← Ch.11 | Ch.13 → |
Chạng vạng, việc lớn nhỏ trong vương phủ đã làm xong, Quan Ninh Nhi làm mấy món điểm tâm nhỏ mà Cảnh Trình Ngự thích ăn, đưa đến trong phòng hắn.
Từ sau khi bị cấm ăn cay, hắn mặc dù có chút không vui, nhưng cư nhiên cũng không phản đối, nằm ngoài ý liệu (dự đoán) của mọi người.
Vương phủ từ cao đến thấp cũng không dám tin, càng hiểu được địa vị của Vương phi ở trong lòng Vương gia, một ngày so với một ngày lại nặng hơn.
Vương gia chẳng những thực nghe lời ăn kiêng, mỗi ngày còn có thể ngoan ngoãn ăn chút đồ điểm tâm có ích cho giấc ngủ, hắn cũng nghỉ ngơi đủ, tâm tình tự nhiên tốt, tâm tình một khi tốt, mắng người cũng tự ít đi.
Nói đến nói đi, vương phủ gần đây có thể một mảnh hòa thuận vui vẻ, đều là công lao Vương phi a.
"Hôm nay Hoàng Thượng truyền Vương gia tiến cung, nói chuyện gì làm Vương gia không vui sao?"
Một bên đọc sách, vừa ăn điểm tâm Cảnh Trình Ngự chậm rãi ngẩng đầu, "Tại sao lại hỏi vậy?"
Quan Ninh Nhi đứng ở một bên ôn nhu rót ly trà đưa cho hắn, "Sau khi Vương gia hồi phủ, sắc mặt thủy chung không tốt, nhưng ở vương phủ lớn này không ai dám chọc Vương gia không vui, càng nghĩ, dám can đảm làm cho người không thoải mái, trừ bỏ đương kim hoàng đế, thần thiếp thật muốn không tìm thấy người thứ hai."
Cảnh Trình Ngự thực không biết là chính mình tâm tình lại không tốt như vậy, hắn quen lạnh lùng, quen ít nói, hôm nay sau khi hồi phủ sở dĩ thủy chung mặt băng bó, cũng là bởi vì đại địch(địch lớn, ý chỉ việc VTƯ gả nghĩa muội cho hoàng đế) gần, hắn suy nghĩ đối sách.
Bất quá Quan Ninh Nhi cẩn thận chú ý lại làm tâm hắn hơi hơi rung động, loại cảm giác được người quan tâm này thật đúng là không sai.
Hắn không khỏi bắt đầu nổi lên ý định trêu cợt lòng nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt mềm mại mượt mà của nàng, còn thật sự giả bộ nói:"Hoàng Thượng nói, Vương phi mà bổn vương lấy về nhà chẳng những là cái vừa mập mạp lại còn là đứa ngốc, lấy một Vương phi như vậy về nhà thật sự làm xấu mặt hoàng gia, hắn đề nghị bổn vương nạp nhiều cái sườn phi xinh đẹp như hoa, tương lai mới làm cho bổn vương nở mày nở mặt."
Vốn tưởng rằng Quan Ninh Nhi sẽ vì thế mà thương tâm khổ sở, không ngờ nàng lại tươi cười sáng lạng, không vội nói:"Kia Vương gia trong lòng đã có người muốn chọn làm sườn phi sao?"
Cảnh Trình Ngự thấy nàng thật cư nhiên bình tĩnh nhận chuyện này, không biết vì sao, đáy lòng có chút tư vị không phải. Tốt xấu hắn cũng là phu quân của nàng, hiện tại hắn trước mặt nàng nói muốn nạp người khác làm phi, chẳng lẽ nàng liền tuyệt không ghen?
Hắn oán hận nhéo(cấu, véo) thắt lưng non mềm của nàng một cái.
Quan Ninh Nhi bị đau phát ra một tiếng hô nhỏ, cổ hai gò má nhăn mặt nhăn mày nói:"Vương gia, người làm chi nhéo thần thiếp?"
"Nàng (đổi cách xưng hô cho nó thân mật nha!:">) trên người nhiều thịt lại mềm như vậy, nắm bắt chơi rất vui." Nói xong hắn lại muốn động thủ.
