← Ch.18 | Ch.20 → |
20
"Nghịch tặc lớn mật, còn không mau bó tay chịu trói!"
Ta nghe tiếng nhìn lại, đến khi thấy rõ người bảo vệ Tiêu Cẩn chính là Tần Châu Mục, có chút kinh ngạc.
Hắn không phải, đã sớm ra nhập vào Chu Hằng sao?
Chu Hằng giống như là cũng không nghĩ tới sẽ bị hắn Tính kế, đôi mắt đen hẹp dài đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: - "Tần Lãng, ngươi phản bội ta."
Tần Lãng mặt không đổi sắc nói: "Ngươi nói đùa. Tại sao lại nói phản bội, ta là mệnh quan triều đình, sao có thể trung thành với nghịch tặc ngươi! Quả thực là si tâm vọng tưởng."
Dứt lời, Tần Lãng cầm đao kiếm trong tay muốn xông về phía ta và Chu Hằng.
Tiếng gió bên tai quá mạnh, ta theo bản năng nhắm mắt lại, lại nghe thấy hai tiếng binh khí va nhau nhau, sau đó một giọng nói tức giận ra lệnh --
"Lui ra!"
Ta không cần nghĩ cũng biết tất nhiên Tiêu Cẩn lại cứu ta một mạng.
Bên tai vang lên thanh âm Chu Hằng cười lạnh.
"- Thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Hôm nay nàng ở trong tay ta, ngươi dám vọng động một chút, ta liền lấy mạng nàng."
Tiêu Cẩn miễn cưỡng trấn định nói: "Thả nàng ra, ta tha c. h. ế. t cho ngươi."
"Ha ha ha ha... Ai muốn ngươi tha c. h. ế. t cho ta, ngươi cho rằng ngươi là... Ai cơ? Bây giờ tất cả những thứ này, vốn nên là của ta. Nếu không có cái ác của ngươi"
"Nếu Mẫu thân ngươi ra lệnh truy sát nương ta, nương ta sao có thể ôm hận mà chết? Ta tại sao lại nhận người khác làm cha! Rõ ràng ta cũng là huyết thống hoàng gia."
"A!"
Chu Hằng cười to vài tiếng, giống như bị cái gì kích thích, nhưng ta rõ ràng ở trong dư quang nhìn thấy nước mắt ẩn sâu trong mắt hắn.
Nhớ tới ngày đó hệ thống đối với ta nói mỗi một câu nói, cùng với bí ẩn thân thế của hắn, trong lòng ta không khỏi thở dài một tiếng.
Chu Hằng, thật ra cũng rất đáng thương.
Năm đó tiên đế say rượu, ngộ hạnh mẫu thân của hắn, lúc đó tiên đế đối với Mẫu thân Tiêu Cẩn Trương hoàng hậu tình thâm như biển, tưởng rằng chuyện này chính là hắn cùng Trương hoàng hậu
Vết nhơ tình yêu, vì thế không để ý mẫu thân Chu Hằng có thai trong người, âm thầm hạ lệnh truy sát nàng cùng nghiệt tử trong bụng, khiến Chu mẫu một đường chạy trốn tới nhà mẫu thân nàng, sau khi sinh con chưa đầy một tháng đã bị hại mà chết.
Từ đó về sau, Chu Hằng tuổi nhỏ mất đi mẫu thân, hắn thậm chí không thể tận mắt nhìn thấy nữ nhân ôn nhu liều c. h. ế. t sinh ra hắn.
Sau đó Chu Hằng được cữu cữu thu dưỡng, tuyên bố với bên ngoài là con của mình, mới bảo vệ được một mạng của hắn.
Hết thảy vốn nên như vậy mà kết thúc, nhưng mà ai cũng thật không ngờ, mười tuổi năm ấy, Chu Hằng lại ở ngoài thư phòng nghe trộm được phụ thân cùng tâm phúc đối thoại.
Hắn cuối cùng cũng biết thân phận thật sự của mình, nguyên lai hắn là hoàng tử tiên hoàng để lại bên ngoài, vốn nên giống như Tiêu Cẩn có được sủng ái cùng hoàng quyền vô thượng hưởng không hết.
Chỉ tiếc, Trương hoàng hậu ghen tị, là nàng phái người đuổi g. i. ế. c mẫu thân của hắn, mưu toan diệt cỏ tận gốc, mới dẫn đến hắn tuổi nhỏ mất mẫu, mất ngôi vị hoàng đế.
Đáng hận, cực kỳ đáng hận!
Từ đó trong lòng hắn sinh ra oán giận, sinh ra hận ý.
Hắn hận Trương hoàng hậu rõ ràng đã được hoàng đế sủng ái, lại hết lần này tới lần khác không chịu buông tha tính mạng mẫu thân hắn.
Hắn hận Tiêu Cẩn cái gì cũng không biết, lại có thể có được một tuổi thơ vô ưu vô lo có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về hắn.
Đúng vậy, hắn hẳn là hận a.
Nhưng mà......
Ta thất thần nhìn người bên cạnh, nhìn khuôn mặt tuấn dật lạnh nhạt ngày thường của hắn hiện giờ lộ vẻ lãnh khốc.
Mỗi ngày hắn sống trong thù hận, trăm phương ngàn kế muốn báo thù cho nương, lấy lại tất cả những gì thuộc về hắn.
Nhưng là, hắn căn bản không biết, năm đó chính miệng hạ lệnh truy sát hắn cùng mẫu thân hắn, không phải Trương hoàng hậu, mà là người trong lòng hắn kính nể nhất tiên hoàng!
"Muốn cứu nàng?Có thể, ta muốn ngươi đem ngôi vị hoàng đế đến đổi!"
Bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Chu Hằng, ta phục hồi tinh thần, mới phát hiện chẳng biết lúc nào trước mắt lại biến thành tình thế hai người giằng co.
Ta theo bản năng nhìn về phía Tiêu Cẩn, quả nhiên trong mắt hắn nhìn ra hối hận và lo lắng, cho dù hắn liều mạng ra vẻ trấn định, ta vẫn có thể thấy rõ sự đau lòng và lo lắng mà hắn giấu sâu trong đáy mắt...
Sợ hãi.
Hắn đang sợ cái gì? Sợ Chu Hằng tổn thương đến ta sao?
Hay là...... Sợ mất ngôi vị hoàng đế?
Ta rũ mắt, đang muốn lên tiếng cự tuyệt, bỗng nhiên nghe thấy Tiêu Cẩn kiên định nói không chút do dự: "Có thể."
Ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn, một khắc kia, vấn đề nan giải trong lòng vẫn do dự, cuối cùng đã có đáp án.
Đè nén cảm động trong lòng, ta bình tĩnh nói: "Không thể. Hắn không thể thoái vị."
Chu Hằng sửng sốt một chút, sau đó "Ha ha" cười ha hả: -
"Không ngờ các ngươi lại rất biết suy nghĩ cho đối phương."
Cười to xong, ánh mắt hắn lạnh xuống: "Nhưng cho dù ngươi nói không thể, cũng phải có thể. Dù sao, mạng của nàng vẫn còn trong tay ta, ngươi nói xem? Tiêu Cẩn."
Dứt lời, hắn đem lưỡi kiếm trong tay kề sát vào cổ ta.
Tiêu Cẩn vội nói: "ta đồng ý tất cả yêu cầu của ngươi! Chỉ cần ngươi đừng làm tổn thương nàng ấy."
Ta hít sâu một hơi, biết còn giằng co như vậy sẽ chỉ dẫn đến sự thoả hiệp của Tiêu Cẩn.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |