← Ch.48 | Ch.50 → |
Đại An đã vào độ cuối năm, tuyết phủ dày đặc, đợt tuyết này còn chưa tan hết, đợt tuyết lớn khác lại ập đến.
Nhiệt độ trong nhà và nhiệt độ ngoài trời đều thấp, thời tiết nóng lạnh thất thường khiến cho An Vu bị cảm mạo, sau tiết học, cô cúi đầu như một quả cà tím bị đóng băng, vùi mặt vào cánh tay mình. Giang Sóc bỗng nhiên lại quay về tham gia tiết tự học buổi tối.
Anh ngồi một mình ở cuối lớp, có lẽ là bởi vì cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng anh cũng sẽ làm bài tập, sau đó cậu cầm đề bài đi "thỉnh giáo" An Vu.
An Vu bị cảm, hơi thở không thông, giọng nói nghẹn ngào, Giang Sóc nghe thấy mấy lời của cô, lại thất thần nhìn khuôn mặt cô.
Cô gái nhỏ bị bệnh, sắc mặt tái nhợt, chóp mũi đỏ ửng, mí mắt rũ xuống không có chút sức sống nào, nhưng lại có một loại đáng yêu khác, khiến cho trái tim anh mềm nhũn vì cô.
Giang Sóc chợt rung động.
Muốn ôm cô.
Ôm cô vào trong lòng mà vỗ về, hôn một cái, che chở, yêu thương.
Suy nghĩ trôi đi càng lúc càng xa, nghe thấy An Vu gọi tên anh mới hoàn hồn, sau đó bỗng nhận ra điều gì, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Anh đúng là một kẻ biến thái.
Anh hốt hoảng trốn tránh, An Vu ngây người tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ.
Giảng bài cũng không nghe nghiêm túc.
Vào thời điểm chí hàn của năm, dẫu nước có lạnh như băng nhưng cũng phải rất lâu mới có thể kìm nén được dòng máu nóng hầm hập của chàng trai trẻ.
Giọt nước lăn dài trên quai hàm đẹp như tạc, người thiếu niên hơi nhếch khóe miệng, thở dài bất đắc dĩ.
Phản ứng thế này thật là đáng xấu hổ.
Nhưng mau nhìn xem, cơ thể đâu có biết nói dối! Không có cách nào, thích cô thì chính là thích cô.
Trận cảm cúm của An Vu kéo dài trong một thời gian dài, Giang Sóc rất hay bí mật nhét cho cô chiếc túi chườm nóng. Khi cô trở lại từ căng tin sau bữa trưa, cốc nước trên bàn đã được hâm nóng và thuốc cũng đã được bóc ra để sẵn ở đó.
Anh âm thầm làm tất cả mọi việc, không đòi công trạng.
Anh gác đôi chân dài, ngồi ở vị trí đằng trước, thờ ơ nghe đám người xung quanh luyên thuyên hết chuyện này tới chuyện khác. Chờ cô trở lại, khóe mắt lại trộm liếc về phía ấy.
Hành động của Giang Sóc không ngừng một khắc, anh vô cùng lấy làm thích thú.
An Vu không ngăn được anh, cũng dần dần nghĩ cách để báo đáp lại anh.
Nghe nói Giang Sóc có thói quen bỏ bữa sáng, nên mỗi ngày cô đều dậy sớm hơn nửa tiếng để mang thêm đồ ăn sáng, sau đó nhân lúc trong phòng học không có ai mà đặt trong hộc bàn của anh. Cô cũng thường hay đến phòng in để sao chép các đề kiểm tra và ghi chú được sắp xếp hàng ngày trong giai đoạn nước rút, sau đó lặng lẽ đưa một bản sao cho anh khi không có ai ở xung quanh.
Cô khẽ cử động, để lộ đôi tai ửng hồng.
Giang Sóc cong môi cười, anh cảm thấy bản thân mình thật giống như một kẻ rẻ tiền không hiểu việc đời.
Chỉ cần cô đối tốt với anh một chút, cái gì anh cũng muốn cho cô.
Hộp sữa dâu đặt trên bàn hằng ngày, xuất hiện đúng giờ trước chốt bảo vệ ở cổng trường, cùng với chiếc túi nặng trĩu.
Lớp tuyết mùa đông như đã khỏa lấp đi ý xuân của nhân gian.
Không ai trông thấy, trong một góc nhỏ, thiếu niên ôm tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, không hề ngủ đông.
Cuộc sống sinh viên của học kỳ trước kết thúc ngay khi đám học trò bước ra khỏi phòng thi. Trường học đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, bảy tám ngày nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán.
Học kỳ tới không chuyển lớp, An Vu sắp xếp những cuốn sách cần đọc và nhét chúng vào cặp sách, cùng với một chồng bài tập lớn cho kỳ nghỉ đông.
Chu Noãn Xu sắp xếp bài tập cho kỳ nghỉ đông nặng nề ném nó lên bàn, phàn nàn rằng: "Kỳ nghỉ đông chỉ có chưa đầy một tháng, vậy mà bài tập cho kỳ nghỉ đông lại nhiều như thế, tâm tình của tớ không tốt chút nào hết." Trình Du Ninh che miệng cười: "Tớ cũng không muốn làm, nhưng tớ có thể hỏi An Vu và đáp án."
"Tớ cũng muốn! Vu Vu, chừng nào cậu làm xong bài tập vậy?"
An Vu nghĩ một lát rồi nói: "Chắc là sẽ hoàn thành trước tết đó."
Cô làm bài tập rất nhanh, cũng có thói quen làm hết bài tập trước khi tới kỳ nghỉ đông.
Chu Noãn Xu lập tức trở nên vui vẻ.
Bài tập trong kỳ nghỉ đối với học sinh chỉ là một lần tốn giấy mực, Tiền Đạc Hâm trực tiếp nhét bài tập vào trong hộc bàn, treo túi đựng sách vở lên vai, không có ý định lấy đi thứ gì.
Lưu Hạo chạy tới, chống nạnh hỏi: "Ăn tết đi đâu chơi đây, giao thừa đón ở đâu vậy?"
Tiền Đạc Hâm thở dài một hơi: "Năm nay tôi không tham gia được, đứa cháu ngoại vừa mới chào đời, mẹ tôi muốn kéo cả nhà tới Hải Nam ăn tết."
Cậu ta làm bộ làm tịch lắc đầu: "Trời ạ, thật là nhớ A Sóc của tôi mà, không thể ăn tết cùng cậu rồi."
"Cậu cút đi, ai muốn ăn tết với cậu chứ?" Giang Sóc kéo cánh tay cậu ta, bật cười mắng một tiếng.
Đám người trò chuyện vui vẻ, Giang Sóc bỏ qua mọi thứ, bài tập nghỉ đông vừa được lớp trưởng gửi đến vẫn còn nằm trên bàn. Anh thản nhiên lắng nghe, thỉnh thoảng còn liếc về vị trí đằng trước. Trông thấy bóng người kia mở cửa đi ra ngoài, anh chống tay đứng dậy, thu dọn đống bài tập kỳ nghỉ đông lộn xộn trên bàn.
"Đi đây."
Nói xong câu này, Giang Sóc lập tức chạy về phía cửa.
Lưu Hạo mới nói tới chuyện tình cảm sâu sắc, còn há miệng định nói tiếp, kết quả lại bị người ta ngó lơ toàn tập.
"Không phải chứ? Cậu ta đi đâu vậy?" Lưu Hạo cực kỳ khó chịu.
Tiền Đạc Hâm cười: "Cậu ta đi đâu sao? Cậu ta đi theo đuổi người khác đó!"
Sau khi tách khỏi Trình Du Ninh, An Vu đứng ngoài cổng trường. Cô soạn tin nhắn gửi cho Giang Sóc, trước đây hai người đều sẽ gặp mặt ở cổng.
Cô vừa mới gõ được hai chữ, ba lô trên vai bỗng nhẹ tênh.
An Vu xoay người, bóng người cao gầy kia đã đứng ngay bên cạnh cô từ lúc nào.
Giang Sóc một tay đút túi quần, một tay khác túm quai đeo cặp sách của cô.
"Thư giãn chút đi." Anh cười tươi rói.
An Vu lắc đầu, anh không để thèm ý, bướng bỉnh dùng sức, chỉ trong chốc lát đã cướp được chiếc cặp sách màu be nặng trịch của cô.
"Cái mai rùa này nặng quá đi."
"Vậy mau trả lại cho tớ đi!"
"Nói dối đấy, nhẹ bỏ xử, một đầu ngón tay của tớ cũng có thể nhấc lên được."
Giang Sóc thấy cô không nói lời nào, tiếp tục hỏi: "Sao thế, không tin à?"
Anh làm bộ muốn thử, An Vu vội vàng lắc đầu: "Tớ tin chứ."
Giang Sóc rất thích trêu ghẹo cô, da mặt cô bé này còn mỏng hơn cả giấy, đặc biệt là ở trước mặt mọi người, trêu một chút đã cuống hết cả lên, nói cái gì cô cũng sẽ đồng ý hết.
Đương nhiên An Vu biết anh đang khoác lác, người này vô cùng cố chấp, nếu như cô nói không tin, anh thật sự sẽ đích thân chứng minh sự thật.
An Vu cụp mắt, giấu đi ý cười bên trong.
"Chúng ta mau trở về nhà thôi." Cô thấp giọng nói.
"Được, về nhà."
Giang Sóc đắc ý vô cùng, tiếp tục ba hoa: "Về nhà nào thế, nhà cậu hay là nhà tớ?"
Anh cực kỳ thích ghẹo cô, cô càng thẹn thùng anh càng muốn ghẹo.
Trêu cô xong, anh lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô càng lúc càng đỏ.
