← Ch.175 | Ch.177 → |
Công chúa Địch Ngoã tiến vào trong cung, hậu phi này cực kỳ chú ý, vốn là Thẩm quý phi một mình chuyên sủng Tiêu Phòng, hôm nay lại tới một Công chúa Địch Ngoã nữa, tuy chỉ là ở tạm, nhưng ngẫm nghĩ nhân phẩm của nàng ta, mọi người không ai không lo lắng.
Cô gái man di này, nào có cái gì xấu hổ có thể nói?
Tự nhiên, lại có người tâm tư nặng, ngược lại hi vọng La Lệ Toa có thể tranh đoạt hoàng thượng, cứ như vậy, đúng là cũng có thể bằng cách khác đè xuống phong quang của Thẩm quý phi này.
Chỉ cần người khác có thể thành công, chính là nói rõ ai cũng có cơ hội.
Khánh An cung.
"Chủ tử, chúng ta thật sự cái gì cũng không trông nom sao? Công chúa Địch Ngoã này tiến vào trong cung, thậm chí rất nhiều người cũng nói không tốt! Nghĩ đến thời điểm trước, Công chúa Địch Ngoã này không phải là thích Lục vương gia sao? Hoàng thượng cũng có mấy phần tương tự với Lục vương gia, khó đảm bảo sẽ không lại coi trọng hoàng thượng, ngài vẫn sớm tính toán thì tốt hơn." Đào Nhi có chút lo lắng.
Hôm nay Quả Nhi không có ở đây, họ cũng thuận tiện nhiều lời.
Tuy những nha đầu này không phải nhạy bén quá mức gì, nhưng sau đó lúc nào cũng nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Bản lĩnh Quả Nhi cực nhanh cũng để cho bọn họ hiểu một hai.
Nhưng nếu chủ tử không nói cái gì, dĩ nhiên là họ cũng sẽ không nhiều lời.
Trừ một vài lời nói quan trọng, ngược lại việc khác cũng như bình thường.
Tịch Nguyệt cười để ly trà của mình xuống: "Hoàng thượng tin chìu người nào, lại ở đâu là Bổn cung có thể chi phối hay sao? Đừng nói là thân phận Bổn cung như vậy, cho dù là hoàng hậu vẫn còn, cũng tuyệt đối không nói ra lời như vậy."
"Chủ tử, lời này không thể nói như vậy. Dù sao ngài vẫn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Đào nhi sâu sắc cảm thấy chủ tử lơ là.
"Cho dù là như thế, Bổn cung cũng không nên quản nhiều." Giọng nói Tịch Nguyệt nhàn nhạt, chỉ là Cảnh đế chưa vào cửa ngược lại tích tụ buồn bực rồi.
Bên cạnh, Lai Hỉ nhìn sắc mặt của chủ tử ngầm u ám, càng rụt rè hơn.
Mấy ngày nay hắn nhìn hiểu, Nguyệt Nhi cũng không có yêu thích nóng bỏng đối với hắn giống như biểu hiện vậy. Nhưng cho dù như thế, hắn luôn là cho rằng, có lẽ trước đó quá mức tận tình, tổn thương lòng của nàng, chỉ cần hắn đối xử tốt với nàng, cuối cùng thì nàng sẽ cảm động.
Nhưng cũng không thấy khuôn mặt mềm mại của nàng, chỉ là nghe lời nói của nàng lạnh nhạt không có bao nhiêu tình cảm, Cảnh đế đột nhiên lại cảm thấy, không thoải mái, thậm chí là không thể chịu được.
"Nô tỳ gặp qua hoàng thượng." Quả Nhi bưng cháo Bát Bảo từ phòng bếp đi về, thì thấy Cảnh đế đứng ở cửa.
Tịch Nguyệt ở trong phòng, nghe được tiếng Quả Nhi đương nhiên cũng biết Cảnh đế đến.
Nếu đã đến, Cảnh đế bèn xốc rèm vào cửa.
"Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."
"Ừ, đứng dậy đi." Trong khi nói chuyện cũng hoàn toàn lạnh nhạt.
Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt hắn thì nghĩ, tất nhiên là lời nói của nàng ở trong nhà bị hắn nghe được, nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn thoả.
Cảnh đế phất phất tay, chỉ thấy cung nữ nối đuôi đi ra.
Tịch Nguyệt vội vàng châm trà cho Cảnh đế, sau đó đi vắt một cái khăn lông để lau tay.
Cảnh đế nhìn nàng, lúc lâu, hỏi: "Hôm nay đã bận rộn cái gì?"
Tịch Nguyệt cũng không ngừng lại động tác trong tay: "Cũng không có chuyện lớn gì, không phải là tán dóc vài câu mà thôi."
"Hả? Tán gẫu cái gì?" Hắn nhíu mày hỏi.
Tịch Nguyệt nhìn hắn, suy nghĩ một chút: "Cũng chỉ là tán gẫu, họ nói công chúa La Lệ Toa Mỹ Lệ như thế nào đấy?"
Cảnh đế không chút biến sắc: "Vậy Nguyệt Nhi thì sao, Nguyệt Nhi cảm thấy công chúa La Lệ Toa Mỹ Lệ sao?"
Tịch Nguyệt cười gật đầu: "Đó là tự nhiên. Ai không biết công chúa xinh đẹp tuyệt luân."
"Nếu xinh đẹp tuyệt luân, vậy Nguyệt nhi lại không nghĩ tới, nàng ta sẽ quyến rũ trẫm?" Lời này vẫn là không nóng không lạnh.
Tịch Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó cười đáp: "Nguyệt Nhi tin tưởng hoàng thượng mới sẽ không bị quyến rũ đâu!"
Nàng yêu kiều đáp, theo thường ngày dĩ nhiên là Cảnh đế sẽ thoải mái, nhưng hôm nay lại cũng không như thế.
Cảnh đế yên lặng nhìn Tịch Nguyệt một lát, đứng lên, sắc mặt dù bình thường, ngôn ngữ lại cực kỳ lạnh: "Trẫm cần chính là nàng thật lòng."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên từ khi Tịch Nguyệt vào cung tới nay Cảnh đế như thế.
May là tố chất tâm lý nàng rất tốt, cũng sửng sốt một chút.
Cảnh đế vừa tới liền đi, người khác tất nhiên không biết xảy ra chuyện gì.
Mà Tịch Nguyệt cũng không có đuổi theo ra ngoài, hoàng thượng này tức giận, dù cho bao lớn, bọn họ làm cung phi tuyệt đối không có cơ hội đuổi theo ra ngoài.
Quan hệ của Cẩm Tâm với Tịch Nguyệt không thể so với người khác, vội vàng vào cửa, chỉ thấy chủ tử nhà mình đờ đẫn ở nơi đó.
"Chủ tử. Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tịch Nguyệt lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Không có việc gì."
Sau đó chính là lại ngây ngẩn một lúc.
Thế nào nàng cũng không nghĩ tới Cảnh đế phản ứng lớn như vậy. d!^Nd+n(#Q%*d@n Lời mới vừa rồi kia, nàng tự nhận là nói không sai. Tịch Nguyệt thường như thế, lời thật lời giả lẫn ở chung một chỗ, mới có thể càng khiến người ta tin tưởng.
Nàng quả thật tin tưởng Cảnh đế sẽ không có hứng thú đối với Công chúa Địch Ngoã, theo ý nàng, tất nhiên là hai người này có mờ ám, nhưng cũng không phải là thứ có liên quan tới tình cảm.
Nhưng vào lúc này cũng không biết Cảnh đế lại mắc vào bệnh gì, vậy mà lại là trở nên không hài lòng.
Mới vừa rồi nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, trong nháy mắt Tịch Nguyệt giống như là trở về trước khi sống lại, khi đó, hắn cũng là như vậy.
Lại giống như thấy được trận hỏa hoạn kia, Tịch Nguyệt nâng trán, càng cảm thấy nhức đầu.
"Chủ tử. Ngài sao thế? Lại khó chịu chỗ nào?"
"Rót cho ta ly nước, ta nằm một lát."
