Trở về
Ch.02 → |
Gió chiều mùa hè nhẹ thổi, những áng mây phía chân trời dần ngả sang màu đỏ cam.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên bàn học, cảm nhận được gió trời oi bức thổi tới, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Có nên ra ngoài đi chơi cùng Lâm Lâm không nhỉ, hay đợi anh Đường trở về, rồi hỏi anh là mình có nên đi không..."
"Điềm Điềm, ra đây nào, xem ai trở lại rồi này!" Suy nghĩ của Tôn Điềm Điềm bị Diệp Giai Lan đánh gãy, giọng nói của mẹ mang đầy ý cười.
"Dạ?" Tôn Điềm Điềm đứng dậy ra khỏi phòng, ánh mắt nhìn đến một dáng người quen thuộc đang đứng trong phòng khách. Cô vui sướng mở to mắt: "Anh Đường!"
Tôn Hoài Đường khom lưng đặt hành lý trong tay xuống, còn chưa kịp xoay người lại thì bên hông đã bị một đôi tay mảnh khảnh mềm mại ôm lấy, giọng nói trong trẻo vui mừng của cô gái nhỏ đằng sau vang lên: "Anh Đường, sao anh tới đây? Không phải anh về trường sao?"
"Điềm Điềm, Hoài Đường vừa về tới, con để thằng bé ngồi xuống nghỉ ngơi trước, mẹ đang nấu dở bữa tối, đợi lát nữa là có thể ăn cơm." Diệp Giai Lan nói xong liền quay về phòng bếp.
Tôn Hoài Đường nắm lấy tay Tôn Điềm Điềm gỡ ra, xoay người cười cười, cúi đầu nhìn rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng trả lời: "Trường cho nghỉ nên anh quay về."
Nhìn vào đôi mắt đào hoa của anh, cùng nụ cười dịu dàng và giọng nói êm ái như lông chim phảng phất qua mang tai, Tôn Điềm Điềm ngứa ngáy, mặt đỏ tim đập.
Aaa, anh Đường hình như càng ngày càng đẹp trai, sao cô có thể chịu được cơ chứ!
"Anh Đường, anh có khát nước không? Anh ngồi xuống đi, để em lấy nước cho anh." Tôn Điềm Điềm nói xong, lập tức nhanh nhảu đi đến bàn ăn.
Tôn Hoài Đường ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang mặc một chiếc váy hoa, theo động tác của cô mà đung đưa hệt như cánh bướm. Khi cô đổ nước vào ly, vạt váy cũng theo đó mà săn lên đến đùi, ánh mắt anh theo đó mà nhìn lên. Tôn Điềm Điềm nhanh chóng xoay người mang ly nước đến chỗ anh.
Chậc, tiếc thật. Tôn Hoài Đường bĩu môi.
Nhìn Tôn Điềm Điềm đi tới, váy ngắn không ngừng đung đưa, lấp ló cẳng chân thon dài. Tôn Hoài Đường đưa tay nhận lấy ly nước rồi đưa lên miệng, rũ mắt xuống nằm che đậy lại cảm xúc trong lòng. Uống nước xong, anh đặt ly lên bàn trà.
Lúc này Tôn Điềm Điềm đã bình ổn được trái tim mình, nhưng đã mấy tháng rồi cô và anh Đường không gặp nhau, anh Đường dường như càng cao lớn và đẹp trai hơn, lâu rồi chưa nghe anh nói chuyện với mình như vậy, cô liền nhớ đến chuyện đó...
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn.
Tôn Hoài Đường thấy thế, đôi mắt sáng lên, cố ý hỏi: "Sao mặt Điềm Điềm đỏ vậy?"
"A, tại trời nóng quá đó!" Bàn tay cô dùng sức phẩy phẩy lên mặt, Tôn Điềm Điềm lảng tránh nói sang chuyện khác, "Anh Đường mang theo thứ gì đúng không, đang để ở phía bên kia kìa."
Anh cũng không làm khó cô, mang đồ vật phía sau đến trước mặt mình. Anh lấy từ trong đó ra một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong là bánh mousse dâu tây, tiếp theo là những cây kẹo mút vị vải, rồi đến chocolate, ... Đều là những món ăn vặt Tôn Điềm Điềm thích nhất.
Tôn Điềm Điềm đưa tay ra nhận lấy chiếc bánh mousse dâu tây, dùng muỗng nhỏ xắn một miếng đưa vào miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trong đó toàn là đồ ăn sao? Anh làm như em chỉ biết mỗi ăn thôi đấy. Còn cái túi kia là gì ạ?"
Nghe cô nói vậy, Tôn Hoài Đường bật cười, không biết là ai đó trước đây gọi điện cho anh giận dỗi, nói rằng bản thân lo chuẩn bị kỳ thi đại học, không có thời gian mua đồ ăn vặt, dì Diệp luôn kiểm soát chế độ ăn uống của cô, không cho cô ăn quá nhiều đồ ngọt. Nhưng mỗi khi Tôn Điềm Điềm cảm thấy áp lực, lo lắng hay cảm xúc thất thường thì đều sẽ thèm ăn đồ ngọt. Tuy nhiên anh cũng không định nói cho cô nghe, chỉ trả lời: "Túi này là quà cho dì Diệp."
Diệp Giai Lan cùng lúc mang đồ ăn từ phòng bếp đi ra, nghe vậy liền nói: "Hoài Đường đã lâu không tới chỗ dì, con tới là dì vui rồi, quà cáp làm gì?"
Tôn Hoài Đường đứng dậy đi theo Diệp Giai Lan vào phòng bếp rửa tay rồi bưng đồ ăn lên bàn, lễ phép mỉm cười nói: "Lúc trước Điềm Điềm nói với con cổ của dì hay bị nhức mỏi, em ấy hỏi con có cách nào làm cho bớt đau không. Nên con đã mua chiếc gối nằm xoa bóp cổ cho dì, dì đừng ngại mà nhận lấy ạ."
Nghe vậy, Diệp Giai Lan lập tức vui vẻ cong mắt cười: "Sao dì trách con được chứ? Hoài Đường ngoan ngoãn tặng quà cho dì, dì vui còn không hết. Nhưng cái gối này trông cũng không rẻ đâu, lần sau không cần phải vậy nữa nghe chưa."
"Dạ dì Diệp."
Nghe cuộc nói chuyện của mẹ và Tôn Hoài Đường trong nhà bếp, Tôn Điềm Điềm đang ăn bánh mousse dâu tây không nhịn được trợn mắt—
Anh Đường lại ghi điểm trong mắt mẹ mình.
"Con còn ngồi đây ăn bánh, lát nữa sao mà còn bụng ăn tối cơ chứ? Mau đi rửa tay ăn cơm!"
Bị ánh mắt của mẹ nhìn chằm chằm, Tôn Điềm Điềm nhanh chóng bỏ dở hơn nửa chiếc bánh dâu tây đang ăn mà chạy đi rửa tay.
Lúc đi ngang qua Tôn Hoài Đường, cánh tay anh như vô tình mà cọ nhẹ qua người cô. Tôn Điềm Điềm biết, anh đang cố ý!
Ch. 02 → |