Anh chưa bao giờ thấy mệt.
"Cậu còn như vậy tớ sẽ tự về một mình." An Vu lườm anh một cái, trực tiếp đi ra đằng trước.
Bước chân của cô thoăn thoắt, đạp lên lớp tuyết dày, khăn quàng cổ trên người vắt một nửa ra sau.
Giang Sóc cúi đầu nhịn cười, sau đó lại vác cặp xách đuổi theo sau
"Từ từ đã nào!"
Anh bước đi thật nhanh, chưa được mấy bước đã đuổi tới bên cạnh cô, hai người sánh bước bên nhau.
Bọn họ vẫn tách ra ở ngã rẽ như mọi lần.
Giang Sóc dừng bước, cúi đầu nhìn cô: "Kỳ nghỉ tết của cậu đã có kế hoạch gì chưa?"
Chỉ còn một tuần nữa là tới Tết Nguyên Đán, có đôi khi Giang Sóc rất ghét nghỉ học, bởi những ngày cô không xuất hiện thật nhàm chán.
"À.... ." An Vu ngẩng đầu, nghĩ một lát rồi nói: "Làm bài tập nghỉ đông thôi."
Người khác đều chơi trước rồi học, nhưng An Vu thì khác, cô có thói quen khổ trước sướng sau, sẽ làm xong toàn bộ bài tập trước khi kỳ nghỉ tết bắt đầu. Giang Sóc dở khóc dở cười trước câu trả lời của cô.
Anh gãi đầu nói: "Được thôi."
Anh đưa cặp xách cho cô, mỉm cười nói: "Nhớ gửi đáp án cho tớ nữa nhé."
An Vu nhận lấy cặp sách, không nhìn anh, xoay người bỏ đi: "Không cho."
Giang Sóc cũng không giận, anh đút hai tay vào túi, đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng cô, khẽ cong môi, lớn giọng đáp: "Không cho thì tớ sẽ tự tới lấy."
An Vu chạy càng nhanh hơn.
Sau mấy ngày nghỉ, An Vu dậy còn muộn hơn so với ngày thường, ăn sáng xong lại về phòng làm bài tập.
Phòng ở lầu hai không có thiết bị sưởi, Thư Thu Vân đã chuẩn bị cho cô một chậu than nho nhỏ.
Gót sen kê phía trên chậu than, trên người còn khoác một chiếc áo lông vũ rất dày, cô cầm bút, chăm chú làm bài tập.
Mỗi môn văn hóa đều có một cuốn sách bài tập, vài tờ đáp án ở phần cuối của sách đã bị Bùi Hưng Nhân xé mất. Cô làm xong một môn rồi lại giơ điện thoại chụp mấy trang sách chi chít chữ, sau đó gửi vào một nhóm chat.
Nhóm chat này chỉ có ba người, là nhóm chat của Trình Du Ninh, Chu Noãn Xu và cô.
[Bồ Tát tới rồi!]
[An Vu, cậu là vị thần của tớ!]
Chu Noãn Xu không tiếc lời nịnh nọt, An Vu khẽ cong môi, sau đó lại gửi ảnh này cho cả Giang Sóc.
Nhưng lần này Giang Sóc lại không trả lời tin nhắn.
An Vu đợi một lát, sau đó lại đóng điện thoại, tiếp tục làm bài của môn tiếp theo.
Chẳng bao lâu sau đã tới tết Nguyên Đán.
Đại An lại có tuyết bay lất phất.
An Vu rời giường từ sớm, phòng của cô không có thiết bị sưởi, buổi tối ngủ đã đắp chăn rất dày, buổi sáng ngủ dậy mặc quần áo, lạnh đến phát run.
Buổi sáng An Vu đi sắm đồ tết cùng với Thư Thu Vân, về nhà lại bận rộn nặn thịt viên.
An Vu rửa tay giúp mẹ chuẩn bị.
Ở trong trí nhớ của An Vu, giao thừa là một khoảnh khắc vô cùng hạnh phúc. An Tại Triết sẽ đưa bọn họ đi chợ để mua sắm đồ dùng ngày tết, sau khi xách về nhà đủ loại túi lớn túi nhỏ một nhà, ba người túm tụm trong phòng bếp nặn thịt viên.
Từ biệt bao năm, cảnh xưa sớm đã vật đổi sao dời.
Phòng bếp vô cùng quạnh quẽ, chỉ có hai mẹ con An Vu, Tống Khang Thắng ăn cơm trưa xong đã ra ngoài lo công chuyện.
Cuộc sống của ông ta diễn ra rất nhịp nhàng, đi sớm về muộn, cả ngày lẫn đêm lang thang khắp phố phường đánh cờ, chơi bài, gần như An Vu chẳng hề nhìn thấy ông ta.
Thư Thu Vân cũng chưa bao giờ quản lý ông ta, vì bà cũng không để ý việc này tới như vậy.
Có điều trong khoảng thời gian này, An Vu phát hiện hình như Thư Thu Vân có vẻ không vui, mặt mày có đôi phần phiền muộn.
Vừa nãy khi ra ngoài mua sắm đồ tết, An Vu phát hiện đôi mắt bà này giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm một chiếc áo màu đỏ thắm, nhưng tới sờ bà cũng chẳng thèm sờ lấy một cái.
Trong ấn tượng của An Vu, Thư Thu Vân cũng không phải một người quá chi li cần kiệm, nhưng hôm nay, cho dù bà có mua thứ gì cũng sẽ thận trọng nhìn giá cả, trong ánh mắt tràn đầy do dự, không hề thoải mái dễ chịu như lúc xưa.
An Vu hỏi, Thư Thu Vân cũng không trả lời.
Nhà dì Phương ở cách vách đã đóng cửa, Lục Thanh Hoài vẫn chưa trở về nhà. Thư Thu Vân nói bọn họ tới nhà mẹ chồng ăn tết, phải tới năm sau mới có thể trở về đây.
An Vu thấy ánh mắt bà khi nói lời này có đôi phần hoảng hốt, cô biết mẹ mình đang nhớ bà ngoại.
Cô ôm Thư Thu Vân một cái, nói rằng: "Buổi tối chúng ta gọi điện thoại cho bà ngoại mẹ nhé, cũng nên chúc cậu năm mới an khang nữa."
Thư Thu Vân mỉm cười đồng ý.
Buổi tối, đồ ăn đã đưa hương thơm phưng phức, chỉ chờ múc ra khỏi nồi.
Bên ngoài có một người bước vào.
Trên chiếc quần jean vẫn còn chiếc khóa quần kia, An Vu nháy mắt đã nhận ra người này, là Tống Sĩ Dũng.
Gã nhuộm lại mái tóc vàng của mình thành màu đen, tóc dài bện thành từng khóm bằng những đoạn dây thừng đủ màu đủ sắc.
Gã ta vừa tiến đến dã nhìn chằm chằm An Vu, miệng cười tủm tỉm, ánh mắt còn dính lấy khuôn mặt cô, trong tay kẹp điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa nhả khói.
"Thím ơi đừng bận rộn nữa làm gì, chú nói đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm tất niên."
"Cái gì?" Đương nhiên Thư Thu Vân cũng không biết việc này.
"Ông chú này của cháu cũng thật là, không nói việc này với thím từ sớm, chúng ta bao năm qua đều như vậy."
Tống Khang Thắng là một lão già cà lơ phất phơ suốt ngày suốt đêm chỉ mải mê cờ bạc, cuộc sống của ông ta là một mớ bòng bong, khi tết đến cũng chỉ tùy tiện tới nhà của người thân chung vui một chút. Nhưng năm nay không còn như vậy nữa, rõ ràng đã cưới vợ, lại còn tới nhà người khác ăn cơm!
Thư Thu Vân cũng chẳng để ý tới chuyện này cho lắm, thản nhiên gật đầu đồng ý.
Không ăn ở nhà cũng chẳng phải chuyện gì lớn đối với bà, nhưng Tống Sĩ Dũng lại cười bảo: "Không phải đâu, chú ấy nói thím và em An Vu cũng đi cùng."
Thư Thu Vân và An Vu đều không muốn đi, bọn họ và người nhà của Tống Sĩ Dũng cũng không thân quen lắm.
An Vu vô cùng căm ghét Tống Sĩ Dũng, cô còn nhớ rõ gã đã làm ra hành vi hạ lưu gì với mình, chuyện này đáng nhớ đến nỗi bây giờ thấy mặt gã, cô vẫn còn cảm thấy ghê tởm.
Ánh mắt của Tống Dĩ Dũng không hề đứng đắn, khuôn mặt khả ố tràn đầy ý muốn xâm phạm và cốt cách của một kẻ lưu manh.
An Vu khá sợ gã.
Trước mặt Thư Thu Vân, Tống Sĩ Dũng tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, lời nào lời nấy đều chính trực, đạo mạo, cuối cùng còn gọi điện thoại cho Tống Khang Thắng.
Cũng không biết ông ta đã nói gì với Thư Thu Vân qua điện thoại, cuối cùng bà lại đồng ý.
An Vu về phòng thay quần áo, bộ đồ khi nãy cô mặc là đồ ngủ giữ ấm mặc mùa đông, Tống Sĩ Dũng khi nãy đã nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý tứ xấu xa. Cô cố ý tìm một chiếc áo bông to rộng, dày cộp, đằng sau chiếc áo bông có một cái mũ áo, gần như có thể bọc kín cả người cô lại.
Nhà của Tống Sĩ Dũng cũng ở trong tiểu khu Cổ Lộng, nhưng An Vu và Thư Thu Vân lại chưa từng ghé thăm lần nào. Hai người đi theo gã ta, xuyên qua một con phố, sau đó ở dừng lại trước một con phố cờ bạc.
