← Ch.050 | Ch.052 → |
Có lẽ mùa đông năm nay thời tiết cực kỳ lạnh, Tịch Nguyệt cũng không hiểu sao lại bị bệnh thương hàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ngoan ngoãn làm ổ trong chăn, thái y đã đi qua khám bệnh, nói là bị bệnh thương hàn, cần uống thuốc tĩnh dưỡng nhiều.
Thái hậu nghe nói thì cho chút thuốc bổ, sau đó miễn thỉnh an cho nàng, lúc này Tịch Nguyệt lại không có cố chấp chống đỡ thân thể qua thỉnh an, thương hàn cũng thường lây bệnh, nếu lây bệnh qua cho Thái hậu hoặc nữ nhân có thai như Phó Cẩn Dao, vậy nàng làm thế nào cũng khó tránh tội.
Cảnh đế nghe nói Thuần tần bị bệnh thương hàn, nên tới đây thăm.
Hạnh Nhi đứng ở cửa, nhìn thấy hắn thì quỳ xuống thỉnh an.
Mắt Cảnh đế nhìn thẳng, định đi về phía trước, Hạnh Nhi vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, chủ tử có căn dặn, nếu như người đến thăm chủ tử, xin mời trở về. Hôm nay chủ tử đang bệnh, cũng không thể lây bệnh qua cho người."
Cảnh đế nhíu mày, nhìn Hạnh Nhi, lại hơi liếc nhìn bên trong phòng.
"Trẫm là cửu ngũ chí tôn, há có thể để ý những thứ này." Cho dù nói như thế, nhưng mà trong nội tâm lại có chút cảm động, nếu thân thể nữ tử trong cung này không thoải mái, hắn có thể tới thăm, tất nhiên sẽ rất vui mừng
Nàng lại không muốn lây bệnh cho hắn. Ngược lại thật sự là một tiểu cô nương đơn thuần.
Hạnh Nhi rất kiên quyết, đứng dậy cản cạnh cửa, Cảnh đế lại ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới cung nữ này sẽ có hành động như vậy.
"Hoàng thượng thứ tội, chủ tử nhà nô tỳ nói rồi, tuyệt đối không thể để cho ngườiđi vào, nếu không liền đuổi nô tỳ đi thận tư hình. Hoàng thượng, người là cửu ngũ chí tôn, thân thể này rất kim quý. Chủ tử biết người thông cảm cho nàng, nhưng kính xin hoàng thượng trân trọng thân thể mình."
Hạnh Nhi quỳ trước cửa, hơi phát run.
"Lớn mật." Lai Hỉ bên cạnh quát lớn, nhưng ánh mắt lại hơi liếc Cảnh đế, thật ra thì Thuần tần nói đúng, môt khi bị bệnh, vậy cũng dễ lây bệnh.
"Cung nữ như ngươi lại rất thú vị, sợ chủ nhà ngươi đuổi ngươi đến thận tư hình, nhưng lại không sợ trẫm." Giọng nói của Cảnh đế cũng không phập phồng, lại khiến Hạnh Nhi run dữ dội hơn.
Nhưng cho dù như thế, nàng cũng không tránh ra, ngược lại không ngừng dập đầu: "Xin hoàng thượng trân trọng, xin hoàng thượng trân trọng......"
Trong lúc bên này giằng co chưa xong, liền nghe có tiếng đi lại bên trong phòng.
Tịch Nguyệt cất giọng có chút mềm dẻo đáp: "Hoàng thượng, tần thiếp quỳ xuống xin người, cầu xin người trân trọng thân thể của mình, Hạnh Nhi cũng theo phân phó của nô tỳ. Tần thiếp bị thương hàn rất nặng, người là thân thể vạn kim, một khi lây bệnh, làm chậm trễ đại sự trong triều, tần thiếp chết muôn lần cũng khó chuộc tội."
Nghe động tĩnh trong phòng, Cảnh đế mềm lòng: "Quỳ cái gì, bị bệnh còn làm loạn. Để trẫm nhìn ngươi."
"Không được, hoàng thượng không trở về thì tần thiếp không đứng lên. Bỏ qua những đại sự trong triều, hoàng thượng cũng là trượng phu của Tịch Nguyệt, sao tần thiếp có không để ý thân thể người. Lần này hoàng thượng nhất định phải nghe tần thiếp."
Lai Hỉ thấy thế thì mở miệng: "Hoàng thượng, người vẫn nên nghe Thuần tần nương nương khuyên đi, nương nương nói đúng, người là thân thể vạn kim, nên cẩn thận. Nếu người bị Thuần tần nương nương lây bệnh, cũng không tiện giao phó với Thái hậu nương nương bên kia. Hiện tại nương nương bị bệnh, quỳ như vậy, sao có thể được chứ?"
Cảnh đế thở dài: "Được được, trẫm đi, trẫm đi còn không được ư, ngươi không chịu để trẫm nhìn ngươi, trẫm biết tâm tình của ngươi. Ngoan một chút, uống thuốc xong, rất nhanh sẽ tốt. Trẫm chờ ngươi khỏe lại sẽ tới thăm ngươi, ngoan một chút, biết không."
"Dạ, tần thiếp hiểu rồi."
"Ai phục vụ chỗ Thuần tần?" Lạnh lùng hỏi Hạnh Nhi.
"Hồi hoàng thượng, Cẩm Tâm, Đào Nhi, Quả Nhi, tất cả đều bên trong, hoàng thượng yên tâm, tụi nô tỳ sẽ chăm sóc chủ tử thật tốt." Giọng nói Hạnh Nhi run rẩy.
Cảnh đế cất cao giọng nói: "Tất cả các ngươi đều phải hầu hạ Thuần tần thật tốt cho trẫm, nếu nàng có một chút khó chịu, trẫm chắc chắn không dễ dàng tha thứ."
"Vâng."
Đều là giọng nói sợ hãi.
"Hoàng thượng lại hù dọa người." Tịch Nguyệt nũng nịu ở bên trong.
"Còn không mau hầu hạ chủ tử các ngươi về giường nằm."
"Vâng."
Vừa liếc nhìn cửa phòng khép chặt, ánh mắt Cảnh đế tối tăm, vẻ mặt mềm mại hơn rất nhiều.
Hạnh Nhi cúi đầu, bị sợ đến mức động cũng không dám động, nàng chưa từng nghĩ, mình dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy, không chỉ nói, còn sống được nữa.
"Lai Hỉ, chúng ta trở về thôi." Hắn phất ống tay áo một cái, quay người đi.
Không ngờ, hắn làm như vậy khiến mấy đại cung nữ còn có Lai Hỉ đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạnh Nhi lập tức tê liệt trên đất.
Đào Nhi mở cửa ra, nhìn thấy Hạnh Nhi ngồi liệt trên đất, vội vàng tới đỡ nàng: "Trên đất rất lạnh." Tuy nói như thế nhưng hai chân nàng cũng như nhũn ra.
Dìu Hạnh Nhi vào bên trong phòng.
Tịch Nguyệt hơi phát sốt, sắc mặt ửng hồng.
"Đào Nhi, ngươi đỡ Hạnh Nhi trở về phòng nghỉ đi. Cũng làm khó ngươi."
Hạnh Nhi trì hoãn, lắc đầu một cái: "Bẩm chủ tử, nô tỳ không có chuyện gì, thân thể người khó chịu, nhóm nô tỳ nhiều người, phục vụ cũng dễ hơn, nô tỳ không sao, chỉ là, chỉ là bị hoàng thượng hù sợ."
Tịch Nguyệt vừa nghe nàng nói như thế, bật cười: "Mặc dù hoàng thượng uy nghiêm, nhưng lại sẽ không vô duyên vô cớ phạt người khác. Ngươi đừng để lo lắng quá mức, hoàng thượng của chúng ta là người tốt trên đời này, hắn cũng chỉ phô trương thanh thế thôi."
Mấy người đều yên lặng không hề nói gì, đối với ngài tốt không có nghĩa đối với người khác cũng giống vậy.