Nàng vội vàng né thật xa, ủy khuất xoa bên hông bị nhéo, "Tuy rằng thịt trên người thần thiếp xác thực so với người khác nhiều hơn một chút, mà như vậy cũng không phải để cho vương gia nắm bắt đùa a."
"Ai cho nàng mập mạp nhéo tốt như vậy, lại đây, lại cho bổn vương nhéo vài cái." (ôi ta chết vì cười! =)))
Nàng đầu diêu thành trống bỏi (ta bó tay!!! =.. =), thở phì phì đỏ hai gò má, trốn ở một bên, "Vương gia, trò chơi này tuyệt không vui, chàng cảm thấy tốt, mà người đau là thần thiếp."
"Đau vài cái thì như thế nào, chẳng lẽ nàng không nên làm cho bổn vương vui vẻ sao?"
"Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng......" Hắn tà khí hừ một cái, động thủ một cái, đem nàng từ chỗ thoát thật xa tiến trong lòng, "Nàng là nương tử bổn vương cưới hỏi đàng hoàng."
Quan Ninh Nhi đặt mông ngồi trên đùi hắn, hai má phiếm hồng, chỉ dám dùng khóe mắt ngắm hắn, "Vương gia không phải muốn lấy cô nương xinh đẹp như hoa làm sườn phi sao? Vậy chàng mau chút lấy các nàng về, tốt nhất tìm người trẻ tuổi, thân mình càng mềm, nhéo lại càng vui."
Cảnh Trình Ngự nghe xong dở khóc dở cười, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực:"Bổn vương muốn lấy sườn phi, nàng một chút cũng không ghen?"
Nàng cầm lấy bàn tay to của hắn nhéo nhéo, cười khổ nói:"Ghen là tội quan trọng nhất trong bảy tội * huống hồ..... Thần thiếp biết Vương gia lúc trước lấy thần thiếp, cũng không phải xuất phát từ yêu thích thần thiếp."
Cảnh Trình Ngự ngẩn ra, không nghĩ tới nàng sẽ như vậy nói trắng ra chuyện này.
Hôn sự của bọn họ, xác thực không có tồn tại nhân tố cảm tình, mà hai người từ lúc thành thân tới nay, giống nhau đều kiêng kị đề tài này, ai cũng không chủ động đề suất qua.
Nay nghe nàng nói như vậy, hắn thực có chút kinh ngạc, nhưng không cách nào xác thực cho rõ trong lòng đó là cái tư vị gì, chỉ cảm thấy không thoải mái.
"Vậy nàng biết, bổn vương lúc trước vì sao lấy nàng?"
Quan Ninh Nhi từ trong lòng hắn ngẩng mặt, đưa tay lấy ra túi hương luôn mang bên mình, "Là vì cái này đi?"
Người khác đều nói nàng ngốc, kỳ thật nàng chính là giả ngu, bởi vì nàng nghĩ muốn hảo hảo sống sót.
Nàng ở Quan gia cũng không được coi trọng, nếu Cảnh Trình Ngự lúc trước không có cùng An Lăng vương cướp cô dâu, đem nàng lấy vào cửa, nàng giờ phút này, đã sớm bị cha gả cho An Lăng vương.
Hơn hai mươi năm không ai hỏi thăm nàng, vì sao lại trở thành đối tượng An Lăng vương cùng Thất vương gia tranh đoạt? Này tự nhiên cùng bản thân nàng không quan hệ, nàng càng nghĩ, cảm thấy nguyên nhân thực khả năng là tại gương đồng mẹ để lại cho nàng. Ngày ấy khi Cảnh Trình Ngự lấy nó trên người nàng, phán đoán của nàng rốt cục được xác minh.
Hắn lại sửng sốt, "Nàng đều đã biết?"
Nàng gật đầu, gắt gao cầm túi hương chứa gương đồng, "Đêm đó, Vương gia đem gương vào trong phòng thần thiếp, thần thiếp cũng đã biết."
"Nàng không nghĩ hỏi vì sao ư?"
"Hỏi, Vương gia sẽ nói cho thần thiếp biết sao?"
Hắn trầm mặc nửa ngày, "Từng có lời đồn gương đồng này có giấu bảo tàng kinh người."
"Bảo tàng?" Nàng sửng sốt một hồi lâu, đối với tin tức ngoài ý muốn này trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa."Thần thiếp chỉ nghe mẹ nói qua gương đồng này có thể thu phục Tuyết yêu, về phần chuyện bảo tàng, thần thiếp cho tới bây giờ đều không có nghe nói qua a."
Hắn không cho là đúng hừ cười một tiếng, "Nàng quá ngây thơ rồi, trên đời này nào có cái gì Tuyết yêu?"
"Mà tộc Tháp Lạc bốn mùa như mùa xuân, cho tới bây giờ cũng chưa từng có tuyết vào mùa hè, từ sau khi người trong tộc tìm được gương này, cư nhiên có vài trận đại tuyết..."
"Kia chính là do thời tiết biến hóa không bình thường mà thôi, nếu gương này thật có thể thấy yêu quái Tuyết, nàng hiện tại thử chiếu một cái cho ta nhìn cái coi."
Quan Ninh Nhi lập tức trầm mặc không nói gì, nàng giữ gương này mười một năm, thật đúng là chưa từng thấy qua thu phục tuyết yêu.
Nói không chừng, mấy tràng đại tuyết đổ xuống năm đó, thật sự chính là bởi vì thời tiết di thường, cùng gương này không hề quan hệ, chẳng qua bị người khiên cưỡng phụ (ý nói cố tình nói ghép sự dị thường của thời tiết với chuyện thần kỳ), tạo nên truyền thuyết này, gương này cũng mới bị truyền thành kính chiếu yêu.
"Nhưng là chuyện bảo tàng, mẹ thần thiếp thật sự cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua."
"Mẹ nàng không đề cập tới, cũng không có nghĩa là không có. Đối với nàng mà nói, rất nhiều chuyện không biết so với biết sẽ thoải mái hơn."
"Như vậy chàng thì sao? Chàng tin gương này thực cùng bảo tàng có liên quan sao?"
"Tin hay không thì như thế nào? Hiện tại nàng là nương tử của ta, có nàng, chẳng khác nào có gương đồng này, nếu gương này thực sự có bảo tàng, người khác cũng đừng mơ tưởng lấy được."
Hắn đã sớm phái người tra ra bối cảnh tộc Tháp Lạc, Tháp Lạc vương năm đó sau khi tế nhân duyên nhận được gương đồng này, trong tộc xảy ra chuyện khác thường xuất hiện nhiều trận đại tuyết, liền có người đi ra bịa đặt nói đây là một quả bảo kính chiếu yêu, thực sự có thể thu phục Tuyết yêu.
Lời đồn truyền lâu, liền hình thành truyền thuyết, người tộc Tháp Lạc tin là thật, coi gương như thần vật, hàng năm cung phụng tế bái, Tháp Lạc vương cũng hướng người trong tộc tuyên bố những người có dã tâm muốn chiếm gương, đều đã bị lên trời trừng phạt.
Cho nên, một đoạn thời gian rất dài sau này, tộc Tháp Lạc đều an an phận phận đem gương đồng coi là thần linh bình thường kính ngưỡng.
Có một số người cố tình, thích ở những ngày bình ổn mà sinh sự, bịa đặt nói chỉ cần có thể có được gương đồng này, thu phục Tuyết yêu, là có thể quyền khuynh thiên hạ, làm cho những người luôn luôn an ổn thủ phận trong tộc Tháp Lạc cũng vì lời đồn mà loạn thành một đoàn.
Kỳ thật Tháp Lạc vương có tư tâm, chuyện Tuyết yêu xác thực không tồn tại, nhưng gương đồng này. cũng không phải một quả gương bình thường, truyền thuyết về gương có giấu thiên đại bảo tàng, chẳng những có rất nhiều vàng bạc châu báu, cũng có rất nhiều thần vật hiếm thấy, Tháp Lạc vương sợ có người đến đoạt bảo kính, tiện lợi dụng dị thường của thời tiết che giấu chân tướng, giả tạo lời đồn về Tuyết yêu, mục đích chính là không nghĩ làm cho thế nhân vì tranh đoạt bảo tàng mà tàn sát nhau.
Đáng tiếc vẫn có người có tâm địa nằm trệch quĩ đạo lại có ý nghĩ kỳ lạ, tự cho là thu phục Tuyết Yêu có thể nhất thống thiên hạ, bởi vậy nổi lên ngạt niệm, vì đoạt được bảo kính, không tiếc gây chiến, hại nguyên bản bình thản tộc Tháp Lạc không thể an ninh, chiến sự mấy năm liên tục, Tháp Lạc vương trong một trận quét dẹp phản loạn mà bị trọng thương. Trước khi lâm trung, đem gương truyền cho nữ nhi duy nhất, nhưng công chúa tộc Tháp Lạc sau chiến dịch kia (mấy trận chiến) lại biến mất không dấu vết, theo công chúa mai danh ẩn tích, gương đồng cũng từ đó biến mất không rõ ở đâu.
Đồng thời khi đó Võ Tử Ưng dã tâm bừng bừng đang âm thầm chiêu hiền nạp sĩ, trong lúc vô ý theo lời kể của một thân tín cũ của Tháp Lạc vương biết được công chúa Tháp Lạc tộc năm đó mất tích đi về hướng nào, cũng gián tiếp xác nhận gương kia trước mắt được truyền cho hậu thế, chưa bị hủy đi, nhiều lần điều tra, hắn đem mục tiêu tập trung ở trên người tam tiểu thư của Quan Thanh Vũ Quan Ninh Nhi.
Chẳng qua lần trước hắn phái người tiến kinh thành cầu thân, không nghĩ tới lại bị phá rối, nói vậy hắn ở An Lăng nhất định là tức đến hộc máu đi!
Chỉ cần tưởng tượng đến cái mặt hắn lúc ấy, Cảnh Trình Ngự liền cảm thấy thống khoái. (anh thật BT! =.. =)
"Nếu có một ngày, thần thiếp cùng gương đồng có giấu bảo tàng này đồng thời xảy ra chuyện, Vương gia sẽ cứu ai?" Quan Ninh Nhi đột nhiên mở miệng.
Bị hỏi như vậy, hắn sửng sốt một chút, thấy nàng có vẻ chờ mong, không khỏi mở miệng nghĩ một đằng nói một nẻo, "Gương tự nhiên so với mạng của nàng quan trọng hơn." (ta đạp đạp đạp!!! Nói thật rất muốn quăng cho ca 1 câu "NGU!" =.. =)
Vừa dứt lời, hắn rõ ràng nhìn thấy trên mặt nàng chợt lóe nét cô đơn, nhưng rất nhanh nàng liền thay biểu tình mỉm cười, tiêu tan nói:"Đúng vậy, bởi vì tài tử, điểu vì thực vong, (là gì??? T___T), Vương gia lựa chọn không sai." Nói xong, liền muốn giãy khỏi cái ôm của hắn, "Trời không còn sớm, thần thiếp trở về phòng nghỉ ngơi."
Cảnh Trình Ngự không chịu buông tay, ôm chặt nàng, "Đêm nay không cho phép đi."
Nàng sâu kín liếc hắn một cái, "Chàng lại không thích thần thiếp, làm chi lưu thần thiếp lại thị tẩm?"
Hắn cố chấp trả lời:"Thị không thị tẩm, cùng bổn vương thích hay không thích nàng không có quan hệ." (grr......)
Quan Ninh Nhi tuy rằng biết rõ hắn khẩu thị tâm phi (ý nói miệng thì điêu ngoa nhưng tâm không thật nghĩ như thế), mà nghe xong trong lòng vẫn là cảm thấy có chút ảm đạm."Đương nhiên là có quan hệ, yêu thích lẫn nhau, mới......mới có cảm giác....."
Cảnh Trình Ngự tà cười nói:"Bổn vương sẽ gây cho nàng cảm giác." (Hự!!! BT aaaaa)
"Vương gia, thần thiếp, thần thiếp không phải ý tứ này......."
Đêm đó, Vương gia quấn quít lấy Vương phi đòi hỏi vô độ, suốt một đêm, Quan Ninh Nhi cũng không có cơ hội từ phòng Cảnh Trình Ngự chuồn êm ra ngoài.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |