Trước gương
← Ch.40 | Ch.42 → |
Anh ôm Tôn Điềm Điềm theo tư thế con nít xi tiểu, đi đến bồn rửa mặt trước mặt, côn th*t vẫn chôn chặt trong người cô, mỗi lần đi về phía trước thì đỉnh đỉnh vài cái.
Tôn Điềm Điềm không để ý nhìn vào gương, lập tức xấu hổ che mắt, ngửa đầu dựa vào cổ anh: "Anh Đường, đừng làm vậy..."
Tôn Hoài Đường đặt cô xuống, 🌴_𝐡â_𝖓 †♓_ể theo quán tính đi xuống, trực tiếp nuốt côn th*t vào sâu: "Ưm á, đừng mà..."
Anh trầm giọng ԁ.ụ ԁ.ỗ: "Điềm Điềm cục cưng, mở mắt nhìn xem em ◗●â●〽️ đã●𝖓●𝐠 thế nào."
Cô lắc đầu, đột nhiên bị anh thúc mạnh hai cái, Tôn Điềm Điềm hoảng loạn, sợ mình ngã xuống, vội vàng đưa tay ra sau ôm lấy cổ anh.
"Anh Đường, đồ xấu xa—-" Chưa nói hết câu, Tôn Điềm Điềm dừng lại nhìn chính mình trong gương.
Cả người thiếu nữ trần trụi dựa vào lồng 𝐧●🌀●ự●🌜 người đàn ông, làn da trắng noãn dưới ánh đèn như phát sáng. Cặp ռℊự●𝒸 𝖒ề●𝖒 mạ●i dựng thẳng, đầu v* đỏ bừng ⓡ●u●𝐧 𝖗●ẩ●γ đong đưa. Mái tóc đen hỗn độn dán lên gò má ửng hồng, đôi mắt ư*ớ*✞ á*✞ mê ly, cánh môi đỏ mềm hơi mở, khuôn mặt tràn ngập tình dục.
Đây là cô sao? Sao nhìn ⓓ-â-ⓜ đã-ⓝ-g quá...
"Điềm Điềm thấy đẹp không?" Tôn Hoài Đường dùng sức thúc 𝖒_ô_𝐧_🌀 về phía trước, cong môi ✞_h_ở ⓗ_ổ_ռ ⓗể_n hỏi.
"Ưm a..." Tôn Điềm Điềm Ⓜ️*ề*ɱ 𝐦*ạ*𝐢 rên thành tiếng, dần bình tĩnh lại, đối mặt với bản thân trong gương.
Cô thẹn thùng dời mắt, không cẩn thận nhìn đến hạ thể hai người đang dính chặt vào nhau.
Hai chân cô nằm trên cánh tay rắn chắc của anh, giữa hoa huy*t là gậy th*t đang điên cuồng ra vào, hai cánh hoa bị tách căng ra, thịt non xung quanh trở nên trắng bệch. Tuy nhìn rất đáng thương, nhưng tiểu huyệt nhỏ bé mấp máy liên tục, như không được thỏa mãn ăn no mà ⓜ*ú*𝖙 chặt dương v*t vào trong...
Tôn Hoài Đường cùng cô nhìn chằm chằm vào gương, vui vẻ nói: "Cục cưng giỏi thật, ăn rất ngon, nhỉ..."
Anh nghiêng đầu h●ô●п lên gương mặt ướ·т á·ⓣ của cô, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu mãnh liệt ra vào, đồng thời đẩy hông về phía trước, kéo eo cô xuống dưới thân mình.
Cả hai nhìn bản thân trong gương, đang dây dưa môi lưỡi, không buông ra được, ai cũng tiếc nuối nếu rời đi.
Một lát sau, Tôn Điềm Điềm vòng tay ra sau cổ Tôn Hoài Đường, dùng sức đè xuống, anh thuận thế cúi đầu sát vào cô ♓●ô●𝖓 lên: "Anh Đường... Ưm, em... Muốn nhanh hơn..."
Tôn Hoài Đường nghe vậy, nhanh chóng đâ·m và·𝐨 trong hơn mười cái. Ôm tư thế này một thời gian, anh cũng không tiện dùng sức để tăng tốc độ.
Vì thế, Tôn Hoài Đường đặt cô xuống, tiến vào giữa hai chân cô, một tay đè eo nhỏ đẩy ɱô-n-g cao lên.
"Giữ chặt tay lại."
Giọng nói khàn khàn, Tôn Hoài Đường véo nhẹ vào eo cô, một tay nắm lấy bả vai cô, thẳng lưng đ-â-ⓜ và-0 giữa chân tâm, vừa mạnh vừa nhanh.
"Á ưm... Anh trai giỏi quá... 𝒮-ư-ớռ-🌀 quá..."
Tôn Điềm Điềm chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu 𝖗.ê.ռ ⓡ.ỉ, tóc cô phủ lên bờ lưng tuyết trắng, nâng mắt nhìn Tôn Hoài Đường trong gương.
Trán anh ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rũ xuống che một bên mắt, nhưng cô vẫn thấy ánh nhìn tràn ngập 🅓_ụ_ⓒ ѵọⓝ_ⓖ của anh. Tôn Hoài Đường cúi đầu nhìn thấy cảnh hình ảnh 𝖌ï𝒶·𝑜 ⓗợ·🅿️ của cả hai, trong mắt càng thêm điên cuồng.
Khóe mắt anh đỏ bừng, môi mỏng hơi nâng, cần cổ thon gầy phủ một lớp mồ hôi mỏng, gân xanh ẩn hiện dưới làn da, hầu kết lên xuống liên tục.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Tiểu huyệt bị côn th*t ⓒ*ọ 𝐱á*t nóng lên, sâu trong hoa tâm vừa ngứa vừa tê, ⓚ.𝖍.𝐨á.ℹ️ ⓒả.𝐦 quen thuộc ùa về từ hạ thể, tràn lan ra khắp toàn thân, vách tường thịt bắt đầu kịch liệt co rút.
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn với cơ thể cường tráng trong gương, thoải mái г*ê*ռ 𝖗*ỉ một tiếng, cô sắp lê_𝖓 đỉ_𝓃_𝐡 rồi.
Đột nhiên, ánh mắt ⓝó_𝓃_ℊ 𝐛_ỏ𝖓_𝖌 của Tôn Hoài Đường nhìn vào gương, anh xấu xa cười, ý tứ đùa giỡn hiện lên.
Anh bắt đầu cắm chín nông một sâu, côn th*t chậm rãi nghiền áp lên tầng thịt non, quy đầu yếu ớt chọc đến một khối thịt mềm, sau đó nhanh chóng lui ra. Cứ thế lặp đi lặp lại mà trêu chọc cô, không cho cô được như ý nguyện, không để cô cao trào.
Chỉ còn chút nữa thôi mà, Tôn Điềm Điềm tức giận, chống một tay lên bàn, tay còn lại luồng ra sau sờ đến hai túi tinh, dùng sức xoa bóp.
"Hừ, đừng, Điềm Điềm... Ưm ha —-"
Tôn Hoài Đường đột nhiên bị đánh úp mà bắn ra.
✞ℹ️●ռ●h dị𝖈●𝒽 пóп●🌀 𝖇●ỏ●𝐧●𝖌 cách một lớp áo mưa bắn vào bên trong, bụng nhỏ cô ⓡ𝐮-ռ 𝖗-ẩ-𝖞, hoa huy*t bỗng nhiên chảy ra rất nhiều nước xuân.
Cô đã cao trào ba lần trong một khoảng thời gian ngắn, Tôn Điềm Điềm mệt mỏi gục vào bồn rửa mặt thở phì phò. Cô quay đầu lại nhìn Tôn Hoài Đường, lộ ra tia đắc ý.
côn th*t theo d*m thủy trượt ra ngoài, Tôn Hoài Đường cũng cười theo cô.
"Vẫn còn đủ sức chơi anh, xem ra Điềm Điềm chưa mệt đâu." Anh bế cô lên đi ra ngoài.
Tôn Điềm Điềm đạp chân lung tung, bị anh ném l·ê·ⓝ 𝖌·❗·ư·ờп·ℊ, cả người nảy lên một cái, cô oai oán bò dậy: "Rõ ràng anh chọc em trước! Em mới—-"
Cô bỗng dưng im lặng, nhìn chằm chằm, hơi lùi ɱôп·🌀 ra sau: "Sao anh lại nhanh như vậy... Em bảo đủ rồi, anh Đường, đừng tới đây."
Tôn Hoài Đường bò 𝐥ê*n 𝖌*ℹ️*ư*ờ*𝐧*🌀, nắm lấy mắt cá chân cô kéo về phía mình. Anh cúi xuống, trấn áp cơ thể lộn xộn của Tôn Điềm Điềm, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, hạ eo đẩy côn th*t vào.
Anh cười cười, giọng nói âm trầm ℊ*ợ*i 🌜*ả*𝖒: "Điềm Điềm chơi đủ rồi, còn anh thì chưa."
Tôn Điềm Điềm cào vào lưng anh: "Ưm a... Ngày mai, a, còn phải đến trường!"
"Ừ, anh biết, phải làm nhanh chút để đi ngủ sớm."
"..."
Cô muốn đi ngủ ngay bây giờ!
← Ch. 40 | Ch. 42 → |