← Ch.19 | Ch.21 → |
Tuy rằng trên danh nghĩa, chuyện hoàng đế nạp phi là do Cảnh Trình Ngự một tay làm, nhưng trên thực tế hắn lại đem tất cả công việc giao xuống, quăng hết cho người khác lo liệu.
Khoảng cách đến đầu tháng sau đã còn không đến nửa tháng, trong cung cần khẩn cấp chiếu cố chuẩn bị cho hôn lễ, hắn sẽ ngẫu nhiên ở trong cung lộ mặt, là chỉ huy tượng trưng kiểm tra tiến độ làm việc của đầy tớ.
Về phần Tô Lạc Hương, nàng tuy rằng là tiểu thư khuê các, ứng đối trước sau đều hợp lễ nghĩa, nhưng muốn vào cung làm phi, mặt khác liền phải học tập lễ nghi hoàng tộc.
Thái Phó của thái tử trước Tôn Đạo Tiền tuy rằng tuổi tác đã cao vẫn nhận được kính trọng, Cảnh Trình Hiên phái riêng lão phụ trách dạy Tô Lạc Hương các loại lễ nghi cung đình, mà Cảnh Trình Ngự cùng Tôn Đạo Tiền tuổi tác chênh lệch vài cái mười tuổi, nhưng bởi vì sư phụ Mạc Thượng Ly cùng Tôn Đạo Tiền quan hệ sâu đậm, hắn đối với vị lão Thái Phó này cũng có chút kính trọng.
Ngày hắn tiến cung sau nửa canh giờ cùng hoàng đế thương thảo quốc sự, liền mang theo một hồ lô rượu lê hoa râm tốt nhất tìm Tôn Đạo Tiền chơi cờ tiêu khiển.
Lúc này là giữa trưa, đang tu tập lễ nghi cung đình Tô Lạc Hương được chấp thuận tạm nghỉ một canh giờ.
Tôn Đạo Tiền cùng Mạc Thượng Ly giống nhau, thích uống rượu ăn thịt, vừa thấy lê hoa râm tốt nhất mặt mày liền hớn hở, lệnh thái giám chuẩn bị thật tốt, lập tức cùng Cảnh Trình Ngự bên uống rượu bên đánh cờ.
Rượu vào lời ra, lão Thái Phó nói cũng nhiều lên, nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ đen, cầm ly rượu ngọc đưa lên miệng, đối Cảnh Trình Ngự nói:"Còn nhớ rõ hai mươi mấy năm trước, lúc ta cùng tiên hoàng chơi cờ uống rượu, ngươi mới chỉ có dựa ghế cao như vậy, đại khái hai ba tuổi đi, thật sự là phấn điêu ngọc mài một đứa trẻ xinh đẹp....." Nói đến đây, lão cười hắc hắc, "Lúc ấy ngươi thật rất nghịch ngợm, trèo lên đầu gối ta dùng sức giật râu ta, còn la hét nói ta mỗi lần chơi cờ đều bại bởi phụ hoàng ngươi, thật sự là cái lão già vô dụng."
Cảnh Trình Ngự ngón tay thon dài bắt một viên cờ bạch ngọc trong suốt, nghe lão kể lại chuyện xưa, nhịn không được lộ ra tươi cười thản nhiên:"Khi đó tuổi ta còn nhỏ không hiểu chuyện, mỗi lần xem phụ hoàng cùng người chơi cờ đều thắng, thật sự rất tò mò. Sau này lớn lên mới biết, cùng Thiên Tử chơi cờ, là không thể thắng."
"Không phải không thể thắng, mà là muốn thắng phải có kỹ xảo. Thời điểm phải thắng thì nên thắng, không nên thắng, phải thua."
Hắn gật đầu, "Đây là bí quyết sinh tồn ở trong cung."
Tôn Đạo Tiền liếc mắt nhìn hắn một cái, vuốt vuốt chòm râu trắng dài, "Tiên hoàng năm đó đưa ngươi lên núi học võ, đi một cái liền đi mười năm, ngươi có từng để ý?"
"Không, những ngày ở trên núi học võ, ta quả thật rất vui vẻ."
"Kỳ thật, Tiên Hoàng năm đó từng động tư tâm muốn lập ngươi làm thái tử."
Cảnh Trình Ngự đang muốn đi quân cờ tay dừng một chút, giương mắt nhíu mày, nhẹ nhàng cười, "Tôn lão, người uống nhiều rồi!"
Tôn Đạo Tiền nao nao, ha ha nở nụ cười, "Đúng vậy, ta một phen tuổi già, uống tham mấy chén chỉ thích nói bậy. Đến đến đến, chúng ta tiếp tục uống rượu chơi cờ, không tán gẫu chuyện cũ....."
Một trận hương nhẹ nhàng đưa tới, một bên rèm che bị nhấc lên, nghênh diện đi tới một nữ tử tuyệt sắc, không ai khác, chính là người muốn vào cung làm phi, nghĩa muội An Lăng vương, Lạc Hương quận chúa.
Tay nàng cầm khay, bên trên là đồ ăn đẹp mắt hương bay bốn phía, mặt mày tươi tỉnh, ý cười hiện rõ, hướng hai người hơi hơi khụy xuống. (tưởng tượng như hành lễ ấy)
"Thất vương gia, Tôn thái phó, uống rượu chơi cờ có thể nào thiếu mỹ vị đồ ăn nhắm rượu đây? Đây là vài món đồ ăn do Lạc Hương tự tay làm, mong Vương gia cùng Thái phó nếm thử."
Từ lần trước sau khi thấy Cảnh Trình Ngự, Tô Lạc Hương liền mắc bệnh tương tư, đối với nam nhân duy nhất trên đời không để ý mỹ mạo của nàng mà nhớ mãi không quên.
Mà nàng thân là phi tử sắp gả tiến hoàng cung, tìm không thấy cơ hội tiếp cận hắn, bởi vậy vừa biết được hắn tìm lão Thái Phó uống rượu chơi cờ, liền nghĩ ra lấy tự tay làm vài món đồ ăn nhắm rượu làm lý do, tới tiếp cận vị Thất vương gia tuấn mỹ này.
Nháy mắt xốc lên bức rèm che, nàng vừa vặn bắt gặp nụ cười yếu ớt trên môi Cảnh Trình Ngự, kia cùng biểu tình sẵng giọng trong quá khứ hoàn toàn bất đồng, khảm thật sâu vào trong óc của nàng, làm tình tố trong lòng nàng rất nhanh phát sinh.
Tôn Đạo Tiền ngửi được hương thơm thức ăn, lập tức tinh thần tỉnh táo, lấy một ít rượu, vừa ăn vừa tán gẫu.
Cảnh Trình Ngự sau khi thấy Tô Lạc Hương xuất hiện, nhanh chóng đánh tan ôn hòa nơi đáy mắt, lại thay bằng biểu tình lạnh như băng ngày trước.
Tô Lạc Hương biết cách nói chuyện, kể cho hai người chút chuyện cười nơi quê nhà, Tôn Đạo Tiền bị chọc cho cười ha ha, Cảnh Trình Ngự lại mặc kệ không hé răng, tự mình uống rượu.
Hắn nhớ tới sáng nay khi rời phủ, túi hương mà nương tử nhà hắn vẫn mang trên người, dây lưng đột nhiên bị đứt, gương đồng đựng bên trong cũng bởi vậy mà bị rơi ra.
Nàng sợ tới mức oa oa kêu to, không ngừng nhắc đi nhắc lại, "Sẽ có chuyện gì xấu sắp xảy ra sao? Thật sao? Là chuyện gì đây......."
Hắn đang ở một bên đọc sách nghe xong không khỏi mở miệng hỏi:"Nàng một mình thì thào tự nói cái gì?" Nàng không ngừng đô đô ồn ào, làm ảnh hưởng đến tâm tình thoải mái lúc đọc sách của hắn.
Quan Ninh Nhi vẻ mặt thất thần vuốt gương đồng, xoay người chạy đến bên người hắn, "Vương gia, thần thiếp cảm thấy sắp có tai họa xảy ra."
Hắn không thể nào cao hứng trừng nàng liếc mắt một cái, "Nàng nói hươu nói vượn gì vậy?"
"Không có." Nàng còn thật sự lắc đầu."Chàng đừng xem thường bề ngoài gương đồng này, nó thực ra rất linh. Lần đầu tiên nó vô duyên vô cớ theo túi hương rơi ra ngoài, sau đó không lâu mẹ thần thiếp vì mắc bệnh mà qua đời. Lần thứ hai rơi ra, con chó Tiểu Bạch thần thiếp nuôi bốn năm cũng bởi vì ăn nhầm thuốc diệt chuột mà mất mạng, về phần lần này là lần thứ ba....."
Cảnh Trình Ngự tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, cắt ngang lời nàng, "Đều nói không cho phép nói hươu nói vượn, một cái gương mà thôi, rớt thì nhặt lên là được rồi."
Nàng bĩu môi, có chút bất mãn liếc hắn một cái, chưa từ bỏ ý định giải thích nói:"Mẹ thần thiếp kể, gương đồng này rất linh, tuy rằng không nhất định có thể thu nhận Tuyết yêu, nhưng có thể bảo vệ chủ nhân nhất thể bình an."
"Hừ, nàng luôn miệng nói nó có linh tính, thế vì sao mỗi lần mạc danh kỳ diệu rơi ra ngoài đều có chuyện không tốt."
"Nó chính là muốn cảnh báo người ta. Nếu khi đó thần thiếp để ý một chút, mẹ cũng sẽ không bởi vì phong hàn mà đột ngột rời trần, còn có Tiểu Bạch, nếu không phải thần thiếp không giữ nó tốt, nó cũng sẽ không bởi vì nghịch ngợm, chạy đến sân nhà người khác ăn nhầm thuốc diệt chuột......Tóm lại, gương vô duyên vô cớ rơi ra ngoài, liền chắc chắn có chuyện xấu sắp phát sinh, Vương gia......"Nàng đột nhiên thực khẩn trương, lo lắng lôi kéo tay hắn, "Gần nhất nếu không có chuyện gì, chàng ........ chàng đừng tùy tiện xuất môn nha."
"Nàng là lo lắng cho ta?" Hằn che đậy hứng thú hỏi.
Nàng đỏ mặt, có chút thẹn thùng, "Không phải người ta đồn gương này cất giấu bảo tàng sao? Nói không chừng là người có quỷ trong lòng, bởi vì chàng cưới thần thiếp, cho nên tâm sinh oán hận, sợ chàng độc chiếm bảo tàng, ngầm muốn hại chàng."
Cảnh Trình Ngự nghe xong, còn thật sự trả lời:"Ừ, này đối với bổn vương thật là uy hiếp rất lớn, bằng không, bổn vuong đem gương của nàng bỏ vào hỏa lò hủy đi."
Nàng lập tức trợn tròn mắt, vội vàng đem gương nhét vào túi hương, "Đây chính là di vật mẹ lưu lại cho thần thiếp, không cho phép chàng có chủ ý phá nó."Nói xong, lại chớp chớp mắt to, "Huống hồ, chàng không phải nói gương này cất giấu bảo tàng sao, nếu nó bị hủy, bảo tàng không phải không còn?" Tuy rằng nàng nhìn trong nhìn ngoài, cũng nhìn không ra gương này này làm sao có giấu bảo tàng.
Hắn không cho là đúng nói:"Bảo tàng không có cũng tốt, từ nay về sau sẽ không có ai nhớ thương đến nó."
"Nhưng nếu mẹ dưới đất có biết, sẽ trách thần thiếp."
"Nàng đã chấp nhất như vậy, liền coi nó như tính mạng mà bảo hộ nó bên mình, nếu bị người cố ý đoạt đi, bổn vương sẽ không tha cho nàng."
Quan Ninh Nhi còn thật sự gật đầu, "Thần thiếp sẽ." Nghĩ nghĩ, lại nhịn không được hỏi:"Kia..... Nếu thực sự có một ngày, thần thiếp cùng gương đồng thời bị người ta bắt đi, Vương gia sẽ cứu thần thiếp trước, hay vẫn là cứu gương trước?"
"Vấn đề này trước kia nàng đã hỏi qua bổn vương rồi."
Nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Người ta chính là muốn hỏi lại một lần thôi."
Hắn làm sao không biết nội tâm nàng khát vọng đáp án gì, bất quá xem vẻ mặt bộ dáng chờ mong của nàng, hắn lại muốn trêu đùa, "Cho dù nàng hỏi lại một lần, đáp án của bổn vương cũng sẽ không thay đổi."
"A." Nàng thất vọng chu miệng than, biểu tình có chút bất mãn.
Cảnh Trình Ngự nhìn bộ dáng của nàng, trêu ghẹo nói:"Nàng sẽ không phải là đang ăn dấm chua với cái gương kia đi?"
Bị hắn trêu chọc hai gò má đỏ ửng, nàng bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, "Ghen tị thì sao?" Nói xong, nàng nghịch ngợm hướng hắn làm mặt quỉ, ôm một chậu quân tử lan trong phòng xoay người chạy mất.
Nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của nương tử, Cảnh Trình Ngự trên mặt không khỏi toát ra vài phần ôn nhu, thẳng đến khi một tiếng vang thanh thúy vang lên bên tai, hắn mới chợt hoàn hồn, phát hiện Tôn Đạo Tiền đã uống say, ly rượu trong tay rơi xuống, phát ra tiếng vang.
Tiểu thái giám hai bên theo lệnh Tô Lạc Hương, giúp đỡ lão Thái Phó đi nghỉ ngơi.
Mà ngay tại lúc hắn thất thần tỉnh lại, một bàn tay nho nhỏ, đưa lại gần hắn -
← Ch. 19 | Ch. 21 → |