"Tới rồi." Tống Sĩ Dũng chỉ tay về phía một cửa hàng.
An Vu nhìn cửa hàng mà gã chỉ mà ngẩn cả người.
Cô dần dần nhớ lại, đây không phải là...
Không phải là nơi Tống Khang Thắng đánh bạc hay sao?
Sắc mặt Thư Thu Vân lập tức xấu đi.
Khóe môi bà giật giật, bà do dự hỏi Tống Sĩ Dũng: "Thì ra cửa hàng này là của nhà cháu à."
"Đúng vậy." Tống Sĩ Dũng cười vui vẻ.
"Yên tâm đi thím à, ban ngày chú đều ngoan ngoãn chơi ở chỗ này, không đi ra ngoài làm chuyện xấu đâu ạ."
Cách nói chuyện của gã vô cùng đậm chất lưu manh, nói xong câu này, ánh mắt còn liếc về phía An Vu.
"Mau vào đi thôi, xem xem chú đã chơi xong chưa."
An Vu đứng im tại chỗ, cô thật sự không muốn vào bên trong một chút nào.
Tiếng bài mạt chược lạch cạch vang khắp chốn, Tống Sĩ Dũng đẩy một cánh cửa, đập ngay vào mắt là một bàn mạt chược lớn.
Hình như bọn họ vừa mới kết thúc một ván, mạt chược ở trên bàn lộn xộn khắp nơi.
Sắc mặt Tống Khang Thắng có vẻ rất không vui, hai hàng mày nhíu chặt lại.
"Chú ơi, thím và em An Vu tới này." Tống Sĩ Dũng nói.
Đám người nọ nghiêng đầu nhìn qua.
"Ôi chao, vợ của Khang Thắng tới rồi kìa, chúng ta nên nghỉ sớm thôi."
Người đàn ông bên cạnh làm bộ vỗ vai ông ta, thấp giọng hỏi: "Biết nên nói như thế nào rồi chứ?"
Tống Khang Thắng ngẩng đầu nhìn về phía này.
An Vu có cảm giác cơ thể Thư Thu Vân đang cứng đờ.
"Mẹ ơi" An Vu gọi bà: "Mẹ làm sao vậy ạ?"
Thư Thu Vân hoàn hồn, mỉm cười đáp lại: "Không có việc gì đâu, con cứ vào trong với Sĩ Dũng đi đã, để mẹ chào hỏi bọn họ mấy câu."
Tống Sĩ Dũng huýt sáo một tiếng: "Đi thôi em An Vu ơi."
An Vu nhìn Thư Thu Vân, cuối cùng gật đầu đi theo phía sau Tống Sĩ Dũng.
Căn nhà cũ trong ngõ hẻm không lớn, là nhà gỗ kiểu xưa, trên chiếc bàn ở sảnh ngoài bày đầy thịt cá.
An Vu vào nhà, Tống Sĩ Dũng xoay người, ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn cô chằm chằm.
"Em An Vu à, đã lâu không gặp, sao càng lúc em càng xinh đẹp hơn vậy?"
Lời gã nói làm cho người ta dựng tóc gáy, An Vu nổi cả da gà.
"Anh mở máy sưởi nhé, sao em An Vu lại mặc nhiều áo khoác như vậy, mau cởi ra đi chứ!"
Thấy Tống Sĩ Dũng sấn tới định kéo quá áo của mình, An Vu bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng lui ra phía sau vài bước."Đừng mà."
Cô đưa tay che khóa kéo, tiếp tục kéo lên phía trên, che kín mít cả phần cổ: "Tôi sợ lạnh."
Thấy vẻ mặt phòng bị của cô, Tống Sĩ Dũng càng hăng hái hơn.
Gã cười tủm tỉm ghé sát bên cạnh cô mà nói: "Đùa một chút thôi mà, có muốn tới phòng của anh ngồi đệm mềm một lát không nào?"
An Vu không muốn ở cùng gã một chút nào, dứt khoát ngồi lì ở phòng khách.
"Không cần đâu." Cô chôn mặt mình bên trong mũ áo, mặc kệ gã có nói gì cũng không chịu thò đầu ra.
Sau đó đám người lớn cười cười nói nói bước vào nhà, Tống Sĩ Dũng mới từ bỏ.
Bởi vì không thân thích với ai, An Vu vẫn luôn im lặng. Cô bưng cái chén nhỏ, từ tốn ăn cơm.
Ban đầu An Vu nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương ở Đại An, dần dà cũng nghe rõ được đôi câu.
Cô phát hiện ra Tống Khang Thắng là một kẻ ưa lời ngon tiếng ngọt, hay nói trắng ra, ông ta là một kẻ rất dễ lừa, bố của Tống Sĩ Dũng chỉ mất có dăm ba câu đã quay ông ta như chong chóng. Bọn họ đang xôn xao ầm ĩ, tầm mắt bỗng nhiên dừng ở trên người An Vu.
"Em dâu à, đây là Vu Vu có phải không, sao lúc ăn cơm vẫn còn trùm mũ lên đầu thế? Làm vậy sao trông thấy đồ ăn được?"
Thư Thu Vân gật đầu đáp: "Phải, đây là An Vu, con gái của em."
Bà vỗ vai An Vu bảo cô chào hỏi mọi người.
An Vu ngẩng đầu, gỡ mũ xuống.
Một gương mặt nhỏ thanh tú đáng yêu xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong nhà mở máy sưởi, bởi vì sợ Tống Sĩ Dũng, nãy giờ cô không hề cởi mũ áo. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị khí nóng hun cho đỏ bừng, tóc mái cũng có đôi chỗ bị mồ hôi thấm ướt.
Tống Sĩ Dũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng sâu.
"Mẹ, con đã bảo em An Vu rất đẹp mà."
Mẹ của Tống Sĩ Dũng nhìn An Vu một cái thật sâu, sau đó lại đưa mắt nhìn bố gã, gật gật đầu.
"Thật là xinh đẹp, thái độ cũng rất ngoan ngoãn."
"Thu Vân à, An Vu bao nhiêu tuổi rồi thế?"
Thư Thu Vân ngẩn người, nhìn An Vu mà đáp: "Cháu nó mười bảy tuổi."
"Vậy thì sang năm đã tới tuổi thành niên rồi, nghe nói con bé đang học ở Trường Trung học số 8 có phải không nhỉ?"
Thư Thu Vân đáp lời: "Vâng, phải ạ."
"Em nhìn xem, Khang Thắng đối xử với hai người thật tốt quá đi mà, Trường Trung học số 8 này thu nhiều học phí lắm đó!"
Bà ta đột nhiên nói: "Học phí trường trung học số 8 thật là đắt, lúc ấy chị cũng muốn xin cho Sĩ Dũng học ở đó, nhưng tự nó lại không muốn đi học, còn đòi đi học trường nghề, đúng là đứa chẳng ra gì mà."
"Mẹ! Con nói rồi cơ mà, một khi căn nhà này được giải tỏa, con sẽ chẳng phải lo cơm áo gạo tiền nữa. Người ta đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, chẳng phải vẫn ra ngoài làm công ăn lương sao?" Tống Sĩ Dũng nói: "Trường dạy nghề có gì không tốt chứ, học kỹ thuật, có thể kiếm cơm ăn. Mẹ nhìn em An Vu mà xem, suốt ngày chỉ toàn học mấy thứ văn chương lãng nhách, có thể đổi thành tiền không chứ?"
"Vả lại con gái cũng có thể đi học ở trường nghề, học nghề bếp núc gì gì đó, ở nhà nấu cơm cũng chẳng tồi đâu."
"Mẹ thấy con muốn ăn thì có." Mẹ của gã cười thành tiếng: "Chữ thích viết hết lên mặt con rồi kìa."
Bọn họ vừa nói xong, bố của Tống Sĩ Dũng và Tống Khang Thắng lại chạm ly.
An Vu cúi đầu không nói lời nào, mặt Thư Thu Vân trắng nhợt chẳng còn giọt máu, bà cố chịu đựng, mỉm cười cho có lệ.
"Thu Vân à, An Vu nhà em về sau có dự định gì?" Mẹ của Tống Sĩ Dũng hỏi thẳng.
"Vẫn còn đang tính toán" Thư Thu Vân đáp lại.
"Phải rồi, em và Khang Thắng chắc cũng phải có con chung của cả hai nữa chứ nhỉ, đến lúc đó em cũng nên tìm cho con gái mình một nơi nương tựa vững chãi mới phải chứ!"
"Sĩ Dũng nhà ta năm nay hai mươi mốt tuổi, hơn Vu Vu bốn tuổi, hai đứa nhỏ còn rất thân thiết, Sĩ Dũng cũng thích con bé. Hay là nhà chúng ta thân càng thêm thân, kết thêm một mối lương duyên nữa nhé!"
"Chuyện tương lai em cũng không cần lo lắng, chị đã nhờ bạn bè hỏi thăm một lượt rồi, tiểu khu Cổ Lộng chắc chắn sẽ bị phá bỏ, mọi người sẽ phải di dời trong ba năm tới, tiền giải tỏa cũng là một con số trên trời, đến lúc đó muốn cái gì mà không có, khoản tiền này tiêu mấy đời cũng không hết, bây giờ học xong đi làm công vừa khổ vừa mệt, cơ hội thế này là có một không hai đó!"
"Em không sốt ruột vì chuyện này lắm." Sắc mặt Thư Thu Vân đã khó coi lắm rồi, bà dứt khoát ngắt lời: "Thành tích học tập của con gái em cực kỳ cao, về sau nó sẽ vào đại học, cuộc đời con bé nằm trong tay con bé, em đâu thể nào quyết định thay nó được?"
Bọn họ không kiêng nể gì mà nói mấy lời khó nghe ngay trước mặt An Vu.
"Trẻ con đâu thể nhìn xa trông rộng bằng người lớn chúng ta được cơ chứ, chị thấy hay là hai nhà chúng ta cứ đính hôn trước đi đã, cứ để bọn trẻ học hành cho xong, sau đó chúng ta bàn tiếp nhé!"
"Không cần đâu bác." An Vu không nhịn được nữa, bèn ngẩng đầu lên tiếng.
"Cháu không thích anh ta, cũng chẳng có ý giao du với anh ta, cháu sẽ không đính hôn với anh ta."
"Ôi dào, nói trẻ con không hiểu chuyện quả không sai mà, vậy mà còn nói mấy chuyện thích với không thích. Các bác ở đây đều là người từng trải, chuyện tình cảm này cứ để mưa dầm thấm lâu là được, tiền và bối cảnh gia đình mới là điều quan trọng nhất."
An Vu tức tới nỗi run cả tay, cố nén cảm xúc mà nói: "Không đâu ạ, cháu không thể có chút cảm tình nào với anh ta được, bây giờ không thể, về sau cũng sẽ như vậy."
"Người lớn nói chuyện, mày chen miệng vào làm gì?"
Tống Khang Thắng bỗng ném mạnh đôi đũa.
Ông ta đã bị chuốc vài ly rượu trắng, bây giờ mặt đã đỏ bừng, hai mắt trợn tròn, hung ác lườm An Vu.
Ông ta chỉ vào An Vu mà mắng: "Mày đang nói con mẹ gì thế, chết cũng kéo chân người ta, mày ăn đồ của ông, uống nước của ông, ngủ nhà của ông, ông nuôi mày ăn, mày có quyền nói chuyện sao?"
Đôi mắt An Vu tức khắc nhạt nhòa, cô tức giận tới nỗi chân tay run lẩy bẩy.
"Tống Khang Thắng!" Thư Thu Vân đứng phắt dậy.
Tống Sĩ Dũng vội vàng kéo tay Tống Khang Thắng: "Chú Tống, chú bớt giận đi, bớt giận đi mà."
"Em An Vu bây giờ mới biết chuyện, cho nên mới hơi kích động đôi chút, để cho em ấy mấy ngày suy nghĩ, để cho cháu xử lý là được."
An Vu chẳng muốn ở lại với đám người dốt nát, tư tưởng thối tha này nữa, cô ném đôi đũa xuống bàn, đi phăm phăm ra cửa.
"Em An Vu ơi."
Tống Sĩ Dũng cũng đuổi theo.
Sân nhà yên tĩnh trở lại, bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Thư Thu Vân coi như cũng hiểu được phần nào, bữa giao thừa đêm nay quả chính là "Hồng Môn Yến"(1).
Bà nhìn Tống Khang Thắng, bật cười thành tiếng.
"Ông mắc nợ bao nhiêu tiền mà dám nảy sinh ý đồ với con gái của tôi vậy hả?"
Tống Khang Thắng đã uống say, khuôn mặt đỏ bừng.
Thứ mà loại đàn ông như ông ta coi trọng nhất chính là mặt mũi, bị vợ mình vạch mặt trước bao nhiêu người như vậy, lửa giận của ông ta tức khắc bừng lên.
Ông ta đứng dậy, giáng cho bà một bạt tay: "Mất dạy."
Thư Thu Vân bị ông ta đánh cho ngã ra mặt đất.
"Ôi trời Khang Thắng à, chú đang làm gì vậy chứ?"
Người đàn bà kia vội vàng kéo Thư Thu Vân dậy, khóe miệng của bà toàn là máu, bên tai ong ong, hai mắt mờ tịt đi.
"Thu Vân à, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đây đều là vì muốn tốt cho mẹ con em, chúng ta cứ bình tĩnh bàn với nhau đã, không được sao?"
Thư Thu Vân đầu váng mắt hoa, đứng còn đứng không vững, bà chống tay lên, lạnh giọng hỏi thêm một lần: "Ông ta nợ các người bao nhiêu tiền?"
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
An Vu hoảng hốt chạy trốn, chạy thẳng ra khỏi cửa.
Chỉ vài phút ngắn ngủi nói chuyện với đám người kia, thế giới quan của cô đã hoàn toàn sụp đổ, sao bọ họ có thể thoải mái an lòng nói ra mấy lời kinh tởm như vậy cơ chứ?
Cô tức không chịu được, bước chân càng lúc càng nhanh, cảm xúc bị vây hãm, thần trí cũng mơ hồ, lòng vòng khắp nơi trong vô định.
Đêm giao thừa ở tiểu khu Cổ Lộng không náo nhiệt người qua kẻ lại như bình thường, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa. Tuyết rơi rất dày, bông tuyết bay như lông ngỗng rơi vào hõm cổ cô, lạnh cóng cả người. Nhưng An Vu lại không có một chút cảm giác nào.
Tống Sĩ Dũng đuổi theo phía sau cô, túm chặt lấy cánh tay cô.
