Muốn em
← Ch.03 | Ch.05 → |
Tôn Điềm Điềm không trả lời Tôn Hoài Đường, đem mặt chôn vào cổ anh, ⓗ*ơ*1 ✞*♓*ở 𝒹*ồ*𝐧 𝒹ậ*ρ, hai chân và vòng eo không nhịn được mà 𝐜·ọ 𝖝á·✝️.
Tôn Hoài Đường lướt nhẹ lên huyệt thái dương ướt đẫm mồ hôi của cô, mặt mày thiếu nữ ửng đỏ, miệng nhỏ liên tục thở ra khí nóng phà lên cần cổ anh.
Gian cầu thang oi bức, đôi lúc sẽ có người ra người vào, tuy rất 🎋í·↪️·♓ тⓗí·𝖈·ⓗ nhưng nơi đây không phải là chỗ tốt, vừa hay dì Diệp đã ra ngoài rồi.
Tôn Hoài Đường ổn định tinh thần, bóp vào eo Tôn Điềm Điềm dựng thẳng người dậy, ngón tay trượt nhẹ sau lưng cô, dán sát vào tai mềm, dịu dàng hỏi: "Điềm Điềm muốn anh không?"
Lỗ tai mẫn cảm bị hơi thở của anh làm ngứa ngáy, bàn tay sau thắt lưng như càng lúc càng tỏa ra độ ấm nóng rực. Xúc cảm từ khắp nơi truyền đến, như 𝒹-ụ 𝖉-ỗ cô nói ra đáp án mà anh mong chờ.
Bị anh 🎋í↪️-♓ ⓣ𝐡-í↪️-𝖍 đến mức không biết trời trăng mây đất, Tôn Điềm Điềm ngước mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi Tôn Hoài Đường, lời nói ⓜ_ề_ⓜ 𝖒_ạ_ℹ️ hỗn loạn: "Muốn, muốn anh Đường...."
"Đi về mở cửa ra."
Tôn Điềm Điềm bấm mật mã cửa đi vào nhà trước, Tôn Hoài Đường đi theo sau đóng cửa lại. Tôn Điềm Điềm đột nhiên xoay người nhào vào trong п*🌀*ự*ⓒ anh khiến cả người anh tựa vào sau cửa ra vào.
Cô ôm cổ anh, ♓.ô.𝓃 lung tung trên cánh môi và cằm: "Ưm... Muốn anh Đường, muốn anh..."
Tôn Hoài Đường nâng đùi cô lên, có ý định mang cô về phòng ngủ.
Tôn Điềm Điềm giãy dụa muốn trượt xuống nói: "Ưm... Ở chỗ này đi."
"Chắc chưa?" Tôn Hoài Đường nhướng mày.
Sâu trong hoa tâm của Tôn Điềm Điềm bị từng cơn ngứa ngáy ✞г*𝖆 т*ấ*п, giờ phút này trong đầu chỉ muốn một thứ mà thôi, vì thế cô gật đầu nói: "Vâng ạ."
Cô xoay người ra sau Tôn Hoài Đường, khom lưng ghé vào cửa rồi quay đầu lại nói: "Anh Đường, Điềm Điềm muốn anh, anh vào đi mà...."
Tôn Hoài Đường bị động tác của cô 𝖐.í.c.𝖍 ✝️ⓗí.↪️.♓ làm bên dưới trướng to đến phát đau, sao tự nhiên lại thành cô gái nhỏ ⓠ-⛎𝐲ế-𝐧 𝓇-ũ anh rồi?
"Không chờ kịp sao?" Anh vừa nói vừa xoa chân tâm cô.
Mới sờ liền thấy nơi riêng tư đã thành một mảng ướt đẫm thấm lên quần lót, khẽ cười một tiếng: "Điềm Điềm ướt rồi, khi nào vậy?"
Cô không muốn nói anh biết mình đã ướt từ sớm, ngay từ lúc khẩu giao cho anh, phía dưới đã ướt đẫm. Anh mà biết sẽ cười nhạo cô mất.
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng đong đưa môп*ɢ làm nũng nói: "Anh mau vào đi, Điềm Điềm muốn anh Đường ↪️●ắ●𝐦 ☑️à●⭕ mà."
côn th*t sung huyết đã trướng to đến phát đau, Tôn Hoài Đường không lãng phí thời gian, nhân lúc dì Diệp còn chưa trở lại, vì thế không trêu chọc cô nữa.
Anh vén váy cô lên đến tận eo, tay phải kéo quần lót cô, tay trái kéo dây quần của mình móc côn th*t ra, đặt trước hoa huy*t ướ-𝖙 á-t.
Hoa tâm ướt đẫm bị gậy th*t đ_.𝐧.g 𝒸.𝒽ạ.〽️, không tự chủ được mấp máy ⓜ_ú_ⓣ vào. Tôn Điềm Điềm cảm nhận được độ nóng kinh người từ thứ kia, nóng đến mức khiến cô vừa chờ mong nhưng cũng vừa sợ hãi.
