cười to: "Hahahahahaha, được đó được đó. Được, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
Từ lúc nào mà Thẩm Diệc Bạch cũng thẳng thắn như vậy. Trước đây không lâu, lúc anh về nước, anh mời cậu ta ăn cơm. Anh hỏi cậu ta thấy sao, cậu ta đã nói gì? Ồ, bình gốm Thanh Mai không tệ.
Cái gì mà bình gốm Thanh Mai đẹp nhưng vô dụng, cmn như đấm vào tai vậy. Thẩm Diệc Bạch cậu miệng một đằng lòng một nẻo chẳng phải là vì chưa khụy trước ải mỹ nhân sao. Bây giờ còn nói muốn cưới cô ấy? Cũng hay, Lâm Tư Hàm là nghệ sĩ của Thời Đại nhà bọn họ, khế ước bán thân còn nằm trong tay anh chứ đâu.
Chị dâu chị dâu, nơi này nơi này! Monee mặc đồng phục mùa hè ME trong cuộc so tài, đứng ở chỗ chờ thang máy vẫy tay với Lâm Tư Hàm.
Chờ Lâm Tư Hàm xuyên qua đám người nhốn nháo, cậu mới đưa vé cho Lâm Tư Hàm, ấn thang máy lên, hỏi: Thẩm Diệc Bạch đã trở về mở họp quý rồi sao?
Ừ. Lâm Tư Hàm một cái tay siết vé vào, một cái tay khác lại kéo khẩu trang lên. Mặt cô vốn nhỏ, cố ý mua khẩu trang lớn một số đeo lên lại kéo lên, chỉ chừa lại một đôi mắt ra bên ngoài.
Chia tay đi. Anh ấy trở về mở họp quý cũng sẽ không cùng chị xem thi đấu, đây không phải là không thể ở lại ăn tết sao? Monee giơ điện thoại di động, kéo Lâm Tư Hàm đang mặc áo đồng phục mùa hè của ME lại.
Đèn flash nháy một cái.
Monee gửi tấm hình đã chụp được cho Thẩm Diệc Bạch, Tức chết anh.
Lâm Tư Hàm dùng mu bàn tay của tay đang cầm vé che lên mũi, chỉ lo cười.
Xét vé, vào sân, ngồi xuống. Không khí hiện trường đã không thể dùng nhiệt tình để hình dung, đó là một loại điên cuồng, một loại tín ngưỡng.
Cô nhìn nữ bình luận viên mặc sườn xám, cẩn thận quan sát học tập biểu cảm của cô ấy, nghiền ngẫm đưa mình thử vào vị trí đó.
"Hoan nghênh tất cả các vị đã đến với hiện trường trận chung kết Anh Hùng Liên Minh mùa hè năm 20XX, tôi là Tiểu Cẩn, rất vui mừng được làm bình luận viên ngày hôm nay." Tiếng phổ thông của bình luận viên Tiểu Cẩn rất lưu loát, "Tiếp theo cùng hoan nghênh hai chiến đội ưu tú của chúng ta."
Ánh đèn sân khấu tối sầm, ánh đèn ngân hà màu lam trong thính phòng chậm rãi chuyển động.
"ME ME ME."
"Kido Kido Kido."
Tiếng hò hét trong thính phòng át đi tiếng bình luận. Trong biển đèn led màu xanh, một lá cờ màu đen được giương cao.
Nền đen chữ trắng, in logo của chiến đội, Team ME.
Lá cờ màu đen lướt qua, một hồi kèn phát động vang lên.
Ánh đèn trên sân khấu chiếu thành một đường vòng cung, dưới ánh đèn có năm người con trai trẻ tuổi đang đứng. Bọn họ mặc bộ đồng phục mùa hè của ME, thiếu niên ở giữa dáng người cao gầy, rũ mắt. Áo đồng phục màu đen dưới ánh đèn lạnh lẽo, làm cho cậu ta càng thêm lạnh nhạt.
Monee không khắc chế được tâm tình kích động, "K thần!"
"A?"
"Nhìn người đẹp trai ở giữa đội. Nam thần của ông đây!"
Thiếu niên tên là Kido đó nhấc mí mắt lên, ánh mắt lướt qua thính phòng.
Một giây kế tiếp.
Tiếng thét chói tai.
"A-----"
← Ch. 41 | Ch. 43 → |