An Vu bị kéo tay mà lảo đảo.
Cô ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Tống Sĩ Dũng, cả người bỗng chốc nổi da gà.
An Vu dùng sức đẩy gã ra: "Anh buông tôi ra."
Tống Sĩ Dũng không thương hoa tiếc ngọc mà giật mạnh cổ tay cô, kéo cô tới bên cạnh mình, không thèm vờ vịt nữa.
"Không hiểu chuyện gì cả, anh đây coi trọng cô là phúc phần của cô, cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Tôi nhổ vào!"
An Vu lạnh mặt, cô cười khẩy: "Tống Sĩ Dũng, anh đừng có mà mơ!"
"Chỗ đó đã thực sự bị giải tỏa chưa? Khoản tiền đó đã tới tay anh chưa? Anh nghĩ mình có tiền sao?" Cô liên tục chất vấn.
"Nếu anh thích nói về bối cảnh gia đình, vậy thì để tôi nói cho anh nghe, các bạn học sớm chiều chăm lo chuyện đèn sách với tôi, vớ bừa một người cùng có gia tài bạc triệu, bọn họ có học thức, có tầm nhìn, có lễ nghĩa, chứ chẳng phải loại con trai đần độn quê mùa nhà anh!"
Mặt Tống Sĩ Dũng càng lúc càng đen.
An Vu tiếp tục ngẩng đầu mà cười lạnh: "Nếu gả cho anh, chẳng phải tôi sẽ bị trói chết trong cái đáy giếng này cả đời hay sao chứ?"
"Con mẹ nó, cô chớ chọc giận tôi."
Tống Sĩ Dũng điên tiết, bàn tay to như cái phản của gã siết chặt, ấn thẳng An Vu lên vách tường.
Sỏi đá nhô ra trên vách tường cọ vào lưng khiến cô khó chịu.
Khóe mắt An Vu ầng ậng nước, cô bướng bỉnh giương mắt lườm gã: "Tống Sĩ Dũng, tôi sẽ không thích cái loại ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại như anh đâu!"
"Muốn cưới tôi à, đợi kiếp sau đi, hừ..."
Cô nhổ một bãi nước bọt về phía Tống Sĩ Dũng, khiến gã phải nghiêng mặt sang phía khác.
Gã nhắm mắt lại, giơ tay lên nhưng lại không đánh cô.
Dần dần, gã bỗng nở nụ cười.
Khuôn mặt vàng sần sùi như nến đầy mụn nước càng lúc càng tới gần cô, hơi thở phả lên trên cần cổ trắng nõn của cô, càng lúc càng gần.
"Anh làm gì vậy!"
An Vu điên cuồng giãy giụa, nhưng vẫn bị gã ấn chặt trên tường.
"Cô nói xem tôi định làm gì?" Tống Sĩ Dũng cười đểu, chậm rãi phun thêm một câu: "Hay là cô nói xem, nếu tôi làm cho cô lớn bụng, vậy thì có phải mọi chuyện sẽ rất đơn giản không nhỉ?"
"Không phải anh đây đã nói muốn dạy cho cô cái gì đó cô chưa học bao giờ đâu, vừa hay, có muốn học trước không vậy?"
Gã vừa cười vừa bóp chặt cằm cô, trong mắt tràn ngập dục vọng không hề giấu diếm, như một con chó hoang đói rỏ dãi đang nhìn con mồi, gã nhìn chằm chằm đôi môi An Vu, lại gần thêm một chút."Cút ngay!" Cô giãy giụa không ngừng.
Cô muốn chết, nhưng lại càng muốn giết chết gã hơn.
Cô muốn chết, nhưng lại càng muốn giết chết gã hơn.
Tên biến thái này! Đồ lưu manh! An Vu liều mạng giãy giụa.
Lực tay của Tống Sĩ Dũng càng lúc càng mạnh hơn, như thể muốn bóp nát cằm của cô.
Gã cúi đầu xuống, khoảng cách càng lúc càng gần, thấy đôi môi đáng kinh tởm kia sắp chạm vào mình, An Vu nhắm nghiền hai mắt.
Cô lạnh lòng, hai tay buông thõng, hai hàng lệ chảy dài nơi khóe mắt.
Không ai có thể cứu cô nữa.
Nếu như bị Tống Sĩ Dũng hôn, hay là cô cứ chết quách đi cho xong.
Trước khi chết phải giết gã xả hận.
Cùng nhau xuống địa ngục đi!
Xuống địa ngục đi!
Cô nhắm chặt hai mắt, nhưng ngày vào khoảnh khắc cô căng thẳng nhất, nụ hôn đáng kinh tởm kia lại không hề xuất hiện.
Bàn tay bóp chặt cằm cô bỗng nhiên buông lỏng.
Cô nghe thấy Tống Sĩ Dũng rống lên thảm thiết.
"Mày muốn chết à?"
← Ch. 48 | Ch. 50 → |