Dù đóa hoa đã sẵn sàng, nhưng Tôn Hoài Đường vẫn lo lắng cô sẽ ăn đau. Vì thế côn th*t dính sát vào hoa huy*t, bắt chước động tác ℊ●ı●ⓐ●🅾️ ♓ợ●p, thẳng lưng đâ·𝖒 chọt giữa chân tâm.
côn th*t thô dài nặng nề 𝖈.ọ ×.á.𝖙 qua miệng huyệt, quy đầu to lớn liên tục ép mở hai cánh hoa mềm.
"Ưm... A..." Tôn Điềm Điềm thấp giọng гê_ⓝ 𝐫_ỉ.
Động tác ⓚí𝒸.𝒽 🌴.♓í𝐜.𝖍 khiến sâu trong chân tâm càng thêm ngứa ngáy, trống rỗng, không ngừng phân bố ra d*m thủy. Cô cúi đầu thì nhìn thấy côn th*t đỏ tím liên tục ra ra vào vào giữa hai chân mình. Bị hình ảnh sắc tình cùng động tác của anh ⓚ-í-𝒸-𝒽 ⓣ-𝖍-í-𝐜-𝖍, cô nhịn không được mà nức nở: "Anh Đường, anh 🌜ắ●ⓜ ν●à●𝑜 đi, Điềm Điềm muốn anh cắm mà, huhu..."
d*m thủy càng ào ạt trào ra, tưới ướt toàn bộ gậy th*t. Nghe giọng nói nức nở cầu xin của cô, Tôn Hoài Đường cảm thấy đã đến lúc, đỡ dương v*t của mình nhắm giữa hoa môi rồi đ.â.m thẳng vào.
"Á..." Cả hai cùng phát ra tiếng thở dài sung sướ*𝓃*ɢ.
Cảm giác no căng tràn đầy phía dưới, Tôn Điềm Điềm không cảm thấy đau đớn, như có như không mà cảm nhận được gân xanh đang giật nảy trên gậy th*t.
Tôn Hoài Đường cảm thụ hoa huy*t ướt nóng, thịt non bên trong không ngừng 〽️ú_𝐭 vào.
"Cử động đi mà!"
Dưới âm thanh kiều mị của cô, anh nắm lấy eo nhỏ, bắt đầu thọc vào 𝖗ú-ⓣ ⓡ-ⓐ, tốc độ càng ngày càng nhanh, côn th*t đ·â·𝐦 sâu vào toàn bộ, sau đó r-ú-✞ 𝐫-@ một ít, rồi lại cắm mạnh vào...
"Ưm... a a... Hưm..." Tiếng гê-𝓃 𝖗-ỉ càng ngày càng lớn, Tôn Điềm Điềm lo lắng có người bên ngoài nghe thấy nên đưa một tay lên che miệng.
"Ừ, Điềm Điềm đừng kẹp... Chặt quá." Huyệt nhỏ bỗng nhiên 🎋_ẹ_p ↪️_𝖍ặ_t khiến côn th*t không thể di chuyển, Tôn Hoài Đường vỗ vỗ 𝐦ôⓝ·ɢ cô.
Bên trong như có vô số cái miệng nhỏ. Khi côn th*t 𝖈ắ.〽️ ν.à.🔴 thì muốn đẩy ra, còn khi гú●𝐭 𝐫●𝐚 thì lại liều mạng níu giữ. Tôn Hoài Đường sảng khoái đến mức da đầu tê dại.
Anh đè thấp eo cô, 𝐦-ôп-🌀 tròn vểnh cao khiến xương hông cô càng gần sát với bụng dưới của mình, côn th*t tiến vào càng sâu. Khung xương bụng dưới va chạm kịch liệt lên thịt đùi cô, 〽️ô●𝓃●𝐠 thịt m●ề●〽️ 〽️ạ●ⓘ bị động tác của anh cũng tạo ra những trận sóng. Lúc này, trong phòng khách chỉ có tiếng 'bạch bạch' vang vọng.
"A... Sâu quá... Nhẹ thôi, anh Đường... Ha...." Tư thế từ phía sau đ●â●ⓜ 𝖛●à●🅾️ quá sâu, quy đầu liên tục đánh đến miệng tử cung. Tiểu huyệt bắt đầu nhói lên, có hơi tê đau, nhưng đồng thời cũng thấy sảng khoái.
🌴-♓-â-n ⓣh-ể người đàn ông đằng sau không ngừng chuyển động, tay nhỏ cuối cùng không che được miệng, cô ngẩng cao cổ, tiếng ⓡ●ê●𝓃 г●ỉ đứt quãng vang lên.
Tay trái chống lên ván cửa để chịu sức lực mạnh mẽ từ phía sau, tay phải cô ấn lên bàn tay to đang nắm trên eo mình, Tôn Điềm Điềm không chịu nổi mà quay đầu nhìn anh—
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 03 | Ch. 05 → |