Vào cung lâu như vậy, Tịch Nguyệt vẫn luôn sinh hoạt thận trọng, dựa theo ý nghĩ của Cảnh đế để làm tất cả. Nàng biết rõ sở thích của Cảnh đế, cũng không ngừng điều chỉnh mình.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, vào cung tới nay, nàng vẫn luôn vinh sủng không suy, nhưng hôm nay trong lúc bất chợt Cảnh đế lại sắc mặt lạnh đối với nàng như vậy, chính là Tịch Nguyệt lập tức lại giống như trở lại kiếp trước.
Kiếp trước hoang vắng thêm kết cục bi thảm kia.
Ngày đó Cảnh đế phẩy tay áo bỏ đi, sau lại không đặt chân tới hậu cung nữa.
Liên tục bảy ngày, cũng chưa từng tuyên bất kỳ kẻ nào thị tẩm, mọi người cũng biết rõ, mấy tháng trước cũng chỉ có một mình Thẩm quý phi thị tẩm, hôm nay nhìn lại là sắp thay đổi sao!
Tịch Nguyệt bởi vì ký ức không tốt kiếp trước, mấy ngày này cũng ấm ức.
Có điều cũng không đi qua chủ động lấy lòng, có lẽ bởi vì trong tiềm thức đã cảm thấy kiếp này khác với kiếp trước thì phải.
Ngược lại cũng không thiếu người muốn thừa cơ hội này đi qua lấy lòng, đều bị Cảnh đế khiển trách một lần, đuổi trở về.
Như thế ngược lại không người nào dám đi qua kiếm chuyện.
Có lẽ là vì giận dỗi, Cảnh đế còn triệu kiến Công chúa Địch Ngoã ở Tuyên Minh điện, trong lúc nhất thời lời đồn đại trong cung này càng thêm bay đầy trời.
Tịch Nguyệt quản cung vụ, dĩ nhiên là không thể để cho lời đồn đãi này ảnh hưởng danh dự Cảnh đế, chính là gõ mọi người một phen.
Kể từ đó, trong cung bàn luận chuyện này ngược lại ít đi, chỉ là trong thâm tâm ai không biết Thẩm quý phi và Cảnh đế xào xáo rồi.
Cẩm Tâm thấy bộ dáng tâm tình chủ tử nhà mình không cao, hỏi "Chủ tử làm chút đồ ăn, đi nói vài lời hay với hoàng thượng thì chuyện này cũng sáng tỏ. Nào đến nỗi như thế."
Lúc này ngược lại Tịch Nguyệt lộ ra một khuôn mặt tươi cười, lắc đầu.
"Tính khí Hoàng thượng phát ra không đạo lý chút nào. Nếu như lúc này ta đi qua, dĩ nhiên có thể hòa hảo, nhưng cũng chưa chắc là nhất định. Ngược lại không bằng tìm một cơ hội thích hợp."
Mấy ngày nay dĩ nhiên là Tịch Nguyệt nghĩ tới vấn đề này.
Qua lâu dài tiếp nữa, dù thế nào thì nàng cũng không thể mất sủng ái của Cảnh đế, dieenddafnleequysddoon nhưng mặc kệ mọi việc, đều có một mức độ.
Nàng tự nhận là, bây giờ còn chưa phải là kết quả tốt nhất khi đi qua.
Cẩm Tâm nghe chủ tử nhà mình nói như vậy, chính là biết, chủ tử tự có những tính toán khác.
Nghĩ tới chủ tử làm việc những năm gần đây, đúng là cũng không có sai lầm gì. Vì vậy chính là không hề nói nhiều.
Tịch Nguyệt có ý tưởng của mình, nhưng Cảnh đế cũng không biết được, hắn mắt thấy đồ không lương tâm nhỏ bé không chủ động đến cầu xin tha thứ, thêm không kéo xuống mặt mũi để lại nhìn đến nàng.
Chuyện này là hắn cố tình gây sự, đương nhiên là hắn sáng tỏ.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn hi vọng Nguyệt nhi chủ động tới đây cầu hòa.
Không chỉ có như thế, hắn lại còn mơ hồ có mấy phần hối hận, ngày đó sao lại tức giận phất tay áo rời đi!
Ồn ào trở thành cảnh tượng lúng ta lúng túng hôm nay, thật là khiến hắn buồn bực tích tụ.
Vốn là muốn thương nàng, cưng chiều nàng thật tốt, cô gái nhỏ như vậy, hắn nào lo không ủ nàng nóng hổi, lập tức lại tổn thương trái tim nàng.
Mình cũng thật là, già đầu lại còn bởi vì nàng không ăn giấm mà tức giận, nói ra càng làm trò cười cho thiên hạ.
Lúc trước kia Thái hậu biết hắn không vào hậu cung, cũng hỏi thăm hắn.
Hắn từ chối đi qua, mỗi lần Thái hậu thấy hắn như thế, chính là không hỏi nhiều.
Vẻ mặt hắn ửng đỏ, nguyên nhân chân thật này làm sao có thể đi qua nói.
"Lai Hỉ."
"Có nô tài."
Mấy ngày gần đây nếp sống trong cung này quả thật đúng là không tốt, hoàng thượng hơi chút không như ý chính là sẽ khiển trách người một phen. Vậy chính là mình đi, người khác nào dám hầu hạ nhiều hơn ở đây.
"Hôm nay Thẩm quý phi đều đang làm cái gì?"
Trong lòng Lai Hỉ lạnh xuống.
Mỗi ngày Hoàng thượng đều phải hỏi một lần lời giống vậy, biết được Thẩm quý phi trải qua tốt lại không chịu tới khuất phục nịnh hót, chính là lại trở nên tức giận.
Mỗi lần như thế, vòng đi vòng lại.
Trước kia chỉ cảm thấy hoàng thượng là nhân vật bụng dạ cực sâu, khiến người ta nhìn không thấu, mấy ngày gần đây nhìn lại cũng là bộ dáng khốn khổ vì tình, rất ngây thơ, nghe nói Thẩm quý phi không đến, chính là muốn cắn răng nghiến lợi một phen, sau đó ngày hôm sau lại hỏi.
"Hôm nay sau khi Thẩm quý phi đi thăm Thái hậu thì trở về Khánh An cung, mấy tiểu hoàng tử đều ở đấy." Kể từ đó, chính là nàng trải qua coi như không tệ.
"Sống tốt, cũng không biết tới gặp trẫm. Quả nhiên là muốn trở nên lạnh nhạt với trẫm sao!" Cảnh đế cắn răng mà nói ra. Một mặt lại là không cam lòng.
Lai Hỉ tất nhiên không dám nhiều lời gì, yên lặng cúi đầu.
Cảnh đế không vui gõ bàn, suy nghĩ một chút, mở miệng: "Trước đó nữ quyến Thẩm gia bởi vì thân thể khó chịu không vào cung, nói cho Lai Phúc, tìm biện pháp, khiến Thẩm gia tự mình nói ra muốn vào cung thăm đứa bé."
Lai Hỉ vừa nghe, hiểu rõ.
Thì ra chủ tử đây là buộc Thẩm quý phi tới đây cầu kiến!
Cười đáp lại một cái dạ, chính là xoay người rời đi.
"Lai Hỉ." Cảnh đế kêu Lai Hỉ.
"Chủ tử, còn có phân phó gì?"
"Phải nhanh."
"Vâng"
Nhìn bóng lưng Lai Hỉ đi ra, Cảnh đế cong khoé miệng lại.
Cũng chẳng qua một ngày, Lai Phúc đã làm xong chuyện, trang ## bubble mà Thẩm gia đương nhiên cũng đưa thư cho Thẩm Tịch Nguyệt, hy vọng có thể vào cung yết kiến.
Tịch Nguyệt nghe được tin tức này, ngược lại cảm thấy thật là quá trùng hợp.
Chẳng qua cũng coi là buồn ngủ thì có người đưa gối đầu.
Nay đã tám ngày rồi, cũng nên chủ động cúi đầu nịnh hót rồi.
← Ch. 175 | Ch. 177 → |