Cẩm Tâm và Tịch Nguyệt thân thiết hơn, không nhịn được châm chọc: "Chủ tử, hoàng thượng thương * người, cũng sẽ không thương tiếc tụi nô tỳ. Người nhìn Hạnh Nhi bị hù dọa đi."
Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm mắt to trề môi: "Ta nói hắn là người tốt thì hắn chính là người tốt."
Quả nhiên bị bệnh thì con người tương đối trẻ con.
Cẩm Tâm bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn nhau với mấy người, đều nhìn ra vui vẻ từ trong mắt đối phương: "Được được, nô tỳ cũng không nói hoàng thượng không tốt."
Có lẽ mỗi ngày trong cung này đều quá nhàn rỗi, một chút chuyện nhỏ cũng có thể truyền xôn xao.
Lúc này, trong nháy mắt chuyện của Thính Vũ Các liền truyền ra ngoài.
Mặc kệ người khác cho rằng Thuần tần làm ra vẻ như thế nào, Thái hậu vẫn hài lòng gật đầu.
Chuyện xưa chính là như vậy, mặc dù con dâu tốt, nhưng cho dù tốt hơn nữa cũng không bằng con ruột của mình. Tịch Nguyệt lấy thân thể hoàng thượng làm trọng khắp nơi, Thái hậu vẫn rất hài lòng.
Nghe nói hoàng thượng gọi thái y chẩn bệnh cho Thuần tần đến hỏi chuyện, Thái hậu cũng không để ý tới lời nói khích bác của Đức Phi.
Đức Phi này, bây giờ càng ngày càng không trầm ổn.
Cũng không giống như trước nữa, chẳng lẽ thật sự coi nàng là phi tần phân vị cao?
Khóe miệng Thái hậu nâng lên, Đức Phi đột nhiên hiểu được, mình lỡ lời.
Nàng ta là người nào, liền tranh thủ thay đổi đề tài, không hề nói đến Thuần tần nữa.
Nhưng cho dù như thế, Thái hậu vẫn không để ý tới.
"Đức Phi đi xuống đi, ai gia hơi mệt chút."
Đức Phi cũng không có vẻ lúng túng, tươi cười rạng rỡ: "Dạ, thái hậu nương nương ngài nghỉ ngơi thật tốt."
Thấy Đức Phi mang theo cung nữ bên cạnh rời đi.
Thái hậu thu nụ cười lại: "Vốn nhìn là một người đoan trang hiền huệ, không muốn nhưng lại cũng không làm được việc lớn. Chỉ một phi vị, liền vểnh cái đuôi lên. Trong hậu cung này có quyền lực liền hoàn toàn thay đổi dáng vẻ. Nàng ta cho rằng mình làm mấy việc này mà ai gia không biết được sao?"
Quế ma ma trình điểm tâm vừa mới làm xong lên.
"Chủ tử cần gì tức giận với một phi tần nho nhỏ. Không thích, đổi đi thì thôi."
Thái hậu lắc đầu một cái: "A Quế, hiện tại ngồi trên long ỷ là nhi tử của ai gia, mặc dù ai gia càng ngày càng nhìnkhông hiểu hắn, nhưng dù sao cũng có thể hiểu rõ một phần. Bây giờ ai gia làm những chuyện này, cũng là vì hắn, nhưng nếu chỉ vì ai gia không thích liền quật ngã người ta, hắn sẽ không đồng ý, đừng quên, Đức Phi này còn có một nhị hoàng tử đấy. Cho dù nàng ta càng không biết điều, nhưng là Gia Nhi lại là một đứa bé ngoan. Hơn nữa sao ai gia có thể bởi vì một nữ nhân không liên quan mà khiến cho ai gia và nhi tử của mình bắt đầu xa cách! Hôm nay đi tới bước này, ai gia cũng chỉ còn một người thân thân thiết mà thôi."
A Quế hiểu rõ gật đầu.
"Không thể đổi được, thì nâng đỡ người khác đi lên. Nhiều người, nàng ta cũng không có gì."
Thái hậu cười yếu ớt: "Không phải hiện tại ai gia đang làm sao?"
Quế ma ma đi tới sau lưng Thái hậu, bắt đầu nắn vai cho Thái hậu, nói: "Lão nô từng quan sát Thuần tần này rất nhiều lần, trong những nữ tử vào cung, nàng ta được sủng ái cũng không tính là chuyện ngoài ý muốn. Cũng không nói là nàng ta không phải người đơn giản, mà nhiệt tình, trên người nàng ta có một loại nhiệt tình mà phi tần khác không có."
"Hả?" Thái hậu hăng hái.
"Nói cho ai gia một chút. Nhiệt tình cái gì?"
Quế ma ma suy nghĩ một chút, sắp xếp ngôn ngữ: "Nói như thế nào đây, lão nô cũng không nói được, chỉ cảm thấy Thuần tần này khác biệt với nữ tử khác. Lão nô đã từng thấy nàng và hoàng thượng gần nhau hai lần, hình như, hình như đặc biệt tùy ý, giống như, hoàng thượng chính là trượng phu của nàng, mà không phải một nhất quốc chi quân (vua một nước). Âm thanh nũng nịu nhiệt tình, mềm dẻo, lão nô chưa từng gả cho người khác, nhưng nghĩ tới, nếu như ta là nam tử, cũng thích loại nữ tử này thôi."
Thái hậu nghe nói thì sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười: "Cho dù Triệt Nhi là hoàng thượng, nhưng cũng là một nam nhân. Thuần tần còn nhỏ tuổi, lệ thuộc hắn khắp nơi, chắc hẳn hắn rất hưởng thụ chứ?"
Quế ma ma cũng cười: "Vốn tưởng rằng, hoàng thượng sẽ thương yêu Phó Cẩn Dao giống như Phó hoàng hậu, ngược lại không nghĩ tới, hoàng thượng lại cưng chiều Thuần tần không tầm thường chút nào."
"Một đồ giả mà thôi. Chẳng biết nàng ta tự nhận là vật phẩm quý giá hay vật thay thế, huống chi là một vật thay thế giả."
"Có lúc số mạng thật sự tạo ra một trò đùa lớn với mọi người. Ai có thể nghĩ tới, Phó gia để nhi tử giả trang thành nữ hài nhi mà nuôi đây?" Quế ma ma thở dài.
Mà Thái hậu lại rơi vào trầm tư.
Năm đó Triệt Nhi gần bảy tuổi gặp Phó Cẩn Du phẫn nữ trang, thấy tướng mạo đẹp, hồi cung liền xin hoàng thượng ban chỉ, muốn chọn nữ nhi Phó gia, chuẩn bị vài năm sau thành hôn, ngược lại không nghĩ tới, nữ hài nhi này lại là nam tử, chờ chọn Phó Cẩn Tú rồi, mới biết được là náo loạn Ô Long.
Sau này Phó Cẩn Du vào cung làm thư đồng, lúc này bọn họ mới biết, thì ra thuở nhỏ Phó Cẩn Du bệnh yếu, sau đó được cao nhân chỉ điểm nuôi hắn như nữ hài nhi đến tám tuổi.
Mọi việc Triệt Nhi đều có thể lấy đại cục làm trọng, vốn cầu hôn nữ nhi Phó gia cũng không chỉ bởi vì tướng mạo đẹp, mà bởi vì thân phận Phó tướng, hôm nay biết được, cũng không sao cả. Dù sao trừ mẫu tử bọn họ và A Quế ra, người khác đều không biết việc bí mật này
Hôm nay lại nhìn Phó Cẩn Dao hơi bắt chước cử chỉ của Phó hoàng hậu, Thái hậu vuốt ve bàn cờ của mình, thật sự buồn cười đến tột cùng.
Nhìn một bức họa lúc mình còn trẻ tuổi trên tường, Thái hậu cười lạnh, Phó Uẩn Duệ, con gái ngươi, cũng chỉ là như thế.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |