← Ch.084 | Ch.086 → |
Mặc kệ người khác nói gì, muội phải nhớ đừng trúng kế khích bác.
Tịch Nguyệt hiểu, đây là nhắc nhở nàng chuyện Bạch Du Nhiên mang thai. Nheo mắt nhìn kỹ Chu Vũ Ngưng, trong sắc mặt nàng chỉ có thành khẩn, không có gì khác.
Suy nghĩ của Tịch Nguyệt quay vòng vòng, nàng không hiểu, rốt cuộc thì tại sao Chu Vũ Ngưng phải giúp nàng. Ở kiếp trước đã như thế, kiếp này lại vì lo lắng nàng sẽ kích động mà qua tận đây nhắc nhở.
"Tỷ tỷ, Nguyệt Nhi cũng có một câu vẫn chưa có cơ hội hỏi tỷ tỷ, hôm nay đã nói đến nước này rồi, vậy Nguyệt Nhi cũng không coi mình như người ngoài nữa, chỉ cầu tỷ tỷ thật lòng giải đáp."
Chu Vũ Ngưng không biết nàng muốn hỏi chuyện gì, ngơ ngác nhìn nàng.
"Tỷ tỷ, từ lúc vào cung tới nay, muội cảm thấy tỷ quan tâm tới muội rất nhiều, vả lại cũng cực kỳ thân thiết, muội muốn biết, rốt cuộc là tại sao? Muội biết rõ, đây không phải là bởi vì hợp ý, trước kia tỷ và muội chưa bao giờ gặp mặt, vào cung thì đều là phi tử của Hoàng thượng, đã như thế thì sao lại có cảm tình ngay từ lần đầu được."
Lời của Tịch Nguyệt đã chặn hết đường lui của Chu Vũ Ngưng, hỏi xong thì cẩn thận nhìn nàng thật kỹ.
Chu Vũ Ngưng cũng không ngờ Tịch Nguyệt sẽ hỏi những điều này nên thoáng ngớ người, qua hồi lâu, nàng cười khổ một tiếng, tầm mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, giống như đang nhìn về phương xa.
Ngay tại thời điểm mà Tịch Nguyệt nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời thì lại chợt nghe Chu Vũ Ngưng mở miệng, giọng trầm thấp: "Tỷ cũng chỉ là hết lòng làm việc cho người mà thôi......"
Hết lòng làm việc cho người.
Tịch Nguyệt còn muốn hỏi nữa nhưng Chu Vũ Ngưng đã ngăn nàng lại.
"Muội muội đừng hỏi nữa, không hỏi, có khi lại tốt cho muội. Mặc dù là hết lòng làm việc cho người, nhưng mà sau khi ở chung, tự bản thân tỷ cũng nhận thấy là rất hợp ý với muội, cũng tự nguyện muốn kết giao. Nhưng không biết muội muội có suy nghĩ giống tỷ hay không?"
Tịch Nguyệt cũng hiểu, nếu người ta quả thật không muốn nói thì dù nàng có ép hỏi cũng vô dụng, hơn nữa nàng cũng biết nguyên nhân không tiện nói.
Tịch Nguyệt gật đầu: "Đương nhiên là muội cũng nghĩ như vậy, nếu đã không thích, cho dù chỉ là xã giao một chút thôi muội cũng thấy lười."
Đây là lời thật lòng.
Đương nhiên Chu Vũ Ngưng cũng hiểu điều này, người được sủng ái, dĩ nhiên là có tiền vốn để kiêu ngạo như vậy.
Nàng mỉm cười nói vài câu từ đáy lòng: "Muội cũng đã mười bốn tuổi rồi, trước đó thân thể bị tổn thương một chút, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, sức khỏe lại tốt, nên điều dưỡng cẩn thận, sớm sinh một đứa bé. Trong cung này, chỉ có đứa bé mới là chỗ dựa vững chắc. Chỉ có sủng ái, sao có thể dài lâu? Dù sao thì Hoàng thượng cũng còn trẻ, vẫn sẽ có tú nữ trẻ đẹp vào cung."
Tuổi của Chu Vũ Ngưng không lớn, nhưng trong lúc nói chuyện lại rất là già dặn, có lẽ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Dĩ nhiên là Tịch Nguyệt cũng hiểu những đạo lý này, nhưng có thể là do đứa bé trong kiếp trước đã cho nàng một bài học quá mức thảm thiết, khiến nàng vẫn luôn ngấm ngầm có chút bài xích với chuyện này, hơn nữa bởi vì biết chuyện sinh sớm cũng không tốt, cho nên nàng liền lấy cớ này, muốn bồi bổ thân thể thêm mấy năm nữa.
Nhìn sắc mặt Tịch Nguyệt có chút mê mang, Chu Vũ Ngưng thở dài nói: "Chính muội hãy tự suy nghĩ thật kỹ xem đạo lý này có đúng hay không. Muội đó, vẫn còn nhỏ tuổi."
Tịch Nguyệt thấy Chu Vũ Ngưng thật tâm vì mình thì cười cười.
"Tỷ tỷ cũng đừng lo nghĩ quá nhiều, muội sẽ suy tính cẩn thận, đa tạ tỷ tỷ chỉ bảo."
Chu Vũ Ngưng lắc đầu mỉm cười yếu ớt: "Chỉ bảo gì chứ, có lẽ bản thân muội cũng nhận ra điều đó, chỉ là do tuổi muội còn nhỏ, suy nghĩ chuyện này chuyện kia sợ là sẽ dễ rơi vào ngõ cụt, tỷ đây cũng chỉ mới nghĩ tới, nên muốn nói rõ hơn với muội một chút mà thôi."
Lần nói chuyện này của hai người cũng coi như là thành thật với nhau, đợi Chu Vũ Ngưng rời đi, Tịch Nguyệt thu lại tất cả biểu cảm, lẳng lặng suy tư.
Cẩm Tâm ở bên cạnh thấy thế cũng không quấy rầy, chỉ yên lặng lui ra ngoài.
Thật ra thì Tịch Nguyệt vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là ai đã phó thác chuyện này cho Chu Vũ Ngưng. Nếu như nói là người của Thẩm gia thì đó là điều tuyệt đối không thể nào.
Nhà bọn họ vốn không có ai biết Chu Vũ Ngưng, chuyện này, thật là lạ.
Vừa nghĩ tới người thân của mình, Tịch Nguyệt có chút cảm thấy nhớ nhà.
Không biết mọi chuyện trong nhà có tốt không?
"Cẩm Tâm, lấy đàn ra đây cho ta."
Cẩm Tâm nghe tiếng liền vội vàng vào cửa.
Không bao lâu sau, trong Thính Vũ Các truyền ra tiếng đàn dễ nghe. Mặc dù không thể nói là kỹ xảo cao thâm, nhưng mà tiếng đàn này lại rất có tình cảm.
***
Bên kia Thẩm Tịch Nguyệt đang nhớ nhà, bên này Phó Cẩn Dao lại có một màn kịch khác.
Trúc Hiên.
Hương thơm lượn lờ quanh quẩn trong phòng, nếu như tinh ý ngửi kỹ, sẽ cảm thấy dường như mùi hương này có tác dụng an thần, dùng mắt nhìn, sẽ thấy cũng không phải là chỉ có mùi hương dễ chịu này.
Phó Cẩn Dao thả tóc dài xõa vai, mặc một bộ tiết y bằng lụa mỏng màu xanh dương nhạt, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ au ngày xưa, nay cũng đã không còn màu sắc.
Nếu như không phải do tiết y màu xanh nhạt thì sợ rằng nhìn nàng ta lại càng không có chút sức sống.
Nàng ta ngồi xếp bằng trên giường, yên lặng không nói nhiều, hốc mắt hơi sưng, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể khiến cho người ta nhìn ra nàng ta vừa mới khóc xong.
Đại cung nữ Vân Tuyết vừa bưng một chén đồ ngọt vào cửa thì đã lập tức nhìn thấy tình cảnh như thế.
Vân Lam ở bên cạnh rõ ràng đang vội vàng, cũng không biết phải an ủi như thế nào, đúng là gấp đến nỗi đầu óc xoay vòng vòng.
Thấy Vân Tuyết vào cửa, Vân Lam khẽ nháy mắt, tất nhiên là Vân Tuyết hiểu ý của Vân Lam, hai người lớn lên cùng nhau, đã sớm tạo thành sự ăn ý.
"Chủ tử, đồ ngọt đến rồi, người nếm thử một chút xem có hợp khẩu vị của người không?"
Thường ngày vào canh giờ này chủ tử đều không ăn thêm thứ gì khác, lại càng không ăn đồ ngọt, để tránh bị béo phì. Nhưng tình trạng hôm nay lại có chút khác thường. Mặc kệ là Vân Tuyết hay là Vân Lam, cả hai đều biết rõ, hiện tại trong lòng chủ tử không dễ chịu chút nào cả.
Đây là đương nhiên, cùng nhau xuất cung, vậy mà giờ đây Tĩnh tần lại có thai.
Chủ tử lại vừa mới bị sảy thai cách đây gần nửa năm, trong lòng sao có thể thấy ổn?
Phó Cẩn Dao liếc mắt nhìn chén canh tổ yến kia, nhưng không chạm vào.
"Mang xuống đi, bổn cung không thích ăn."
Vân Tuyết đặt chén canh tổ yến canh lên mặt bàn, hết lòng khuyên lơn: "Nô tỳ biết tâm tình chủ tử không tốt, nhưng mà, mặc kệ Tĩnh tần có mang thai hay không, chúng ta vẫn phải sống tiếp còn sống thật tốt nữa, chủ tử tội gì phải làm khó mình như vậy?"
Vân Lam thấy Vân Tuyết mở miệng thì cũng tiếp lời: "Chủ tử, Vân Tuyết nói đúng đấy. Người làm khó mình như vậy, cho dù là nô tỳ, nhìn cũng thấy đau lòng." Vân Lam quay đầu lau nước mắt.
Phó Cẩn Dao nhìn về phía hai người họ.
"Các ngươi nói xem, tại sao người mang thai không phải là ta?"
Sắc mặt Phó Cẩn Dao có chút yếu ớt và sụp đổ.
Tiếp đó nàng ta lại cúi đầu xuống: "Chẳng lẽ, đứa bé biết rõ ta đã làm cái gì, cho nên không chịu quay lại, phải không? Nó có oán trách ta độc ác không?"
Vân Tuyết vội vàng nói: "Chủ tử đừng tự trách nữa, đây vốn không phải là lỗi của người. Đứa bé kia, không phải là người nhẫn tâm, người hãy nghĩ kỹ mà xem, cho dù người không hề làm gì cả thì sợ rằng nó cũng không thể bình yên ra đời! Sao người phải khổ sở nhận hết mọi sai lầm lên người mình như vậy chứ? Bạch Du Nhiên có đứa bé, vậy thì thế nào, thứ cho nô tỳ nói lời đại nghịch bất đạo, đứa nhỏ này, có thể sinh ra hay không còn chưa biết, mà người vẫn còn có thể có đứa bé khác?"
Giống như nghe được lời Vân Tuyết nói, Phó Cẩn Dao ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"Đúng vậy, ta cũng sẽ có con, ta sẽ có." Phó Cẩn Dao nỉ non.
Vân Lam thấy thế cũng không ngừng cố gắng khuyên nhủ: "Bạch Du Nhiên thì có là cái gì. Thường ngày cũng không thấy được sủng ái nhiều, nhưng mà cũng chỉ xuất cung có mấy ngày, vậy mà lại có thể câu được Hoàng thượng. Nếu như trong lòng người thật sự không thoải mái, không bằng chúng ta......"
Chỉ một động tác diễn tả, nhưng Phó Cẩn Dao hiểu, đây là muốn nhằm vào đứa bé.
Đối với Bạch Du Nhiên này, Phó Cẩn Dao cũng cực kỳ không thích. Thường ngày nhìn có vẻ âm thầm, nhưng cuối cùng lại là chó cắn người không sủa, xuất cung tế thiên chỉ chừng mười ngày, Hoàng thượng cũng chỉ nghỉ lại chỗ nàng ta hai ngày, hơn nữa còn có một ngày là không làm gì cả.
Vậy mà Bạch Du Nhiên kia lại có thai, sao nàng có thể không thầm hận.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên cứ quan sát một chút, có lẽ người khác cũng giống chúng ta, chưa chắc đã hi vọng đứa bé này được sinh ra, so với chuyện có con, kỳ thật chúng ta cũng không nên hành động qua mù quáng."
Tinh thần Phó Cẩn Dao đã khôi phục chút ít, tỉnh táo suy nghĩ một chút, cuối cùng nói như vậy.
Vân Tuyết cũng nghĩ như thế: "Đương nhiên, về chuyện con cái này sợ rằng Đức phi mới là người mang hận đấy, chúng ta có gì phải lo lắng chứ. Không riêng gì Đức phi, còn có Thuần quý nghi và Trần thải nữ nữa. Thuần quý nghi bởi vì chuyện của Liên Tú Vân mà không thể xuất cung, không chừng nàng ta sẽ nghi ngờ có phải Bạch Du Nhiên đã làm gì đó ở sau lưng. Còn Trần thải nữ, đó là một người hay ghen tỵ lòng dạ không tốt. Nàng ta vừa mới mất đứa bé, Bạch Tiểu Điệp lại là thứ muội của Bạch Du Nhiên, cũng khó tránh chuyện nàng ta sẽ trách mắng lên đầu Bạch Du Nhiên."
Trong hai người Vân Lam và Vân Tuyết, rất rõ ràng, Vân Tuyết là người thông minh hơn một chút, suy nghĩ chuyện gì cũng toàn diện.
Phó Cẩn Dao thả lỏng tinh thần một chút, nhìn hai đại cung nữ: "Các ngươi đều là người ta mang theo từ trong phủ, các ngươi trung thành ta cũng biết. Vả lại ta tin tưởng các ngươi, nhưng không hoàn toàn tin tưởng những người khác ở trong cung này, các ngươi hãy coi chừng thật kỹ cho ta, cũng không thể để cho người khác làm chuyện gì đó rồi gán lên đầu chúng ta."
"Vâng"
Nghĩ tới vài chuyện bên ngoài cung, Phó Cẩn Dao cười lạnh: "Thật đúng là ca ca tốt của ta mà, các ngươi nhìn thử xem, huynh ấy đã làm gì cho ta, nói là giúp ta cẩn thận phân tích tú nữ các nhà khác. Nhưng mà các ngươi nhìn đi, có cái nào chính xác không? Những kẻ huynh ấy nói không cần tính toán thì nào có ai là người đơn giản. Ngược lại, những kẻ huynh ấy nói cần lưu ý, thì lại nhanh chóng để cho người ta nhìn thấu tài năng."
Trong lời nói có rất nhiều oán giận.
Vân Tuyết vừa nghe xong tất nhiên cũng hiểu, trước đó đại thiếu gia đã nói với chủ tử, Trần Vũ lan, Chu Vũ Ngưng, Liên Tú Vân đều phải để ý. Còn Thẩm Tịch Nguyệt, Bạch Du Nhiên, Bạch Tiểu Điệp thì đều không phải để ý quá nhiều, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ nào có ai là đèn cạn dầu.
"Có lẽ là chủ tử đã trách lầm đại thiếu gia, chẳng qua đại thiếu gia cũng chỉ dựa vào một vài lời đồn đãi bình luận của người trong phủ về những tú nữ này để phán đoán, thiếu gia lại chưa từng gặp gỡ hoặc là tiếp xúc với những tú nữ này, nói thế nào thì cũng không thể hiểu rõ được. Hơn nữa, trong phủ, nếu như không có thị phi thì sao có thể nhìn ra kẻ đó là người như thế nào, vào cung thì lại khác, mọi người ngươi lừa ta gạt, đương nhiên sẽ nóng nảy mà để lộ bản tính."
Phó Cẩn Dao tiếp tục cười lạnh, dường như cũng không thích Phó Cẩn Du.
"Ca ca thông minh như vậy, sao có thể mắc nhiều lỗi như thế? Chỉ sợ là hoàn toàn không thật lòng muốn giúp ta mà thôi. Từ nhỏ đã vậy rồi, ca ca chỉ thương tỷ tỷ, mọi chuyện đều không giúp ta. Tỷ tỷ qua đời, Phó gia bọn họ hoàn toàn chỉ vì vinh hoa, cho nên mới đỗi đãi với ta tốt hơn. Hừ, đừng cho là ta không biết."
Thấy chủ tử nhà mình đi vào ngõ cụt, hai đại cung nữ vội vàng khuyên lơn, có ai lại không biết, gia thế và phần vị, vốn là hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như không có Phó gia, sao tiểu thư có khả năng lên chức như thế này chứ?
Cho dù là sau này, cũng cần phải dựa vào Phó gia nhiều hơn, suy nghĩ này của chủ tử, ngàn vạn lần không thể để lộ ra ngoài.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |