← Ch.3 | Ch.5 → |
15.
Lúc này Bùi Hoài mở miệng, dùng thái độ lười biếng thường ngày của mình, thản nhiên nói: "Kế ly gián của bệ hạ thật kém cỏi, thần đệ có đầu óc, sẽ không dễ dàng bị ngươi lừa."
Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không tin...
Bùi Tuân dường như biết trước hắn sẽ trả lời như vậy, cũng không cảm thấy bất mãn, chỉ bình thản nói: "Các ngươi thật sự tin tưởng nhau như vậy sao, chưa từng lừa gạt nhau? Nhưng có một chuyện chắc chắn nàng chưa từng nói với ngươi"
Ta đoán được hắn định nói gì, hoảng sợ đến mức chỉ biết ôm chặt đứa nhỏ.
Hắn đối diện ta, ghé sát tai Bùi Hoài, môi khẽ mấp máy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta, giống như muốn xem phản ứng của ta như thế nào.
Một câu ngắn ngủi, có thể giết tâm một con người.
Bùi Hoài cứng người.
Ta cũng đông cứng.
Hồi lâu hắn mới hoàn hồn, quay lại nhìn ta, ánh mắt đau đớn trên khuôn mặt xám như tro tàn.
Hắn đã biết, hắn tỉ mỉ tính toán, chắp tay thoái vị nhường lại ngai vàng cho chính đứa con ruột của Bùi Tuân.
Quả thực là một trò đùa!
Nước mắt ta rơi xuống như mưa, hoảng loạn bất lực lắc đầu, không thể thốt ra lời nào.
Không thể nói được câu gì, bởi đó là sự thật.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười đến cuồng loạn:
"Nếu bàn đến đùa bỡn lòng người, âm hiểm giả dối, thần đệ không bằng được bệ hạ, mặc dù ngươi thắng nhưng có gì để kiêu ngạo? Trốn ở sau lưng nữ nhân, bán đứng người một lòng yêu mình, dùng mỹ nhân kế... loại chuyện này dù đánh chết thần đệ cũng không làm được. Thần đệ quả thật phục, chịu phục sự vô sỉ, nhẫn tâm của ngươi"
Ở khoảng cách ta không nghe thấy, hắn cũng ghé sát Bùi Tuân, nhỏ giọng nói: "Ngươi bày thế cục như vậy, không sợ ta không kìm lòng sẽ chạm vào nàng sao?"
Ta chỉ nhìn thấy Bùi Tuân biến sắc.
Hắn lại cười nói: "Yên tâm, ta không ác như ngươi. Nàng vẫn trước sau như một, chỉ là mù quáng đi theo ngươi, ngươi không xứng!"
"Keng" một tiếng, Bùi Tuân rút thanh kiếm bên người cấm vệ, chỉ thẳng vào họng hắn.
Cha ta sợ hắn nổi giận hạ tay giết hoàng đệ, ghi tiếng xấu trong sử sách, vội quỳ xuống can gián: "Thỉnh bệ hạ bớt giận!"
Quần thần quỳ theo: "Bệ hạ nghĩ lại!"
Bùi Tuân ném thanh kiếm, lạnh lùng ra lệnh: "Dẫn tội nhân đi thẩm vấn từng tên một, tuỳ ý hành hình!"
16.
Cấm quân tiến vào trong điện, trói tay Bùi Hoài cùng nhóm của đại tướng quân.
Khi bọn họ bị đưa đi, ta sực tỉnh, nhét đứa nhỏ vào ngực Thôi Tuyết, lảo đảo chạy đến trước mặt hắn:
"A Hoài, ta không gài bẫy chàng, ta hoàn toàn không biết chuyện ngày hôm nay, chàng có tin ta không?"
Hắn nhìn ta thật lâu, cuối cùng thờ ơ nói: "Có những lời này của nàng, ta có chết cũng nhắm được mắt. A Ngư, ta đi rồi, nàng hãy sống tốt, đừng thương tâm quá lâu"
"A Hoài..."
Ta nhịn không được, kéo vạt áo hắn, bị Bùi Tuân giằng lại, đẩy ra phía sau, phân phó thị vệ: "Thái phi đã mệt, mang nàng hồi cung nghỉ ngơi"
Mấy cung nhân vội tiến đến vây lấy ta đưa về cung.
Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy là Bùi Hoài một thân thẳng tắp, quang minh, tiêu sái bước đi, không giống kẻ tù tội sắp phải ra pháp trường mà giống như tướng quân chiến thẳng trở về.
Hắn tốt như vậy, chỉ là ta đã hại hắn.
17.
Bùi Tuân nhân cơ hội này thanh tẩy triều đình.
Phủ đại tướng quân bị tịch thu, giết cả nhà, hoàng hậu bị phế truất, biếm vào lãnh cung, thân phận của ta không thay đổi, vẫn là thái phi, Thôi Tuyết có công cứu giá, được phong làm Dung phi.
Thôi Tuyết đã nói dối ta. Không phải hoàng đế cứu nàng, mà là nàng cứu hoàng đế.
Khi biển lửa bùng lên, nàng giống như không sợ chết, lao vào Trùng Hoa cung cứu Bùi Tuân, bị tấm màn cửa đang cháy rơi xuống, lửa táp vào hai má nàng ta, dung nhan bị huỷ hoại.
Bùi Tuân cảm kích lòng trung thành và si mê của nàng ta, mang nàng trốn theo mật đạo, lại thương hại nàng dung nhan huỷ hoại khó lấy chồng nên thực hiện tâm nguyện, thu nhận vào hậu cung.
Ta chưa bao giờ biết Thôi Tuyết thích Bùi Tuân.
Hoá ra ta chưa bao giờ hiểu rõ người ở bên cạnh mình.
Duy nhất chỉ có một người thật lòng với ta, A Hoài, có thể hắn đã chết.
Ta thường xuyên nghĩ đến hắn, nghĩ đến thần kinh suy nhược, thần hồn điên đảo.
Các loại cảm xúc hỗn loạn gặm nhấm lòng ta như kiến cắn, bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong đã mục nát. Giống như những thanh xà rỗng sắp sập.
Bùi Tuân từng đến gặp ta, nhưng bị ta mắng đuổi ra ngoài.
Tất cả đều do hắn! Ta không muốn nhìn thấy hắn, cứ thấy hắn là ta nổi điên, sau đó hắn không tới nữa.
Khi ta nửa tỉnh nửa mê, nghe đám cung nhân bên ngoài thì thầm bàn luận:
"Nương nương điên rồi! Nhân tình soán vị đã chết, không điên mới là lạ! Ngươi nói nữ nhân như nàng, có bệ hạ, có tiểu hoàng tử bên cạnh, còn có dã tâm lớn như vậy để làm gì? Vậy mà muốn làm thái hậu..."
Làm thái hậu thì sao? Hiện tại ta vẫn muốn làm thái hậu.
Ngay khi mới bị tiến cung, ta đã nghĩ đến việc sinh hài tử để tranh ngôi vị của Bùi Tuân.
Không phải hắn để ý nhất đến địa vị này, vì nó mà sẵn sàng vứt bỏ ta hay sao? Ta muốn cố tình đoạt lại, để hắn tay trắng, hối hận cả đời.
Đáng tiếc lão hoàng đế lại không được, vì nữ sắc tu luyện thuật trường sinh, cuối cùng thất bại.
Hiện giờ ta như cái xác không hồn, không có sự sống, không có niềm vui, chỉ biết dựa vào thần linh để an ủi mình.
Ta quỳ trước Bồ Tát chép kinh cho A Hoài, cầu nguyện hắn sớm được đầu thai, cũng cầu nguyện hàng ngày cho Bùi Tuân được chết.
Ta không giết được hắn, chỉ có thể phát tiết như vậy.
Những cung nhân kia về sau không thấy bóng dáng, chắc đã bỏ chạy.
18.
Canh giữ trong cung điện với giam cầm không khác gì nhau. Nhìn trên đầu trời xanh bốn phía, ta nghĩ cả đời này sẽ sống như vậy.
Nhưng Bùi Tuân không để cho ta sống thoải mái như thế.
Hắn hạ lệnh lấy lại đứa nhỏ, giao cho Thôi Tuyết, à không, giờ là Dung phi nuôi dưỡng.
Hắn đề phòng ta, sợ ta dùng đứa nhỏ để gây chuyện.
Không sao cả, ta sớm biết tâm ý của Bùi Tuân, hắn sẽ không tin tưởng để cho ta nuôi dưỡng, dạy dỗ đứa nhỏ.
Huống hồ đứa nhỏ còn mang một nửa dòng máu của hắn, càng lớn càng giống hắn.
Lúc trước, mang thai đứa nhỏ là có mục đích, ta thật sự không yêu thương nó, trong lòng luôn có ngăn cách không xoá được.
Không bằng giao nó cho Thôi Tuyết, đỡ để cho nó bị thương, cũng làm bị thương chính bản thân ta.
Xét về thái độ làm người của Thôi Tuyết, ta vẫn luôn có niềm tin.
Nhưng suy cho cùng, ta vẫn đánh giá thấp nhân tính.
Không lâu sau đó, ta nghe nói muội muội Đoan phi nương nương của ta bất mãn với Thôi Tuyết, một kẻ nô tài trong nhà giờ ngang hàng với mình, lại còn được nuôi dưỡng hoàng tử, trong lòng khó chịu nên luôn kiếm cớ gây chuyện với Thôi Tuyết, ý đồ cướp hoàng tử, mà Bùi Tuân cũng không thèm để ý.
Thôi Tuyết sợ không bảo vệ được đứa nhỏ, bất đắc dĩ phải tới cầu kiến ta. Ta không muốn dính líu đến những chuyện bẩn thỉu này, không tiếp.
Nàng ta không chịu, quỳ trước cửa nửa ngày, cuối cùng ngất xỉu, được cung nhân đưa về.
Sau hai ngày tĩnh dưỡng lại đến.
Có khi còn mang theo Truyền Thừa, cách một cánh cửa liên miên nói với ta hắn hiện giờ như thế nào, ăn mỗi ngày bao nhiêu, thích cái gì, đại nhân nói nó đã phân biệt được ai với ai, thấy người quen liền cười, thông minh dị thường...
Lúc đó ta đang xoa xoa bả vai đau nhức vì chép kinh, nghĩ thầm đứa nhỏ giống ta, tất nhiên là thông minh.
Nghe nói đến Truyền Thừa thích cắn người, phun nước miếng, ta liền thấy chán ghét, tám phần này là di truyền từ cẩu nhân Bùi Tuân kia, ta không có thói quen xấu đó.
Di truyền cũng không chọn cái gì tốt, lại đi chọn cái tính đó của hắn? Chết tiệt.
Nhiều ngày sau, Thôi Tuyết không tới.
Lúc đầu ta còn có thể ngồi yên, nhưng cuối cùng lo lắng không viết được chữ, liền hỏi cung nữ bên cạnh: "Dung phi làm sao vậy? Nhiều ngày nay chưa thấy nàng ta?"
Cung nữ đáp: "Nghe nói tiểu hoàng tử mấy ngày trước bị đầu độc, tiêu chảy nôn mửa, Dung phi ngày nào cũng bên cạnh chăm sóc, chắc vì thế nên không có thời gian tới đây."
Ta không thể ngồi yên.
19.
Trong cung Ngọc hành, Thôi Tuyết kể nguyên nhân Truyền Thừa bị đầu độc.
Nàng nói, Đoan phi thừa dịp nàng không có ở đó, một mình đi vào trêu đùa tiểu hoàng tử, còn cho hắn ăn một miếng bánh ngọt.
Sau khi ăn miếng bánh ngọt kia, Truyền Thừa bắt đầu tiêu chảy, nổi mụn, thượng thổ hạ tả.
Thôi Tuyết đoán Đoan phi muốn mượn dịp này để tố cáo nàng ta, nhằm hạ tín nhiệm của bệ hạ đối với nàng ta, nhân cơ hội cướp đi quyền nuôi Truyền Thừa.
Đây không phải lần đầu tiên Đoan phi làm chuyện này.
Ta nghe vậy tức giận đến run người, quát lớn: "Gọi Đoan phi đến đây!"
Không lâu sau, Nhã Thục đi tới.
Nàng nhỏ hơn ta một tuổi, diện mạo giống ta đến sáu phần, quan hệ từ trước đến nay giữa chúng ta rất tốt.
Nàng vừa đến liền ôm cánh tay của ta cười hì hì: "A tỷ vẫn còn nhớ đến muội muội sao. Lần trước a tỷ hồi cung, muội mừng quá đến bái phỏng, a tỷ không nhìn thấy muội sao?"
Ta ho khan, lạnh giọng nói: "Thân thể ta gần đây không tốt lắm."
Nàng lập tức quan tâm: "Có phải bệnh do sau khi sinh đứa nhỏ không? Mẫu thân cũng bị như vậy, để hôm nào về nhà muội hỏi người cách chăm sóc"
Ta trả lời lấy lệ: "Đến lúc đó nói sau"
Lúc này nàng ta mới liếc nhìn Thôi Tuyết vẻ khinh thường, tức giận nói:
"A tỷ, tỷ không thể đem Thận nhi cho tiện nhân này nuôi dưỡng. Nàng ta luôn dùng thủ đoạn vô liêm sỉ, lúc thì nói với hoàng thượng đứa nhỏ bị đau, lúc lại nói nó quấy khóc, mục đích là để câu dẫn hoàng thượng ở lại trong cung của mình. Người này không chỉ dung mạo xấu xí, tâm địa cũng đen tối, a tỷ, người ngoài không thể tin tưởng như người trong nhà, tỷ vẫn nên đưa Thận nhi cho muội nuôi đi"
Thôi Tuyết bị nàng chế giễu, tái mặt cúi đầu.
Ta trầm giọng nói: "Nhã Thục, không được nói lung tung"
Nhã Thục nóng nảy: "A tỷ, chúng ta từ nhỏ lớn lên trong phủ, nhà cao cửa rộng, hậu viện nhiều nữ nhân như vậy, có loại nào mà chưa gặp qua? Ta cũng không đổ oan cho nàng ta!"
"Tốt lắm"
"Hoàng thượng giá lâm"
Ngoài cửa thái giám truyền giọng báo, một thân hoàng bào sải bước tiến vào.
Bùi Tuân chắp tay sau lưng, khoé miệng khẽ cười: "Hôm nay náo nhiệt như vậy, có chuyện tốt gì sao?"
Tốt cái đầu ngươi. Dù có là chuyện tốt, gặp phải ngươi đều trở thành không tốt.
Ta bắt chéo chân, không thèm nhìn hắn.
Thôi Tuyết cùng Nhã Thục vội cúi đầu hành lễ.
Nhã Thục giành nói trước, kể lể sự tình. Ai ngờ, cẩu nam nhân này lại bình thản nói:
"Các ái phi đều là những nữ tử lương thiện hiền đức, sẽ không làm chuyện hạ độc. Chắc là ăn phải đồ hư nên mới mắc bệnh như vậy, gọi thái y tới là được. Nam tử cũng không cần phải chăm chút quá cẩn thận, thô ráp một chút mới càng mạnh khoẻ, nhớ lại trẫm năm đó..."
Ta không nhịn được nữa, tát cho hắn một phát: "Ngươi có thể so với con của ta sao? Chưa từng nhìn thấy ngươi ôm đứa nhỏ lấy một lần, còn ở đây khoe khoang cái gì? Ngươi chỉ biết nó sinh ra, mặc kệ nó được nuôi dưỡng như thế nào!"
← Ch. 3 | Ch. 5 → |